Cuối cùng nàng cũng không ngăn được gì cả, nhìn từng người hộ vệ rơi máu ngã xuống đất, nhìn từng gương mặt nhuốm máu trên đất, nhìn bọn họ ai cũng mở trừng mắt, mỗi đôi mắt giống như đang trừng phạt nàng.
Máu chảy thành sông, nàng đã nhìn thấy tất cả, nhưng nàng cũng không làm được gì cả. Rõ ràng đã nhìn thấy trước hết thảy, nhưng nàng cũng không thể nào ngăn cản được.
Phụ Vương đã chết, mẫu phi đã chết, hộ vệ trung thành đã chết, nô bộc vô tội đã chết, mà nàng thì bất lực.
Sớm biết thì sao? Nàng không cách nào làm được gì.
Đau thương nhắm mắt lại, bản thân nàng bất lực yếu đuối.
"Tỷ..." Ống tay áo bị nắm chặt, nàng trợn mắt nhìn về phía muội muội, nàng thấy trong mắt muội muội sợ hãi, tay muội muội run rẩy, nhưng cánh tay của muội ấy vẫn gắt gao ôm tiểu đệ, che chở tiểu đệ, không để cho tiểu đệ thấy những cảnh tàn khốc trước mắt.
Muội muội của nàng! Rõ ràng là sợ hãi nhưng nước mắt vẫn đọng nơi khóe mắt, nhẫn nhịn không rơi xuống. Rõ ràng sợ hãi nhưng cánh tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của nàng, như nói cho nàng biết không phải sợ.
Nam Ngụy Tử nhoẻn miệng cười, nắm tay muội muội "Nhạc nhi, đừng sợ, bảo vệ tốt cho Vũ nhi". Đúng vậy, nàng còn có đệ muội, nàng đã mất đi tất cả, nhưng tuyệt đối không để mất đi bọn họ.
Mắt tím khôi phục vẻ trấn định nên có, nàng trầm lặng đứng trước người muội muội, nắm chặt ống tay áo, nàng biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Thánh chỉ đến"
Đến rồi!
Nam Ngụy Tử quỳ xuống, rủ mắt trông chờ.
Liếc nhìn ba người quỳ xuống, Thường công công cất giọng nói the thé "Phụng thiên thừa lệnh, hoàng đế chiếu rằng: Nam Vương gia thông địch phản quốc, tội không thể xá, theo như quốc pháp tru vi cửu tộc, nhưng thánh thượng nghĩ đại tộc Nam thị đời đời trung thành, vì triều đình lập được không ít công lao hạng mã. Mà Nam Vương gia và Nam Vương phi đã chết, con trai thứ ba còn tấm bé, thánh đế không đành lòng, đặc xá các tội khác. Nghĩ đương kim hiện tại không có con, nguyện thu Nam tiểu vương gia làm nghĩa tử và nhị công chúa làm nghĩa nữ, phong là Hỉ Nhạc công chúa, Nam đại công chúa kế thừa chức vị thánh nữ hoàng triều, canh giữ hoàng triều phồn thịnh. Nay ra lệnh điện hạ và công chúa lập tức tiến cung, đại công chúa Thánh nữ vào Bạch tháp để tế ti dạy đạo, hai năm sau tiếp nhận chức vị Thánh nữ, khâm thử"
Mỗi chữ mỗi câu Thường công công tuyên đọc khiến cho bàn tay Nam Ngụy Tử ngày càng nắm chặt, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, truyền đến đau đớn, nhưng vẫn không bằng mối hận trong lòng nàng.
Vì lật đổ thế lực Nam thị, y lấy lý do thông địch phản quốc bắt Phụ Vương vào tù. Sau hai ngày, Phụ Vương chết ở trong tù, Cấm Vệ Quân lập tức bao vây vương phủ. Hành động nhanh chóng như thế có thể cho thấy hoàng đế đã có kế hoạch từ lâu. Chỉ có Phụ Vương cho rằng hoàng thượng sẽ tin tưởng lòng trung thành của người, nhưng tất cả đúng là một âm mưu.
Không giết bọn họ, chính là vì muốn chiếm được nàng. Vì khiến nàng phục tùng nên giữ lại tính mạng của Nhạc nhi và Vũ nhi, chính vì muốn giam cầm bọn họ để uy hiếp nàng, để nàng không thể nào phản kháng.
Tốt thay cho một thánh đế không đành lòng, tốt thay cho đặc xá các tội khác, hoàng đế giành được thanh danh vua tốt, đổi lại chính là mấy trăm tính mạng của Nam gia nàng!
"Nam Ngụy Tử cẩn tuân thánh chỉ, tạ thánh đế long ân" Nàng cung kính tiếp lấy thánh chỉ, đôi mắt tím nhanh chóng lướt qua một sự lạnh lùng sắc bén.
Vì đệ muội, nàng sẽ không kháng chỉ, nhưng mà, nàng cũng sẽ không để cho hoàng đế sẵn lòng vừa ý.
