Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

Chương 15: Tình địch?

Bạch Cẩn thét xong lại cảm thấy bình tĩnh đi không ít, cảm thấy thật sự hơi có lỗi với Lộ Kiêu, cô không nên phát cáu với anh ta.

“Xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn…”

“Em không cần xin lỗi, ” lúc này Lộ Kiêu lại đưa tay qua, nắm chặt tay của cô, bàn tay ấm áp khô ráo trùm chặt tay của cô, Bạch Cẩn ngây người, Lộ Kiêu dùng ngữ khí nhu hòa bình thường chưa bao giờ có để nói: “Em hét lên với anh cũng không sao, anh chỉ mong có thể giúp em một chút thôi.”

Ánh mắt anh ta chân thành tha thiết lại nhiệt liệt, dịu dàng như sắp chảy nước. Chàng công tử nói năng ngọt xớt một khi nghiêm túc, lại giống độc anh túc dẫn dụ bươm bướm, khiến con gái say lòng. Cặp mắt đào hoa của anh ta chau lên, môi mỏng càng ngày càng gần.

Bạch Cẩn mất tự nhiên quay đầu, cảm thấy khoảng cách của hai người sát lại hình như gần quá, không khí hơi nguy hiểm.

Cô hoàn hồn, rút tay ra, vất vả lắm mới tìm lại được sự lạnh nhạt ngày thường của mình, “Cảm ơn anh.” Rồi không nhiều lời nữa.

Giờ nói nhiều sai nhiều, vẫn nên ngậm miệng cho thỏa, hôm nay cô thật sự có hơi thất lễ.

Lộ Kiêu thấy mặt cô khôi phục lại bình tĩnh, nghĩ thầm, cô gái này thật sự là lãnh đạm, dịu dàng trước mặt mấy cô gái đang tổn thương là đòn sát thủ của lãng tử, thế này mà cô cũng không có cảm động, chẳng lẽ người vô tính*?

*Vô tính hay ase.xual

Khi Lộ Kiêu lăn tăn đến rốt cuộc có phải Bạch Cẩn bị lãnh cảm không, nếu cô đúng là thế thật thì có tiếp tục đuổi tiếp không, thì xe đã đến nơi ở của Bạch Cẩn.

Mở cửa xe, Bạch Cẩn khom người nói với Lộ Kiêu: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, chú ý an toàn.”

Lộ Kiêu khóa xe rồi hai, ba bước là đi lên ngăn cô lại, “Chờ một chút, anh…”

Bạch Cẩn trở người nhìn anh, “Còn có việc à?”

“Ấy, anh…”

Lộ Kiêu cũng không biết sao mình phải xuống xe ngăn cô lại, chỉ là khoảnh khắc thấy cô quay người rất muốn giữ cô lại, không muốn cô rời đi như thế, muốn để cô ở lại bên cạnh mình…

“Bạch Cẩn —— “

Có người sau lưng đang gọi cô, chất giọng trong sáng ôn hòa quen thuộc, Bạch Cẩn cũng không đoái hoài tới Lộ Kiêu, nhìn lại, dưới bóng đèn đường mờ vàng của chung cư, có người đang yên lặng chờ đợi, vẻ mặt hình như có ủ rũ, như đã chờ cả tháng rộng năm dài.

Cô mau chân đi lên mấy bước, ngẩng đầu lên hỏi anh, “Tới lúc nào thế? Chờ bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho em?”

Cô liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Bùi Dương cười nhẹ đáp, “Vừa tới thôi, cũng chưa đợi bao lâu, ” anh nhìn về phía Lộ Kiêu sau lưng, hỏi, “Tối nay cùng bạn ra ngoài chơi sao?”

“Ừm —— “

Cô chỉ Lộ Kiêu vào đến, “Đây là Lộ Kiêu, ” lại nói với Lộ Kiêu, ” đây là Bùi Dương.”

Hai người đàn ông liếc nhau, mỉm cười lên tiếng chào, đều ngầm hiểu lẫn nhau nhìn thấy địch ý từ trong mắt đối phương.

Vẻ mặt Lộ Kiêu mỉm cười, trong lòng lại thầm cân đo cái tay mơ hồ là đối thủ đây. Anh ta luôn rất tự tin với khuôn mặt mình, nhưng người đàn ông trước mắt dáng dấp không kém anh ta chút nào. Lại thêm khí chất trong sạch, nổi bật như trúc xanh, Lộ Kiêu biết rõ kiểu đàn ông như vậy có lẽ phù hợp với hình tượng quân tử trong lòng phụ nữ.

Thấy bóng dáng Bạch Cẩn và Bùi Dương đứng chung một chỗ, quả thực rất xứng. Lộ Kiêu hừ một tiếng trong lòng, mặt lại cười khách sáo mấy câu rồi lái xe đi.

Hợp thì sao, Bạch Cẩn có phải con gái đâu, hai người bọn họ xem ra đều là kiểu đầu gỗ, lễ phép lại lạnh nhạt, kẻ càng giống càng khó bên nhau, nói không biết chừng sâu trong nội tâm của cô vẫn còn thích k.ích thích thì sao?

Cậu Lộ sau khi bị k.ích thích vì nhận thấy có tình địch rồi thì cũng không cảm thấy muốn phân thắng bại gì, khẽ hát lái xe về nhà.

“Anh… Có muốn đi lên ngồi một tí không?” Bạch Cẩn thình lình hỏi. Hỏi xong cô liền muốn cắn lưỡi tự sát, hận không thể nuốt lời mới nói về.

Giờ này, trăng sáng đêm đen, trai đơn gái chiếc, cùng ở một phòng, trời hanh vật khô… Chỉ ngẫm lại mấy từ này mà Bạch Cẩn đã cảm thấy xấu hổ vô cùng, lúc này chỉ muốn chui vào cái lỗ nẻ.

