Sáng sớm mấy hôm sau, Diệp Anh cùng
những người giúp việc khác trong nhà họ Tạ cùng lặng lẽ đứng đợi ở một
góc khuất trong vườn hoa. Ánh nắng sớm rực rỡ, trên bãi cỏ xanh mướt,
dưới những chiếc dù che nắng màu xanh và trên bàn tròn bằng mây sơn
trắng, bữa trà sáng và các món điểm tâm tỏa hương. Tạ lão thái gia, Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ đang dùng bữa sáng.
Từ bãi cỏ xanh phía đó vẳng lại tiếng cười nói hồ hởi của Lão thái gia.
Đứng xa cũng có thể nhìn thấy Lão thái gia âu yếm gắp một miếng bánh sủi cảo nhân tôm cho Minh Mỹ, lại gắp một cái bánh nướng cho Việt Tuyên. Sâm
Minh Mỹ nũng nịu lại gắp rất nhiều thứ để lên đĩa của Lão thái gia, hai
người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.
Trên xe lăn, Việt Tuyên mặc
áo sơ mi xanh, chiếc gi lê mỏng màu xanh lơ, trên đầu gối phủ tấm mền kẻ ô màu lam. Trong ánh nắng sớm, trông anh vô cùng điềm tĩnh, an nhiên tự tại, dù không nói gì nhưng cơ hồ vẫn chú ý lắng nghe mọi người.
Bức tranh ba người trông thật hài hòa.
Những ngày tiếp theo cũng đều như thế, ba người cùng ăn sáng. Để cho tiện,
Sâm Minh Mỹ thậm chí ở lại luôn biệt thự nhà họ Tạ, phòng cô ngay sát
phòng Việt Tuyên.
Ngày đầu tiên, Diệp Anh đẩy xe đưa Việt Tuyên
đến cạnh chiếc bàn mây màu trắng, sau đó lui về đứng đợi ở một chỗ khá
xa, để nếu cần tiện chăm sóc Việt Tuyên, nhưng quản gia khách khí bảo cô đứng xa hơn chút nữa, không nên làm ảnh hưởng đến người dùng bữa. Vậy
là cô đứng lẫn với những người giúp việc bưng bát đũa, khăn ăn, chậu
nước rửa.
Diệp Anh lặng lẽ đứng yên một chỗ.
Bữa sáng hôm
nay trôi qua rất dài, cổ đã khá mỏi, cô hơi nghiêng đầu, tay xoa chỗ
mỏi, khóe mắt thoáng thấy một bóng người. Từ chỗ khuất cuối vườn hoa,
Việt Xán bước ra, dừng chân nhìn về phía này.
Lão thái gia tuyên
bố hôn sự của Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ, lẽ ra Việt Xán phải rất buồn,
nhưng mấy ngày nay, không chỉ Sâm Minh Mỹ tỏ ra bình thường, mà thái độ
Việt Xán cũng chẳng có gì thay đổi. Diệp Anh cúi đầu ngẫm nghĩ, đến khi
có cảm giác nóng ran nhoi nhói, như bị ai đó nhìn chòng chọc. Cô quay
phắt lại.
Việt Xán!
Đứng bên cửa sổ phòng.
Tay nắm
chặt điện thoại di động, Tạ Hoa Lăng cũng nhìn thấy cảnh tượng trên bãi
cỏ vườn hoa, nhìn thấy Tuyên ngồi cạnh Sâm Minh Mỹ, vẻ mặt bà đầy băn
khoăn.
“Hừ…”
Chiếc điện thoại di động đột ngột rung lên, sau đó là tiếng nhạc chuông – một vũ khúc La tinh vang lên.
Tay run run suýt làm rơi điện thoại. Mấy ngày nay, di động của Tạ Hoa Lăng
luôn nạp đầy pin, lúc nào cũng ở trên tay, cả khi ngủ cũng đặt bên gối.
Bây giờ, cuối cùng nó đã rung.
Bà biết ai gọi đến, bởi bà chỉ đặt nhạc chuông đó cho một người…
“Lạc Lãng.”
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Tạ Hoa Lăng không vội nghe, mà nắm chặt
chiếc điện thoại trong tay, thầm đếm đến mười mới nhấn nút màu xanh.
“A lô.”
Giọng bà không thể kiềm chế mà run run, cơ hồ như quay trở về hai mươi năm
trước, trước mặt người đàn ông tràn đầy ma lực, bà ấu trĩ non nớt, như
đứa trẻ bị lột hết vỏ bọc.
“Tiểu Lăng phải không?”
Ánh nắng sớm chan hòa lóa mắt.
Giống như rơi vào thế giới trong kính vạn hoa khiến đầu óc choáng váng, Tạ
Hoa Lăng dường như không còn nhìn rõ cảnh vật ngoài cửa sổ, cũng như
không nghe rõ giọng nói từ di động vọng ra, quen thuộc như mới hôm qua,
khiến con tim bà loạn nhịp.
Không biết từ lúc nào Việt Xán đã đi
đến bên Diệp Anh. Thấy anh đi đến, những người giúp việc hiểu ý, tự động tản ra chỗ khác. Anh nhìn Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ ngồi dưới tán ô
trên thảm cỏ phía xa, nói với cô:
“Em có cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi.”
“Không.”
Diệp Anh liếc xéo anh, kéo dài giọng:
“Tôi lại thấy…”
Cố ý lấp lửng, dừng lại. Việt Xán nhíu mày:
“Sao?”
”… Anh với Sâm tiểu thư còn đẹp đôi hơn”, Diệp Anh cười nhu mì như an ủi,
nói, “Hy vọng Tạ lão thái gia sớm nghĩ thông, tác thành cho anh và Sâm
tiểu thư”.
Người Việt Xán cứng đờ.
“Loại người như cô,
chết đến nơi còn không biết!”, giọng anh nhỏ lại, khàn khàn như vọt ra
từ cổ họng, “Cô nghĩ đây là đâu, cô nghĩ cô có thể ở lại đây bao lâu
nữa, tại sao không chịu đi, chẳng lẽ phải…”.
“Ha ha”, Diệp Anh
cúi đầu cười, nói nhẹ nhàng, “Đại thiếu gia, anh đang lo cho tôi sao?
Tôi lại tưởng, anh hoàn toàn quên tôi rồi kia”.