"Vậy thỉnh điện hạ và Hỉ Nhạc công chúa theo tiểu nhân cùng nhau về cung".
"Chờ một chút" Nam Ngụy Tử ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng và bình thản, giống như đã chấp nhận sự thật. Nàng thong thả lên tiếng, thỉnh cầu với giọng điệu không kiêu không nịnh "Thường công công có thể châm chước một chút không, để cho Ngụy Tử cùng đệ muội gặp nhau một ngày, ngày mai hẳn đến rước bọn họ vào cung"
"Chuyện này..." Công công trầm ngâm một chút, con mắt tinh tường chăm chú nhìn nàng, người trong Vương Phủ đã chết hết, chỉ còn ba người nàng, tính ra bọn họ không có cách nào chạy trốn,
"Được, tiểu nhân sẽ về bẩm báo với thánh đế, ngày mai lại đến thỉnh điện hạ và công chúa tiến cung. Tiểu nhân để Cấm Vệ Quân canh giữ bên ngoài Vương phủ, bảo vệ an toàn cho ba người điện hạ"
Nói thật dễ nghe, nhưng Nam Ngụy Tử biết rõ rằng y nói cảnh cáo, để cho Cấm Vệ Quân canh giữ, chẳng phải là sợ bọn họ bỏ trốn hay sao?
"Cám ơn công công" Nam Ngụy Tử rũ ánh mắt, che giấu tia sáng trong mắt. Nàng sẽ không trốn, việc đến nước này, cho dù có trốn thì cũng là trốn không khỏi lòng bàn tay của hoàng đế.
Nhưng mà, làm sao mối họa lớn trong lòng hoàng đế chỉ có Nam Vương phủ?
Ta chờ nàng, Ngụy Tử của ta.
Đây chính là mục đích của y, muốn nàng phải vứt bỏ cao ngạo tôn nghiêm, muốn nàng hạ mình khuất phục, muốn nàng tự mình đưa đến cửa, muốn nàng cầu xin y.
Nhiễm Phượng Thâm
Nam Ngụy Tử nếm mùi máu tươi trên miệng, phẫn hận cực độ. Nam nhân đó... rõ ràng y biết rõ, nhưng vẫn mở to mắt nhìn mọi chuyện phát sinh, cũng chỉ khiến nàng chịu khuất phục.
Hoàng đế làm nàng nhà tan cửa nát, mà y cũng chính là đồng lõa!
"Tỷ, tại sao tỷ chấp nhận làm... thánh nữ...tại sao có thể...?" Thường công công đi khỏi, Nam Nhạc Hâm lập tức hoảng sợ nắm lấy Nam Ngụy Tử.
Nàng không quên lần nghe trộm ngoài cửa sổ đó, tại sao tỷ tỷ của nàng chấp nhận làm đồ chơi của hoàng tộc? Không được, không thể nào!
Nam Ngụy Tử nén xuống mối hận trong lòng, tỉnh táo nhìn muội muội "Nhạc nhi, muội biết vì sao ta đồng ý mà." Ngoại trừ đồng ý, nàng không có đường lui nào.
Phụ Vương mẫu phi đã không còn, bọn họ chính là người thân nhất của nàng, vì bảo vệ bọn họ, nàng không tiếc bất cứ cái gì.
Cho dù là đi van xin y... Trong đầu hiện lên nụ cười đẹp mà tàn khốc của y, Nam Ngụy Tử căm hận cắn răng. Cho dù là không cam lòng, lại hận thù, chỉ cần bảo vệ bọn họ, nàng sẽ làm bất cứ cái gì.
Nam Hân Nhạc kinh ngạc nhìn tỷ tỷ, đương nhiên nàng hiểu rõ nguyên nhân, vì bảo vệ nàng và đệ đệ, tỷ tỷ cam lòng trở thành cấm luyến.
Nàng và đệ đệ đúng là gánh nặng cho tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ... đau..." Ôm hoài như vậy làm sao mà đệ đệ không đau, cậu bé liền vùng vẫy chống cự, Nam Hân Nhạc vội vã buông tay.
"Vũ nhi ngoan, nhắm mắt lại" Nàng an ủi đệ đệ, nước mắt nhẫn nhịn từ nãy giờ cũng không nhịn được rơi xuống "Đại tỷ, chúng ta chỉ có thể để hoàng đế thao túng như thế này sao?"
"Nhạc nhi..." Nhìn thấy muội muội rơi lệ, Nam Ngụy Tử có thể không đau lòng sao? Nhưng nàng không được khóc, khóc không giải quyết được vấn đề.
"Tỷ, chúng ta chỉ có thể nhận lấy như vậy thôi sao?..."
"Không." Tuyệt đối không thể chấp nhận số mệnh như vậy, mối hận phụ thân hàm oan, mẫu phi trước khi chết khóc lóc thảm thiết, còn có nô bộc trung thành vô tội, nàng nhìn bốn phía, tất cả những thi thể nhuốm máu kia, khiến nàng không cam tâm. Hoàng tộc Nhiễm thị, làm sao nàng để cho bọn họ đẹp lòng vừa ý như vậy!
