Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Chương 6: Ra tay cứu giúp

Một cánh tay trắng nõn nhỏ bé yếu ớt nằm ngang giữa đường lớn, dưới ánh mặt trời rực rỡ dễ thấy vô cùng, mấy bác gái hình như vẫn không cảm thấy hả giận, móng tay nhọn để cào từng vết đỏ tươi trên cánh tay, bả vai, trên gương mặt cô ấy. Một người phụ nữ hùng hùng hổ hổ nói, “Đồ đê tiện—— xem sau này mày còn dám quyến rũ chồng của người khác không——hôm nay tao không xé nát mày——” vừa nói vừa dùng một chân giẫm lên cổ tay cô gái. Mũi chân ấn xuống nhỏ cổ tay bé nhỏ yếu ớt hung hăng vặn mấy cái, cô gái la hét đau đớn không ngừng, nhưng không có ai đồng tình với một “con giáp thứ mười ba”, đều đáp lại dùng tâm thái đáng đời để xem.

Bác gái đang hành hạ kia hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, giơ chân lên lần nữa toan làm lại chiêu cũ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng của mình bị ai đó bấu chặt, nhất thời bà ta không phòng bị lảo đảo mấy bước về sau.

Xoay người một cái trông thấy một cô gái trẻ thanh tú động lòng người, mặt mày thanh lệ, đang khẽ mỉm cười nhìn mình.

Vừa nhìn thấy cô gái trẻ như yêu tinh thế này, đám bác gái lập tức xông tới, bác gái mới vừa rồi bị kéo góc áo tức giận hỏi, “Con gái con đứa mày kéo tao làm gì?”

Nhìn ra được địch ý trong mắt đám phụ nữ trung niên, Bạch Cẩn ôn tồn nói, “Các dì à, các dì đánh cũng đánh đủ rồi mà mắng cũng mắng đủ rồi, có thể thả bạn ấy đi không?” ngón tay cô trắng nõn nằm trên cô gái nằm rạp trên mặt đất khóc lóc, muốn nói đạo lý với mấy người này một tí: “Bạn ấy là bạn cùng phòng của cháu, bình thường trông rất ngoan ai biết lại làm ra đến chuyện thế này? Đã sai cũng sai rồi, các dì cũng mắng đánh rồi, có thể tha cho bạn ấy một lần không? Dì xem trời nắng to thế, một đứa con gái cứ phơi dưới mặt trời thì sớm muộn sẽ sốt mất. Đến lúc đó lại có bề gì thì có phải khó xử lí không ạ?”

“Đồ mặt giặc thế này, đúng là thích ăn đòn, không thì không nhớ lâu ——” đám bác gái rõ là không để mình bị đẩy vòng vòng, một người trong đó còn toan tiếp tục đạp lên cổ tay cô gái, cô gái ngửa mặt lên, đôi mắt đã khóc sưng lên thấy Bạch Cẩn, vẻ mặt cầu cứu.

Bạch Cẩn bước nhanh lên giữ chặt người phụ nữ kia, thu lại nụ cười một mực duy trì, bình tĩnh nói: “Dì mà đạp thêm một cái xuống thì tay phải cô gái này liền xem như phế luôn, nếu mà nháo đến cục cảnh sát, bệnh viện nghiệm thương các dì cũng không được điều gì tốt lành. Huống chi các dì làm thế là coi như là ẩu đả phi pháp, nếu báo cảnh sát bạn ấy chính là người bị hại. Thôi giờ tha cho bạn ấy một lần, có chuyện gì về sau có thể nói tiếp. Cháu thấy các dì đều là người hiểu chuyện, đạo lý này cũng sẽ hiểu chứ ạ?”

Mỗi chữ mỗi câu Bạch Cẩn nói với họ đề nói rõ thiệt hơn, nhưng cô quên là lúc phụ nữ đang tức giận thì nghe chả vào cái giống đạo lý gì.

Đám bác gái đã không còn kiên nhẫn nghe mấy thứ thao thao bất tuyệt này, vén tay áo lên cười lạnh nói, “Phá hoại gia đình người khác còn có lý à? Còn báo cảnh sát bọn tao à? Tao cũng phải lên cục cảnh sát để phân xử thử, là tao phạm pháp hay là làm bồ nhí thì hợp pháp!”

Phụ nữ trung niên giọng to, há miệng là muốn làm cái loa phường, đám người lại dần dần vây tới, mấy bác gái đi tới đi lui như biểu diễn, càng nhiều người càng hoành tráng, “Bà con nói xem có đúng không? Làm bồ bịch của người ta mà còn có lý à?”

Mọi người chống nạnh gật đầu, “Đúng đấy. Loại con gái thế này phải cho nó một bài học.”

“Cái cô kia là ai vậy? Trông cũng lẳng lơ lắm, có phải là cùng một bọn với con Tuesday kia không?”

“Giồi ôi loại con gái này nhìn là biết cũng không phải con nhà đứng đắn rồi, bà nhìn cô ả mặc như thế, váy ngắn như vậy, chắc cũng không phải cái thứ con gái gì tốt cho cam…”



Bạch Cẩn đứng giữa ánh mắt đám người, nghe người chung quanh ồn ào, lập tức im lặng nhìn trời —— được rồi, cứu người cứu không nổi, mình lại bị mắng, không nên quản mấy chuyện vớ vẩn thế này!