Sắc mặt Việt Xán liên tục biến đổi, anh hít sâu một hơi, quay người bước nhanh khỏi chỗ đó!
“Diệp tiểu thư, cô có dự định gì cho tương lai?”
Buổi chiều hôm đó, Tạ lão thái gia hẹn Diệp Anh ở một quán trà kiểu cũ. Sau
khi nói rất nhiều những lời tốt đẹp, rằng cô đã chăm sóc Việt Tuyên chu
đáo thế nào, cảm ơn cô ra sao, nói vài chuyện linh tinh về cuộc sống,
học tập của cô, Tạ lão thái gia cười khà khà vuốt râu, hiền hậu hỏi.
“Cháu muốn tiếp tục chăm sóc Nhị thiếu gia”, Diệp Anh cúi đầu, khẽ nói. Trước mặt là tách trà Ô long thượng phẩm, ngát hương từ từ nhả khói, “… Đồng
thời cháu cũng sẽ dốc hết sức làm tốt công việc tại công ty”.
“Cháu ngoan lắm”, Tạ lão thái gia mỉm cười hài lòng, “Ta nghe Hoa Lăng nói,
cháu là phó giám đốc phòng thiết kế, công việc rất bận rộn. Buổi tối còn phải chăm sóc Tuyên, thật vất vả cho cháu”.
Diệp Anh nhẹ nhàng lắc đầu, cười:
“Không đâu ạ!”
“Trước khi về nước lần này, ta đã mời hai y tá đặc biệt người Thụy Sỹ, họ rất
xuất sắc trong việc giúp đỡ người bại liệt phục hồi sức khỏe”, Tạ Hạc
Phố cười xởi lởi, tinh thần phấn chấn, “Sau này sẽ do hai người đó chăm
sóc Tuyên, cháu có thể chuyên tâm vào công việc. Đối với người còn trẻ,
công việc vẫn là quan trọng nhất, ngay cả với các cô gái cũng vậy, chăm
sóc người bệnh vẫn nên để những người có chuyên môn đảm nhiệm”.
Diệp Anh im lặng.
“Hơn nữa, Tuyên và Sâm Minh Mỹ sắp kết hôn, nếu còn giữ cháu ngày ngày ở bên chăm sóc Tuyên, e là người ta chê cười, không hay cho hai người đó và
cả cháu nữa”, Tạ Hạc Phố giọng đôn hậu nói tiếp, “Diệp tiểu thư, cháu
xem thế này có được không? Tạ Hoa Lăng sẽ mua một căn hộ gần công ty
tặng cháu, một là tiện cho cháu đi làm, hai là để bày tỏ lòng cảm ơn của gia đình chúng ta đối với cháu”.
Quả nhiên là vậy.
Tối
qua Tạ Hoa Lăng đã gọi cô đến, vẻ mặt phức tạp nói với cô, mong cô nhanh chóng chuyển đi, để bồi hoàn bà sẽ đăng ký tên cô cho một căn hộ ở khu
chung cư cao cấp gần công ty.
So với một dao đâm thẳng của Tạ Hoa Lăng, cách nói của Tạ Hạc Phố hòa dịu thỏa đáng hơn nhiều.
“Cháu có thể không đi được không?”
Chầm chậm quay đầu, hơi trà bay lên khiến mắt cô mờ mờ ươn ướt.
“Mấy tháng chăm sóc Nhị thiếu gia, cháu đã quen tình trạng sức khỏe và sở
thích của Nhị thiếu gia, hai hộ lý đặc biệt ông mời đến chắc chắn là rất tốt, chỉ có điều chưa hẳn Nhị thiếu gia đã chấp nhận.”
“Tuyên là đứa hiểu biết”, Tạ Hạc Phố thở dài, nói, “Có thể lúc đầu chưa quen, lâu dần nó sẽ chấp nhận”.
“Giống như chấp nhận Sâm tiểu thư sao?”
Hơi trà bay hết, cô khẽ hỏi, cặp mắt trong veo, đôi tròng đen thẫm.
“…”
Tạ Hạc Phố không nói, lặng lẽ rót thêm trà cho cô.
“Cho dù Sâm tiểu thư đã hủy hôn vào lúc Nhị thiếu gia bị tai nạn, hơn nữa
người Sâm tiểu thư thích là Đại thiếu gia, cho dù…”, giọng cô càng nhỏ,
“… Cho dù chính miệng Nhị thiếu gia nói với ông, anh ấy thích cháu, ông
vẫn kiên quyết để Nhị thiếu gia kết hôn với Sâm tiểu thư sao?”.
Trà nóng từ từ chảy xuống cốc.
Tạ Hạ Phố sắc mặt không đổi, vẫn vẻ trầm tĩnh từng trải của người già…
“Tạ lão thái gia, ông rất thích Sâm tiểu thư đúng không?”, Diệp Anh bạo
dạn, “Ông thích Sâm tiểu thư, muốn để cô ấy trở thành cháu dâu đích tôn
của ông. Nhưng ông có nghĩ cho cảm nhận của cô ấy chưa? Nếu không phải
rất thích Đại thiếu gia, sao cô ấy có thể bất chấp danh dự bị tổn thương kiên quyết hủy hôn? Lấy một người cô ấy không yêu, Sâm tiểu thư có hạnh phúc không?”.
“Con bé ngốc, nó không biết thế nào mới là tốt nhất”, Tạ Hạ Phố lắc đầu thở dài.
“Vậy, ông có biết!”, Diệp Anh ngước mắt, “… Buộc những người yêu nhau không
đến được với nhau, ông cho như vậy là tốt nhất sao?”.
Trong phòng trà, Tạ Hạ Phố chầm chậm rót đầy cốc cho Diệp Anh, cô cúi đầu, giơ tay đón.
“Lý lẽ của Diệp tiểu thư rất sắc sảo.”
Bỏ ấm trà xuống, Tạ Hạ Phố nheo mắt cười.
“Ta già rồi, mắt lão hóa, nhìn người có lúc không chuẩn. Nhưng Tuyên và
Minh Mỹ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tâm tư của nhau thế nào họ biết rõ
nhất.”
