Bắt đầu từ hôm đó, Sâm Minh Mỹ rất chú
tâm theo dõi báo chí và tin thời sự hàng ngày. Tuy nhiên ngày ngày qua
đi, các tin thời sự đầu bảng vẫn khác nhau, nhưng trước sau vẫn không
thấy xuất hiện cái tin giật gân như cô dự đoán. Đến sáng ngày thứ năm,
cuối cùng không kìm nén nổi nữa, Sâm Minh Mỹ đang định gọi điện cho Thái Na, thì thấy trợ lý của mình mặt thất sắc đi vào, để mấy tờ tạp chí và
báo mới nhất lên bàn…
“Nữ hoàng thời trang quốc tế Veka bất ngờ xuất hiện ở ‘MK’ “!
“Sau năm năm vắng bóng, nữ hoàng Veka đã quay trở lại, rất tán thưởng nhà thiết kế trẻ Diệp Anh!”
“Nữ hoàng thời trang quốc tế Veka lần đầu tiên tổ chức biểu diễn thời trang ở nước ta và nhà thiết kế trẻ tuổi Diệp Anh được mời hợp tác!”
“Phỏng vấn Diệp Anh – nhà thiết kế châu Á đầu tiên được nữ hoàng thời trang quốc tế Veka khen ngợi!”
Nhìn thấy trên các báo, tạp chí khác nhau, ở vị trí nổi bật nhất toàn bộ đều là ảnh chụp nữ hoàng Veka và Diệp Anh thân thiết sánh vai ở những góc
độ khác nhau trong cửa hiệu thời trang MK.
Mặt Sâm Minh Mỹ tái mét.
Đọc những tin tường thuật cụ thể, đều cùng một nội dung, nữ hoàng Veka
nhiều năm nắm giữ ngôi vị độc tôn hàng đầu của giới thời trang quốc tế,
do mến mộ tài năng của nhà thiết kế trẻ Diệp Anh nên rất nhiệt tình cổ
vũ cô sáng lập nhãn hiệu thời trang cao cấp MK dành cho nữ của mình,
không chỉ đích thân trở thành khách hàng đầu tiên của nhãn hiệu này, mà
hôm qua, khi nhãn hiệu mới ra đời, nữ hoàng đã bay đến chúc mừng!
Còn nhà thiết kế trẻ tài năng Diệp Anh, để cảm tạ thịnh tình của nữ hoàng
Veka, lúc khai trương cửa hàng đã từ chối hầu hết khách hàng đổ xô đến,
đợi sau khi nữ hoàng Veka bước vào cửa hiệu đầu tiên mới chính thức
nhậncác đơn hàng!
“Chuyện này là thế nào?!”
Trong phòng họp, Sâm Minh Mỹ mặt mày sa sầm, lạnh như băng tuyết, sự kiện quá đột ngột, không hề có bất kỳ dấu hiệu dự báo nào! Nhất cử nhất động
của Diệp Anh cô đều rõ như lòng bàn tay, gần đây Diệp Anh không có cuộc
tiếp xúc nào với nhân sỹ các giới, sao có thể có quan hệ với nữ hoàng
Veka được!
Mọi người đều biết, nữ
hoàng Veka vốn không thích các nhà thiết kế châu Á lắm. Ngoài Mạc Côn
từng được gọi thiên tài thiết kế mang phong cách kỳ quái. Veka cho rằng, tác phẩm của các nhà thiết kế châu Á hầu như thiếu tính sáng tạo. Ngay
đến cha cô, nhà thiết kế Sâm Lạc Lãng lừng danh trong giới thời trang
quốc tế, năm ngoái cũng bị nữ hoàng Veka có ý chê là sáo mòn, lặp lại
thiết kế cũ, khiến ông rất bối rối.
Tại sao nữ hoàng Veka lại đột nhiên thích Diệp Anh?! Hơn nữa còn mời Diệp
Anh hợp tác trên sàn diễn thời trang cao cấp nhất đó?!
“Buổi trình diễn thời trang sẽ diễn ra sau ba ngày nữa”, đọc những mẩu tin
trên, Quỳnh An đưa mắt nhìn các đồng nghiệp, “Hay là, chúng ta cũng mời
nữ hoàng Veka đến thăm quan ‘Sâm’. Nếu thiết kế của ‘Sâm’ được sự khẳng
định của Veka thì đó sẽ là sự lăng xê lớn đối với chúng ta”.
“…”
Hít một hơi, Sâm Minh Mỹ kiềm chế nộ khí. Không, điều cô muốn không phải là “cũng” lăng xê cho “Sâm”, mà là triệt để hạ gục MK! Đã từng chứng kiến MK hầu như chỉ còn thoi thóp. Sao lúc này bỗng dưng cá đang được muối
nằm trong chum lại nhảy ra?!
“Muốn triệt để hạ gục MK?”
Trong cửa hiệu cafe nhập nhoạng ánh hoàng hôn, Thái Na mỉm cười ám muội, nói với Sâm Minh Mỹ đang có vẻ rất nôn nóng:
“Chuyện này có gì khó, tôi cho bọn đàn em phóng mồi lửa, nhân đêm khuya đốt
trụi cửa hiệu MK, cái bà Veka gì đó coi như đến cũng bằng không. Minh
Mỹ, cô cứ nghĩ đi, tối nay tôi sẽ giúp cô.”
Sâm Minh Mỹ kinh ngạc.
“Đốt cửa hiệu?”
“Ha ha ha, cô sợ rồi hả, đúng là đại tiểu thư thỏ non”, châm điếu thuốc,
Thái Na liếc nhìn Sâm Minh Mỹ sắc mặt liên tục thay đổi, “Tô đợi điện
thoại của cô, yên tâm, đảm bảo làm sạch sẽ”.
Trong ba ngày đó, Sâm Minh Mỹ đi khắp nơi để tìm các mối quan hệ, không có ai thân thiết với nữ hoàng Veka tới mức có thể khuyên bà thay đổi suy
nghĩ, cô đã tìm cách gặp Veka một lần, nhưng cũng không thành.
Đêm khuya ngày thứ ba.
Từ một góc phố cách quảng trường Ngân Tọa không xa, Sâm Minh Mỹ ngồi trong xe lặng lẽ nhìn cửa hiệu MK phía xa, trong lòng chợt nổi sóng dữ dội,
cô nghĩ đến cách đơn giản nhất mà Thái Na nói, nhưng, có thật sự phải
làm như thế?
***
Mặt trời từ từ mọc, lại từ từ lặn.
Màn đêm buông xuống.
Sự kiện chấn động giới thời trang sẽ diễn ra đúng thời gian đã định tại
khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố. Chuyên gia cao cấp của giới thời trang quốc tế ngự trị trên đỉnh vinh quang suốt ba mươi năm, liên
tục dẫn dắt trào lưu thời trang quốc tế… là Veka, nữ hàng của vương quốc Veka nhãn hiệu thời trang cao cấp lừng danh, sau năm năm xa cách, lần
đầu đích thân mang theo những người mẫu quốc tế dưới quyến đến để tổ
chức một buổi trình diễn thời trang!
Đây là sự kiện thời trang chấn động nhất trong nước thời gian qua.
