Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 23: Trận chiến hiểu lầm

Edit: Ciao

Cái gì! Hai mắt Đường Mẫn trừng lớn, không dám tin nhìn Quân Mạc Ly. Phu quân nàng vừa nói gì, đùa thế này có hơi lớn không, cái nam nhân yêu nghiệt kia là sư huynh đệ của hắn?

Giống chỗ nào, giống chỗ nào!

Khuôn mặt Đường Mẫn đen lại, sư phụ của Quân Mạc Ly thu đồ đệ có tiêu chuẩn không? Phong cách của Quân Mạc Ly và tên nam nhân yêu nghiệt giống chỗ nào, hoàn toàn khác nhau!

Đường Mẫn bình tĩnh lại, lòng hiếu kỳ lại nổi tên. Nàng không chỉ tò mò về Cảnh Tu, mà còn tò mò hơn về sư phụ của Quân Mạc Ly. Lão đầu đó thu đồ đệ, người sau lại có bối cảnh mạnh hơn người trước, bọn họ đi Thương Lan, lại toát ra cái đồ đệ gì.

“A Ly, ngươi biết tên yêu nghiệt này từ khi nào? Hắn là hạng người gì, vẫn luôn như vậy ——”

Đường Mẫn oanh tạc liên tục, nhất định phải hỏi cho ra nguyên cớ. Quân Mạc Ly ôm lấy Đường Mẫn đi về đầu giường. Cởi quần áo, kéo màn, nằm xuống. Ôm cơ thể mềm mại trong ngực, mặc cho Đường Mẫn phát cáu không ngừng.

“Quân Mạc Ly, còn chưa nói xong, thả ta ra.”

“Như thế nào cũng nói được.” Bàn tay Quân Mạc Ly ôm lấy, chế trụ tay Đường Mẫn đặt dưới lưng, cánh tay đặt ngang trước ngực Đường Mẫn vẫn không chúc nhích. Ra vẻ ta cứ thế này, nàng làm thế nào.

“Gọi A Ly.” Quân Mạc Ly nhẹ giọng dụ dỗ.

“Hừ!”

“Mẫn nhi ngoan, rồi ta sẽ nói cho nàng.”

“Nhàm chán.”

“Xem ra nàng không có hứng thú với thằng nhãi Cảnh Tu này, được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Quân Mạc Ly thở dài một tiếng, làm bộ xoay người. Đường Mẫn kéo lại, không tình nguyện nói: “A, Ly!”

“Ngoan, để ta kể nàng nghe.”

Giống như là nhớ lại ký ức hồi nhỏ, cả người Quân Mạc Ly đang cứng ngắc cũng tỏa ra khí tức nhu nhòa.

“Từ nhỏ ta đã đi theo sư phụ, lúc Cảnh Tu tới luyện tập thì sư phụ nói ta phải ở chung với hắn thật tốt. Khi đó cảm thấy sư phụ bị người khác chiếm mất, trong lòng vô cùng khó chịu, lén lén lút lút trả thù Cảnh Tu.” Quân Mạc Ly đột nhiên cười ra tiếng: “Nhưng mà tên kia cũng bướng bỉnh, mạnh mẽ đấu lại với ta, khi sư phụ không để ý thì đánh nhau nhiều tháng, cuối cùng lại có được tình cảm tốt.”

“Vậy chẳng phải đã mười năm hai người không gặp rồi sao?” Đường Mẫn không rõ, lâu rồi không gặp, hắn và tên nam nhân yêu nghiệt đó còn nhớ rõ sao?”

“Không.” Quân Mạc Ly cắt đứt: “Hàng năm Cảnh Tu đều tới Phượng Lăng tìm ta, nhưng mà không ai biết cả, cho rằng thái tử Hiên Viên chưa bao giờ ra khỏi Hiên Viên một bước.”