“Minh Mỹ đối với Tuyên tình vẫn sâu, chính Tuyên cũng phải khâm phục. Chỉ có điều Tuyên tính khí lạnh lùng, còn Minh Mỹ tính tiểu
thư nhõng nhẽo, hay hờn dỗi, nó cố ý cặp kè với Xán để chọc tức Tuyên.
Ha ha, con bé Minh Mỹ giở trò, Tuyên cũng nhân cơ giở trò, nên trước mặt Minh Mỹ mới nói, nó thích cháu.”
Trà rất nóng, môi Diệp Anh vừa chạm đã bỏng giãy, rụt lại.
“Bọn trẻ chưa hiểu chuyện, đi sai đường, nên ta phải kéo chúng về”, nhấc cốc trà, nhấp một ngụm nhỏ, “Sau lúc tuyên bố hôn ước đó, ta nhìn thấy Minh Mỹ đẩy xe đưa Tuyên đi rất lâu, cuối cùng Tuyên đã nắm tay Minh Mỹ”.
Diệp Anh cúi mặt.
Hai tay áp chặt cốc trà bằng gốm tím.
“Trong toàn bộ chuyện này, những người chúng ta cảm thấy có lỗi nhất, đó là
đối với Xán và cháu”, Tạ Hạc Phố thở dài, “Diệp tiểu thư, suy nghĩ của
cháu ta rất hiểu, ta chỉ muốn biết, có chỗ nào để ta có thể thay mặt nhà họ Tạ cảm ơn và bù đắp cho cháu”.
Diệp Anh suy nghĩ rất lâu, rồi ngẩng đầu, nhìn Tạ Hạc Phố.
“Dự án thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ do Giám đốc bộ phận thiết kế Sâm Minh Mỹ và Phó giám đốc bộ phận thiết kế Diệp Anh đồng phụ trách,
sẽ thành lập hai tổ dự án”, ba ngày sau, trong phiên họp hội đồng quản
trị của tập đoàn, trước ánh mắt kinh ngạc của Sâm Minh Mỹ, Tạ Hoa Lăng
lướt mắt đến Việt Xán tạm thời thay Việt Tuyên ngồi vào ghế chủ tịch,
nói tiếp, “Công ty sẽ lần lượt xuất vốn, để hai tổ dự án độc lập làm
việc, nửa năm sau, ai làm tốt hơn, người đó sẽ chính thức toàn quyền phụ trách”.
Khi tin truyền về Bộ phận thiết kế, Tracy vui
đến mức sống lưng cứng đờ. Ngồi ngây nửa ngày xúc động, chân tay luống
cuống, hỏi Diệp Anh: “Vậy… vậy bây giờ chẳng phải chúng ta nên lập tức
bắt tay vào việc thôi? Diệp tiểu thư xin cô giao việc cho tôi, tôi có
thể làm được gì không? À, phải rồi, gần đây tôi vẽ được rất nhiều phác
thảo. Diệp tiểu thư, cô cứ việc sử dụng!”.
George cũng trở về.
Cánh mũi anh ta lại bấm thêm lỗ mới, đeo một miếng giáp xác cổ màu bạc, đủng đỉnh ngồi xuống ghế, liếc xéo Diệp Anh, vẻ coi thường:
“Nhờ người đàn ông đó của cô chứ gì? Ôi chao, đàn bà lợi hại thật, kiếp sau tôi cũng làm đàn bà chơi.”
“Tôi tưởng kiếp này cậu đã là đàn bà rồi!”, Diệp Anh lạnh nhạt nói.
“Cái gì?!”
“Bụng đầy ấm ức, suốt ngày càu nhàu, thấy khó là chuồn, thấy lợi là đến”, Diệp Anh cười, “Không phải là đàn bà thì là gì?”.
“Cô…”
George tức run người.
“Đây là sơ đồ thiết kế trang trí cửa hiệu”, cầm bản vẽ trên bàn, Diệp Anh
đưa cho Tracy, “Địa chỉ số 12, tòa B cạnh lối vào phía Đông quảng trường Ngân Tọa. Cô phụ trách công việc sửa sang cửa hiệu”.
“Vâng, Diệp tiểu thư.”
Tracy đón bản vẽ, mặt lộ vẻ băn khoăn, đang định hỏi, George cố nén xấu hổ, hỏi:
“Còn tôi? Tôi làm gì?”
Diệp Anh nhìn anh ta đúng một phút, hỏi:
“Anh không bỏ chạy lần nữa chứ?”
“…”, George cứng họng, lúng túng, “Không”.
Trong phòng làm việc của Giám đốc bộ phận thiết kế.
“Cô ta tiếp nhận thật rồi.”
Vừa kinh ngạc vừa tỏ ra không quan tâm, Sâm Minh Mỹ cầm ly cafe lên, vẻ băn khoăn: “Em vốn nghĩ cô ta rất thông minh chứ. Khổ công như vậy tiếp cận Tuyên, bây giờ vì muốn tham gia dự án này lại bằng lòng từ bỏ Tuyên
sao?”.
“Vậy thì em đi khuyên cô ta.”
Xán vừa giở tài liệu, vừa thong thả nói.
“Anh đùa gì thế!”
Lườm Việt Xán một cái, Sâm Minh Mỹ nhấp một ngụm cafe, nói: “Em đã biết cô
ta tiếp cận Tuyên là muốn có cơ bay lên cây biến thành phượng hoàng,
chẳng có lòng tốt nào hết. Bây giờ ông muốn em ở bên Tuyên, chắc là cảm
thấy không còn cơ hội nữa, nên cô ta mới xin vào dự án này”.
“Có điều…”
Sâm Minh Mỹ cau mày.
“Nếu cô ta dứt khoát đòi khoản tiền lớn thì dù cô ta sư tử mồm to đến đâu,
xét công lao chăm sóc Tuyên, ông và phu nhân cũng sẽ đồng ý, tại sao
nhất định muốn chui vào dự án này, gây phiền toái cho em!” Hai năm qua,
cô đã đầu tư bao tâm huyết cho dự án này, bây giờ công việc chuẩn bị
cũng tạm ổn bỗng dưng lại bị người khác chen vào.
“Ngốc thật!”,
Sâm Minh Mỹ cười nhạo, “Cô ta tưởng, cứ vẽ ra kiểu dáng là có thể cắt
được, là có tư cách cạnh tranh với em ư? Cô ta dã tâm như vậy đấy”.