Tân khách có thể nhận được giấy mời đến dự tối nay đều là tổng biên tập các tạp chí thời trang xuyên quốc gia nổi tiếng, các siêu sao, siêu mẫu,
các nhân vật có tiếng của giới thượng lưu, những quý bà lộng lẫy, hoạt
động sôi nổi trong giới thời thượng, và bạn bè cũ của nữ hoàng từ các
nước bay đến.
Đây là buổi đại lễ thời trang hoành tráng.
Trên tấm thảm đỏ dẫn lên bục trình diễn, hào quang rực rỡ, vô số phóng viên
đua nhau chụp ảnh. Họ chen chúc trong khu vực dành cho giới truyền
thông, hò hét gọi tên những người mẫu, minh tinh, yêu cầu phô bày các tư thế mê hồn nhất, ánh đèn flash liên tục chớp lóe, sáng lóa, chập trùng
như sóng biển.
Những nhân vật thời thượng của các giới cũng có mặt, khiến khán phòng liên tiếp ào lên từng trận.
Khi Sâm Minh Mỹ tiểu thư, nhà thiết kế trẻ tuổi vang danh nhất trong nước
khoác tay Đại thiếu gia Việt Xán nhà họ Tạ trứ danh tươi cười khoan thai đi vào, ống kính phóng viên tới tấp chĩa vào cặp tài tử giai nhân nổi
tiếng đó.
Trong thời đại toàn dân
giải trí, tin tức về chuyện bếp núc của giới nhà giàu, doanh nhân, tốc
độ lan truyền không thua kém tin thời sự giật gân của làng giải trí.
Trong lễ mừng thọ Lão thái gia của Tạ thị tháng trước, Lão thái gia đã
chính thức tuyên bố trước đông đảo quan khách, hôn lễ của Nhị thiếu gia
nhà họ Tạ và Sâm Minh Mỹ sắp cử hành. Vậy mà chỉ trong thời gian một
tháng, không những không thấy tăm hơi hôn lễ đâu, còn Đại thiếu gia và
Sâm Minh Mỹ đang trở thành tâm điểm bàn tán của dư luận thì vẫn ngang
nhiên cặp kè trước bàn dân thiên hạ, không chút e dè.
Trong ánh đèn lóa mắt.
Tạ Việt Xán vận lễ phục màu đen sang trọng. Dáng cao to, ngũ quan như tạc, làn da nâu nhạt, trên mặt có nét nghiêm khắc dữ dằn nhưng đôi mắt như
ẩn giấu ánh sao, nụ cười trên môi là sự pha trộn kỳ lạ giữa ngang tàng
phóng túng và êm dịu đằm thắm khiến cho các nữ phóng viên thất điên bát
đảo.
Sánh bên anh là Sâm Minh Mỹ xinh đẹp trong chiếc váy dài ánh tuyết màu hoa đào, họa tiết theo phong cách lãng mạn hoài cổ, nổi bật làn da trắng mịn, thanh lịch, ngọt ngào, cô
dịu dàng mỉm cười, khoan thai khoác tay Tạ Việt Xán.
Vào đến giữa đại sảnh, Việt Xán bị các nhân vật tầm cỡ trong giới doanh
nhân vây quanh, Sâm Minh Mỹ cũng bị các quý bà, người đẹp chào đón. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nụ cười ở khóe miệng, không thể duy
trì mãi, Sâm Minh Mỹ vừa tiếp chuyện các quý bà vừa thấp thỏm lia ánh
mắt khắp phòng tìm kiếm Diệp Anh.
Có lẽ đó chỉ là kịch bản quảng cáo của Diệp Anh.
Nữ hoàng Veka kiêu ngạo ngất trời, rất hiếm khi phục tài người khác, sao
có thể mời một nhà thiết kế không tên tuổi cùng tham gia trình diễn tác
phẩm được chứ?!
Đó nhất định chỉ là kịch bản lòe bịp giới truyền thông do Diệp Anh dựng nên.
Là sự ngu xuẩn, hoang tưởng của Diệp Anh!
Nắm chặt chiếc ví da rắn màu hồng trong tay, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng suy
nghĩ, ánh mắt lia tìm lần cuối, trong đại sảnh, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Anh. Một bản nhạc lãng mạn từ từ tấu lên, tất cả quan khách ngồi ở hai bên, phía dưới bục trình diễn, làn khói nhân tạo phụt lên, khiến
khán phòng tràn ngập khói trắng bồng bềnh như trong mộng, ánh đèn màu
rực rỡ quay đảo chếnh choáng. Buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu,
Sâm Minh Mỹ đột nhiên cảm thấy toàn thân run lên, bên dưới sát rìa bục
chữ T, cô nhìn thấy hai người…
George và Tracy.
Cả hai đều trong trang phục đại lễ, ngồi ở vị trí dành cho khách VIP dãy
đầu tiên, hai người đang khe khẽ trao đổi, mặt hớn hở, vẻ chờ đợi nhìn
về phía cuối bục chữ T.
Cổ họng cơ hồ như bị bóp nghẹt, trong lòng Sâm Minh Mỹ dấy lên một dự cảm chẳng lành, lúc đó âm nhạc đột nhiên dừng bặt!
Cuối bục chữ T hoa lệ, một luồng ánh sáng trắng từ trên cao chiếu xuống!
Âm nhạc lại vang!
Ánh sáng lấp lóa như biển sao!
“Rào …!”
Tiếng vỗ tay rộ lên!
Từ trong luồng sáng lấp lóa, người mẫu đầu tiên đi ra, một cô gái trẻ tóc
vàng hoe, mắt xanh biếc, xinh đẹp tuyệt vời, mặc chiếc váy trắng thuần
khiết. Bộ trang phục phảng phất kiểu váy xòe của tiểu thư quý tộc thế kỷ XIX trong các bộ phim cổ điển Âu Mỹ, lộ vai, vạt váy ngắn, vân chìm hoa trắng, những hạt kim cương lóng lánh, giống như một cánh đồng ngập tràn ánh nắng, giản dị thuần khiết lại hoa lệ ngọt ngào.
Đẹp như một làn ánh sáng trắng tinh khiết!
Khán phòng chấn động tiếng vỗ tay, ánh đèn màu quay cuồng điên đảo, buổi trình diễn lập tức đi vào cao trào!
Lòng bàn tay vừa lạnh vừa ướt.
Môi khô, ngồi giữa những vị khách hứng khởi xúc động bên dưới, những ngón
tay Sâm Minh Mỹ càng trở nên cứng đờ, nắm chặt chiếc ví da rắn. Chiếc
váy xòe này cô biết, chính là một trong ba chiếc váy được trưng bày
trong tủ kính của MK. Trong đầu như có gì choang choảng đang vỡ ra, cổ
họng càng khô khốc bỏng rát, đến nỗi không thể nhìn rõ loạt người mẫu đi ra tiếp sau đó, tiếng vỗ tay càng trở nên nồng nhiệt hoan hỉ cũng chỉ
khiến cô càng thêm bồn chồn, lo lắng.
“Sao thế?”
Cảm thấy sự bất thường của cô, Việt Xán nhướng mày.