Nàng ngồi xuống, vuốt tóc đệ đệ "Nhạc nhi, muội đã quên nỗi oan ức của Phụ Vương và mối hận của mẫu phi sao?" Nàng biết, muội muội kiên cường của nàng trong lòng hận cũng không ít hơn nàng, "Vũ nhi có thể làm hoàng tử của đương kim hoàng đế bao lâu?"
Tiểu đệ mới ba tuổi, y là huyết mạch gần nhất còn lại của Nam Vương phủ, hoàng đế đã thu nhận y làm nghĩa tử, chính là cho nàng một cơ hội.
Mắt tím ngấm ngầm hiện ra một sự đen tối.
Lời nói của Ngụy Tử khiến Nam Hân Nhạc chấn động. Nàng nhìn tiểu đệ, rất lâu sau, tiếng nói nàng run run, từ từ lên tiếng "Vũ nhi sẽ không xảy ra chuyện gì"
Nàng ngẩng đầu kiên định nhìn tỷ tỷ "Muội sẽ bảo vệ đệ ấy, cũng sẽ bảo vệ tỷ". Sự hèn nhát đã biến mất trên gương mặt của nàng, thay vào đó là vẻ kiên cường chói sáng.
Nam Ngụy Tử cười với nàng "Nhạc nhi lớn rồi" nhưng trái tim của nàng cũng đau hơn.
Nàng biết sự ngây thơ của muội muội đã không còn nữa, chính là nàng ép muội muội lớn lên. Ở thế cục trước mắt, nàng đã không còn đường lựa chọn.
Hoàng cung hiểm ác, chỉ có Nhạc nhi mới có thể bảo vệ Vũ nhi, muội muội không thể vẫn ngây thơ, không thể hèn yếu. Nếu không tính mạng của muội muội và Vũ nhi cũng khó bảo toàn.
Cầm tay muội muội, Nam Ngụy Tử chỉ có thể cười, nước mắt sớm đã giấu ở vực thẳm.
Nàng không thể khóc, cũng không cách nào khóc, nàng chỉ có thể dốc hết sức bảo vệ người thân, còn có... Mắt tím lóe lên một ý chí lạnh lùng.
Hận của cha mẹ, oan hồn của Nam Vương phủ, nàng tuyệt đối sẽ đòi lại từng thứ một.
Nam Ngụy Tử thay áo trắng đã nhuốm máu, cầm lấy áo xanh nhạt đặt ở giường, chầm chậm mặc vào. Vải tơ màu xanh nhạt trông mộc mạc chân chất, nhìn kỹ phía dưới sẽ phát hiện ra đường viền ống tay áo rộng và váy đều dùng tơ bạc thêu hoa tỉ mĩ.
Bình thường nàng luôn vận một chiếc áo chỉ màu trắng, màu trắng khiến nàng thanh thoát mà không lộng lẫy. Mà bây giờ...
Nàng nhìn về chiếc áo sa đỏ ở trên giường, ngón tay vuốt lên chất liệu mềm mại của sa, thấy trên vải sa có những sợi chỉ vàng, một sợi đan xen vào một sợi, rồi đan vào vải đỏ, tạo thành màu sắc hoa lệ, đẹp đến mức khiến người kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Nam Ngụy Tử nhắm mắt, nắm chặt lấy vải tơ xinh đẹp láng mịn. Mẫu phi nàng may nhiều quần áo như vậy, nhưng đó giờ nàng chưa từng mặc qua.
Nàng thích màu trắng, vì cho rằng màu trắng như vậy sẽ giúp nàng che giấu đi vẻ đẹp của mình, có thể khiến cho nàng không bị người khác chú ý, nhưng cuối cùng vẫn là hi vọng xa vời.
Nam Ngụy Tử cười không ra tiếng, giống như cười chính mình ngây thơ. Nếu không phải nàng quá ngây thơ, Nam Vương phủ cũng sẽ không bị hủy. Nếu như nàng nói cho Phụ Vương biết phải phòng ngự hoàng thượng, có lẽ hôm nay cũng sẽ không như thế. Nếu như...
Ngay từ lúc Nhiễm Phượng Thâm xuất hiện ở phòng nàng, nàng hạ mình tự ái mà khuất phục y, như thế, có lẽ hôm nay tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nhưng đã muộn rồi, tất cả đều muộn rồi...
Nhưng nàng sẽ không chịu thua, nàng còn có Nhạc nhi và Vũ nhi. Nàng đã mất tất cả, nhưng tuyệt đối lại để mất đi bọn họ.
Nam Ngụy Tử mở to mắt, mắt tím trong phút chốc trở nên lạnh lùng, không có bất kỳ do dự nào. Nàng mặc áo sa đỏ, thắt đai lưng trắng, đỏ trắng kề lên nhau, tơ vàng và tơ bạc đan xen, váy rộng xòe ra, tầng tầng lớp lớp tựa như một đóa mẫu đơn.