“Cô ta không có cơ hội nào ư?”
Chiếc bút dừng lại, Việt Xán không ngẩng đầu, nói.
“Đúng, tuyệt nhiên không có mảy may cơ hội nào!’
Để ly cafe sang bên, Sâm Minh Mỹ trầm ngâm:
“Thị trường thời trang cao cấp dành cho nữ không lớn, một bộ thời trang may
đo như vậy rẻ nhất cũng hàng vạn đồng, thậm chí mười mấy vạn đến mấy
chục vạn, cho nên đối tượng khách hàng không nhiều, lại toàn thuộc tầng
lớp thượng lưu.”
“Ừ”, Việt Xán gật đầu.
“Mà những quý bà,
những người đẹp thượng lưu đều rất sành mắt. Nhìn chung họ thường mua
trực tiếp những hãng thời trang có tiếng trên thế giới, thỉnh thoảng có
may đo vài bộ thì cũng lựa chọn những hãng cao cấp nhất. Thị trường của
dự án này không phải là cạnh tranh với mấy hãng trong nước, mà là trực
tiếp canh tranh với những hãng thiết kế thời trang hàng đầu thế giới.”
Sâm Minh Mỹ chầm chậm lắc đầu.
“Đã có ảnh hưởng của cha em bao nhiêu năm trong giới thời trang quốc tế và
quan hệ rộng rãi của em trong giới thượng lưu, vậy mà em vẫn lo không
biết liệu có thành công? Huống hồ Diệp Anh không tên không tuổi, khách
hàng cao cấp sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta.”
“Em khẳng định cô ta chắc chắn thất bại?”, ký vào bản tài liệu cuối cùng, Việt Xán ngả người vào thành ghế, hỏi.
“…”, Sâm Minh Mỹ thận trọng suy nghĩ lại lần nữa, khẳng định, “Đúng!”.
“Vậy, hà tất phải nể nang?”, bước đến bên Sâm Minh Mỹ, Việt Xán cúi đầu hôn
má cô, “Nếu lần này khiến cô ta thảm bại, em có thể mãi mãi loại trừ
được hậu họa”.
Bị đôi môi nóng ấm của anh chạm vào, người Sâm
Minh Mỹ nóng dần. Mặc dù tỏa ra khí chất đàn ông mạnh mẽ nhưng nụ hôn
của anh lại mang chút thờ ơ, mơn trớn trên tai và cổ cô, khiến cô không
kìm được, rên khe khẽ, nghiêng cổ chìa cho anh khoảng da thịt nhiều hơn, muốn anh hôn mạnh hơn, sâu hơn.
“A…”
Bị bờ môi khiêu
khích, dẫn dụ mơn trớn dày đặc, nhưng dường như mỗi cái hôn đều chưa đến độ, Sâm Minh Mỹ rùng mình rên rỉ, quay người ôm lấy anh, ngửa cổ hôn
vào môi anh!
“Suỵt…”
Anh cười gian giảo né tránh, mắt đăm đăm nhìn cô, nói: “Em là em dâu tương lai của anh, anh không dám động đến em”.
Sâm Minh Mỹ mặt vụt đỏ bừng, tức giận đấm ngực Việt Xán: “Anh đã biết như vậy! Sao còn cố tình khiêu khích em!”.
Nắm tay lại, Việt Xán ghé sát mặt cô, nhướn mày:
“Anh chẳng biết gì hết. Anh chỉ biết em không từ chối đề nghị của ông già,
còn biết em ghen với Diệp Anh, bởi vì cô ta gần gũi Việt Tuyên hơn em.”
“Em ghen với cô ta?”
Sâm Minh Mỹ tái mặt.
“Cô ta chỉ là đứa con gái đầy dã tâm, vừa tham lam vừa ngu xuẩn, Tuyên cho
cô ta lại gần chẳng qua là…”, nghiến răng, cô nói tiếp, “… Chẳng qua là
Tuyên hận anh và em, chẳng liên quan gì đến cô ta cả!”.
“Sao?”
Việt Xán nhướn mày, cười cười.
“Minh Mỹ, em không tham lam sao, em muốn có anh, nhưng nhìn thấy cô gái khác
bên cạnh Tuyên, lại không chịu nổi. Chẳng lẽ em muốn hai anh em chúng
tôi đánh nhau vì em, em mới hài lòng?”
“Anh nói gì vậy?”
Minh Mỹ tức tái mặt, giật mạnh tay khỏi tay anh.
“Anh mà cũng nói em như vậy! Em một lòng với anh, anh không hiểu sao? Vì anh em đã cãi nhau với cha, đã làm ông không vui, làm bác gái cũng ghét em. Em không thích cô Diệp Anh kia, em ghét tâm địa cô ta, chỉ lo Tuyên bị
lừa. Em… em…”
Môi trắng nhợt, cô ngây người nhìn Việt Xán:
“… Có lúc em rất sợ, luôn cảm thấy, anh không yêu em. Anh chỉ vì không
thích bác gái nên cố tình quyến rũ em, anh chỉ muốn cướp em để chọc tức
bác gái.”
Giọng cô mỗi lúc càng nhỏ,
“Thậm chí anh chưa hôn em…”
Đây là một tâm bệnh của Minh Mỹ.
Bất luận trong bầu không khí lãng mạn đến đâu, thậm chí cô bất chấp e dè nữ tính, chủ động hôn môi Việt Xán, anh đều nhẹ nhàng lảng tránh, nhiều
nhất cũng chỉ hôn má, tai và cổ cô. Việt Xán cơ hồ không ham muốn cơ thể cô, bất luận cô dùng trang phục gợi cảm thế nào, thể hiện ám hiệu ra
sao, Việt Xán đều cười cười, tỏ vẻ không hiểu.
Còn cô cũng chưa thực sự động chạm đến cơ thể Xán.
Có lúc ham muốn thôi thúc, cô muốn cởi khuy áo anh, dẫu chỉ vuốt ve lồng
ngực anh, anh lại cười gian giảo, nắm tay cô, hôn ngón tay cô, khiến cô
không thể tiếp tục.
Cô yêu anh.
Cô biết mình vô cùng si mê anh.
Nhưng, anh cơ hồ như thích cô, cũng lại chỉ như mơn trớn, khiêu khích cô, xem cô rốt cuộc yêu anh đến mức nào.