“…”
Ậm ừ qua loa, nét mặt Sâm Minh Mỹ càng rắn đanh. Trong luồng ánh sáng tràn đầy mộng ảo đó, cô nắm chặt chiếc ví da rắn. Chiếc ví lạnh băng trơn
tuột, ngón tay Sâm Minh Mỹ run run lục tìm di động trong ví. Trên bục,
từng tốp người mẫu liên tiếp nối nhau tràn ra như nước chảy, vô cùng ấn
tượng, trên màn hình nhỏ màu xanh hiện lên hai chữ “Thái Na”, cô cúi
đầu, ấn vào nút gọi.
“Rào…!”
Lại một tràng pháo tay như bão táp vừa đổ bộ, không khí trên sàn đạt tới
đỉnh điểm, sau chiếc váy trắng ngắn mở màn, các tác phẩm sau đó là bộ
sưu tập thời trang in hoa mang đậm dấu ấn phong cách nữ hoàng Veka… lãng mạn và nồng nhiệt. Trang phục in hoa đủ các chất liệu, có áo ngoài, váy dài các kiểu, thậm chí áo bơi, trang phục cưỡi ngựa, như một bữa đại
tiệc của thời trang in hoa, như một luồng ánh sáng chiếu xuyên lịch sử
từ cổ điển đến hiện đại.
Bộ thời trang cuối cùng lại do chính nữ hoàng Veka đích thân thể hiện!
Những tràng pháo tay nổ vang như sấm.
Trên bục chữ T sáng rực, ánh đèn flash của báo giới chớp lia lịa, trắng lóa như một biển ánh sáng!
Nữ hoàng Veka với mái tóc bạch kim, phong thái trác việt, khí chất cao quý như nữ hoàng, diện trên người chiếc váy dài hoa đen trắng, từ cuối bục
chữ T ung dung bước ra.
Hoa to diễm
lệ hai màu đen trắng, từng đám từng đám nở hết mình, nồng nhiệt mà đắm
say, lãng mạn mà cổ điển, như tình yêu vĩnh hằng, cuồng nhiệt và bi
thương.
Đó là một chiếc váy đẹp đến nao lòng.
Nhưng hoàn toàn khác hẳn phong cách của nữ hoàng Veka, trong vẻ dịu dàng xinh đẹp có những nét tạo hình phóng khoáng và cứng cỏi, có cảm giác cho dù
yêu đắm đuối đến đâu, cô gái vẫn có một vẻ cô đơn cao ngạo.
Chiếc váy hoa đen trắng kết thúc buổi trình diễn nhận được những tràng pháo
tay kéo dài hồi lâu! Chiếc váy đó tương xứng tuyệt vời với khí chất của nữ hoàng Veka, vô cùng hài hòa với bục chữ T lộng lẫy hư ảo. Nữ hoàng
Veka cười ngây ngất, nồng nhiệt vươn hai tay, gửi đến khán giả những cái hôn gió!
“Quá tuyệt vời!”
Tracy run lên vì xúc động, đương nhiên cô biết, chiếcváy trên người nữ hoàng
Veka lúc này chính là chiếc váy dài hoa đen trắng vẫn trưng bày trong tủ kính của MK! Khi phát hiện nữ hoàng Veka đột nhiên xuất hiện trong cửa
hiệu của MK, nói chuyện thân mật và chụp ảnh với Diệp tiểu thư, cô đã
cảm thấy chuyện quá hoang đường, quá khó tưởng tượng! Còn bây giờ,
trong buổi trình diễn thời trang của nữ hoàng Veka, bộ trang phục mở màn và kết thúc lại do chính MK thiết kế và cắt may!
Bóng nữ hoàng Veka khuất hẳn ở cuối bục chữ T.
Âm nhạc vẫn tiếp tục.
Một phút sau, nữ hoàng Veka lại xuất hiện trở lại trên bục! Lần này bà
đích thân đẩy chiếc xe lăn, bên phải có một cô gái trẻ xinh đẹp khoác
tay, trong luồng ánh sáng tỏa xuống, bà đi đến chỗ sáng nhất trên bục,
trịnh trọng giới thiệu với quan khách…
Đây là hai vị khách quý của bà.
Chàng thanh niên trẻ ngồi xe lăn nét mặt trong sáng vô ngần, thần thái an
nhiên. Vận lễ phục trắng chất liệu dày, có hoa văn chìm, sơ mi trắng màu ngọc trai, cổ quàng chiếc khăn in hoa đen trắng, cả người anh như phản
ra ánh sáng, nhưng xa cách và uy nghiêm như một vị vương tử quý tộc ẩn
cư trong lâu đài.
Còn cô gái trẻ khoác tay nữ hoàng Veka.
Chiếc áo tơ lụa trắng muốt, sạch sẽ trang nhã, đường viền ngực gợn sóng mịn
màng, hàng khuy nhỏ tinh xảo, bên dưới là chiếc váy đen dài buông rủ,
trông thanh thoát, tươi tắn lại hơi cô độc kiêu sa, dáng mảnh mai, mái
tóc đen đổ dài như dòng ánh sáng, khuôn mặt trắng ngần, hàng mi dày như
dệt bằng những sợi tơ đen, tròng đen nổi bật, sóng mắt mông lung như
nước đầm sâu trong đêm lạnh.
“Là Nhị thiếu gia và Diệp tiểu thư!”
Tracy xúc động kêu lên, tay níu chặt cánh tay George. Trong công ty, cô đã
nghe rất nhiều tin đồn về Diệp tiểu thư và Nhị thiếu gia, nhưng đây là
lần đầu tiên nhìn thấy hai người cùng xuất hiện.
“Đây là Việt Tuyên bạn cũ của tôi, lần này tôi đến là theo lời mời thịnh
tình của anh”, mặt hướng về tân khách và phóng viên đầy khán phòng, nữ
hoàng Veka hồ hởi cười giới thiệu. “Còn đây là tiểu thư Diệp Anh, Diệp
tiểu thư là thu hoạch lớn nhất của tôi mấy năm gần đây, thiết kế của
Diệp tiểu thư đầy sáng tạo và cảm xúc, cho nên mở màn buổi trình diễn
này…”
Trong ánh đèn quay chao đảo, chói mắt.
Nhìn cảnh huy hoàng như biển sao trước mặt, nhìn nữ hoàng Veka ung dung nói
chuyện với giới truyền thông, nhìn Việt Tuyên ngồi trên xe lăn vẫn thanh lạnh, trầm lặng như hoa dành dành đêm trăng, lòng Diệp Anh như có gì vỡ ra, chầm chậm chảy tạo nên cơn chấn động êm dịu lạ lùng.
Cơ hồ cảm nhận được ánh mắt cô.
Việt Tuyên cũng ngoái nhìn.
Trong giây phút đó, hai người nhìn nhau.
Mặc dù chỉ là thoáng va chạm của hai ánh mắt.
Nhưng tĩnh lặng.
Cảm giác tựa như trên nền náo nhiệt của âm thanh và ánh sáng, chỉ còn lại hai người, anh và cô.
Cố ép mình di chuyển ánh mắt khỏi hai người đang nhìn nhau trên đó, ở một
chỗ không xa bên trái bục chữ T, trong đầu Việt Xán lại vụt hiện cảnh
tượng cô lăn lộn hôn Việt Tuyên trong cái đêm mưa gió ngợp trời đó,
khiến hàm dưới anh như bị xiết cứng, ngực dội lên từng trận đau âm ỉ,
nôn nao.