Nam Ngụy Tử đi về phía bàn trang điểm, nhìn chính mình trong kính.
Vẫn còn thanh nhã thoát tục, nhưng tăng thêm nét kiều diễm bức người. Xiêm áo hoa lệ không che đi vẻ đẹp của nàng, trái lại làm cho nàng càng thêm lộng lẫy mà cao quý. Dường như lúc này mới chính là nàng - một đóa hoa Ngụy Tử lộng lẫy quần phương.
Nét mặt nàng vẫn thuần khiết, dung nhan thanh nhã không cần tô son điểm phấn cũng đã tuyệt đẹp động lòng người. Nàng cầm lấy trâm cài tóc đặt trên bàn trang điểm.
Nàng chải một búi tóc, chỉ ngẫu hứng búi lại phân nửa tóc đen, phân nửa còn lại thì để buông xuống thắt lưng.
Không hề nhìn mình trong kính, nàng ra khỏi nội phòng, đối mặt với căn phòng trống không, từ từ cất lời "Ta muốn gặp Đông Lăng Vương" Giọng nói của nàng bình thản, không hề nâng cao âm lượng.
Nói xong câu này, nàng trầm mặc rũ mắt, tay nhỏ bé đặt trước thắt lưng, im lặng chờ đợi.
Nàng biết nhất định Nhiễm Phượng Thâm có phái người âm thầm giám thị, đợi nàng lên tiếng khuất phục. Hai bàn tay nắm chặt giấu trong ống tay áo, mắt tím nửa giấu đi một phần lạnh lùng.
Một chút sau có bóng đen xuất hiện ở trước mặt, cung kính hành lễ với nàng "Nhiễm Ngũ tham kiến công chúa, vương gia đã đợi công chúa rất lâu, mời công chúa theo tiểu nhân đến đó."
Nam Ngụy Tử đi theo sau y. Hai người đi đến cửa hông, bên ngoài cửa đã có xe ngựa chờ đợi. Nàng nhìn trái nhìn phải, Cấm Vệ Quân còn đang canh giữ, nhưng mắt không hề ngó nghiêng.
Cấm Vệ Quân là quân của hoàng đế, nhưng đối với nhân mã của Đông Lăng Vương cũng không dám ngông cuồng. Nàng nghĩ, hoàng thượng chắc đã nhận được thông báo rồi.
Đối với hành động của Đông Lăng Vương, hoàng đế sẽ có phản ứng gì?
"Công chúa, mời lên xe ngựa" Nhiễm Ngũ nửa ngồi nửa quỳ, cúi đầu nâng tay lên.
Nam Ngụy Tử nhẹ nhàng đặt chân lên lòng bàn tay của Nhiễm Ngũ, bước lên Nhiễm Ngũ đang quỳ, đi lên xe ngựa.
Nhưng nàng không nghĩ đến sớm đã có người trong xe. Mắt tím sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm vào người đó, đầu móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng cực kỳ phẫn hận.
Nhiễm Phượng Thâm, nàng không nghĩ đến, y ngồi trong xe ngựa chờ nàng!
Khó trách những Cấm Vệ Quân kia không dám ra tay.
"Ngụy Tử của ta, đã lâu không gặp" Trên đầu gối Nhiễm Phượng Thâm có đắp tấm lông cáo, bên khay trà là bình Bạch Ngọc, mà trên tay y đang cầm là chén Dạ Quang, mắt đen sâu xa, tà khí nhìn nàng.
Ánh mắt của y không hề che giấu mục đích. Lớp áo đỏ ở trong được phủ bằng một lớp áo trắng ở ngoài, xinh đẹp lộng lẫy có một không hai. Nhưng đôi mắt màu tím ướt át kia vẫn lạnh lùng, dường như không có gì có thể làm bẩn được nàng.
Chính vì đôi mắt đó đã làm gợi lên hứng thú của y, khiến cho y muốn nhìn thấy nàng khuất phục, thân thể run sợ thì kiêu ngạo kia có còn tồn tại chăng?
"Trang điểm đẹp như vậy, là vì bổn vương sao?" Nhấm rượu trong chén, giọng điệu của y hờ hững nhưng đen tối. Bờ môi y cười vừa tựa như châm biếm, vừa tựa như đùa cợt, giống như thợ săn đang trêu đùa con vật trong lồng giam.
"Không phải ngài muốn vậy sao?" Nam Ngụy Tử tức tối nhìn lại y, mắt tím khôi phục vẻ lạnh lùng, "Không phải ngài đợi khoảnh khắc này hay sao?" Chờ nàng bước vào lồng giam của y.
Cho dù nàng cố hết sức tỉnh táo, nhưng Nhiễm Phượng Thâm vẫn thấy hận thù ánh lên trong mắt nàng. Nhà tan cửa nát, y không bất ngờ với thù hận của nàng, y cũng hiểu rõ mục đích của nàng.
