Tướng Quân Khi Nào Tới Cưới Ta?

Chương 9: Nhớ nồi lẩu

Tiếng vó ngựa vọng lại trên từng vách đá, ba con ngựa cao lớn vút qua cánh rừng, bóng đêm dịu dàng giấu đi hành tung của bọn họ.

Trên con ngựa màu đen trong số đó, một người nam nhân cường tráng oai hùng ôm lấy một cậu nhóc trắng trẻo thanh tú. Cậu nhóc rõ ràng không được rắn chắc như người nam nhân, nhỏ bé giống như sắp bị đối phương đè cho bẹp dí. Cậu cố gắng vạch áo choàng của người nam nhân ra, dè dặt gọi “Công tử… Hức! Công, công tử!”

Cậu nhóc khóc nức nở kia chính là Đậu Đinh, từ sau khi bị Từ phó tướng và Chu phó tướng dẫn ra khỏi phủ Thông phán, đợi mãi vẫn không thấy Tiểu Vương gia xuất hiện, nó liền bắt đầu khóc, đến lúc này thì đã khóc khàn cả giọng, mắt mũi sưng húp hụp, trông đáng thương vô cùng.

Đậu Đinh thút tha thút thít, gọi với lên con ngựa đi trước “Công, công tử! Hức!”

“Cổ họng khàn hết rồi còn gọi cái gì? Ta đã chết đâu!” Tiếng Đỗ Từ theo gió bay tới, mang đậm mùi dạy dỗ “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Động tí là khóc? Ở nhà, ta dạy ngươi thế à? Lúc theo ta ra ngoài, ngươi đã nói gì với ta?”

Đậu Đinh đáng thương không dám gọi nữa. Nhưng Từ phó tướng ôm Đậu Đinh thì lại không đành lòng lên tiếng nói giúp “Haiz, nó vẫn còn nhỏ mà.”

Đậu Đinh lập tức phản đối “Không phải! Em… Không khóc… Công tử, sau này… Em sẽ không khóc nữa.”

Từ phó tướng nhíu mày, muốn nói gì đó lại thôi, vẻ mặt thắc mắc nhìn Tướng quân.

Thích Nam Kha và Đỗ Từ cùng cưỡi trên con ngựa vàng đốm trắng đi trước. Phải biết là từ trước đến nay, Thích Nam Kha chưa bao giờ để người khác ngồi cùng ngựa với mình, không nghĩ tới, lần này hắn lại đối xử ngoại lệ với Tiểu Vương gia…

Từ phó tướng thầm lấy làm lạ, Tướng quân không phải muốn phá hỏng hôn ước này hay sao? Còn nói cái gì mà phải về thành để tìm Tiểu Vương gia bí mật trao đổi trước, thậm chí nếu Tiểu Vương gia không có ý kháng chỉ, Tướng quân còn chuẩn bị cả một kế hoạch phòng hờ ở phía sau.

Nhưng nhìn bây giờ mà xem, có giống người muốn kháng chỉ tí nào không?

Từ phó tường quay sang nhìn Chu phó tướng. Chu phó tướng hai mắt sáng như chuông đồng, râu quai nón che hết nửa khuôn mặt, lúc này cũng đang vuốt râu, không ngừng tự hỏi. Từ sau khi ra khỏi phủ Thông phán, bọn họ cảm thấy Tướng quân cứ là lạ, không chỉ một mực theo đuôi Tiểu Vương gia, mà còn có vẻ rất quan tâm đến đối phương.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cả hai người đều lòng mang tâm sự, thế nhưng trước mắt không phải thời điểm thích hợp để hỏi, chỉ đành nhịn xuống.

Chu phó tướng cất tiếng nói “Thiếu gia, tên lỗ mãng kia nếu không phải bị giết người diệt khẩu thì chính là bị bọn chúng giấu đi rồi.”

Tên lỗ mãng là do Đỗ Từ và Đậu Đinh dùng tiếng Thục Thế để gọi tên thủ lĩnh thổ phỉ, Từ phó tướng và Chu phó tướng vì không biết tên hắn nên cũng thẳng thắn gọi theo.

Thích Nam Kha “Nếu là bị giấu đi, vậy thì chắc chắn là ở nhà thật của Khổng Thông phán rồi.”

“Tên khốn nạn này!” Từ phó tướng tính tình cương trực, giận đến dựng đứng cả lông mày “Lại còn nhà thật nhà giả! Đúng là có tiền đồ quá mà!”

Cả nhóm đi điều tra, Khổng Thông phán giàu có đã không còn là bí mật, dân chúng dưới chân núi hầu như ai cũng rõ như ban ngày, cho nên bọn họ chỉ tùy tiện hỏi một chút là ra.