Hầu hết phóng viên đều dồn
lên phía trước, bục chữ T có vẻ đã biến thành buổi họp báo của nữ hoàng
Veka và nhãn hiện MK mới mẻ. Không chịu được những lời khen của nữ hoàng Veka đối với Diệp Anh và MK, Sâm Minh Mỹ đứng lên, nhấn nút gọi!
“A lô, tôi là Minh Mỹ…”
Đi đến một chỗ vắng trong khán phòng, Sâm Minh Mỹ nghiến răng, hạ quyết tâm:
“Chuyện lần trước tôi nói…”
***
Đêm khuya, trong một căn hộ trên tầng thượng khu chung cư cao cấp ven sông.
Sau khi xuất viện, Việt Tuyên không trở về biệt thự họ Tạ mà đưa Diệp Anh
đến căn hộ này. Diện tích gần năm trăm mét vuông, trang trí đơn giản dễ
chịu, có hai người giúp việc và một y tá đặc biệt, Tạ Bình cũng sống ở
đây. Trong phòng ngủ chính có đầy đủ các thiết bị hỗ trợ, thậm chí còn
có cả một phòng phục hồi chức năng riêng.
Việt Tuyên không nói sẽ ở lại đây bao lâu.
Diệp Anh cũng không hỏi.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn của vạn nhà như sao sa, nước sông lặng lờ trôi trong
đêm, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng êm ả dịu dàng.
Diệp Anh thu xếp giường ngủ.
Vỗ mền chiếc gối cho Việt Tuyên.
Sau khi buổi trình diễn kết thúc, nữ hoàng Veka lại nhiệt tình mời Việt
Tuyên và cô tham dự bữa tiệc mừng sau đó, giới thiệu với cô rất nhiều
bạn bè của bà trong giới thời trang. Khi Việt Tuyên và cô trở về đến nhà cũng đã gần mười một giờ đêm. Mặc dù tinh thần Việt Tuyên có vẻ rất
tốt, nhưng lúc chạm vào bàn tay lạnh của anh, cô nhận ra sự mệt mỏi đã
vượt quá giới hạn của anh.
“Cái gì?”
Cơ thể thoảng mùi thơm của sữa tắm, Việt Tuyên trong bộ đồ ngủ trắng muốt
ngồi trên xe lăn, nghe tiếng nói từ đầu điện thoại bên kia, hàng lông
mày đột nhiên cau mạnh, anh xoay lưng lại, bình tĩnh nói nhỏ một câu.
Cuộc đàm thoại kết thúc.
Việt Tuyên nhìn cảnh đêm bên ngoài, tư lự giây lát.
Vừa quay người…
Diệp Anh quỳ một chân bên cạnh xe anh, cười hớn hở nhìn anh, hỏi: “Chuyện gì thế? Có liên quan đến em không?” Nếu không, anh đã không quay ngoắt
đi như vậy.
“Có chút việc, đã giải
quyết rồi”, nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, phẫn nộ trong lòng Việt Tuyên
dần tiêu tan. Không muốn để cô lo lắng, anh cúi xuống cười cười, dịu
giọng nói: “Em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi”.
“Vâng.”
Đẩy xe lăn đến bên giường, cô kéo hai cánh tay Việt Tuyên, vòng ôm vai anh, cố dùng sức để nâng anh lên, vừa đỡ vừa ôm anh di chuyển lên giường.
Rồi đắp lại chăn cho anh, sau đó với tay kéo rèm cửa sổ và tắt đèn bàn,
trong phòng chỉ còn bóng tối lờ mờ, cô cũng chui vào chăn, nhắm mắt nói
khẽ:
“Ngủ thôi.”
Mùi hương cơ thể thanh lạnh thoảng nhẹ lẫn với mùi sữa tắm, trong bóng tối, giọng Việt Tuyên hơi ngập ngừng:
“Em… không về phòng riêng sao?”
Trở mình, Diệp Anh hình như đã sắp ngủ, ngáp một cái nói:
“Không, từ nay em ngủ ở đây.”
“Một mình anh cũng được”, nhìn mái tóc đen xõa trên gối, giọng Việt Tuyên khàn khàn, “…Em không cần phải…”.
“Mấy ngày trước, không đêm nào em ngủ yên”, cô lại trở mình, áp đến gần anh, “Suốt đêm lo cho anh, thà nằm ở đây, còn có thể ngủ yên một chút”. Nửa
đêm hôm qua, anh lại lên cơn co giật, không chịu gọi người, đến khi cô
bất ngờ trở dậy thì anh đã đau đớn mà ngất đi. Tình trạng sức khỏe như
vậy, anh vẫn cùng cô đến dự buổi biểu diễn thời trang.
“A Anh…”
“Anh đang lẩn tránh em”, cô mở mắt, chăm chú nhìn anh, “Trước đây chẳng vẫn như thế đấy thôi, tại sao bây giờ lại không được?”.
Người Việt Tuyên hơi cứng lại.
Trong bóng tối, mặt anh ửng đỏ.
Thấy anh không phản đối, Diệp Anh thở phào, lại nhắm mắt. Trong phòng tĩnh
mịch yên ắng, tâm tư của cô một lần nữa quay trở về cảnh tượng buổi
trình diễn lúc tối.
Tất cả đều do Việt Tuyên giúp đỡ.
Về sau cô mới biết…
Ngay từ khi cô được tham gia dự án thiết kế thời trang cao cấp, Việt Tuyên
đã cho in một số phác thảo của cô rồi cử người đưa đến lâu đài của nữ
hoàng Veka ở Paris. Trước khi cô gọi điện định nhờ anh liên hệ giúp đỡ,
Việt Tuyên đã nhờ người chụp ngoại cảnh cửa hiệu và trang phục mẫu trong tủ kính của MK, gửi đến nữ hoàng Veka.
Sau đó, anh lại giúp bà tổ chức show diễn này, thậm chí đã thuyết phục được Veka mặc chiếc váy dài hoa đen trắng trong tủ kính.
Cô không biết làm gì để cảm ơn anh.
Trong giới thời trang phù hoa danh lợi, cho dù có thực tài đi chăng nữa nhưng nếu thiếu cơ hội và người nâng đỡ, mà chỉ hoàn toàn dựa vào sức mình
mong có được vị thế thì phải trải qua một thời gian khá dài và vất vả.
“Không phải do anh…”
Dường như đoán biết suy nghĩ của cô, giọng Việt Tuyên từ gối bên truyền đến:
“… Như bà Veka đã nói với em, nếu không phải bà ấy thực sự thích thiết kế
của em, nhận ra khả năng thiết kế đầy triển vọng của em, cho dù lót tay
cho bà món tiền lớn, bà ấy cũng sẽ không đích thân bay đến đây.”
Trên thực tế, ở Paris khi bà Veka xem những thiết kế của Diệp Anh do Việt
Tuyên gửi đến, đã lập tức gọi điện cho anh. Bà phấn khởi nói, cuối cùng
đã nhìn thấy một nhà thiết kế châu Á tài hoa không kém Mạc Côn năm xưa.
Dưới tấm chăn mỏng.
