Tướng Môn Độc Hậu

Chương 20: Lâm An hầu phủ

Lâm An hầu phủ ở Định kinh, thật là tráng lệ. Hầu phu nhân vốn là công chúa Ngọc Thanh được Tiên Hoàng rất sủng ái. Vốn Hầu gia làm Phò mã, sẽ bị thu binh quyền. Nhưng do Tiên hoàng không chịu nổi Ngọc Thanh công chúa nũng nịu đành mặc kệ. Điều đó đủ để thấy địa vị Ngọc Thanh công chúa trong lòng hoàng thượng. Ngọc Thanh công chúa quốc sắc thiên hương, tính tình lại  ôn nhu hiểu ý.

Gả vào Lâm An hầu phủ, cũng được Lâm An hầu sủng trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, Lâm An hầu vẫn nạp một phòng thiếp thất, đó là Phương  thị. Nếu nói Ngọc Thanh công chúa  trời sinh tiểu thư khuê các, mạnh vì gạo bạo vì tiền. Vậy Phương thị lại là tiểu cô nương thanh thoát. Phương thị vốn đối Lâm An hầu có ân, sau Phương gia sụp đổ, Phương lão gia lấy ân tình áp chế, buộc  Lâm An hầu nạp Phương thị làm lương thiếp. Lương thiếp cùng thiếp thất thông thường bất đồng, đó là không thể tùy ý đánh giết.

Hơn nữa, Phương thị quả thật cũng yên ổn làm thiếp, chưa từng tranh giành, Lâm An hầu liền không để ở trong lòng. Ước chừng quý tộc nhà cao cửa rộng đều ba vợ bốn nàng hầu, Lâm An hầu chỉ nạp mộ lương thiếp xem như hiếm có. Lâm An hầu cũng không cảm thấy có gì không đúng. Đáng tiếc nam tử cùng nữ tử đối với vấn đề, thiếp thất,  thật sự là [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược]. Lâm An hầu cảm thấy nạp phòng lương thiếp cũng không quá nhiều trở ngại, thiếp thất bất quá là đồ chơi, đầu quả tim trên người hắn vẫn là Ngọc Thanh công chúa, Ngọc Thanh công chúa đều biết.

Ngọc Thanh từ nhỏ lớn lên trong sủng ái của tiên hoàng, gả nhập hầu phủ cũng là sống an nhàn sung sướng, từng ngày trôi qua. Trượng phu chỉ có mình nàng, đã quen như vậy. Ai biết đột nhiên lại chui ra một phòng thiếp thất, Ngọc Thanh khi đó vừa sinh Tạ Cảnh Hành, còn chưa được tháng, liền bị việc này đả kích. Phương thị mỗi ngày đều đến thỉnh an Ngọc Thanh công chúa thỉnh an, mặc làm đều là rất có quy củ, nàng không đến hoàn hảo, gần nhất, Ngọc Thanh công chúa trong lòng liền cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Nếu Ngọc Thanh công chúa là công chúa bình thường, đã tùy ý tìm biện pháp nào đó ngáng chân Phương thị. Cũng không phải không có cách nào đem Phương thị đuổi đi. Nhưng Ngọc Thanh từ trước đến nay được bảo hộ vô cùng tốt,tính tình vẫt thiên chân rực rỡ, sao có thể làm ra những việc xấu xa thủ đoạn. Vẫn là mama hồi môn giúp nàng nghĩ biện pháp. Nhưng không nói rõ cho nàng mà âm thầm tìm lý do muốn Phương thị trục xuất khỏi phủ. Chẳng ngờ không đắc thủ, thậm chí bị Lâm An hầu phát hiện.

Lâm An hầu tuy rằng ngày thường làm việc không kềm chế được, nhưng tính tình cũng là quang minh lỗi lạc, không thích xem nữ nhân giở thủ đoạn đùa giỡn, liền hung hăng trách cứ Ngọc Thanh. Từ lúc Ngọc Thanh công chúa gả cho Lâm An hầu, là lần đầu tiên hai người khắc khẩu. Nàng tuy chịu không nổi ủy khuất, nhưng cũng không đem chuyện mama hồi môn, nói ra. Chỉ cùng Lâm An hầu đối chọi gay gắt, cuối cùng tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Vốn cho rằng, sau  mấy ngày Lâm An hầu sẽ đến xem nàng, ai biết đúng một tháng trôi qua, Lâm An hầu đều nghỉ ngơi chỗ Phương thị. Nữ nhân ở cữ không thể thương tâm, Ngọc Thanh công chúa tổn khí nôn ra, liền bị bệnh nặng một hồi. Lâm An hầu rốt cuộc vẫn là yêu vợ, liền muốn chăm sóc Ngọc Thanh công chúa, nhưng nửa đêm,  lại nhận được thánh chỉ xuất chinh, thậm chí không kịp cùng Ngọc Thanh nói rõ liền ly khai. Mà Lâm An hầu rời đi không lâu, Phương thị liền phát hiện mình có thai

Thân là nhà chính thê, Lâm An hầu lại không có trong phủ, Ngọc Thanh công chúa vạn vạn không thể ngáng chân Phương thị, thậm chí còn che chở đứa nhỏ trong bụng Phương thị. Nếu không một khi chuyện không hay xảy ra, chỉ sợ khắp nơi trong Định kinh thành đều đồn đãi, nói nàng thừa dịp phu quân đánh giặc mà mưu hại thiếp thất. Lâu ngày, tâm lực lao lực quá độ, Ngọc Thanh công chúa thân mình dần cạn đèn, không thể cố thêm được nữa.

