Tướng Môn Độc Hậu

Chương 121: Hai năm sau

Thời tiết cuối xuân thường xuyên có mưa nhỏ, ngay cả đóa hoa cũng bị mưa xuân tưới lên làm óng ánh màu đỏ ướt át. Toàn thành tràn ngập không khí vui mừng.

Từng giọt mưa từ mái hiên rỏ xuống, rơi xuống nền đá tạo nên những chiếc vương miệng long lanh, vừa thành hình đã tan biến, đáng thương mà cũng đáng yêu. Trên bậu cửa sổ, chim hoàng oanh ca múa líu lo, tiếng hót hòa cùng tiếng mưa thành một giai điệu đẹp đến không ngờ.

Từ cuối hành lang, một thiếu nữ hấp tấp chạy tới. Nàng mặc chiếc áo màu hồng nhạt, chân váy thêu hoa đào, vẻ mặt ngời sáng đáng yêu, làn da màu lúa mạch tràn đầy sức sống. Hai tay cầm lấy vạt váy nâng lên để tiện đi cho nhanh, nhìn có vẻ buồn cười, nàng vừa chạy vừa kêu: “Biểu muội! Biểu muội!”

“Tỷ tỷ, ngươi chậm một chút!” Thiếu niên đi theo phía sau nàng hét lên: “Nền đá trơn, coi chừng ngã!”

Vừa dứt lời, thiếu nữ phía trước bị vấp, lảo đảo suýt ngã, cũng may nàng có chút võ nghệ phòng thân, mũi chân đạp một cái ổn định cơ thể, nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn thiếu niên oán giận: “La Thiên, ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi!”

La Thiên thè lưỡi, phía sau hắn lại xuất hiện thêm hai người, một giọng nói bất mãn vang lên: “La Đàm, ngươi cứ như vậy coi chừng không ai thèm cưới.”

“Táp ca ca!” La Đàm sốt sắng nói: “Không ai thèm cưới thì ta gả cho Khâu ca ca, có sao đâu!”

La Thiên nở nụ cười trêu ghẹo: “Khâu ca ca sẽ không coi trọng con cọp mẹ như ngươi đâu.”

“La Thiên!” La Đàm muốn đuổi đánh hắn.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa.” Thanh niên đi sau cùng cười cười, ôn hòa nói: “Không phải muốn tìm biểu muội nói chuyện sao, đi thôi.”

Cả nhóm người ầm ĩ đi vào sân viện, trước cửa Bạch Lộ và Sương Giáng đang hái hoa. Nhìn thấy bọn họ vội nói: “Tiểu thư đang đợi mọi người ở trong phòng.”

La Đàm xốc rèm cửa, kêu lên: “Biểu muội!”

Trong phòng không đốt trầm hương, nha hoàn chỉ hái vài bông hoa nhài cắm vào lọ, hương hoa trong veo lãng đảng theo không khí. Trước cửa sổ có một cô gái đang ngồi, nàng mặc cẩm y thêu hình chim nhạn, màu sắc hơi trầm nhưng không cảm thấy lớn tuổi mà ngược lại hết sức sang trọng, da thịt trắng nõn như ngọc thạch, nàng đang nhìn mưa xuân ngoài cửa sổ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền quay đầu để lộ ra gương mặt thanh tú động lòng người.

Đôi mắt to trắng đen rõ ràng, đôi mi dài cong vút, cái môi nhỏ nhắn đỏ au như quả dâu chín mọng, cả gương mặt trầm tĩnh mà sáng lạng như ánh trăng. Đúng là một tiểu thư sống trong nhung lụa được nuông chiều từ bé, nhưng gương mặt ôn hòa, thái độ bình thản làm người ta có cảm giác thanh nhã, diện mạo và khí chất hoàn toàn bất đồng, nhìn như nhu nhược lại hết sức kiên cường.

Nàng nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt linh động, làm tâm tư người đối diện run lên, cảnh tượng phía sau nàng dường như biến thành một cung điện nguy nga tráng lệ, còn nàng là một quý nhân cao cao tại thượng, ánh mắt thản nhiên nhìn xuống mọi người.

Mấy người đứng trước cửa đều nao nao. Cho dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng ngẫu nhiên thần thái kia vẫn làm bọn họ kinh sợ, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nang đều quẩn quanh quý khí bức người.

La Đàm là người đầu tiên phản ứng lại, chạy vội vào nói: “Biểu muội, áo váy này của ngươi thật đẹp mắt.”

Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, dù nghịch ngợm thế nào vẫn luôn thích cái đẹp. Thẩm Diệu mỉm cười: “Ngươi thích thì ta cho người may thêm một bộ.”