Bàn tay Diệp Anh sờ soạng, chạm nhẹ vào tay anh. Không nói gì, cũng không
định nói chuyện về bà Veka, cô cuộn người áp đến bên anh, nắm tay anh.
“Việt Tuyên…”
“Sao?”
“… Em không ngủ được”, cô gối đầu lên cánh tay anh, “Em muốn nói chuyện
với anh”. Trong bóng tối, Việt Tuyên từ từ quay đầu về phía cô.
“Chưa bao giờ anh hỏi em, về chuyện của em”, hàng mi khép chặt, khẽ lay động, “Tên em là gì, bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai, tại sao phải vào trại quản giáo, bởi vì tất cả những cái đó anh đều đã biết, đúng không?”.
“A Anh.”
Việt Tuyên ngây người.
“Anh có biết tại sao em lấy tên là ‘Diệp Anh’ không?”, như đứa trẻ nhỏ, cô
nép vào người anh, “Thực ra, đó cũng không hẳn là tên giả, em sinh ra
lúc hai giờ đêm, mẹ em nói, đó là lúc trời tối nhất. Sau khi cha em qua
đời, mẹ em bị rối loạn thần kinh, bà ấy thường đánh em, oán hận em. Bà
bảo vì em nên cha mới chết, vì em là Dạ Anh, là đứa trẻ sinh ra trong
đêm đen tối nhất, là kẻ hủy diệt mọi thứ”.
“…”
Việt Tuyên cau mày, “Em không tin. Chẳng phải điềm dữ, lời nguyền gì hết,
chẳng qua là lừa bịp”, cô lặng lẽ cười, “Đến khi em giết kẻ đó, bị đưa
vào trại quản giáo, mẹ em vì chuyện đó cũng qua đời. Lúc mới vào trại,
em rất hận, rất hận, hận là lúc đó không đâm thêm mấy nhát nữa, tại sao
kẻ đó vẫn sống được. Sau khi ra khỏi trại, nhất định em phải đâm từng
nhát, từng nhát vào ngực kẻ đó, nhất định phải tận mắt nhìn kẻ đó chết,
không còn một hơi thở, mới rút dao ra khỏi ngực ông ta”.
Cảm nhận cơn chấn động của Việt Tuyên.
Trên gối trắng như tuyết, cô cười lặng lẽ, nhìn anh nói:
“Về sau, em nghĩ thông suốt rồi. Em không muốn ông ta chết như vậy, em phải tự tay hủy hoại ông ta, em phải làm cho ông ta thân bại danh liệt, em
phải để cho ông ta sống, cho ông ta tận mắt nhìn thấy tất cả những gì
ông ta dùng thủ đoạn có được, sẽ mất dần từng tý, từng tý một.”
“A Anh, em không cần phải nói với anh những chuyện đó.”
Việt Tuyên nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô.
“Có người giúp em.”
Mi mắt rung rung, cô vẫn nói tiếp:
“Trong trại quản giáo, có một người hảo tâm tình nguyện giúp những phạm nhân
vị thành niên, để chúng em được học những gì mà mình thích. Và em đã lựa chọn thiết kế thời trang. Nhà hảo tâm đó mỗi tháng đều gửi sách báo và
tư liệu đến, còn giúp em được vào bộ phận may trang phục của trại.”
Những năm đó cô học miệt mài bất kể ngày đêm, đã có vốn kiến thức hội họa học từ nhỏ, nên việc tự học thiết kế cũng không khó lắm, để tranh thủ thời
gian thực tập cắt may, cô đã nhận cắt may quần áo cho các cán bộ quản
giáo.
Vừa vào phòng thiết kế của tập
đoàn Tạ thị, cô đã khiến các nhà thiết kế kinh ngạc, bởi ngay lập tức cô đã có thể hoàn thành một bộ trang phục theo đúng thiết kế. Chỉ có mình
cô biết, hồi ấy trong trại cô đã phải cắt may rất nhiều kiểu quần áo cho những cán bộ quản giáo, và để có thể có nhiều thời gian tự do hơn, nên
tốc độ của cô được hình thành và rèn luyện trong áp lực từng năm như
vậy.
“Lúc đầu em tưởng em chỉ là một
trong những phạm nhân được tài trợ. Dần dần mới nhận ra những người khác họ chỉ được tài trợ học tập bình thường, còn em…”
Cô hơi cau mày, nhớ lại:
“Người hảo tâm đó đã gửi cho em bút, giấy, kẹp, màu và các loại vải để em thực tập, đều là những thứ đắt tiền, tốt nhất. Những tạp chí thời trang mà
người đó gửi cho em, là những ấn phẩm vừa xuất bản tại Paris và New
York. Theo ý muốn của nhà hảo tâm đó, trại quản giáo đã lắp riêng cho em một đầu video, để em có thể xem băng ghi hình các show diễn thời trang
của những hãng nổi tiếng trong tuần lễ thời trang quốc tế, show trình
diễn vừa kết thúc chưa lâu, trong trại em đã có thể được xem băng. Bởi
nước Pháp là trung tâm thời trang quốc tế, nhà hảo tâm đó lại gửi giáo
trình tiếng Pháp để em tự học. Anh có tin không, người đó thậm chí mỗi
tuần một lần đều cử giáo viên vào trại dạy em luyện phát âm và bổ sung
kiến thức.”
Hàng mi rung rung, cô cười nhạt:
“Mỗi tháng em đều viết thư cho nhà hảo tâm đó, báo cáo tình hình của em.
Trại trưởng nói, phải làm vậy là để em biết tri ân. Vì vậy nhất định em
phải viết.”
Màn đêm thấp thoáng qua rèm cửa, dù rất tối, nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh vật bên ngoài.
Việt Tuyên yên lặng nằm nghe.
Bàn tay cô bị anh nắm chặt.
“Em cho rằng nhà hảo tâm có mục đích gì đó, hoặc là muốn sau này khi em ra
khỏi trại sẽ yêu cầu em làm gì đó cho họ, nhưng, không có. Sau khi em ra khỏi trại, người đó cũng mất tích luôn, không hề liên lạc lại. Cũng
không thư từ nhắn tin, cứ như chưa bao giờ có người đó vậy.”
Ngước mi, đôi mắt đen thẳm nhìn anh.
“Em không hiểu, tại sao lại thế?”
Gió lay động rèm cửa.
Việt Tuyên cố mỉm cười, nói:
“Có lẽ là…”
“Là anh, đúng không.”
Đăm đăm nhìn anh, đôi mắt cô đã nhòe ướt, sáng rạng kinh người.
“… Em đã từng tưởng là A Xán. Trên đời này, em đã tưởng chỉ còn một mình A Xán, có thể tận tâm như vậy làm những việc đó vì em mà không cần báo
đáp.”
“Nhưng, lại là anh.”
Chầm chậm nhắc lại, cô mỉm cười đau khổ:
“Cho nên, anh không ngạc nhiên. Tại sao em ở trong trại cải tạo sáu năm lại
có thể biết thiết kế và cắt may, không ngạc nhiên tại sao em biết nói
tiếng Pháp. Bởi vì tất cả anh đều biết hết, bởi vì lúc ở Paris, anh đã
biết em là ai.”
“Em…”
Việt Tuyên cũng nằm ngây người, không nhúc nhích.