“Thì ra em quan tâm chuyện đó.”
Miệng hơi nhếch, Việt Xán vuốt ve má cô, giọng khàn khàn như có ma lực cám
dỗ, nói: “Nhưng, biết làm thế nào? Anh đã quyết định thủ thân như ngọc,
vì một người duy nhất anh yêu”.
“Người duy nhất anh yêu là ai?”
Minh Mỹ vừa hận vừa mừng, đưa mắt lườm Việt Xán.
“Em nói xem.”
Minh Mỹ lao vào lòng anh, Việt Xán tỳ cằm lên đầu cô, giọng dịu dàng, hai
mắt lại nhìn ra ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, nhắc lại lần nữa…
“Em nói xem?”
Chập tối, tại biệt thự họ Tạ.
“Mười giờ hai mươi phút tối bốn ngày trước, Tạ phu nhân nói chuyện với Diệp
tiểu thư ở phòng sách. Bốn giờ chiều ba ngày trước Tạ lão thái gia gặp
Diệp tiểu thư tại quán trà ‘Hòa Phong’”, Tạ Bình đọc cuốn sổ ghi chép
trong tay, “Chín giờ sáng hôm nay, trong cuộc họp hội đồng quản trị, Tạ
phu nhân tuyên bố Diệp tiểu thư tham gia dự án thiết kế thời trang cao
cấp dành cho nữ. Hai giờ chiều, Tracy trợ lý thiết kế của Diệp tiểu thư
cho khởi công sửa chữa cửa hiệu, thiết kế sửa chữa do chính Diệp tiểu
thư vẽ”.
“Ừ.”
Ngồi dựa người lên đầu giường, Việt Tuyên điềm nhiên lắng nghe.
“Căn hộ ở trung tâm thành phố đã được sang tên Diệp tiểu thư”, Tạ Bình cau
mày, “Xem ra Diệp tiểu thư đã đồng ý với Tạ lão thái gia và Tạ phu nhân, không lâu nữa sẽ chuyển khỏi nhà họ Tạ”.
Việt Tuyên cảm thấy mệt mỏi.
Tường vi đỏ ngoài cửa sổ đã nở từ lâu, trong ánh hoàng hôn, có những cánh hoa đã héo tàn.
“Ngoài ra”, Tạ Bình do dự, “Về mối quan hệ giữa Thái Na và Diệp tiểu thư, tôi
cũng tra ra được một ít. Bảy năm trước trong một lần ẩu đả, do đánh chết người, Thái Na bị…”.
“Ai bảo cậu đi điều tra!”
Việt Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm khắc.
“…”
Tạ Bình vội im bặt.
Từ lúc Nhị thiếu gia bị thương, Tạ Bình luôn bí mật bảo vệ. Trong buổi dạ
tiệc mừng thọ hôm đó, đứng ở một chỗ khuất gần hai người, anh đã nghe
được những câu Thái Na nói với Diệp Anh ngay trước mặt Nhị thiếu gia,
liền lập tức điều tra quan hệ giữa Thái Na và Diệp Anh. Thái độ khác
thường của Nhị thiếu gia đối với Diệp Anh, anh đã nhìn thấy hết. Nhưng
hơi hướng mờ ám phức tạp toát ra từ con người Diệp Anh khiến anh không
yên tâm.
“Từ nay”, Việt Tuyên nghiêm giọng, “Bất kỳ chuyện gì liên quan đến A Anh, cậu không được tự ý điều tra”.
“…”
“Rõ chưa!”
“Nhưng…”, Tạ Bình do dự.
“Nếu không, cậu sẽ bị điều đi Mỹ, không được về nước nữa”, Việt Tuyên nhắm mắt khẽ nói.
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Bình sửng sốt, anh biết, Nhị thiếu gia mặc dù bình thường, tính tình
xem ra rất ôn hòa, nhưng chuyện gì một khi đã quyết, tuyệt đối không
thay đổi.
“Vậy, Nhị thiếu gia, có chuyện tôi nhất định phải nói.”
Sắc mặt lạnh dần, Tạ Bình nói.
Từ nhỏ anh đã được lựa chọn làm vệ sỹ của Nhị thiếu gia. Tất cả những gì
đã học, đã được huấn luyện đều là để bảo vệ an toàn cho Nhị thiếu gia.
Anh biết trong lòng Nhị thiếu gia, Diệp tiểu thư có vị trí đặc biệt, cho nên sau khi nhận được báo cáo về chuyện đó, anh luôn do dự không biết
có nên báo cho Nhị thiếu gia biết hay không?
“Nếu như sau khi
nghe báo cáo, thiếu gia vẫn không cho tôi điều tra Diệp tiểu thư, tôi sẽ nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của thiếu gia.”
Tạ Bình nói.
Việt Tuyên cau mày, rất lâu sau, lên tiếng:
“… Nói đi.”
“Buổi tiệc mừng thọ, sau khi thiếu gia và Sâm tiểu thư đi khỏi, chỉ còn Đại
thiếu gia và Diệp tiểu thư trong phòng”, Tạ Bình nhìn xuống nền nhà,
“Hai người họ đã xảy ra tranh cãi, Đại thiếu gia cưỡng bức hôn Diệp tiểu thư, do khoảng cách quá xa, không thể nghe được hai người nói gì, nhưng người của tôi cũng nghe bập bõm, anh ta nói, Đại thiếu gia và Diệp tiểu thư chắc chắn từng quen nhau, câu nói rõ nhất có thể chứng minh…”.
“Đủ rồi!”
Một cơn ho bột phát, Việt Tuyên bật ho, đỏ bừng hai má, rất lâu mới dịu đi. Đêm đó cô cười rất tươi, ngoan ngoãn như con mèo nép vào anh ngủ, ngón
chân thon nhỏ chà sát hai bắp đùi trắng xanh, hơi lạnh của anh. Chỉ có
điều cô không thể nhìn thấy vết rách bị cắn ở môi dưới của cô.
Màu đỏ trên má tan đi.
Mặt anh trở lại mệt mỏi, trắng bệch.
“Tôi biết, cậu không cần nói nữa”, Việt Tuyên chậm rãi, hàng mi dài che đi
ánh mắt, “Chuyện của Diệp tiểu thư, cô ta tự biết chừng mực, cậu khỏi
phải lo”.