La Đàm bĩu môi: “Màu sắc này ta mặc không hợp, chỉ có thể nhìn mà ao ước thôi.” Nàng nhìn Thẩm Diệu đánh giá một chút, cảm thán nói: “Chẳng trách quý công tử ở Tiểu Xuân Thành cả ngày cứ bám lấy Lăng ca ca hỏi thăm ngươi, biểu muội, ngươi đúng là càng lớn càng đẹp mắt.”

Hai năm trôi qua, Thẩm Diệu chậm rãi trưởng thành. Hai má bầu bĩnh trẻ con dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan ngày càng tinh xảo. Duy chỉ có khí chất ôn hòa kia là không thay đổi, có chăng càng thêm nội liễm, khí độ ngày càng trầm tĩnh ôn hòa hơn, đi ở trên đường luôn hấp dẫn ánh mắt người khác, mấy huynh đệ giao hảo với La Lăng và La Táp đều vụng trộm hỏi thăm Thẩm Diệu có hôn ước hay chưa.

Tiểu Xuân Thành không thiếu mỹ nhân, nhưng khí chất xuất chúng như vậy chỉ có nàng là duy nhất.

“Còn phải nói, không xem đây là biểu muội của ai.” La Thiên đắc ý dào dạt tiến lên, một tay chống cằm trên bàn sách đối diện với Thẩm Diệu, nói: “Biểu muội, bệ hạ lại cho người đem bạc tới đây a.”

“Lại tới à?” Thẩm Diệu vừa nói, vừa gấp sách trên bàn. La Thiên nhanh mắt, nhìn thấy tên quyển sách, kỳ quái nói: “Tần quốc chí? Biểu muội sao lại có hứng thú xem sách nói về nước Tần?”

“Tùy ý xem thôi.” Thẩm Diệu không để ý đáp.

Ánh mắt La Táp chợt lóe, La Lăng nhìn Thẩm Diệu, nhẹ giọng nói: “Một năm trở lại đây đã ban thưởng rất nhiều, gần đây càng lúc càng thường xuyên, biểu muội có nghĩ ra là vì nguyên do gì không?”

Hắn hỏi ý Thẩm Diệu một cách tự nhiên, không hề ngại ngùng. Đương nhiên người trong phòng cũng không kinh ngạc, rốt cuộc bản lĩnh Thẩm Diệu thâm sâu đến đâu, bọn họ vẫn chưa thăm dò hết được. Nhưng bốn người bọn họ cũng ăn ý không nói lại chuyện này với trưởng bối, bởi họ tin tưởng dù Thẩm Diệu có bí mật gì cũng sẽ không làm hại La gia.

“Vô sự bất đăng tam bảo điện, không thể bỗng nhiên mà nồng nhiệt với ngươi.” Thẩm Diệu nói: “Thiên tử rất đa nghi, quân đội La gia nhanh chóng khôi phục, nếu bình thường hắn sẽ tìm mọi cách chèn ép, nhưng bây giờ lại hết lòng ủng hộ, chắc chắn có việc muốn nhờ.” Nàng trầm ngâm một chút: “Bệ hạ cố ý nâng thân phận quân đội La gia, có lẽ vì lễ triều cống sắp tới.”

Mọi người sửng sốt, La Đàm chống cằm hỏi: “Thế thì có liên quan gì?”

“Lễ triều cống ở Minh Tề, nước Tần và nước Đại Lương đều sẽ cử người đến, thế lực nước Tần và Minh Tề ngang nhau, trong ba quốc gia có thể nói Đại Lương là mạnh nhất, trong lòng bệ hạ tất nhiên bất an.” Thẩm Diệu lạnh nhạt nói: “Thẩm gia quân không còn, Tạ gia quân đại thương nguyên khí, Minh Tề hiện tại không có võ tướng trấn quốc, vậy phải làm sao?”

“Vì thế bệ hạ muốn cất nhắc quân đội La gia để uy hiếp nước Tần đừng dao động!” La Đàm nhanh nhẹn đáp.

Thẩm Diệu gật đầu.

“Thì ra là thế...” La Thiên nói xong, sùng bái nhìn Thẩm Diệu. Rõ ràng là nàng bằng tuổi hắn, nhưng La Thiên lại có cảm giác Thẩm Diệu lớn hơn hắn rất nhiều, thậm chí nàng còn ổn trọng hơn La Lăng. Thẩm Diệu chưa bao giờ kiêng dè trong việc phân tích thế cục triều chính, so với các trưởng bối nói tránh đi thì nàng trực tiếp hơn nhiều, ví như nàng nói rằng thiên tử đa nghi, lời này trưởng bối tuyệt sẽ không nói. Mấy tiểu bối La gia thích cùng Thẩm Diệu chơi đùa, nguyện ý tin tưởng nàng, cũng bị hấp dẫn bởi sự thẳng thắn và hiểu biết của nàng.