“Anh nói, em không cần cám ơn anh. Chuyện MK em không phải cảm ơn anh,
chuyện nữ hoàng Veka em không cần cảm ơn anh”, ôm cánh tay nóng ấm của
anh, cô ngửa mặt, hàng mi ngấn nước, mắt ướt long lanh nhìn anh, “Vậy,
thời gian sáu năm trong trại quản giáo, cũng không cần cảm ơn anh sao
?”.
“… Sao em biết?”
Rất lâu, anh khàn giọng hỏi.
“Là do bông hoa tường vi đó.”
Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Trong trại quản giáo, em nhận được chiếc kẹp tranh màu đen do nhà hảo tâm gửi vào, trên đó chạm một bông hoa tường vi màu ngân bạc, giống hệ bông hoa hồi nhỏ cha dạy em vẽ. Bởi vì bông tường vi đó, có một dạo em đã ước
người giúp em chính là cha em ở thiên đường.”
Lắc đầu, cô nhìn anh đăm đăm, cười:
“Còn tối nay, trên bục chữ T nhìn anh ngồi trên xe lăn, cuối cùng em đã nhớ
ra, lúc còn nhỏ em đã từng gặp anh. Trong vườn hoa, hôm sinh nhật em,
cậu bé xanh xao cô độc ngồi trên xe lăn chính là anh, đúng không? Tối
đó, tường vi trong vườn vừa nở, em ngồi bên cạnh anh, lấy cành cây vẽ
bao nhiêu bông hoa tường vi lên mặt đất.”
Hình ảnh đó, rõ ràng cô đã quên.
Dưới những ánh sáng đèn màu như biển sao, nhìn anh ngồi trên xe lăn, thanh
lạnh, trầm lặng như hoa dành dành đêm trăng, trong tích tắc anh ngoái
nhìn cô, hình ảnh chìm sâu trong ký ức vụt lóe lên.
Tim như bị bóp nghẹt.
Nhìn cô gần gũi như cách một hơi thở, nhìn cô ánh mắt ngấn nước, nhìn nụ
cười trên môi yếu ớt như tường vi trắng mới nở, Việt Tuyên giơ hai tay,
hơi run run kéo cô vào lòng.
Trong vườn hoa năm đó.
Dưới ánh trăng êm ả, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cánh hoa bừng hé nở, tường vi trắng như biển hoa đang nở rộ, từng cánh từng cánh, từng bông từng
bông, thanh tao lóng lánh, rực rỡ nức hương.
Không chỉ có một mình anh.
Cô bé năm xưa cắm cúi vẽ những bông hoa tường vi, đã trở về bên anh.
“Cảm ơn anh, Việt Tuyên.”
Được ôm chặt trong lòng anh, cô im lặng nhắm mắt, rồi cũng vòng tay ôm anh.
Anh không hề biết, nếu không có anh, nếu trong trại quản giáo không có
bàn tay anh chìa ra, nếu không có niềm hy vọng để cô nắm chặt, làm sao
cô có thể qua được sáu năm ác mộng đó, làm sao nén được mối hận thù
thiêu đốt lồng ngực chừng đó năm của cô.
Có bàn tay giúp đỡ của anh.
Cô có thể coi thường những ánh mắt thù địch trong trại, có thể lãnh đạm
nhìn Thái Na, có thể lãnh đạm nhìn bất cứ kẻ nào gây ra bất kỳ vết
thương nào trên thân thể cô. Cô nhắm mắt, dùng mỗi tấc thời gian để tích lũy sức mạnh cho mình, bởi vì trong những ngày đen tối đó anh đã cho cô hy vọng.
“Không…”
Lòng quặn thắt, Việt Tuyên run run vuốt tóc cô. Anh cảm thấy nước mắt cô,
những giọt nước mắt lạnh làm mỗi phân, mỗi tấc da thịt anh đau đớn.
Không, cô sai rồi.
Cô sai rồi.
Nếu không có cô, anh không thể nào gắng gượng trong những năm đó. Anh đã
làm tổn thương rất nhiều người, cơ thể nhuốm đầy tội ác, nếu không nhớ
còn có cô trong trại đang cần giúp đỡ, có lẽ trận phong hàn mùa đông năm đó đã khiến anh không còn nhìn thấy ánh mặt trời ở dương gian.
“… Xin lỗi.”
Nhưng, anh không muốn nói với cô những điều đó.
Anh muốn ôm cô như vậy, ôm chặt cô như vậy, hong khô nước mắt cho cô, giúp
cô làm những việc cô muốn làm. Thậm chí anh không bận tâm, rốt cuộc cô
yêu ai, anh chỉ muốn ôm cô như vậy, không nói gì hết, giữ cô trong lòng
anh, giữ cô ở bên anh.
“…Xin lỗi, A Anh.”
Anh đau khổ nhắm mắt, hôn lên tóc cô.
Gió lay động bức rèm.
Nước sông chảy lặng lờ trong đêm, từng ngọn đèn ấm áp, tĩnh mịch.
Đôi mắt và gò má ẩm ướt, lạnh giá được ngực anh dần dần sưởi khô, Diệp Anh
hít một hơi dài, ngồi dậy ra khỏi vòng tay anh, đi đến bên cửa sổ.
Trên bầu trời đêm.
Sao trời chi chít.
“Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh vẫn còn hiệu lực”, trở về giường, gối
đầu lên cánh tay anh, cô mỉm cười, giơ tay chỉ ngôi sao sáng nhất trên
bầu trời chi chít sao, “Em muốn một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn sáng hơn
vì sao kia”.
***
Cũng dưới bầu trời đêm chi chít sao.
Chiếc xe đua màu xám bạc đỗ ở một chỗ không xa vườn hoa đầu đường, Việt Xán
đừng trầm mặc rất lâu trước khóm tường vi dại. Những bông hoa đỏ chói đã rụng hết, trong gió đêm, chỉ còn lại cành lá xanh đen lay động, trong
không khí không còn mùi hoa, chỉ còn lại mùi đất hăng hăng.
Trên cành có những chiếc gai nhọn.
Anh cúi xuống vuốt ve chúng.
Vẫn không thể trấn tĩnh lại được.
Trong lòng anh cũng đang có những chiếc gai nhọn vô hình đâm chích khiến anh
không lúc nào được yên ổn, lúc nào cũng mang niềm u uất và bức bối. Anh
không sao xua được hình ảnh thoảng qua như một lát cắt nhưng lập thức in vào trí não và từ lúc đó cứ bám riết lấy anh như vậy. Trên bục chữ T
sáng như biển sao, ánh mắt hai người nhìn nhau, dường như xung quanh
không tồn tại, dường như chỉ còn lại hai người họ.
Có phải anh đã sai…
Anh muốn cô rời khỏi đây, anh muốn cô rời càng xa càng tốt, mọi chuyện để
một mình anh hoàn thành. Sáu năm cô bị giam, mặc dù cô không muốn nhìn
mặt anh, nhưng cô vẫn ở trong đó, anh vẫn có thể kiểm soát. Nhưng từ khi cô xuất hiện, cơ hồ tất cả đều đổi khác.
Việt Tuyên không còn là Việt Tuyên của ngày trước.
Sâm Minh Mỹ cũng không còn là Sâm Minh Mỹ của ngày trước.
