Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật

Chương 9

Hẻm Chiết Quế trong thành Dương Châu không phải nơi nhà cao cửa rộng, nhà sâu cổng lớn giành cho những vị quan to hay phú thương giàu có ở, cũng không phải là nơi lụp xụp lều tranh cho những kẻ tha hương hay văn nhân nghèo tá túc, đây là một con hẻm hẹp dài, ngay đầu hẻm là một con phố sầm uất nhộn nhịp, trong hẻm có rất nhiều những ngôi nhà cửa lớn để ngỏ, liếc mắt ngó vào sân trong thấy mọi thứ rất rõ ràng, nơi đây tập trung kha khá những vị quan, thương nhân nhỏ tới cư ngụ.

Xe ngựa của Hàn Đường dừng ở một chỗ sâu nhất trong con hẻm, trước cửa trồng một cây hoa quế có vẻ như đã được vài năm tuổi, thân cây ước chừng phải hai người ôm, hai cánh cửa gỗ sơn son, chiếc khuyên đồng trên cửa sáng loáng.

Thư đồng bước tới cầm chiếc khuyên đồng gõ lên cánh cửa, Hàn Đường khoanh tay đứng phía trước, loáng cái đã nghe thấy một giọng nói du dương vang lên: “Ai đấy?”.

Đến khi cánh cửa “cót két” mở ra, một người phụ nữ áo vải trâm thô đứng ở bên trong, Hàn Đường cũng không tiện quan sát tỉ mỉ, hơi cung tay hành nửa lễ nói: “Tại hạ Hàn Đường, xin hỏi đây có phải phủ của Hoắc Đô úy không?”.

Khuôn mặt của người phụ nữ trong nhà ngẩn ra, nhanh chóng quét ánh mắt đánh giá Hàn Đường một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhún người nói: “Đúng là ở đây, nhưng Đô úy nhà ta không có nhà, không biết đại nhân có việc gì không?”.

Lúc ấy Hàn Đường mới ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn người phụ nữ trong cửa, người phụ nữ này có khuôn mặt đầy đặn căng mịn, làn da có hơi đen, đôi mắt sáng rõ, tuy cài trâm thô mặc áo vải, cả người mộc mạc, nhưng đối đáp lịch sự chắc là quản gia trong phủ, ông ta liền đáp: “Tại hạ là Tuần sát sứ Lương Châu, hôm nay nghe nói Hoắc Đô úy vừa trở về từ Giang Bắc, nên đặc biệt tới thăm.”

Người trong phủ nghe xong kinh ngạc tột độ, vội vàng đứng tránh sang một bên nghênh đón Hàn Đường vào phủ: “Không biết đại nhân giá đáo, thất lễ rồi, mời đại nhân vào.”

Hàn Đường vào được trong sân rồi, thấy bên trong đơn giản vô cùng, chỉ có một cái sân con vuông vắn, một gian nhà chính, hai chái phòng hai bên, còn lại là một gian bếp và nhà vệ sinh chỉ cần liếc mắt là thấy, người phụ nữ vừa dẫn Hàn Đường đi vào trong, vừa nói: “Đô úy của bọn ta là con gái, nên không tiện dùng quản gia nam, ta là vú nuôi của Đô úy, cũng là người giúp con bé quản lý mọi việc trong nhà, xin đại nhân đừng chê cười.”

Hàn Đường khách sáo đáp lời: “Bà khách khí rồi, không biết nên xưng hô thế nào?”.

Người phụ nữ quay đầu lại cười nói: “Đại nhân cứ gọi ta là Nguyệt nương được rồi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến trước gian phòng chính, Nguyệt nương đang định dẫn Hàn Đường bước vào trong, nhưng suốt dọc đường đi ông ta không thấy bất cứ bóng dáng người đàn ông nào trong nhà, nên không tiện đăng đường nhập thất trực tiếp như thế, bèn hỏi: “Không biết Nguyệt nương có biết bao giờ Hoắc Đô úy hồi phủ không?”