Nghĩ thì mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Bạch Cẩn vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho cô bé này ở đây, không chết thì cũng tàn cánh tay.

Cô muốn mở miệng van nài đám người này, một cái bác gái hung ác nói, “Con gái như cô đừng xen vào chuyện bao đồng, cô đã cùng ký túc xá với con mặt giặc này, tôi thấy cũng giống nhau thôi, cô mà còn lắm miệng thì cẩn thận chúng tôi không khách khí —— “

“Đúng đấy, mày là thá gì, đến lượt mày đến quản chuyện của chúng tao à?”

Trong mắt Bạch Cẩn tỏa ra ý lạnh, mặt không chút thay đổi nói: “Hết cách rồi, ai bảo tôi gặp phải, chuyện này tôi nhất định phải nhúng tay.” Đoạn kéo cô gái nằm rạp trên mặt đất, cởi áo khoác chống nắng dài màu đen mặc trên người che cho cô ấy.

Một hành động đó rõ ràng dẫn lửa ngay trên đám phụ nữ trung niên nổi nóng. Một người nhanh chân đi lên hai bước, nâng bàn tay lên toan tát lên mặt Bạch Cẩn.

Nhác thấy bàn tay kia rơi xuống, Bạch Cẩn muốn tránh ra sau lại bị ai đó xô một cái, lảo đảo hai bước về phía trước. Mắt thấy không tránh thoát, một cái bóng đen đứng ở trước mặt Bạch Cẩn, ngăn cho cô.

Đau đớn trong dự đoán cũng không có đến, Bạch Cẩn nháy mắt mấy cái, trông thấy cánh tay bác gái đang bị một cánh tay khớp xương rõ ràng nắm lấy, chủ nhân của cái tay kia đưa lưng về phía cô, giọng truyền đến rõ ràng: “Mong bà dừng tay, tôi là luật sư của cô đây, có chuyện gì có thể nói với tôi.”

Đám bác gái sửng sốt, mãi mới kêu la, “Nói với anh chuyện gì? Luật sư thì ngon lắm à? Chúng tôi trị bồ bịch thì can gì tới anh?”

Giọng người phụ nữ này nghe vào thì mạnh mẽ, nhưng rõ ràng không bén nhọn cao giọng bằng vừa rồi. Thật ra mấy người này cũng biết tụ tập đánh người không đúng, đến đồn cảnh sát họ cũng không được lợi gì. Đối mặt với một người đàn ông tự xưng là luật sư, thật ra trong lòng họ cũng có phần không đủ niềm tin. Hơn nữa người đàn ông này nhìn qua thì âu phục giày da khí vũ hiên ngang, quả thực giống một luật sư.

Sắc mặt Bùi Dương bình tĩnh, “Tôi không hoàn toàn trông thấy chuyện đã xảy ra, nhưng vừa rồi tôi quả thực tận mắt nhìn thấy bà muốn tổn thương cô gái này, giờ tôi muốn dẫn cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thương tích, nếu như phát hiện có vấn đề gì, chúng tôi giữ lại quyền khởi tố với các bà.” Nói xong còn đường đường chính chính lấy ra danh thiếp đưa cho đám bác gái.

Đám bác gái sững sờ nhận lấy, sau đó trơ mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi chen ngang này dẫn theo hai cô gái lên xe rời khỏi.

Đám người tụ tập nghị luận ầm ĩ, một trò hay xem xong nghe hết, cuối cùng lại lao nhao phát biểu cao kiến, rồi cũng tản đi bận rộn kiếm sống cho mình.

Bùi Dương lái xe đến một nơi ẩn nấp, trên xe cô bé kia mặc lại quần áo của mình, đi xuống xe cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn Bạch Cẩn và Bùi Dương.

Bùi Dương gật gật đầu không nói gì, Bạch Cẩn mỉm cười, “Không sao… nhưng mà… Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế?”

Cô gái cúi đầu, vẻ mặt lộn xộn, thấy không rõ biểu cảm, im lặng mãi mới nói khẽ: “… chị không hiểu đâu.”

Bạch Cẩn tự biết nhiều lời, xin lỗi nói, “Xin lỗi, chị vốn không quyền đánh giá…”

Cô gái lắc đầu, lập tức nói: “Hôm nay nhờ có chị, về sau có cơ hội gặp mặt em nhất định sẽ đáp tạ đàng hoàng——” cô ấy để lại điện thoại, sau đó vội vàng đi.

Bùi Dương ở một bên vừa hay hút xong một điếu thuốc, nhìn về phía cô, lúc này Bạch Cẩn mới lo lắng nói chuyện với anh: “Thật sự anh tới quá kịp thời, cảm ơn.”

“Vừa hay đi ngang qua.” Thật ra cũng không tính là vừa hay, chỉ là đến quán tìm cô, được cho biết cô vừa ra cửa, thế là hỏi đường cô hay đi, lúc đó mới đụng.

Bạch Cẩn cười ha ha, “Thật đúng là khéo.”

Bùi Dương mở hai nút áo tây, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Ừm —— một giờ, trưa chưa ăn nhỉ, muốn đi chỗ nào? Ăn gì nào?”

“A?” Bạch Cẩn hơi ngơ ra, nhanh chóng trả lời, “À à lúc đầu em muốn về nhà ăn…”

“Được, trưa nay ăn ở nhà em.”