Lại là một con hồ ly, hai tên phúc hắc. Đường Mẫn hiểu rõ, quả nhiên Lão đầu tử kia có tiêu chuẩn thu đồ đề, không phải là hồ ly thì không nhận.

Nhưng mà, quan hệ của Quân Mạc Ly và tên nam nhân yêu nghiệt kia không tệ, thì sao vừa gặp mặt lại không nhận ra?

“A Ly, vừa rồi tên kia muốn thê tử của ngươi đấy!”

“Ừ.” Quân Mạc Ly nắm chặt cánh tay, ôm Đường Mẫn lại gần mình: “Nhưng mà hắn không có cơ hội đâu, Mẫn nhi, nàng là của ta. Vĩnh viễn là thê tử của Quân Mạc Ly ta!”

Đường Mẫn không lên tiếng, trực tiếp giả bộ ngủ. Nếu còn nói thêm gì nữa, sau đó Quân Mạc Ly sẽ nói mấy lời thề sắt son. Cổ nhân rất đáng ghét chỗ đó, ngủ, ngày mai xem tên nam nhân yêu nghiệt kia.

Ngày hôm sau, trên tường thành Đồng Uyển, Đường Mẫn vẫn đứng bên cạnh Quân Mạc Ly. Đừng Ứng Nghiêu cầm kiếm trong tay, nhìn chăm chú vào quân địch. Mà ở một bên đài cao, Cảnh Tu vẫn mặc cẩm bào đỏ thẫm, tản mạn.

“Ù ——”

Tiếng kèn vang lên, ngón tay Cảnh Tu dừng lại, ngọc ban chỉ trên ngón tay cái bỗng nhiên ngừng lại: “Trang Vũ đâu?”

“Có mạt tướng.” Trang Vũ đi ra khỏi đội ngũ, đứng trước mặt Cảnh Tu.

“Đi đánh giá, Bổn cung rất muốn nhìn xem Phượng Lăng thủ thành thế nào.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Hai quân giao chiến, nháy mắt biến thành đại tướng hai bên đánh giá nhau, là đấu trường của‘Bất bại tướng quân’ Đường Ưng Nghiêu và ‘Thường thắng dũng tướng’ Trang Vũ. Mà tất cả chỉ vì một câu của Cảnh Tu, niềm vui của hắn.

Đương nhiên Đường Ưng Nghiêu không hy vọng sẽ khai chiến, nếu như đánh nhau với Trang Vũ có thể bớt một trận chiến, ông tuyệt đối bằng lòng.

Hai người đón gió, đứng đối mặt nhau, khôi giáp nặng nề phát ra tiếng ‘cạch cạch’. Sau một òng, Đường Ưng Nghiêu mở miệng trước: “Mời.”

Hai thanh kiếm đâm vào nhau, màu bạc trắng lóa phát ra ánh hào quang rạng rỡ.

“Cẩn thân!” Đường Mẫn hô lớn, hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào trong lúc nào không hay.

Nguy hiểm quá, suýt nữa một lọn tóc của cha bị cắt đứt, cái tên Trang Vũ này đã già mà thân thể còn nhanh nhẹn như vậy. Tên nam nhân yêu nghiệt, quả nhiên ngươi bị động kinh rồi. Vẻ mặt Đường Mẫn khẩn trương, cha nàng cũng đã già, bộ xương này còn chịu được không? Vừa quan sát thế cục, vừa để ý Đường Ưng Nghiêu, Đường Mẫn cảm giác mình cần phải phân thân ra.

“Đừng lo lắng.”

Quân Mạc Ly nhẹ nhàng gỡ tay Đường Mẫn ra, bàn tay hiện rõ vết móng đâm sâu, vết máu từ từ chảy ra.

“Mẫn nhi,đừng tổn thương mình.” Quân Mạc Ly đau lòng nói, nhìn vết máu đỏ chói mắt.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Đường Mẫn cười cười, rút tay về, tiếp tục chú ý tới trận đấu dưới thành.