“Đây cũng không phải là chuyện tốt.” La Táp nhíu mày: “Lên càng cao, té càng đau.”

“Không sai.” Thẩm Diệu nói: “Nhưng đây cũng là một cơ hội của chúng ta.”

“Biểu muội đang nghĩ đến cơ hội gì?” La Lăng mỉm cười hỏi.

“Hiện tại quân đội La gia có chút khởi sắc, bệ hạ có lòng muốn nâng đỡ. Tuy nói công huân càng lớn thì càng nguy hiểm, nhưng hiện tại thực lực của quân đội La gia đã đủ mạnh để bảo vệ chính mình. Chủ yếu là trong hai năm này, binh lính được huấn luyện xem La gia là chủ nhân chứ không phải là thiên tử. Có thể nói đây là binh lực của La gia, không phải binh lực của Minh Tề. Bệ hạ chỉ có thể nâng đỡ La gia, cứ giữ vững điểm này là được.”

Trong  thiên hạ đất nào không phải đất của vua, dân nào không phải con dân thiên tử, thế mà Thẩm Diệu lại đem La gia và Minh Tề phân định rạch ròi. Nếu La Tùy nghe được, không biết có giận đến té xỉu hay không. Loại đại nghịch bất đạo trong lời nói này, là bước chuẩn bị đầu tiên cho sự tạo phản sau này, nhưng mấy tiểu bối La gia nghe được cũng không có phản ứng lớn.

Bọn họ khác với trưởng bối, không sinh ra vào thời điểm La gia huy hoàng, mà sinh ra vào lúc La gia bị hoàng thất vứt bỏ, bạc tình bạc nghĩa biến người La gia trở thành tiểu quan canh giữ biên thùy, trong lòng bọn họ ít nhiều có oán hận.

Trầm mặc sau một lát, La Táp cuồng nhiệt nói: “Biểu muội nói rất đúng.” Với tính tình của hắn, nói như vậy hiển nhiên là cực kỳ đồng ý với lời nói của Thẩm Diệu.

La Lăng cũng không phản đối.

La Thiên và La Đàm thì luôn tin phục Thẩm Diệu. Vì thế mọi người đều có chung một nhận thức, hoàng đế ban thưởng là chuyện tốt, không cần lo lắng.

“Xém chút quên mất” La Đàm ghé vào trên bàn nhìn Thẩm Diệu: “Biểu muội năm nay mười sáu tuổi rồi, hôm qua có một bằng hữu của ta hỏi ngươi đã có hôn phối chưa, nếu chưa thì đi gặp ca ca của nàng một chút, biểu muội thấy thế nào?”

Dân chúng Tiểu Xuân Thành phóng khoáng, nếu để ý cô gái nào có thể thông qua bằng hữu hỏi thăm, lấy cớ gặp mặt. La Thiên nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế, biểu muội không gấp kết thân, ngươi lo cho ngươi kìa, mười tám tuổi rồi, sắp thành bà cô già đến nơi.”

“Ta thì có gì phải lo chứ.” La Đàm hưng phấn nói: “Ta xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, dù đến tám mươi tuổi cũng không thiếu người cầu hôn. Ta chỉ quan tâm biểu muội thôi, nàng dịu ngoan yếu ớt như vậy, cả ngày bị người khác thương nhớ, chi bằng tìm một lang quân che chở, như vậy những người kia sẽ không tới quấy rầy nữa. Ta nói ngươi ấy, độc miệng như vậy, về sau mới không có cô gái nào dám gả cho ngươi.”

“Ai nói?” La Thiên không phục: “Nếu không có chẳng phải còn biểu muội đây sao? Biểu muội tâm địa tốt, nếu thực sự có ngày đó, chắc chắn nàng sẽ gả cho ta, thay ta giải vây, đúng không biểu muội?” Hắn ưỡn ngực tiến lên.

La Đàm tát vào mặt hắn một cái, nói: “Ngươi không soi mặt vào nước tiểu xem bộ dạng của ngươi như thế nào, nếu biểu muội thật sự gả, La gia ta vẫn có Lăng ca ca và Táp ca ca, làm gì tới lượt ngươi, không tin ngươi hỏi hai người bọn họ xem, có nguyện ý cưới biểu muội hay không?”