Vài căn nhà lớn, cộng thêm vô số đồn điền, hàng quán, quả thật có thể sánh ngang với quan lớn tam phẩm trong Vương thành!

“Chờ khi đến chân núi, chúng ta hãy chia nhau ra làm việc.” Thích Nam Kha ghìm giọng nói “Lão Từ, lão Chu, hai người lần lượt tìm hết các căn nhà của hắn, không thấy thì tìm đến đồn điền, tên lỗ mãng kia sống phải thấy người chết phải thấy xác. Còn ta với Bảo Du sẽ lên núi gặp đám cướp còn lại.”

“Vâng!”

Đỗ Từ lúc này cũng lên tiếng phân phó “Đậu Đinh, trên núi nguy hiểm, ngươi đi cùng Từ đại ca đi, cấm được khóc nữa, biết chưa!”

Đậu Đinh cố gắng dằn xuống sự lo lắng “Nhưng, nhưng còn ngài…”

Đỗ Từ trừng mắt “Ta không sao.” Xong, y quay phắt sang vừa cười vừa nói “Ta còn chưa gặp được nam nhân của ta, ta không nỡ chết như thế đâu. Thanh Quân, ngươi phải bảo vệ ta cho tốt! Nếu không công lao và phần thưởng của ngươi cũng sẽ đi toi!”

Thích Nam Kha cười, nhân lúc Từ phó tướng và Chu phó tướng đang kinh ngạc đến rớt hàm, đáp “Được!”

Đến chân núi, mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi chốc lát rồi ai đi đường nấy.

Trước khi đi, Đỗ Từ dẫn Đậu Đinh đến sau một cái cây lớn giải quyết nhu cầu sinh lí. Hai người đứng cạnh nhau, lúc vén áo lên, Đậu Đinh có chút hâm mộ nói “Công tử, cái đó của ngài cũng đẹp nữa.”

Đỗ Từ hừ một tiếng, lườm nó “Ta biết, không cần ngươi nói.”

Đậu Đinh he he cười, nhìn trái nhìn phải một lượt mới hạ giọng hỏi nhỏ “Công tử, ba người kia…?”

Đỗ Từ “Nói xem, ngươi nhìn ra được gì?”

Vẻ mặt vốn đang tỏ vẻ đáng thương của Đậu Đinh nháy mắt đứng đắn lại, hiện ra sự bình thản không hề phù hợp với độ tuổi, hai con mắt to to phản chiếu ánh trăng “Sau khi bọn họ dẫn em đi, em vẫn luôn khóc, khóc đến nấc cả lên, bọn họ bị em làm phiền, đã dùng tiếng biên cương nói chuyện! Em thấy thân hình và cách làm việc của bọn họ cũng không giống người trong giang hồ bình thường!”

“Ừm, không phí công ta dạy dỗ ngươi.” Đỗ Từ gật đầu, thắt lại dây đai “Ta đoán ba người bọn họ vừa từ biên cương quay về, nhất là người tên Thanh Quân kia, ngươi có thấy vết thương trên mặt hắn không? Chắc chắn không phải vết thương bình thường, chỉ cần lệch một chút nữa thôi là coi như mất con mắt luôn rồi.”

Đậu Đinh tròn mắt “Ý công tử là…”

“Là lính.” Đỗ Từ quay đầu nhìn về phương xa, thấy ba bóng đen ưỡn thẳng lưng thì cười lạnh “Không phải người xấu. Ngươi cứ theo hai tên kia đi, sổ sách, thư từ ở trong nhà cùng đồn điền đều phải để ý thật kĩ.”

“Vâng!” Đậu Đinh gật gật đầu, sau đó chần chờ hỏi “Thế bức thư có dấu hoa mai kia…? Có phải là Đại công tử thật không?”

“Không phải lão đại thì là lão tam.” Đỗ Từ hơi nheo mắt, lộ ra bộ dáng giảo hoạt, nhưng vẻ mặt đó biến mất rất nhanh, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ khiến người người yêu mến “Hoàng đế Đại Thịnh muốn giấu ta chuyện Thục Thế nội loạn, hừ, thật sự coi ta thành kẻ ngu si hay sao!”

Đậu Đinh nhíu mày “Vương gia, Bệ hạ đã bỏ rơi ngài, sao ngài không dứt khoát ở lại Đại Thịnh…”

Đỗ Từ không đáp, chỉ nhìn ánh trăng trên cao, một lúc lâu mới vỗ vai Đậu Đinh “Ta nhớ nồi lẩu của ta.”

Đậu Đinh liếm môi dưới, trong giọng nói có mấy phần ủ rũ “Em cũng nhớ.”