"Ngụy Tử, nàng muốn dựa vào ta diệt trừ hoàng đế, báo thù cho Nam Vương phủ, đúng không?" Ánh mắt Nam Ngụy Tử không thay đổi, Nhiễm Phượng Thâm thưởng thức dạ quang bôi, nhìn vẻ mặt trấn định của nàng, nét cười càng rõ.
"Sau đó lợi dụng ta để Nam Phi Vũ lên ngôi hoàng đế, chờ khi thế cục ổn định, lại diệt trừ ta, đúng không?" Lần này ánh mắt nàng lướt qua một tia hoảng loạn, y nở nụ cười.
"Ngụy tử của ta, tuy nàng thông minh hơn người, nhưng không có kinh nghiệm từng trải." Màn múa của nàng trước mặt y chỉ như chuyện vui trẻ con, mỹ nhân kế đối với y là vô dụng.
"Cho nên vì vậy, ngài muốn giết ta sao?" Nam Ngụy Tử hất cằm lên, cho dù bị nhìn thấy tất cả, nhưng tư thế của nàng vẫn ngạo nghễ. Nàng biết, nam nhân giống như Nhiễm Phượng Thâm càng khó chinh phục thì càng kích thích y. Cho nên ngay lúc này nàng không thể tỏ ra yếu kém, nàng phải khiến cho y có hứng thú với nàng.
Mắt đen nhẹ chuyển, Nhiễm Phượng Thâm khẽ cười "Đúng, nàng càng ngạo nghễ bất khuất, ta càng có hứng thú với nàng, đến đây nào!"
Nam Ngụy Tử nắm tay thành đấm, tâm tư của nàng hoàn toàn bị nam nhân này nắm trong lòng bàn tay, trái tim không khỏi thấp thỏm bất an. Đối với nàng, Nhiễm Phượng Thâm rất khó đối phó.
Nàng âm thầm hít sâu, cố hết sức duy trì tỉnh táo, sau đó đến bên y.
Nhiễm Phượng Thâm cầm lấy tóc nàng, cúi đầu ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên tóc, ngón cái vuốt lên tóc tơ mềm, hành động dịu dàng giống như là thương yêu sủng ái một báu vật.
"Không, ta sẽ không giết nàng." Y nâng mặt nàng lên, để khuôn mặt không tỳ vết của nàng đến gần y "Ngược lại, ta sẽ theo nguyện vọng của nàng."
Lời của y khiến tim nàng đập mạnh, ý của y là gì?
Nam Ngụy Tử không khỏi hoài nghi, muốn nhìn ra mục đích trong mắt của y. Nhưng nụ cười xinh đẹp kia lại khiến cho người ta khó có thể nắm được tâm tư của y.
"Nàng muốn lợi dụng ta diệt trừ hoàng đế, có thể. Muốn cho Nam Phi Vũ lên ngôi vua, cũng được. Còn muốn mạng của ta... Ngụy Tử, cái này phải xem bản lĩnh của nàng." Đầu ngón tay vuốt nhẹ lên mắt nàng, đôi mắt đen lóe lên sự xem thường, tâm tư y khó dò "Truyền thuyết nói người có đôi mắt dị thường, sẽ sở hữu dị năng. Ngụy Tử, có phải nàng cũng vậy hay không?"
Nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc, Nhiễm Phượng Thâm cười nghiền ngẫm.
"Thật sao? Đôi mắt xinh đẹp này cho nàng dị năng gì?"
"Cái chết." Trong chốc lát, Nam Ngụy Tử thốt ra hai chữ, biết mình phản ứng hơi quá trong mắt y, nàng lạnh nhạt lên tiếng "Nhìn thấy cái chết ở tương lai."
Nhưng không có năng lực cản trở.
"Hả?" Y nhìn thấy đau đớn trong mắt nàng "Nàng đã từng thấy qua toàn bộ Nam Vương phủ bị hủy hoại?"
Nam Ngụy Tử gật đầu.
"Ngụy Tử đáng thương" Y luyết tiếc than thở, nhưng miệng lại nói lời tàn nhẫn vô cùng "Rõ ràng sớm biết tất cả, nhưng bất lực, chỉ có thể nhìn bọn họ chết trước mặt nàng, rất hận đúng không? Rất tức giận vì mình không có năng lực đúng không?"
Nam Ngụy Tử không nói, nhưng mặt tái đi. Mỗi câu mỗi chữ của y cũng đều đăm trúng vết thương của nàng, nàng nghiến răng. Cuối cùng đành cam chịu, mắt tím phẫn hận trừng y.
"Ngụy Tử, hãy nhớ nỗi đau này, giống như bây giờ, nàng hận không thể giết ta, nhưng không thể không khuất phục dưới thân ta".
"Muốn lợi dụng ta, vậy nàng có thể bỏ ra cái gì để ngã giá?" Ngón tay nhẹ khều mở phần cổ áo ra, trượt qua da thịt mềm mại, rất dễ dàng khơi lên ham muốn của con người.