“… Vâng.”
Yên lặng một lát, Tạ Bình trả lời.
“Diệp tiểu thư.”
Bên ngoài có tiếng cô y tá, liền sau đó hai tiếng gõ cửa liên tiếp, kiểu gõ cửa của riêng Diệp Anh.
“Mời vào!”
Nặng nề ngồi dậy, Việt Tuyên nhìn ra cửa.
“Hình như không khí có gì không ổn”, hơi nhăn mũi, Diệp Anh nở nụ cười rất
đáng yêu đi vào, trong tay cầm túi giấy, nhìn Tạ Bình, lại nhìn Việt
Tuyên, “Hai người vừa cãi nhau phải không?”.
“Diệp tiểu thư.”
Tạ Bình chào cô, mặt không biểu cảm đi ra.
“Anh ta không thích em.”
Quay đầu nhìn mãi cánh cửa vừa khép, Diệp Anh khoát một cử chỉ bất lực, sau
đó cười như không có chuyện gì xảy ra. Ngồi bên mép giường, cầm tay anh
lắc lắc, vui vẻ đùa:
“Nhưng chỉ cần anh thích em là được.”
Việt Tuyên cười nhạt, vẫn để tay cho cô nắm.
“A, anh ta làm anh bực mình thật ư?”, cô nghiêng đầu, lo lắng nhìn anh,
“Mặc dù không biết hai người có chuyện gì, nhưng Tạ Bình là người thẳng
tính, nói gì sai anh đừng bận tâm, anh ta và Tạ Phố là những người thật
lòng quan tâm đến anh”.
Thấy Việt Tuyên vẫn lặng lẽ không nói, Diệp Anh mỉm cười cầm túi giấy đến, giơ trước mặt anh.
“Nhìn này, xem hôm nay em mua gì nào?”
Đó là một đôi giày khâu thủ công.
Tang giày bằng lụa đen, thêu vân hoa màu bạc, óng ánh. Trang nhã, tinh xảo, đế gồm nhiều lớp bằng vải gai khâu chần.
Lật một góc chăn mỏng, Diệp Anh cúi đầu, vừa cẩn thận đi giày vào chân cho
anh, vừa nói: “Em tìm mãi mới được đấy. Nó rất mềm, đế tuy dày, nhưng
cũng mềm mại, đi rất dễ chịu, cũng không bị tuột khỏi chân, tiện hơn đi
dép lê”.
Kích cỡ vừa khít.
Diệp Anh thở phào, mỉm cười hài lòng, ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Việt Tuyên đang nhìn cô.
“Sao thế?”
Quan tâm nhìn anh, cô khẽ hỏi, ngón tay vẫn dừng lại trên mũi giày anh vừa xỏ chân.
“Không sao.”
Anh cúi đầu, thản nhiên nói.
“Rất dễ chịu.”
Nhìn anh một lát, Diệp Anh nghiêng người, từ từ áp mặt vào trán Việt Tuyên, nũng nịu chà sát, nửa mềm mỏng nửa hờn giận đe dọa:
“Em hiểu rồi, anh giận em. Thôi xin anh, chỗ nào em sai anh nói thẳng với em được không, đừng để em phải đoán.”
Mắt cô đen thẫm.
Chớp mắt là có thể chạm vào mi anh.
“Nếu không nói ra, em sẽ hôn anh đó.”
Vừa giả bộ nghiêm giọng, cô vừa từ từ áp gần môi anh, Việt Tuyên bối rối,
hơi né ra sau. Nhưng môi cô đã chộp được môi anh! Hai mắt đen lóng lánh, cô vừa ngước nhìn anh vừa chầm chầm thưởng thức môi anh. Việt Tuyên có
vẻ hơi bực, lại né ra sau, cô lại đuổi theo, hôn mạnh hơn, mãi đến khi
hơi thở hai người trở nên bất thường, cô mới mở mắt, buông anh ra.
“Trừng phạt anh đấy.”
Liếc xéo Việt Tuyên, cô đắc ý hừ một tiếng.
“Bất luận lòng anh có gì bất mãn, bây giờ đã bị em hôn sạch hết rồi, không
được chiến tranh lạnh với em nữa. Thôi, bây giờ chúng ta đi tập phục hồi thể lực, anh đi luôn đôi giày này.”
Nói đoạn, cô cười hớn hở, chìa một tay cho anh.
Mặc dù cố giữ bình tĩnh, giữ vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng Việt Tuyên vẫn chao đảo, bất ổn, sự phẫn nộ trong mắt anh đã tiêu tan trong giây phút
yên lặng vừa rồi. Nhìn cô cười hớn hở và bàn tay bướng bỉnh chìa cho
anh, anh im lặng một lát, cuối cùng giơ tay nắm tay cô.
Vậy là, chập tối Việt Xán và Sâm Minh Mỹ trở về biệt thự, nhìn thấy một bức tranh như thế này: Trong ánh hoàng hôn ngập trời, khung cửa sổ rộng sát đất của phòng hồi phục chức năng mở toang, hoàng hôn đỏ ối tràn vào
lóng lánh thủy tinh, bóng hai người bên trong như được tráng một lớp men hồng.
Rời chiếc nạng, Việt Tuyên nặng nề thử bước đi một mình.
Người lảo đảo.
Diệp Anh bên cạnh thận trọng khẽ đỡ, cô chăm chú theo dõi mỗi động tác của
anh, miệng mấp máy liên tục cổ vũ. Việt Tuyên kiên trì đi mấy bước, đến
khi cơ thể không chịu nổi, nghiêng sang bên…
Diệp Anh vội giơ tay đỡ!
Cười như một đứa trẻ, cô ôm lấy Việt Tuyên, vui mừng vì anh có thể tự đi lâu như vậy, dùng khăn bông lau mồ hôi trán cho anh, tay cô gượng nhẹ, còn
Việt Tuyên nghiêng đầu nhìn mắt cô, cũng dịu dàng như ánh hoàng hôn.
Đứng ngoài cửa sổ, Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi.
Cứng người.
Thậm chí không để ý sắc mặt Việt Xán.