Nguyệt nương thoải mái đứng trước cửa trả lời: “Lúc trưa trong quân doanh có đưa thư tới bảo con bé đang qua sông, gần tới giờ Thân rồi, nên chắc có lẽ sắp về tới cửa…” Nguyệt nương đang nói đột nhiên hạ giọng xuống, tay phải từ từ giơ lên, động tác giống như muốn ngăn Hàn Đường nói chuyện, cơ thể chậm rãi nghiêng về phía cửa ra vào.

Thái độ kỳ lạ của Nguyệt nương, khiến Hàn Đường không kịp phản ứng, chỉ thấy tác phong của người phụ nữ trước mặt đột nhiên trở lên nhanh nhẹn hẳn lên, xoay phắt người lại, lướt đi như một cơn gió.

“Quay về rồi! Quay về rồi! Tri Thư, Thức Họa đun nước nóng chuẩn bị sẵn sàng đi, nhanh lên!” Chỉ trong thoáng chốc, Hàn Đường đã thấy người phụ nữ ấy xông ra cửa lớn như một cơn bão, tiếng kêu tiếng gọi lượn lờ vấn vít không ngừng trong tiểu viện, trong nháy mắt đồng thời có hai thằng bé sai vặt mặc áo xanh đội mũ nhỏ từ trong chái phòng bên cạnh chỗ ông ta đứng lao ra, hai thằng bé tầm khoảng mười hai mười ba tuổi, nhanh như cắt chạy về phía cửa ngách phòng bếp, cứ thế ông ta bị bỏ rơi đứng đực ra đó, không ai buồn chào đón.

Hàn Đường đứng ở trước cửa gian phòng chính, vào không được ra không xong bèn dứt khoát khoanh tay đứng sang một bên, muốn nhìn thử xem cuối cùng người trong nhà này sẽ làm gì tiếp theo, trong con hẻm yên tĩnh, đột nhiên Hàn Đường nghe thấy giọng nói du dương lúc nãy vừa chào hỏi ông ta giờ trở nên cao vút, tiếng hét khàn sạn có phần bị vỡ: “Tổ tông ơi?! Ôi tổ tông của ta ơi, con đã phải chịu bao nhiêu tội vạ thế này?”.

Hàn Đường tựa hồ có thể nghe ra được giọng nói của vị phu nhân ấy từ giật mình chuyển sang thê lương, ông ta không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng chỉ một thoáng sau, đã nhìn thấy chỗ cánh cửa lớn đang mở toang, Nguyệt nương lúc nãy vừa lao ra giờ trên vai đang tha lôi một người đi vào.

Trong một chốc một lát Hàn Đường không biết nên hình dung người ông ta nhìn thấy trông như thế nào, người này thân hình khá cao, chí ít cũng cao hơn Nguyệt nương một cái đầu, Nguyệt nương kéo nàng ta cũng vô cùng vất vả, nửa người của nàng ta gác lên người Nguyệt nương, đầu tóc bẩn thỉu, từng lọn từng lọn tết lại với nhau rối rung, hơn thế trên đầu trên mặt toàn là máu, căn bản không nhìn ra được mặt mũi lúc ban đầu, cũng không phân biệt được là nam hay là nữ, quần áo trên người miễn cưỡng có thể nhận ra được là áo đơn vải thô, không biết đã trải qua chuyện gì mà thảm hại đến mức này, quần áo rách khắp nơi, lại còn phủ tầng tầng lớp lớp thứ gì đó màu đỏ đen khô kệt lại như gỉ sét, giống như là từng mảng từng mảng giáp sắt bám lên người vậy, người này có lẽ vẫn còn tỉnh táo, tuy bị Nguyệt nương kéo đi bước chân lảo đảo, nhưng vẫn còn biết tự mình lết đi, Nguyệt nương kéo nàng ta đi, trong mắt lấp lánh ánh nước, từng giọt lệ như những chuỗi hạt lăn xuống vương đầy trên khuôn mặt bà suốt dọc đường đi, bà chỉ quan tâm tâm đến người đang ở trên vai không màng đến việc đưa tay lên chùi. Lúc đi lướt qua Hàn Đường mùi máu tanh lẫn với mùi hôi thối khiến ông ta suýt chút nữa nôn luôn tại chỗ.