Còn anh, cũng không còn là anh của ngày trước nữa. Dẫu mang một vẻ ngoài
băng cứng, nhưng trong lòng lại bắt đầu cuộn trào ngày càng dữ dội những cảm xúc không thể khắc chế.
Anh chỉ muốn cô rời đi.
Chứ không phải muốn đẩy cô đến bên Việt Tuyên.
Những chiếc gai nhọn đâm vào tay.
Mùi máu tanh tanh phả ra!
Cảm giác đau buốt ở đầu ngón tay như kích vào nỗi hận lẩn quất trong lòng
anh, làm nó trỗi dậy như đang vùng vẫy. Đúng, anh hận cô, hận cô phá vỡ
sự bình thản đã thành thói quen của anh, hận cô xóa hết ký ức đẹp đẽ duy nhất trong lòng anh, hận cô nhìn Việt Tuyên với ánh mắt đau đáu như
vậy, hận cô phản bội quá khứ của họ…
Gai tường vi đâm vào ngón tay anh!
Dưới ánh sáng sao trời, Việt Xán đứng lặng rất lâu, đáy mắt dần dần ngưng tụ khí lạnh lẽo của băng giá.
***
Nhãn hiệu thiết kế thời trang cao cấp MK chỉ sau một đêm đã nổi như sóng cồn!
Nữ hoàng Veka, nhân vật sừng sững trong giới thời trang quốc tế không chỉ
trở thành khách hàng đầu tiên của MK, mà còn đích thân làm người mẫu thể hiện tác phẩm do MK sáng tạo trong buổi ra mắt bộ sưu tập thời trang
của bà! Mọi lúc mọi nơi, Veka đều không tiếc lời khen ngợi MK và Diệp
Anh, tán dương tài năng thiết kế của Diệp Anh, bà cho rằng nhất định có
ngày Diệp Anh sẽ trở thành nhà thiết kế đỉnh cao của châu Á!
Được sự tán dương và khẳng định của Veka, MK lập tức trở thành thương hiệu hot trong giới thời trang.
Các tạp chí, chuyên mục thời trang đua nhau phỏng vấn Diệp Anh, thậm chí
kênh thời trang của một số hãng truyền hình nước ngoài cũng đưa tin về
Diệp Anh và MK. Những người đẹp quý bà trong giới thượng lưu dường như
quên hẳn tin đồn bí hiểm về thân thế Diệp Anh, đua nhau thông qua mọi
con đường mong có được giấy mời của MK, điện thoại của cửa hiệu MK cơ hồ không ngớt đổ chuông.
Trong phòng họp của tập đoàn Tạ thị.
Mười giờ sáng, cuộc họp đặc biệt của hội đồng quản trị.
“Hiện nay, trong khoảng thời gian không đến hai tháng từ khi nhãn hiệu ‘Sâm’
do Sâm Minh Mỹ sáng lập và điều hành đã nhận được bốn mươi sáu đơn
hàng”, Tạ Hoa Lăng giở lướt tập tư liệu trong tay, “Hiện tại ‘Sâm’ đang
thực hiện chế độ hội viên, đã có hơn một trăm hội viên, tình hình tiến
triển rất tốt”.
Sâm Minh Mỹ mỉm cười ngồi vào vị trí.
Trong phòng họp, các ủy viên hội đồng quản trị tới tấp gửi cho cô những ánh mắt tán thưởng.
Thời trang là lĩnh vực truyền thống của Tạ thị, nhưng trước giờ tuy cũng mua lại một số thương hiệu quốc tế có tiếng nhưng sản xuất quy mô lớn vẫn
là của những nhãn mác trong nước, Tạ thị trước sau vẫn có khoảng cách so với thời trang thịnh hành trên thị trường Âu Mỹ. Bản thân Tạ thị chưa
có một nhãn mác nào đứng vững trên thị trường quốc tế và có thể thu hút
mạnh mẽ sự chú ý của khách thời trang.
Mấy năm trước, Tạ lão thái gia lộ diện, bằng hình thức trao đổi cổ phần đã
mua được công ty thiết kế của Sâm Lạc Lãng – một nhà thiết kế nổi tiếng, hơn nữa do con gái độc nhất của ông là Sâm Minh Mỹ đích thân phụ trách
bộ phận thiết kế của tập đoàn Tạ thị, nên dưới sự điều hành của Sâm Minh Mỹ, sản phẩm thời trang của tập đoàn bắt đầu vươn ra thị trường quốc
tế.
“Còn MK…”, vẻ dửng dưng, lia ánh
mắt đến Diệp Anh ngồi bên trái Sâm Minh Mỹ, giọng Tạ Hoa Lăng lạnh tanh, “… Mặc dù được nữ hoàng Veka trợ giúp, thu hút được chú ý của giới thời trang, nhưng cho đến nay, mới chỉ có mười đơn hàng. Diệp tiểu thư, cô
cần cố gắng hơn”.
Các thành viên
trong hội đồng sửng sốt, ai nấy cúi đầu xem tư liệu trong tay. Gần đây
danh tiếng của MK nổi như cồn, trở thành hiện tượng của giới thời trang, không ngờ lại chỉ có mười hai đơn hàng.
Bên bàn chủ tịch hình bầu dục.
Việt Xán nhướng mày.
Trang tư liệu trước mắt anh chính là bản so sánh số liệu các hạng mục của
“Sâm” và “MK”, trong mục số lượng đơn hàng, “Sâm” đúng là vượt xa “MK”,
nhưng…
Ngón tay gõ trên bàn, Việt Xán ngước nhìn bóng người đang ngồi yên lặng. Cô cũng không tỏ thái độ,
hàng mi dày che rợp ánh mắt, không giải thích cũng không lo lắng, bình
thản đến mức có cảm giác tất cả đều nằm trong dự liệu của cô.
Trái lại, Sâm Minh Mỹ thấy Diệp Anh không có phản ứng gì, cô cau mày ho nhẹ một tiếng.
“Nhưng về doanh thu, ‘MK’ lại vượt ‘Sâm’…”, ngồi cạnh chiếc bàn rộng hình bầu
dục, Tạ Phố thay mặt Việt Tuyên tham dự cuộc họp, nở nụ cười nhã nhặn,
“…Tôi phát hiện, hầu như mỗi bộ thời trang do MK thực hiện đều đắt gấp
bốn lần so với ‘Sâm’. Giá cao như vậy, có thể tương đương với giá may đo của những hãng cao cấp nhất trên thị trường quốc tế. Trong thời gian
ngắn, MK có thể bán được mười hai sản phẩm, cho thấy cục diện mới đã
được mở ra”.
Thâm tâm các vị ủy viên hội đồng cũng thấy như vậy.
Trên bảng đối chiếu, có thể nhìn ra “Sâm” có nhiều đơn hàng, nhưng giá mỗi đơn hàng quá thấp. Lợi nhuận kém xa “MK”.
“Đó chỉ là do hào quang tạm thời của Veka”, Tạ Hoa Lăng sắc mặt không vui,
nói, “Khi làn sóng này qua đi. Đầu óc khách hàng tỉnh lại, giá của MK
cao như thế, họ sẽ sợ chết khiếp mà bỏ chạy hết! ‘Sâm’ chủ trương áp
dụng giá ưu đãi để thu hút khách trong thời gian khai trương, sau này sẽ dần dần nâng giá, để khách hàng có quá trình chấp nhận, Minh Mỹ làm như vậy ổn thỏa hơn nhiều”.