Mama thấy thế, trong lòng lo âu, nhưng Ngọc Thanh cố tình không được mama hồi bẩm hoàng gia. Bò lên thư án, cố viết phong thư cho Lâm An hầu. Muốn hắn trở về gặp mình lần cuối. Nàng chờ rồi lại chờ, rốt cuộc không đợi được đã qua đời. Ngọc Thanh công chúa mất. Hạ táng ba ngày sau. Ngày Lâm An hầu khải hoàn, thậm chí không có thể nhìn thấy thi thể ái thê, đau đớn không thôi, đáng tiếc người đã mất, chỉ biết ngồi trước mộ ái thê khóc bồi. Khi đó tiên hoàng tức giận không thôi, cách chức Lâm An hầu. Mãi đến tân hoàng đế tiền nhiệm, thương tiếc hắn tài hoa, lại lần nữa khởi phục Lâm An hầu. Đáng tiếc đã không còn giai thoại trai tài gái sắc.

Lâm An hầu không thú kế thất, cả phủ chỉ có mình Phương thị. Phương thị vẫn như cũ. Yên ổn làm thiếp. Nàng sinh nữ nhân. Nhưng trong mắt Lâm An hầu,toàn bộ sở hữu hay tinh lực đều đặt trên người con trai trưởng Tạ Cảnh Hành. Nhưng Tạ Cảnh Hành cũng không cảm kích, biết được sự tình,  hắn dần bắt đầu chống đối, bất hòa với phụ thân. Lâm An hầu — Ngọc Thanh công chúa với yêu hận khúc mắc, là chuyện nổi tiếng ở Định kinh, nếu muốn biết, chỉ cần hỏi qua đều có thể biết được.

Lâm An hầu đối với những thứ Tạ Cảnh Hành muốn, luôn hết sức thỏa mãn hắn. Nhưng hắn lại tựa hồ vô cùng thích cùng cha đối nghịch, luôn làm cho cha hắn tức giận đến đau đầu. Nhưng vô luận thế nào, hắn đều kế thừa dung mạo lẫn tài hoa của Ngọc Thanh công chúa, trừ bỏ tính tình bất hảo, cũng là một binh sĩ tuyệt diễm,phấn khích. Vì vậy, tự nhiên cũng là người trong mộng của các nữ nhi hiển quý Minh Tề.

Hôm nay cũng giống nhau. Tạ Cảnh Hành sải bước tiêu sái đến thư phòng của mình. Nơi hắn ở là nơi nương hắn dưỡng bệnh trước đây, cách chính viện rất xa, cũng rất yên tĩnh. Tạ Đỉnh từng muốn cho hắn vào chính viện ở, đều bị hắn cự tuyệt. Lý do là: không muốn nhìn thấy cha hắn. Hắn đối hầu phủ thái độ luôn luôn lạnh bạc. Bên người,gã sai vặt đẩy cửa đi đến, bưng tới một bát gốm sứ trắng tuyết nói:

“Phương di nương đưa tới cháo ngao ninh với chè hạt sen vài canh giờ, nói chủ tử uống vào sẽ thấy ấm áp.”

Hắn không thích thủ hạ gọi hắn “Thiếu gia hay Thế tử”,

chỉ kêu ‘Chủ tử’. Tựa hồ như vậy có thể cùng hầu phủ không can hệ. Tạ Cảnh Hành liếc qua chiếc bát. Cháo ngao sáng trong suốt, màu sắc nước sáng rõ, ninh vài canh giờ, tản mát ra mùi thơm ngát, làm người ta thèm nhỏ dãi. Hắn lạnh lùng nói:

“bỏ”.

Gã sai vặt đã thành thói quen. Vâng dạ rồi lui ra ngoài. Vừa ra ngoài, phía sau cửa liền xuất hiện một người, hơi gục đầu xuống, thấp giọng nói:

“Chủ tử, đã điều tra xong, là tướng quân phủ Thẩm Tín. Đại phòng đích nữ tam tiểu thư, Thẩm Diệu.”

“Thẩm Tín?”

Tạ Cảnh Hành nhíu nhíu mày. Thẩm Tín cùng Tạ Đỉnh chính kiến  không hợp đã nhiều năm, Thẩm phủ cùng Lâm An hầu phủ cũng là đều tự xem đối phương không vừa mắt. Hơn nữa binh quyền kiềm chế lẫn nhau, thật sự là liên lụy đến không ít ích lợi. Mà Lâm An hầu phủ cùng Tô gia lại là bạn tốt, Thẩm gia nhắc nhở Tô gia, có lẽ chính là nhắc nhở tạ gia.

Vốn là hai bên đối lập, đột nhiên giúp đỡ, đến tột cùng là có ý tứ gì? Hơn nữa, Thẩm Diệu chỉ là một tiểu hài tử thì biết cái gì, nếu là người Thẩm gia  cố ý bảo nàng chuyển lời giúp, vậy sẽ là ai… Thẩm Tín nay xa ở tây bắc, chẳng lẽ là chi thứ hai hay tam phòng?

Thẩm quý cùng Thẩm Vạn cũng là người cực có dã tâm, nay triều đình phong vân tái khởi, chỉ sợ là muốn  đục nước béo cò.

“Thẩm tạ hai nhà phân biệt rõ ràng, nha đầu Thẩm gia đột nhiên tốt, rõ ràng không có hảo ý.”

Hắn nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng như hàn thiết:

“Tiếp tục tra!