Nam Ngụy Tử chấn động, nàng hiểu rõ ý của y, nhưng nàng không quên đúng thật chỉ có hai người trong xe ngựa, mà ngoài kia thì có rất nhiều người.
"Ngài..."
"Hử?" Y nhướng mày, môi đẹp nhoẻn cười gian tà, y buông tay ra, lười biếng tỳ tay bên khay trà, chống lên má, ung dung nhàn nhã chờ đợi nàng.
Nam Ngụy Tử cắn môi, ngón tay khẩn trương nắm tay áo, nàng nhắm mắt. Lúc mở tím ra đã không còn do dự, buông nắm tay ra, kéo đai lưng, cởi ra quần áo hoa lệ trên người.
Thân thể trắng như tuyết phơi bày trước mắt y, đôi mắt đen càng thêm sâu.
Thân thể non nớt tuy vẫn sượng sùng, nhưng không giảm đi phần xinh đẹp. Bộ ngực sữa xinh xắn, hai đỉnh ngực hồng nhạt vì lạnh nên dựng thẳng run rẩy, u cốc phía dưới của thiếu nữ xinh đẹp lại nhỏ nhắn, tỏa ra mùi thơm xử nữ.
"Vậy sau đó?" Y vẫn không tha cho nàng, y muốn biết phải như thế nào mới khiến nàng tan vỡ và vẻ ngông nghênh lẫm liệt của nàng có thể duy trì được bao lâu?
Nam Ngụy Tử lạnh lùng giơ tay lên, ngón tay không hề run sợ, tự nhiên cởi quần áo trên người y. Nếu y cho là như vậy mà có thể làm giảm kiêu ngạo của nàng, vậy thì tùy y.
Nàng không có gì không thể mất, chỉ cần có thể đạt được như nàng muốn, vậy tự ái và trong sạch này có tính là gì? Y muốn dùng thứ này để làm nhục nàng, vậy thì nàng cho y như y mong muốn.
Cởi y phục của y ra, lần đầu nàng nhìn thấy cơ thể nam nhân, còn có dục vọng to lớn kia đã dựng thẳng từ lâu. Trong lòng Nam Ngụy Tử có chút run sợ, ép buộc bản thân hất cằm lên, không để cho mình lộ ra một chút sợ hãi.
Nhiễm Phượng Thâm cười thật thấp, tư thái của nàng thật khiêu khích, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như băng "Thú vị, thật là thú vị". Đúng là nàng đã khơi mào hứng thú của y, bất kể là tâm lý hay cơ thể.
Bàn tay ngăm ngăm đặt lên ngực bên trái, ngón tay đặt ở nhụy hoa mềm mại. Nhịp tim đập dưới bàn tay vì hành động của y mà không ổn định, nhưng vẻ mặt xinh đẹp lại không hiện lên như vậy.
Trong phút chốc y ôm nàng lên, để nàng ngồi trên người, dục vọng nam giới bỗng đi thẳng lên, không gì trở ngại, cứng rắn thúc thẳng vào người nàng.
Cơn đau đột ngột khiến sắc mặt nàng trắng bệch. Trong nháy mắt đau đớn vì bị thô lỗ chiếm đoạt khiến cho Nam Ngụy Tử nhanh chóng giang rộng thân thể, mồ hôi lạnh toát ra, nàng cắn chặt môi. Nhưng nàng không thốt lên một câu, chịu đựng y thô lỗ tiến vào.
Nhiễm Phượng Thâm hơi rút ra, hành lang nhỏ hẹp bó chặt vật nam tính, máu xử nữ dính lên dục vọng. Y chăm chú nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, không quan tâm đến đau đớn của nàng, đột nhiên lại thúc vào.
"A..." Bờ môi bị nàng cắn ra máu, đầu mày nhíu thật sâu, nhưng nàng không chảy một giọt lệ, thậm chí không buồn nhắm mắt, lạnh lùng nhìn y.
Y mím môi, một lần lại một lần thúc vào nàng cũng với tư thế này. Mỗi lần y tiến vào đều khiến cho nàng đau thấu xương, gương mặt nhỏ trắng đến mức như không còn giọt máu, bờ môi càng bị nàng cắn nát.
Nhưng nàng không kêu ra một tiếng, chịu đựng y thô bạo xâm chiếm.
"Nhớ nỗi đau này." Y hung hăng thúc vào, dã man thô bạo sâu thẳng đến vực thẳm. Cơ thể yêu kiều không ngừng run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn ngạo nghễ nhìn y, khiến động tác của y càng thêm dã man "Đau đớn này là ta cho nàng".
Y đè lên nàng, đẩy nàng xuống dưới thân, dục vọng to lớn một lần lại một lần đi vào thật sâu. Huyết dịch trơn của nàng tiết ra, cũng không thể làm giảm cơn đau của nàng.
Mà chính là y muốn nàng đau, muốn nàng phải ghi nhớ thật sâu khoảnh khắc này. Cơn đau này là y cho, đóa hoa Ngụy Tử lạnh lùng này chỉ có y mới có thể xâm chiếm.
