Tương Ngộ Chi Duyên

Chương 4

Lăng Nguyệt một đường tới Hàng Châu. Nơi đây là một trong những châu thành vô cùng phồn hoa, người đông như kiến. Nàng thầm cảm thán - Quả nhiên thời thế thay đổi, Tống triều so với Đường triều phát triển hơn nhiều lắm.

Đội một chiếc đấu lạp che đi dung mạo, nàng mỉm cười nhàn nhạt - Để xem đằng sau vẻ phồn vinh thịnh vượng này là lớp sóng ngầm kinh khủng như thế nào?

Tùy tiện túm một ông lão bán hoa quả ven đường lại, Lăng Nguyệt từ tốn:

- Lão nhân gia cho ta hỏi một chút.

Ông lão ngẩng lên, chỉ thấy một cô nương mặc bạch y, đấu lạp phủ kín đến vai, giọng nói thanh lãnh nhưng không mang vẻ kiêu căng. Ông nở nụ cười thật thà:

- Khuê nữ, ngươi cứ hỏi.

- Đến Lạc Lâm sơn trang đi hướng nào?

Ông lão ngạc nhiên, hiếu kì nhìn nàng, trong lời nói có chút do dự:

- Khuê nữ, ngươi là người giang hồ sao? Tìm Lạc Lâm sơn trang để làm gì?

Nàng khẽ gật đầu, nhếch miệng:

- Là người quen thôi. Lâu không gặp, đi ngang đây nên muốn ghé qua.

Ông lão chỉ tay về hướng Bắc:

- Đi theo đường đó ra ngoại ô, trang viên trên núi chính là Lạc Lâm sơn trang. Lạc Lâm sơn trang không dễ dàng tiếp người ngoài đâu, ngươi chớ để bị đuổi về a.

Nàng nhặt lấy một ít bồ đào, trả cho ông lão một thỏi bạc rồi dắt ngựa ra khỏi thành.

Đứng ở cổng thành đã có thể thấy được rõ ràng không xa là một ngọn núi khá cao. Đúng như lời ông lão nói, lưng chừng núi là một trang viên rất đẹp, ẩn hiện trong làn sương mỏng tựa như chốn tiên cảnh. Hơi khiêu mi, nàng mỉm cười nghĩ - Hai tên này cũng rất biết hưởng thụ đó chứ? Tách ra sống riêng rồi không biết có nhàn hạ hơn chút nào không?

Xoay người lên ngựa, Lăng Nguyệt chậm rãi đi tới chân núi. Từ chân núi lên đỉnh núi chỉ có duy nhất một con đường mòn không quá rộng. Nàng vỗ ngựa:

- Đi nhanh lên. Ngựa trời gì mà lúc nào cũng lề mề. Có cần ta đổi lấy con khác hoạt bát hơn không?

Lãnh oán niệm nhìn nàng, cảm thấy chủ nhân này cũng quá khó chiều đi - Ta là con tốt nhất trong loài rồi ngươi còn muốn gì nữa? Có giỏi thì đừng cưỡi, trự́c tiếp bay luôn đi cho nhanh.

Một người một ngựa lên tới cổng sơn trang. Trước cổng có hai thủ vệ, thấy người tới thì cảnh giác, quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi dò xét:

- Ngươi là ai? Tới đây có việc gì?

Lăng Nguyệt xuống ngựa, lạnh nhạt trả lời:

- Ta muốn gặp trang chủ của các ngươi.

- Gặp Lạc thiếu Và Lâm thiếu? Ngươi có giao tình gì với thiếu gia chúng ta?

Nàng nghĩ nghĩ, rồi thiêu mi:

- Nói với họ, Lăng Nguyệt đến tìm. Không ra gặp thì từ nay đừng có gọi ta hai tiếng "tiểu thư".

Hai thủ vệ kia nhìn nhau, lờ mờ đoán được thân phận của cô gái này không tầm thường, liền phân công nhau, một người đi thông truyền cho Lạc thiếu và Lâm thiếu, một người ở lại canh gác.

**********************

Bên trong hậu viện Lạc Lâm sơn trang...

Lạc Vũ ngồi sau thư án, tay cầm một cuốn sách, lười biếng dựa vào tấm đệm mềm mà ngẩn người.

Lâm Phong bưng một ly nước cam vào, thấy vậy nảy ra ý muốn trêu chọc, nhẹ nhàng tiến đến, giở giọng đáng ăn đòn:

- Uy, phu nhân sao lại thất thần? Có chỗ nào không khỏe sao?

Y hồi hồn, động thủ ném quyển sách tới chỗ hắn, bĩu môi:

- Mấy trăm năm rồi ngươi vẫn còn thích chọc ta đến thế à? Không ra dáng người lớn gì cả.

Hắn lao tới, cười hì hì, ôm lấy bả vai y:

- Dáng người lớn trông như thế nào? Ngươi nói cho ta được không a? - Dứt lời, y lao tới đánh hắn, không chừa chút mặt mũi nào.

Hai người đang nháo loạn thì nghe tiếng hạ nhân:

- Thiếu gia, ngoài cổng sơn trang có người tìm các ngài.

- Ân, là ai? - Lạc Vũ ngồi dậy, gõ đầu Lâm Phong không cho hắn quậy phá.

- Là một nữ nhân. Nàng ta xưng tên là Lăng Nguyệt.

Y giật mình, suýt rớt khỏi ghế, không tin vào tai mình hỏi lại:

- Ngươi nói người đến tên gì?

- Là Lăng Nguyệt ạ. - Thủ vệ ngoài cửa cũng buồn bực, thiếu gia có vẻ kích động a? - Nàng ta nói nếu hai người không ra thì đừng gọi nàng ta là "tiểu thư" nữa.

Lâm Phong nhảy dựng, kinh hoảng lắp bắp:

- Không phải chứ?! Tiểu thư xuất quan rồi sao?!

Y thì lại bình tĩnh dần, đứng lên, nói với thủ vệ:

- Ngươi mời nàng vào sảnh đường đi. Ta sẽ tới ngay.

Sau khi hạ nhân đi, Lâm Phong ngồi vịn vào tay ghế, khoác ngoại bào vào. Lạc Vũ đi loanh quanh trong phòng, hỏi hắn:

- Phong, ngươi nói xem vì sao tiểu thư lại xuất quan lúc này a? Có phải thiên hạ lại sắp loạn không?

Hắn bất đắc dĩ nhìn y, giọng nói mang theo sự trách móc và nhắc nhở:

- Ngươi không được nói lời này trước mặt tiểu thư nghe chưa? Bao nhiêu năm ngài ấy mới trở lại, có nghĩa là đã suy nghĩ thông suốt rồi. Giờ nếu vô tình nhắc lại thì sẽ làm khổ ngài ấy.

- Ta biết mà. - Lạc Vũ thở dài - Đi thôi. Đừng để tiểu thư đợi lâu.

Lâm Phong nở nụ cười sủng nịnh, đến cạnh y, cúi xuống thì thào:

- Tiểu thư đã một lần phải chịu buồn đau. Chúng ta cũng không khá hơn. Từ nay về sau, ngươi nhất định phải cố gắng bảo vệ ngài ấy. Còn ta sẽ bảo vệ ngươi.