Thái độ xem cuộc vui ban đầu của Quân Mạc Ly bỗng nhiên thay đổi, Mẫn nhi bị thương! Cảnh Tu, ngươi muốn xem trò vui, ta không xen vào, nhưng tuyệt đối không cho phép làm liên lụy tới Mẫn nhi! Đôi mắt âm u nhìn thẳng vào cái người đỏ đỏ cách đó không xa, đen tối tĩnh mịch.

Hắn ta tới Đồng Uyển tuyệt đối không phải vì trận chiến lần này, rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Quân Mạc Ly biết rõ cá tính của Cảnh Tu, chiến tranh không phải là chuyện vui với hắn. Chém giết đãm máu, thủ đoạn của Cảnh Tu mà dùng ở chiến trường thì Trang Vũ không cần xuất hiện.

“Khốn nạn!” Đường Mẫn thấp giọng chửi, tên nam nhân yêu nghiệt chỉ xem cuộc vui, đại tướng của hai nước đánh nhau ngươi chết ta sống, thế nhưng hắn lại tự đắc thưởng thức.

“Ngừng ——”

Một thị vệ bên cạnh Cảnh Tu đột nhiên hô ngừng, Trang Vũ nắm tay, lĩnh mệnh lui ra. Đường Ưng Nghiêu tùy theo, xoay người trở về, đứng trên tường thành, mồ hôi đầm đìa.

“Cha, người không sao chứ?” Đường Mẫn vội vàng đưa khăn tay lên, lo lắng hỏi.

Đường Ưng Nghiêu lắc đầu, vẻ mặt vô cùng vui sướng: “Đúng là thống khoái, đánh với Trang Vũ trận này, có thể nói là tương xứng, đã lâu ta chưa gặp được kình địch như vậy.”

“Tướng quân cảm thấy Trang Vũ như thế nào?” Viên Lộc Khanh tới gần, nhìn Đường Ưng Nghiêu.

“Cường địch!”

Vừa rồi ông xuất tám phần lực đạo, Trang Vũ vẫn điềm nhiên tiếp chiêu, có thể thấy được bản lĩnh của ông ta.

Cảnh Tu vui vẻ, dùng nội lực dẫn âm: “Mỹ nhân, tuồng vui này thấy thế nào?”

“Đồ điên!” Đường Mẫn phóng ra ngoài tường, hô lên: “Tên nam nhân yêu nghiệu kia, ngươi bị động kinh à, dám lấy cha ta ra đùa giỡn, ngươi chờ đó cho ta ——”

“Mẫn nhi.” Đường Ưng Nghiêu quát lớn, Mẫn nhi không biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả, trên chiến trường, song phương đánh giá nhau là bình thường, sao có thể nói chuyện như thế với Hiên Viên thái tử.

“Mỹ nhân, ta chờ nàng đây.” Cảnh Tu giận quá hóa cười, nữ nhân hắn muốn nếu không có chút can đẩm, thì làm sao đứng được với hắn.

“Đường tướng quân, Hiên Viên và Phượng Lăng vẫn luôn quan hệ tốt, chiến sự lần này bỏ qua, Tướng quân nghĩ thế nào?”

“Theo tính toán của Thái tử, do đó miễn đi.” Đường Ưng Nghiêu sáng khoải đáp, như vậy quá tốt. Xem ra thái tử Hiên Viên cũng không tính đánh trận này!

Cảnh Tu đứng lên từ ghế da hổ, xoay người xuống đài, rồi đột nhiên dừng lại, xoau người nhìn về phía Đường Mẫn.

“Cảnh Tu, đệ xem cuộc vui sẽ phải trả giá rất lớn.” Quân Mạc Ly dùng nội lực dẫn âm nói với Cảnh Tu.

Thật không? Khóe miệng Cảnh Tu cong lên, đi tới doanh trướng. Hắn lại muốn xem, sư huynh của hắn muốn hắn trả giá lớn thế nào!