Y bá đạo công chiếm hương vị tư hoa, không ngừng tiến vào rút ra, không đoái hoài thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của nàng không cách nào chịu được sự to lớn của y, trên người nàng in dấu từng vết tích y để lại.
Xe ngựa lay động, cho dù nàng cắn môi, nhưng trong xe vẫn thấp thoáng truyền ra tiếng thở dốc và tiếng rên nhẹ.
"Môi cũng bị cắn nát rồi." Y mở môi nàng ra, không để cho nàng tiếp tục cắn. Nhưng dục vọng đột nhiên thúc lên, muốn ép nàng phải kêu ra tiếng.
Bất thình lình nàng ngẩng đầu cắn vào vai y, hàm răng nghiến sâu vào cơ thể của y, đầu ngón tay nắm chặt vai y, cào ra vết máu trên người y.
"A" Cơn đau này đối với y là chỉ là một cú gãi ngứa. Sự quật cường của nàng chỉ là khiến cho nam nhân muốn kịch liệt cướp đoạt hơn. Cánh hoa mềm mại bị nam nhân ra vào sớm đã sưng tấy. Mỗi lần y tiến vào đều khiến cho cơ thể nhỏ nhắn run rẫy không ngớt.
Nụ hoa non nớt không biết thế nào là mùi vị tình dục, lại càng không biết động tình là thế nào. Mà y thì không đoái hoài đến nàng cứng nhắt, bẻ gãy đóa hoa kiêu ngạo, bứt rơi từng cánh từng cánh hoa của nàng, hóa thân thành thú dữ ăn sạch cả bông hoa.
Bàn tay to lớn bắt lấy nơi ngực mềm xinh xắn, năm ngón co bóp hung hăng xoa nắn nơi ngực căng tròn, động tác y không hề dịu dàng, để lại vết ngón tay thô lỗ trên làn da trắng.
Cơ thể yêu kiều bởi vì y thô bạo mà run rẩy ôm chặt y, răng cắn trên bả vai càng sâu hơn, tựa như muốn cắn đứt một miếng thịt của y.
Nhưng y không quan tâm, càng cố ra sức để lại vết tích thô lỗ trên người nàng, khiến cho thân thể tuyết trăng không hề còn nguyên vẹn, chỉ có thể hiện ra sự dâm đãng sau khi bị y dày vò.
Y khéo léo nắm lấy cằm nàng, Nhiễm Phượng Thâm lần đầu hôn lên bờ môi nàng, nếm vị máu của miệng nàng. Y dịu dàng liếm qua bờ môi đã rách, nhưng dục vọng dưới thân xâm chiếm lại không hợp với cử động dịu dàng của y, vẫn là mạnh mẽ và thô lỗ, như muốn triệt để hủy hoại nàng.
"Ngụy Tử, nàng là của ta" Nàng muốn lợi dụng y, y để nàng lợi dụng, nàng muốn giết y, y cho nàng cơ hội nhưng phải xem nàng có trình độ làm được gì.
Môi mềm bị cắn rách nát, y thẳng lưng thúc vào thật sâu, đưa luồng nhiệt nóng vào bên trong cơ thể nàng.
Nam Ngụy Tử nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch khiến cho người ta thương tiếc, đau đớn quá mức khiến nàng đã sớm không có sức lực chống cự với động tác của y, thần trí mê mang, nàng mặc cho y chiếm hữu.
Trong không gian u tối, đầu lại hiện ra hình ảnh của y—
Y cười tàn nhẫn, bẻ gãy nhành Ngụy Tử trên tay, cánh hoa rơi xuống suối, nhưng tay của y hiện ra màu đen quái lạ...
Nàng hé môi, nàng gãy vụn trong tay y, nhưng y cũng dính nọc độc của hoa.
"Tỷ, tỷ, tỷ tỷ..."
Giọng nói lo sợ khiến Nam Ngụy Tử mở to mắt mỏi mệt, vẻ mặt nàng mơ màng, sững sờ nhìn muội muội đứng trước giường.
"Tỷ, tỷ sao vậy?" hình dáng dị thường của tỷ tỷ khiến Nam Hân Nhạc lo sợ, "Sắc mặt của tỷ rất khó coi, hơn nữa môi tỷ bị sao vậy? Vừa đỏ lại vừa rách?"
Một lúc lâu, Nam Ngụy Tử mới hoàn hồn, nhận ra đây là phòng của mình, nàng nhìn muội muội, cười an ủi "Không có gì".
"Nhưng mà sắc mặt tỷ thật là tệ..."
"Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon." Giơ tay lên, nàng nhẹ vỗ đầu muội muội, chuyển chủ đề "Bây giờ là giờ thìn rồi hả?"
"Giờ thìn rồi, người trong cung đã đợi ở ngoài rồi." Vẻ mặt Nam Hân Nhạc nặng nề, một khi nhập cung, khó mà dự liệu được sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng không biết khả năng của mình có thể bảo vệ Vũ nhi không.