Vì Diệp Anh
mà Tuyên bị ốm nằm viện, cũng vì Diệp Anh mà Tuyên đi khỏi Tạ gia, Tạ
Hoa Lăng hận lắm, bà hối hận lúc đầu đã mắc lừa Diệp Anh không điều tra
lai lịch thân phận cô ta, để Diệp Anh dễ dàng tiếp cận Tuyên như thế.
Lại nhìn Tạ Phố xưa nay dự họp chỉ ngồi nghe không nói, chắc đã được Tuyên
gợi ý cũng lên tiếng nói đỡ cho Diệp Anh, Tạ Hoa Lăng càng tức, sầm mặt
nói tiếp:
“Hơn nữa, ý tưởng nâng cao hình ảnh của ‘Sâm’, Minh Mỹ đã có kế hoạch rất tốt. Minh Mỹ, nói cho mọi người cùng nghe.”
“Vâng, thưa phó chủ tịch.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười nhu mì, đưa mắt nhìn khắp phòng họp, sau đó dừng lại ở Diệp Anh, mỉm cười: “Sách lược dùng nữ hoàng Veka gây ảnh hưởng đối với công chúng, Diệp tiểu thư làm vô cùng thành công, cho nên chúng tôi
cũng định bỏ chút công sức vào công chúng. Sự kiện tiếp theo đặc biệt
thu hút giới thời trang, đó là lễ trao giải Quả cầu vàng được tổ chức
một năm một lần tại Hollywood”.
“Giải Quả cầu vàng là một giải thưởng điện ảnh nổi tiếng và quan trọng trên
toàn thế giới, hầu như mọi quốc gia đều phát sóng trực tiếp hoặc phát
lại, chiếc thảm đỏ mà các ngôi sao bước lên trong lễ trao giải, vốn là
chiến trường cạnh tranh của các hãng thời trang lớn nhất thế giới, lần
này ‘Sâm’ dự định tham gia.”
Nói
xong, Sâm Minh Mỹ ra hiệu cho trợ lý, luồng ánh sáng từ ống kính máy
camera chiếu lên màn chiếu trong phòng, hiện ra một bức ảnh.
Cô gái rất đẹp trong bộ đầm lễ phục buổi tối, hoa văn như da báo, thịnh
hành nhất trong năm, bó sát thân hình hoàn mỹ gợi cảm, bộ ngực căng tràn mê đắm, mớ tóc dài uốn nhẹ chấm sát vòng eo nhỏ tròn trịa, cả con người vừa hoang dã vừa gợi cảm lại bội phần xinh đẹp.
“Đó là Phan Đình Đình.”
Đứng thẳng người, Sâm Minh Mỹ cười mỉm, giới thiệu với mọi người.
“Phan Đình Đình do tham gia bộ phim “The Sopranos” của đạo diễn David Chase
người Mỹ, lần đầu tiên được công chiếu trên kênh truyền hình HBO, và cô
ta được đề cử cho giải dành cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất giải tại
buổi lễ trao giải Quả cầu vàng năm nay, và chắc chắn cô ta sẽ xuất hiện
trong lễ trao giải lần này. Nếu Phan Đình Đình mặc trang phục do ‘Sâm’
thiết kế xuất hiện trên thảm đỏ Hollywood, không chỉ hình ảnh của ‘Sâm’
sẽ nâng lên rất nhiều, mà còn giúp ‘Sâm’ chính thức tiến quân vào thị
trường thời trang quốc tế!”
“Xin lỗi.”
Lúc đó, Diệp Anh đột nhiên ngắt lời Sâm Minh Mỹ đang tràn trề hưng phấn.
Sâm Minh Mỹ hơi ngây người, ngoảnh về phía Diệp Anh, các ủy viên hội
đồng quản trị cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém.
“Chúng tôi hình như cũng trùng ý tưởng với Sâm tiểu thư.”
Diệp Anh khiêm nhường nói:
“Về giải Quả cầu vàng, MK cũng chuẩn bị mời Phan tiểu thư đến thử trang
phục, MK muốn mời cô ấy mặc trang phục do MK thiết kế xuất hiện trong lễ trao giải.”
Phòng họp im phăng phắc.
Các thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau, Sâm Minh Mỹ mặt cứng đờ, tái
mét, Diệp Anh mặc dù thái độ có vẻ khiêm nhường, nhưng dường như tuyệt
đối không có ý nhượng bộ. Ngồi trên ghế da màu đen, Việt Xán nhếch mép,
chẳng trách vừa rồi cô ta thản nhiên ngồi yên như vậy, thì ra đã chủ ý
chờ đợi Sâm Minh Mỹ ở đây.
“Diệp tiểu thư, cô muốn thể hiện sáng kiến, tôi có thể giúp cô”, đờ người trong
giây lát, Sâm Minh Mỹ vẫn mỉm cười ý tứ, chỉ có giọng nói mang chút châm biếm, “Nếu không, khi ‘Sâm’ vừa nêu phương án, MK nghe được lập tức
tranh giành, sau này ‘Sâm’ còn dám giao lưu với MK nữa không?”
“Sâm tiểu thư cô nhầm rồi.”
Diệp Anh giọng ôn hòa trả lời, vừa ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý ôm ra một xấp
tài liệu, phát cho từng thành viên trong hội đồng dự họp một bản. Khi mở ra, họ ngạc nhiên phát hiện, đó là bản kế hoạch giống hệt ý tưởng vừa
rồi của Sâm Minh Mỹ, bên trong cũng là bức ảnh Phan Đình Đình.
“Bản kế hoạch này chúng tôi đã chuẩn bị dự định trình lên trong cuộc họp hôm nay, nội dung công việc đầu tiên của kế hoạch, MK cũng đã bắt đầu tiến
hành. Chỉ có điều, rất xin lỗi, thì ra suy nghĩ của chúng tôi lại trùng
với ý tưởng của ‘Sâm’”, Diệp Anh mỉm cười giải thích.
“Trùng ý tưởng? Khéo vậy sao?”, Tạ Hoa Lăng sa sầm mặt, tức giận nói, “… Hay là vừa nghe thấy sáng kiến của người khác liền cướp lấy, như thế là ăn
cắp!”.
“Chúng tôi tin Sâm tiểu thư sẽ không như thế”, như không hiểu lời Tạ Hoa Lăng, Diệp Anh vẫn mỉm cười trả lời.
Uất ức đến tắt thở, nhưng trước thái độ điềm tĩnh của Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ cũng không muốn để mình rơi vào thế yếu. Cố nhẫn nhịn, gắng duy trì nụ
cười, cô nói:
“Vậy là cô không chịu từ bỏ, đúng không?”
Diệp Anh cười, bình tĩnh nói:
“Thiết nghĩ, chắc Sâm tiểu thư cũng không chịu từ bỏ, đã vậy, hãy để ‘MK’ cạnh tranh bình đẳng với ‘Sâm’, cũng may bất luận ai thành công, đối với Tạ
thị đều là chuyện tốt. Sâm tiểu thư, cô nghĩ thế nào?”