Thứ đáng sợ nhất chính là những chỗ người này đi qua, mỗi bước chân đều in một dấu máu, Hàn Đường nhìn thấy hai chân nàng ta đi đôi giày vải chỉ mùa hè mới đi, đế giày do ma sát nhiều mỏng như một tờ giấy, mỗi chỗ mũi giày đi qua đều có máu rỉ ra, không biết là máu của người khác hay máu của chính nàng ta nữa, đôi chân bẩn thỉu đến không thể hình dung nổi, các loại vết thương cũ có mới có, chỗ đỏ chỗ đen loang lổ thê thảm không nỡ nhìn, thật ra người này trên dưới cơ thể toàn thân đều vô cùng kinh khủng, Hàn Đường nhìn nàng ta thật sự không có chỗ nào có thể nhìn được, thậm chí lúc bọn họ đi lướt qua gần bên cạnh mình ông ta còn có thể nhìn thấy mấy con rận đang bò trên mái tóc rối bù ấy, cảm giác buồn nôn trào lên khiến ông ta cuối cùng phải quay mặt đi chỗ khác thể nhìn tiếp được nữa.

Hai người đi vào chái phòng, sau đó hai thằng bé sai vặt mang từng thùng từng thùng nước nóng vào trong phòng giống như đang tiếp sức, rồi lại thấy từng chậu từng chậu nước đen ngòm được đưa ra, sau đó là bộ quần áo và đôi giày dính đầy máu đen được đem ra góc tường thiêu hủy, không một ai để tâm đến ông ta, nhưng không biết tại sao khi nhìn những chậu nước đen sì ấy ông ta lại không hề bỏ đi, cứ đứng chôn chân ở đó nhìn mọi việc đang diễn ra trong tiểu viện, sau một thoáng lừng khừng ông ta thậm chí còn tự mình bước vào gian phòng chính, không ai bưng trà lên vì thế ông ta ngồi luôn lên ghế, hoàn toàn không có ý định ra về.

Thời tiết đầu đông nên ngày ngắn đêm dài, ước chừng qua một canh giờ, khi mặt trời vừa lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn được nhuộm một lớp màu hoàng kim, Hàn Đường nhìn thấy Hoắc Thời Anh sải chân bước vào phòng chính trong lớp ánh sáng màu vàng lấp lánh ấm áp.

Khoác trường bào màu xám xuất hiện trong ánh chiều tà chạng vạng Hoắc Thởi Anh sải những bước dài qua bậu cửa cung tay hành đại lễ với Hàn Đường: “Hạ quan Hoắc Thời Anh tham kiến đại nhân.”

Hàn Đường đứng dậy từ trên ghế, bước hai bước đến gần duỗi tay định làm màu đỡ nàng dậy, nhưng đột nhiên nhớ ra đối phương là con gái nên đành thu tay về ngại ngùng nói: “Hoắc Đô úy không cần phải thế.”

“Hạ quan tiếp đón không chu đáo, có nhiều chậm trễ, xin đại nhân thứ tội.”