Một chú bé bước chân loạng choạng đi đến bên cạnh Nam Hân Nhạc, đưa tay cầm tay Nam Hân Nhạc "Tỷ..." Bàn tay nho nhỏ muốn sờ mặt Nam Ngụy Tử, trong mắt trẻ con thuần khiết hiện lên vẻ lo sợ.
Nam Hân Nhạc đang được tỷ tỷ an ủi, nhưng nàng vẫn kiên cường nở nụ cười trở lại "Tỷ, tỷ ở Bạch Tháp cũng tự mình cẩn thận, ta sẽ bảo vệ tốt cho Vũ nhi"
"Ừ" Nam Ngụy Tử hơi cười, đang muốn lên tiếng thì, ngoài cửa truyền tới tiếng Thường công công the thé.
"Không biết công chúa thức dậy chưa, có cần tiểu nhân phái nha hoàn phục vụ rửa mặt chải đầu không?"
"Không cần." Nam Ngụy Tử lạnh nhạt lên tiếng "Phiền công công chờ một chút"
Sau đó nàng nhìn đệ muội "Nhạc nhi, muội mang theo Vũ Nhi đi ra ngoài đi".
Nam Hân Nhạc gật đầu, dắt tay tiểu đệ, nàng nhìn Nam Ngụy Tử sâu lắng, nghĩ đến tỷ tỷ trở thành cấm luyến của hoàng thượng, nàng không khỏi đau lòng, nhưng nàng không cách nào mở miệng, chỉ trầm mặc dắt tiểu đệ rời khỏi.
Bọn họ cùng nhau rời đi, hạ thân Nam Ngụy Tử lập tức mềm nhũn, người của nàng vẫn còn lưu lại đau đớn bị lăng nhục ngày hôm qua, nhất là phía dưới thân, đau thốn càng lan tỏa thêm.
Nam Ngụy Tử vén chăn, trên thân thể trần truồng toàn là dấu vết, nàng khẽ động hai đùi, phát hiện ra một dòng dịch nóng chảy ra từ vùng kín.
Nam Ngụy Tử trợn mắt nhìn chất dịch trắng đục, vùng kín nàng sưng đỏ, mà thứ nam nhân để lại, khiến nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua.
Ánh mắt nàng đi xuống, nhìn vòng bạch ngọc xuất hiện ở mắt cá chân, vòng ngọc trong suốt mà lạnh lẽo, Bạch Ngọc Phỉ Thúy xanh biếc, đúng là bảo vật hiếm có.
Nam Ngụy Tử trợn mắt nhìn vòng ngọc, đầu ngón tay co lại, cố gắng nắm chặt chăn.
Vòng ngọc đúng là một đôi, tách biệt nằm ở hai chân của nàng. Nàng giống như nô lệ bị chủ nhân đánh dấu quyền sở hữu.
Nàng cười khẩy, trong mắt hiện lên sự trào phúng, Nhiễm Phượng Thâm thật là chẳng hề đắn đo muốn làm nhục nàng, nhưng y cho rằng nàng sẽ để ý sao?
Không! Nàng không thèm để ý.
"Thường công công" Nàng kêu.
"Tiểu nhân đây" Tiếng nói đáp lại truyền đến từ cửa.
"Kêu người mang đến cho ta nước nóng" Nàng ra lệnh, nàng biết công công không dám cãi lại. Chuyện xảy ra ngày hôm qua của nàng và Nhiễm Phượng Thâm chắc chắn đã truyền đến tai hoàng thượng, mà người bên cạnh hoàng đế là Thường công công làm sao không biết?
"Nước nóng đã sớm chuẩn bị rồi, tiểu nhân nhanh chóng sai người đem đến phòng công chúa." Lời nói của Thường công công đã chứng thực suy đoán của nàng.
Nam Ngụy Tử lạnh lùng nhếch môi, đầu ngón tay đặt lên vòng ngọc lạnh băng, mùi của nam nhân quẩn quanh toàn bộ thân thể nàng, chất dính ở vùng kín khiến cho nàng chán ghét cau mày.
Ngụy Tử, nàng là của ta...
Trước khi hôn mê, nàng thấp thoáng nghe được lời nói này của nam nhân.
Trong mắt lạnh lẽo, nàng cầm chặt vòng ngọc, muốn dùng hết sức tháo vòng ngọc ra, nhưng nàng hoàn toàn không biết chốt mở của vòng ngọc ở đâu, vậy thì làm sao tháo được vòng ngọc? Hơn nữa cho dù có thể tháo ra, nàng có can đảm tháo ra hay sao?
"A....." Nàng vì hành động vất vả vô ích của mình mà cười khẩy, nàng nhắm mắt, cắn chặt môi dưới đã rách.
Không có gì, sự tồn tại của vòng ngọc này càng nhắc nhở nàng nên trả thù, bất kể mục đích của Nhiễm Phượng Thâm là gì, nếu y đã đồng ý cho nàng lợi dụng, nàng sẽ không bỏ qua.