* * *
Thời gian từng ngày trôi qua, cùng lúc cửa hiệu thiết kế thời trang cao cấp
của Sâm Minh Mỹ sắp khánh thành, công tác tuyên truyền quảng cáo cũng đã khởi động, Sâm Minh Mỹ hẹn mấy công ty quảng cáo nổi tiếng nhất bắt đầu vào cuộc, đồng thời liên tục tổ chức các buổi gặp gỡ với khách hàng.
Cửa hiệu của Diệp Anh ở gần lối vào phía đông quảng trường mua sắm Ngân
Tọa sầm uất nhất khu trung tâm thành phố. Sâm Minh Mỹ mỗi lần đi qua đó, đều nhìn thấy thiết kế trẻ Tracy trợ lý của Diệp Anh cầm bản vẽ hướng
dẫn thợ làm việc.
Sâm Minh Mỹ cũng từng dừng lại nhìn ngắm phong cách trang trí của cửa hiệu Diệp Anh.
Đó là phong cách lạnh, cứng.
Đối với phong cách này, Sâm Minh Mỹ không dám mạo hiểm. Khách hàng lựa chọn trang phục thiết kế cao cấp là những quý bà, người đẹp trong giới
thượng lưu, người nào cũng thích nổi bật, lộng lẫy, chỉ có dùng thủy
tinh, pha lê, để trang trí mới hi vọng có thể thu hút ánh mắt của họ.
Nhưng thực ra Sâm Minh Mỹ không để ý Diệp Anh lựa chọn phong cánh trang trí nào.
Điều cô quan tâm là Diệp Anh hình như không hề có ý rời khỏi Tạ gia. Chỉ cần trở về biệt thự nhà họ Tạ là cô ta lập tức bám riết bên cạnh Tuyên, sôi nổi chuyện trò, ân cần tỉ mỉ. Có lúc, ở chỗ vắng cô còn nhìn thấy Diêp
Anh quỳ trước xe lăn của Tuyên, lúc cười hơn hớn, lúc gục vào đầu gối
Tuyên, hoặc có những cử chỉ rất thân mật.
Buổi tối hôm
đó, đợi Việt Tuyên đã đi nằm, Sâm Minh Mỹ nhờ y tá gọi Diệp Anh ra
ngoài. Lúc cửa phòng mở, Sâm Minh Mỹ nhìn thấy bên trong một chiếc
giường đôi rất rộng, nghĩ đến lời xầm xì của đám người giúp việc, rằng
ban đêm Diệp tiểu thư ngủ chung giường với Nhị thiếu gia, lòng cô bùng
lên cơn giận không thể kiềm chế.
“Khi nào cô rời khỏi đây?”
Ra khỏi phòng, Sâm Minh Mỹ lạnh mặt, lập tức hỏi thẳng:
“Sao cơ?”
Diệp Anh băn khoăn.
“Đừng vờ vịt!”, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng nói, “Tôi là phụ nữ, cái kiểu ngây thơ vô tội giả bộ đó không có tác dụng đâu”.
Diệp Anh cười cười: “Nhưng đúng là tôi không hiểu cô đang nói gì”.
“Cô đã nhận lời ông tôi, nếu được tham gia dự án thiết kế thời trang cao
cấp sẽ rời khỏi Tạ gia, rời khỏi Tuyên”, Sâm Minh Mỹ nhìn cô, giọng lạnh tanh, “Bây giờ cửa hiệu của cô đã chuẩn bị xong, cô phải giữ lời hứa
với ông tôi”.
“Ồ? Tôi đã nhận lời sao?”, Diệp Anh cười uyển chuyển, mắt liếc đảo, suy nghĩ một lát, giải thích, “Tôi hiểu rồi, có lẽ cô nhầm”.
“Nhầm?”, Sâm Minh Mỹ cau mày.
“Tạ lão thái gia và Tạ phu nhân muốn tôi rời khỏi đây”, Diệp Anh vẫn cười,
“Lúc đó tôi trả lời, nếu được tham gia dự án thiết kế, tôi sẽ suy nghĩ”.
“Vậy chẳng phải…”
“Nhưng bây giờ tôi vẫn đang suy nghĩ”, ngắt lời Minh Mỹ, Diệp Anh tiếp tục
cười cười, “Cảm thấy vẫn chưa ổn. Dù đã được tham gia dự án này tôi vẫn
không muốn rời khỏi đây”.
“Cô…”
Sâm Minh Mỹ nổi đóa.
“Nhìn này, xem hôm nay em mua gì nào?”
Đó là một đôi giày khâu thủ công.
Tang giày bằng lụa đen, thêu vân hoa màu bạc, óng ánh. Trang nhã, tinh xảo, đế gồm nhiều lớp bằng vải gai khâu chần.
“Tôi cũng từng gặp những đứa con gái trơ trẽn, nhưng chưa từng thấy kẻ nào
trơ trẽn như cô”, giọng lạnh tanh, phẫn nộ, Sâm Minh Mỹ nói tiếp, “Cô
tưởng cô quyết không đi, chúng tôi cũng không làm gì được cô sao?”.
Diệp Anh cúi đầu không nói.
“Ngày mai tôi sẽ bảo ông tuyên bố loại cô khỏi dự án này! Cô đến Tạ gia thế
nào thì cũng cút khỏi như thế, một xu một cắc cũng không được!”, Sâm
Minh Mỹ lạnh lùng dồn ép cô.
“Cô nóng lòng muốn đuổi tôi vậy sao?”
Diệp Anh khẽ thở dài:
“Tôi đi thì cô được lợi gì? Người cô yêu là Đại thiếu gia cơ mà? Tôi ở đây,
Nhị thiếu gia thích tôi, sẽ không đồng ý hôn sự mà Tạ lão thái gia công
bố. Tôi đi rồi, cô và Đại thiếu gia sẽ càng khó khăn, không phải sao?”
Sâm Minh Mỹ cứng người.
“Hay là”, Diệp Anh liếc Sâm Minh Mỹ, “Người cô thích thực ra là Nhị thiếu gia, cho nên mới không chịu nổi tôi”.
“Câm mồm!”
Sâm Minh Mỹ tức giận nhìn quanh, xác định trong vườn hoa không có ai.
