Lúc ta và Mộ Hàn trở lại phường ca múa đã là giờ Dậu, mới vừa vào cửa Tiểu Lý hóng hớt đã chạy như điên như dại tới, thần bí nói: “Bà chủ, ta có tin sốt dẻo đây, tỷ muốn nghe không?”
“Không muốn.” Mộ Hàn quyết đoán nói.
“Ta muốn ta muốn!” Ta tò mò nói.
“Ngươi có biết Trân Ngọc không?” Tiểu Lý hỏi ta trước.
“Biết! Không phải là vị cô nương mới tới hai ngày trước sao? Ta còn cứu nàng đó ~” Ta nói.
“Nàng đúng là một mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên!” Tiểu Lý có vẻ đã quên chủ đề của cuộc nói chuyện, bắt đầu si mê, “Xinh đẹp quá đi mất, da trắng dáng xinh, quốc sắc thiên hương, mặt mày... Ôi chao, sao ngươi lại đánh ta?”
“Nước miếng sắp rớt đến nơi rồi kìa!” Ta vừa đánh Tiểu Lý một cái, hùng hổ nói, “Nói trọng điểm!”
“Tế Trần, ngươi có biết không?” Tiểu Lý nhướng mày nói, “Hắn cùng Trân Ngọc cô nương ở trong Túy Sênh Ca sắp được một ngày rồi!”
“Cái gì?!” Ta kinh hãi, nhất kiến chung tình cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy chứ? Hai người bọn họ không phải mới quen biết nhau hai ngày thôi sao? Chẳng lẽ bởi vì trong tên Trân Ngọc có một chữ "Ngọc" mà Tế Trần si mê?
“Trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ.” Tiểu Lý muôn vàn cảm khái.
Trong lòng ta đột nhiên có chút không vui, hai ngày trước còn khăng khăng nói muốn vẫn bảo vệ ta, sẽ không để cho ta chịu bất cứ tổn thương gì, hôm nay đã cùng cô nương xinh đẹp ở chung sống một phòng chàng chàng thiếp thiếp rồi!
Xì, nam nhân đều là kẻ lừa đảo!
“Ôi, mất hứng hả?” Mộ Hàn liếc xéo ta, khóe miệng mang theo ý cười.
“Xí, ta mất hứng cái gì chứ!!” Ta phản bác.
“Cái mặt ngươi sắp dài đến nỗi có thể quệt đất rồi, còn nói vui được sao?” Mộ Hàn nhất quyết không tha.
“Ta không có, không có!!” Ta cực lực phủ nhận, “Hoàn toàn không có!!”
“Khẩu thị tâm phi.” Mộ Hàn lườm ta một cái, cười đi mất.
Ta quyệt miệng trợn trắng mắt với phòng khách quý trên tầng hai.
Sau khi phỉ nhổ một hồi, trong lòng vẫn rất khó chịu, vì thế ta như bị ma xui quỷ khiến đi lên tầng hai, lại lặng yên không tiếng động đi tới cửa "Túy Sênh Ca", sau đó vô cùng vô sỉ dán lỗ tai lên cửa...
“Tế Trần công tử hà tất phải từng bước ép sát làm gì?” Giọng Trân Ngọc nghe qua vô cùng kiều mỵ.
“Hiện giờ các ngươi đã mất đại thế, vì sao vẫn còn không chịu thu tay?” Đây là giọng Tế Trần.
“Đã mất đại thế? Ha ha, thật buồn cười, Tế Trần, hiện giờ ai là dê ai là đao còn chưa biết đâu.” Trân Ngọc nói.
“Trong lòng ngươi và ta đều bíết rõ.” Tế Trần nói.
“Không thể không nói thủ đoạn của Chu thừa tướng và Lục đại nhân quả thật cao minh, vậy mà có thể mai danh ẩn tích ngủ đông suốt 16 năm.” Giọng điệu của Trân Ngọc có chút không cam lòng, “Kéo dài hơi tàn, ẩn nhẫn hèn mọn, không hề nóng nảy, tính nhẫn nại tốt thật, rất có cốt khí, xem ra cá lọt lưới tuyệt đối không thể giữ lại.”
“Cố Hồng hiện giờ đã bệnh nguy kịch, ngày giờ không còn nhiều, mà đại công tử lại như mặt trời ban trưa, thắng bại vừa xem là biết.” Tế Trần nói, “Ta khuyên ngươi vẫn nên sớm ngày thu tay đi.”
“Sớm ngày thu tay?” Trân Ngọc cười lạnh một tiếng, “Ngươi bản lĩnh khuyên ta sớm ngày thu tay, còn không bằng tốn nhiều tâm tư quản xú nha đầu đang nghe lén kia đi, nếu không ngày nào đó nàng không còn mạng, ngươi cũng không biết phải ăn nói thế nào với Cố Hạo đâu.”
Mấy câu trước ta nghe quả thật như lọt vào trong sương mù, nhưng câu cuối cùng ta lại nghe hiểu, ta bại lộ rồi... Dưới chân ta như bôi dầu, thoáng cái đã chạy về phía hậu viện.