Bùi Dương thấy mặt cô ửng đỏ, cười càng thêm vui vẻ, ấm giọng nói: “Không được, chỉ là muốn gặp em một lần, để ngày khác lại lên nhé.”

Anh biết cô hơi ngượng, cũng không vội nhất thời. Với tính tình Bạch Cẩn có không phòng bị tỏ lời thân thiết với anh đã nói rằng trong lòng cô, có mình.

Chỉ là cô gái ngốc này, chắc chính cô cũng không ý thức rằng… Bùi Dương bằng lòng để cô từ từ đến, Bạch Cẩn cũng chính là trông thì thông minh, thật ra về chuyện này, thực sự là thiếu kinh nghiệm.

Bạch Cẩn cũng biết anh nói vậy chỉ là không muốn để mình xấu hổ, thấy mặt Bùi Dương vẫn ôn hòa như cũ, cảm thán một tiếng “Thật sự là một người lịch sự”, vẫn cười như cũ nói: “Em ấy à… Nếu biết tối nay anh tới tìm em, em sẽ về sớm… Về rồi gọi điện thoại cho em là được.”

“Ừm.”

Điện thoại lúc này lại vang lên không đúng lúc, Bạch Cẩn cầm bừa lấy nối máy.

Lúc đầu Bùi Dương nhìn cô nghe điện thoại, đứng xa một chút để giữ một khoảng cách, lại thấy mặt cô chậm rãi trầm xuống, nghe được giọng cô bỗng nhiên cất cao lại kiềm chế xuống.

“Cái gì! … Chuyện khi nào? … Giờ bà ở đâu? Rồi, tôi tới ngay!”

Cúp điện thoại, Bạch Cẩn quay bèn ra bên ngoài, vai bỗng nhiên có thêm một cái tay, “Muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

Là Bùi Dương, Bạch Cẩn suýt quên anh còn ở đây. Muộn vậy rồi đón xe quả thực không dễ dàng, cô nhìn anh nói: “Bệnh viện số hai.”

“Được.” Bùi Dương cũng không hỏi gì thêm, lập tức đi lái xe.

Bạch Cẩn ngồi trong xe, mặt trầm như nước.

Kim Nghị thật sự là muốn tiền đến dở luôn, ban đêm còn tới cửa công nhiên cướp Tuệ Tuệ đi, còn lấy dao làm bị thương Hứa Thạch Lan ngăn cản anh ta, nói nếu là không lấy được mười vạn, anh ta sẽ mang Tuệ Tuệ về quê, để bà nội nó nuôi! Hứa Thạch Lan bị quẹt làm thương một cánh tay, được hàng xóm đưa đi bệnh viện, giờ đang cuống đến độ gào khóc.

Bạch Cẩn giận đến phát run, hóa ra Kim Nghị nói có cách moi tiền từ chỗ mình là cách này. Mặc dù cô sớm dự liệu được, nhưng không ngờ tên Kim Nghị này thật sự phát rồ như thế, công nhiên cướp người làm thương người ta, lại nghĩ tới mấy kẻ nghiện rồi vì tiền đúng là gì cũng làm được, không khỏi lo lắng.

“Đừng có vội, tới ngay đây.” Bùi Dương thấy mặt cô lo lắng không nói một lời, cũng biết lúc này cô gặp nan đề, không thể hỏi cũng chỉ đành mở lời an ủi.

Đến cửa bệnh viện, Bạch Cẩn nói “Cảm ơn anh, em đi trước.” Rồi vội vàng xuống xe. Bùi Dương im lặng không đáp, tìm được chỗ đậu tự giác cùng đi.

Bạch Cẩn lúc này không có sức khuyên anh về. Đây là thời khắc cô chật vật nhất, anh muốn nhìn, thì cứ theo đi.

Vào phòng bệnh, Hứa Thạch Lan đang băng bó vết thương, đau đến hô hoán lên. Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên trông coi bà ta, chắc là dì hàng xóm kia.

Hứa Thạch Lan vừa thấy Bạch Cẩn bèn bật khóc, “Mày bảo để nó mang Tuệ Tuệ đi, giờ hay rồi, thằng đó không chỉ có ôm đi, còn đưa về quê cho bà nuôi… Bà già kia vốn cũng không thích Tuệ Tuệ, lúc trước thấy tao sinh ra con gái thì tức giận đến mức về quê ngay, Tuệ Tuệ đã lớn như vậy mà bà ta không thăm nom một lần… Nếu thật sự đưa nó cho bà ta nuôi, Tuệ Tuệ có khi bị bà ta giày vò chết không chừng…”

Hứa Thạch Lan vừa khóc vừa đập giường, y tá xử lý xong vết thương đi nhanh ra ngoài, lười nghe cái trò luân lý gia đình này. Làm việc ở bệnh viện, tiết mục thế này một ngày ít nhất phải trình diễn hơn mấy chục lần, nhìn mà ghét.

Bà ta tiếp tục khóc gào, “Tối nay Kim Nghị tới cướp người, nói rồi, mười vạn, không được thiếu một đồng, tao nói không có tiền, nó nói không có tiền thì gọi cho mày…” lúc nói đến đây Hứa Thạch Lan dùng đôi mắt khóc sưng vù lén liếc Bạch Cẩn, muốn xem rõ cô có biểu cảm gì.

Thần sắc Bạch Cẩn lãnh đạm, không nói một lời gì, đứng bên cổng không tiến vào cũng không đi ra, khóe miệng cười ngày thường giờ lạnh lùng nhếch lên, Hứa Thạch Lan nhìn mà trong lòng không chắc.