“Ha ha”, Diệp Anh lại cười, “Tôi hiểu rồi, thì ra cô là loại đàn bà đó, mặc dù hiện nay cô yêu Đại thiếu gia, nhưng cô vẫn cảm thấy Nhị thiếu gia
là của cô, cô cảm thấy cả thế giới này là của cô, đúng không?”.
“Cô…”, trong bóng đêm, Sâm Minh Mỹ mặt trắng bệch, “Có một dạo tôi đã cảm kích cô, tưởng cô là người tốt, thật lòng chăm sóc Tuyên, cũng từng muốn đối tốt với cô”.
“Sao?”
Diệp Anh nhướn mày cười:
“Thì
ra, rõ ràng biết tôi muốn làm thiết kế, rõ ràng biết tôi muốn tham gia
dự án thiết kế thời trang cao cấp. Nhưng lại để tôi suốt ngày ngồi chơi
trong phòng thiết kế, đó là cách cô cảm kích tôi sao?”
“…”, Sâm Minh Mỹ cứng họng, “Tôi muốn cô chuyên tâm chăm sóc Tuyên”.
“Vậy tôi không đi khỏi đây, ngày nào cũng về chăm sóc Nhị thiếu gia, sao cô lại không hài lòng?”
Diệp Anh cười hồ hởi.
Sâm Minh Mỹ bị dồn không nói được gì.
Sắc mặt liên tục thay đổi, hồi lâu sau mới chậm rãi, lạnh lùng nói: “Được,
được, cô quả nhiên là loại bất lương, tôi không nói lại được cô. Có
điều, Diệp Anh, nói cho cô biết, nội trong ba ngày cô phải rời khỏi Tạ
gia”.
“Nếu không thì sao?”
Sâm Minh Mỹ tái mặt.
“Bây giờ tôi có thể cho cô biết”, Diệp Anh tươi cười, “Tôi sẽ không rời khỏi đây, trừ phi Nhị thiếu gia đi cùng tôi. Dự án thiết kế thời trang cao
cấp, tôi đã tham gia, điều này đã tuyên bố trong cuộc họp hội đồng quản
trị, tôi cũng sẽ không rút lui”.
“Cô không biết sợ như vậy hả?”,
Sâm Minh Mỹ giễu cợt, “Dự án này dù cô không muốn rút lui, tôi cũng
khiến cô tâm phục khẩu phục, cô sẽ thảm bại. Còn với Tuyên, cô tưởng sau khi biết ý đồ của cô, sau khi biết cô từ đâu ra, anh ấy sẽ chấp nhận cô chăng? Còn cho cô ở lại ư?”.
Diệp Anh cứng người, nhìn cô chằm chằm.
“Tôi rất hiếu kỳ, Diệp Anh là tên thật của cô chứ?”, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng
nhìn Diệp Anh, “Tôi cũng rất tò mò, cô bị giam trong trại cải tạo trẻ vị thành niên sáu năm, vừa mới ra khỏi trại không lâu, cô tốt nghiệp Học
viện Thời trang Wadge, Canada lúc nào nhỉ?”
Trong màn đêm.
Hoa tường vi đỏ đã hết kỳ nở rộ, bắt đầu tàn, cánh hoa đã ngả màu vàng úa,
nhưng dưới ánh trăng vẫn đẹp, vẫn kiêu sa, vẫn quyến rũ.
“Chẳng
phải miệng lưỡi cô sắc lắm cơ mà, sao không nói đi?”, Sâm Minh Mỹ nhếch
mép, nhìn Diệp Anh mặt trắng nhợt, “Một nữ tù bị giam sáu năm, lại còn
không biết tự lượng sức. Cô tưởng chỉ cần giả mạo thân phận là có thể
đường hoàng vào nhà người khác, múa võ dương oai hay sao? Cô cho rằng,
nếu Tuyên biết những chuyện đó, anh ấy lại là người trong sáng như vậy,
sẽ cho phép cô, một kẻ bẩn thỉu như thế ở bên anh ấy sao?”.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì!”
Ánh mắt Diệp Anh tối sẫm, môi tái đi.
“Ha”, Sâm Minh Mỹ cười khẩy, “Cô không biết, nhưng có người biết, Thái Na,
cái tên này có lẽ cô không lạ. Cô ta vẫn chưa quên cô, cô ta nói, da cô
vừa trơn vừa mềm, trên eo cô có một…”.
“Bốp…”
Một cái tát vào má Sâm Minh Mỹ!
Đau điếng, người loạng choạng, Sâm Minh Mỹ kinh ngạc, ôm má nóng đỏ, nổi giận sôi người: “Cô dám tát tôi!”.
“Cô ngạc nhiên phải không?”, Diệp Anh xoay khớp cổ tay, mắt hơi nheo như
cười, “Như cô đã nói, giết người tôi còn dám, tát mấy cái có là gì?”.
Đôi mắt đen sì.
Vọt ra tia lạnh chích thấu vào tận xương.
Sâm Minh Mỹ hốt hoảng, lùi sau một bước, nhìn Diệp Anh toàn thân tỏa ra hơi lạnh, cố trấn tĩnh nói: “Nếu sau ba ngày, cô vẫn không rời khỏi đây,
tôi sẽ nói ra hết mọi chuyện của cô!”.
Diệp Anh nhìn Sâm Minh Mỹ, mặt không biểu cảm.
Thấy Diệp Anh lặng thinh hồi lâu không nói, Sâm Minh Mỹ biết có lẽ cô ta đã
sợ, liền cười khinh bỉ mà quay người bỏ đi, gió đêm lành lạnh, má vẫn
đau nhói, ấp bàn tay vào chỗ đó đó, cảm giác nóng bừng bừng như đang tấy lên.
Nghiến răng.
Ở khoảng cách bảy, tám mét, Sâm Minh Mỹ lại quay người ngoái nhìn, Diệp Anh dưới ánh trăng đẹp một cách kiêu
sa, đẹp một cách đáng ghét như tường vi dại, cô nói giọng giễu cợt:
“Tối đó, Tuyên đã nắm tay tôi.”
“Chính trong dạ tiệc mừng thọ ông, Tuyên đã nắm tay tôi, anh ấy nói, anh ấy
bằng lòng lấy tôi”, trong vườn hoa đêm hè, Sâm Minh Mỹ thương xót nhìn
Diệp Anh, “Cô không ngu ngốc tưởng rằng, Tuyên thích cô thật chứ?”