Hoắc Thời Anh đứng thẳng người dậy, lúc này Hàn Đường mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt, cô gái này, là nữ tướng võ quan đầu tiên của triều đình Đại Yến, mỗi lần cái tên của nàng ta xuất hiện trên báo cáo chiến trận đều khiến triều đình phải dậy sóng, vì nàng ta, mà tấu sớ trên bàn các Ngôn quan trong triều dày đến hơn ba thước, cũng chính vì nàng ta, mà ba năm trước Tiên đế băng hà đã bị vạch tội, Tân đế hiện giờ bị tố cáo, Hoắc lão tướng quân bị hỏi thăm, Phiêu kỵ Đại tướng quân cũng không thoát khỏi liên can, suy cho cùng cũng chỉ là vì nàng ta là phụ nữ, phụ nữ của Đại Yến làm quan là vi phạm tổ chế, đại nghịch bất đạo, gần như là điều úy kị ngược lại với tư tưởng của toàn bộ văn nhân trong thiên hạ, nhưng Hoắc Thời Anh vẫn cứ thế tồn tại, hơn thế còn tồn tại một cách đường đường chính chính, bất chấp sự tồn tại của nàng ta có biết bao nhiêu điểm không hợp lý, nhưng nguyên nhân sâu xa bên trong lại vô cùng lằng nhằng phức tạp, tất cả đều do mối quan hệ dây dưa giữa hoàng tộc và Hoắc gia, mặc cho các Ngôn quan của Ngự sử đài liên tục hạch tội, trước sau hai vị Hoàng đế kế vị vẫn đều nhắm mắt làm ngơ, hơn thế Hoắc Thời Anh ở mãi tận biên quan xa xôi, căn bản không dính dáng gì nhiều đến lợi ích trong triều, thêm nữa con người nàng hành xử đúng mực lời nói cẩn trọng, chiến công lừng lẫy, trước giờ chưa từng gây ra chuyện khiến các Ngôn quan có cơ hội bới móc, vì thế cho dù sự tồn tại của nàng có bất hợp lý đến mức nào, nhưng trên có Hoàng đế che chở, dưới có Hoắc gia chống lưng, nàng cứ như vậy mà tồn tại.

(Ngôn quan là những người chịu trách nhiệm giám sát can gián các bộ trên và các khu hành chính địa phương.)

(Ngự sử đài là cơ quan giám sát tối cao của một quốc gia.)


Lại nói tiếp Hoắc Thời Anh cũng thật là oan uổng, nếu như nàng là đàn ông, dựa vào lai lịch kinh nghiệm và gia thế tuyệt đối không thể chỉ giữ mỗi chức Đô úy cỏn con đơn giản như bây giờ, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, nàng là con gái điều này là một cái đuôi quá lớn, kết quả của sự thỏa hiệp đến từ mọi mặt của các thế lực khác nhau chính là cô gái ấy không ngừng bị chèn ép, vô số những chiến công tích lũy qua bao nhiêu năm của nàng đều bị xếp xó trước khi báo cáo lên triều đình.

Nằm hết ngoài dự liệu cô gái như vậy lại có một khuôn mặt đường hoàng góc cạnh, nếu cô gái mang dung mạo của một tiểu thư nhà quý tộc, sợ rằng không lăn lộn nổi trong quân doanh, nói vậy không có nghĩa là cô gái này mang dáng vóc to lớn thô kệch, thân hình cao ráo giống như một cậu thiếu niên trưởng thành, dáng người thanh mảnh cân đối, làn da rám nắng, gò má đầy đặn, là con gái nhưng lại mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, nhân trung rất dài, đến phần cằm lại nhọn, khuôn mặt này nếu ở trên thân hình của đàn ông thì hơi có chút dịu dàng nữ tính, nhưng cũng có thể coi là tuấn mĩ, ở trên thân hình của nàng ta thì không phải là không thích hợp lắm, chí ít người ta nhìn thấy cũng không có cảm giác không thoải mái.

Hàn Đường mỉm cười tiếp lời Hoắc Thời Anh: “Ta tới đường đột, sao có thể trách ngươi được?”.

Hoắc Thời Anh cũng cười, mái tóc của nàng vẫn còn chưa khô, chắc là vội vàng tới đây, tóc ướt búi lên lại đội cả mũ nên mang theo làn hơi khí ẩm, được ánh nắng mặt trời rải lên một lớp ánh sáng nhu hòa, những vết bẩn trên mặt cũng được rửa sạch sẽ, lộ ra làn da trơn bóng, trong nụ cười của nàng ta mang theo chút xấu hổ, suy cho cùng cũng chứa đôi phần nữ tính, Hoắc Thời Anh mỉm cười duỗi tay mời Hàn Đường ngồi lên ghế trên.