...
Tối hôm đó một mình ta ngồi ở trên tường viện đằng sau ngắm trời đêm, trên trời treo một vầng trăng tròn sáng ngời, xung quanh là muôn vàn ánh sao, gió đêm thoang thoảng, những lúc thế này ta sẽ nhớ tới cha nương và ca ca của ta, trước đây nương ta thường xuyên ôm ta ngồi trong viện, chỉ vào sao trên trời cười nói: “A Noãn nhà chúng ta chính là một ngôi sao nhỏ trên bầu trời kia, lấp lánh lấp lánh.”
Khi đó ta sẽ dựa vào trong lòng nương ta bĩu môi, nói với bà ấy: “Con không muốn làm sao, con muốn làm vầng trăng sáng cơ.”
Những lúc như thế ca ta nhất định sẽ tiếp một câu rất đáng đánh đòn: “Nhìn cái thân béo nú nần kia của muội đi, gương mặt tròn vành vạnh quả thật rất giống mặt trăng!”
Sau đó ta sẽ thở hổn hển chạy vòng quanh nương đuổi đánh ca ca, phụ thân và nương sẽ ngồi ở bên cười hề hề nhìn bọn ta vui đùa.
Phụ thân, nương, ca ca, các ngươi ở trên trời sống có được không? Có nhớ A Noãn không? A Noãn rất nhớ mọi người, nhớ vô cùng...
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng, ta đảo mắt nhìn lại, không biết Tế Trần đã ngồi bên cạnh ta từ lúc nào.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ta hít mũi hỏi.
“Nhìn nàng khóc.” Tế Trần lời ít mà ý nhiều.
Ta không nói được một lời, chỉ nhận khăn tay.
“Đều đã qua rồi.” Tế Trần đột nhiên nói.
“Có một số việc không qua được.” Ta thở dài, “Đặt ở trong lòng, khẽ chạm vào là đau, mặt ngoài có thể giả vờ như không có việc gì, nhưng đó cũng là giả vờ.”
“Sẽ có một người xuất hiện, giúp nàng xua tan chưa xót.” Tế Trần nhìn ta.
Ta cười khổ: “Ta đã không còn nhà để về, còn ai có thể giống như người thân của ta quan tâm yêu thương ta không cần báo đáp?”
Tế Trần ngẩn người.
“Trên thế giới này cũng chỉ có một mình ta, ngươi hiểu không? Mỗi tối, ta ngoài một mình âm thầm gặm nhấm nỗi đau này thì không làm được gì khác.” Đối mặt với Tế Trần, ta đột nhiên không khống chế được tình cảm, “Ta còn phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, bởi vì chỉ hơi bất cẩn ta sẽ bị người ta gi3t ch3t, nếu để chuyện đó xảy ra ta sẽ có lỗi với tính mạng của cha nương cùng ca ca của ta, ta không sống tốt, bọn họ sẽ chết vô ích.”
“Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng.” Tế Trần nhìn vào mắt ta, rất kiên định.
“Đấy là chức trách của ngươi, không phải ngươi cam tâm tình nguyện.” Trong lòng ta có chút khổ sở, “Xin lỗi, hôm nay nói hơi quá lời.”
Dứt lời, ta vịn thang bò xuống bờ tường, rời đi trước, khi đi ta có quay đầu nhìn thoáng qua Tế Trần, trong màn đêm, đôi mắt kia của hắn rất sáng.
Ta cúi đầu quay về phòng mình, đẩy cửa phòng lại kinh ngạc thấy được Mộ Hàn ngồi một mình dưới ánh nến.
“Bà, bà chủ, sao tỷ lại tới đây?” Ta hỏi.
“Có người tâm trạng không tốt, ta phải đến khai thông.” Mộ Hàn cười nói.
Ta có chút xấu hổ: “Vừa rồi, tỷ đều nghe thấy hết rồi sao?”
“Con người lúc còn sống khó tránh khỏi nỗi khổ ly biệt, đau là điều tất nhiên.” Mộ Hàn nhìn ta, “Nhưng bi thương qua đi nhất định phải dựa vào chính mình một lần nữa đứng lên, không ai có thể giúp ngươi, con người xét cho cùng vẫn nên học cách tự mình trưởng thành.”
“Thế nhưng sống một mình trên thế giới này, thật sự rất mệt.”
“Cho dù song thân của ngươi hiện tại vẫn chưa rời khỏi ngươi, nhưng một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ rời đi thôi, đến lúc ấy ngươi vẫn sẽ phải sống một mình, con người lúc còn sống, sớm hay muộn cũng phải học cách một mình đối diện với tất cả.”
“Không ai có thể giúp ta sao? Bản thân ta không làm được.”
“Cầu người không bằng cầu mình, trên thế gian này chỉ có chính mình mới có thể cứu mình, cho nên ngươi nhất định phải học được sự kiên định, cầu bất cứ ai cũng không bằng cầu chính mình.”
Mộ Hàn nói, đây là điều mà nam nhân nàng yêu nhất đã dạy nàng.