Đột nhiên câu chuyện chuyển tới La Lăng và La Táp, La Lăng sửng sốt, sắc mặt đỏ hồng, La Táp ho nhẹ hai tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

La Đàm hồn nhiên không thấy, cười tủm tỉm quay mặt lại nhìn Thẩm Diệu hỏi: “Biểu muội, ngươi nói một tiếng đi, rốt cuộc ngươi thích nam nhân như thế nào? Đẹp trai? Nhiều tiền? Giỏi võ hay là tinh thông thi từ ca phú?”

Thẩm Diệu nhìn La Đàm, ba nam nhân trong phòng tuy đều lơ đãng nhìn nơi khác nhưng lỗ tai lại dựng lên chú ý nghe kỹ, Thẩm Diệu nhẹ nhàng nói: “Là người có thể đánh thắng được đại ca của ta.”

“Ầm” một tiếng, La Thiên trượt chân té ngã, chán nản hô lên: “Không được không được, Khâu ca ca giỏi võ như vậy, ai thắng được hắn a!”

...

Không chỉ có những người ở đây bàn về hôn sự Thẩm Diệu, ở một nơi khác, chủ đề câu chuyện cũng chính là việc này.

Trong tiểu viện, Mã thị, Dư thị và La Tuyết Nhạn đang trò chuyện. Thẩm phủ và La phủ không giống nhau, mấy chị em dâu La gia sống chung rất hòa thuận. Dư thị hiền hậu, Mã thị mạnh mẽ, La Tuyết Nhạn ngay thẳng, hai năm nay ba người sống chung rất tốt.

Dư thị cầm một thiệp mời trong tay, nhìn La Tuyết Nhạn nói: “Đây là thiệp mời của Trương phu nhân, mời chúng ta lúc nào rảnh thì đến Trương phủ ngồi chơi.” Nói đến đây, trù trừ một chút rồi tiếp: “Còn đặc biệt nhắn nhủ phải mang Kiều Kiều đi cùng.”

Mã thị nghe vậy cười rộ lên, nói: “Ta đang nghĩ người mắt cao hơn đầu như Trương phu nhân, ngày thường ỷ vào việc con cháu nàng đạt giải nguyên, khinh thường nhà chúng ta là võ phu thô thiển, sao hôm nay lại đưa thiệp mời đến đây. Thì ra là muốn thỉnh Kiều Kiều.” Mã thị dùng cùi chỏ thúc La Tuyết Nhạn trêu ghẹo: “Tiểu cô, Kiều Kiều còn có mặt mũi hơn cha chúng ta a.”

Thẩm Diệu ngày càng trưởng thành, trổ mã xinh đẹp, khí chất ưu việt, người muốn cầu thân rất nhiều. Lúc trước mọi người còn nghĩ nàng là tiểu thư kinh thành đỏng đảnh kén chọn, nhưng trong hai năm này mọi người dần nhận ra, tính tình nàng thận trọng ôn hòa, so với những cô gái mạnh mẽ nhiệt tình ở Tiểu Xuân Thành thì nàng càng hợp ý quý phu nhân hơn. Nhất là khí chất của nàng nếu là đương gia chủ mẫu nhất định có khả năng ổn định hậu viện, giúp chồng yên tâm phát triển, ngoài ra hai năm nay quân đội La gia ngày càng vững mạnh, La gia trở thành cái bánh nhân thịt đủ để người khác đỏ mắt thèm muốn, vì thế bậc cửa La gia bị bà mối đạp nát.

Nói tới đây, Mã thị vừa hâm mộ vừa ghen tị: “Một nhà có con gái trăm nhà cầu, thật là tốt, không giống Đàm nhi nhà chúng ta, lớn như vậy mà cả ngày cứ hồ nháo. Đừng nói cầu thân, ngay cả người làm mai cũng không thấy bóng dáng, cứ như vậy không chừng thành gái lỡ thì luôn.” Mã thị vốn muốn vui đùa, không ngờ càng nói càng ưu sầu.

La Tuyết Nhạn khuyên nhủ: “Đàm nhi tính tình hoạt bát, như vậy mới tốt. Rồi sẽ gặp người thích hợp, tẩu tử đừng lo. Ta thấy Kiều Kiều mới đáng lưu tâm đây này, thiếu nữ mới mười sáu mà nhìn cứ như bà cụ non, không giống tính ta, cũng không giống cha nàng, chẳng biết là giống ai nữa.”

“Tiểu cô sầu lo cái gì.” Mã thị dở khóc dở cười: “Kiều Kiều như vậy có gì không tốt, ngươi xem khí độ của nàng, chỉ dáng ngồi thôi đã bộc lộ khí chất cao quý. Ta thấy các nương nương trong cung cũng không có khí chất như nàng. Đây là trời sinh a.”

“Không sai.” Dư thị cũng khen ngợi: “Ta và đệ muội ở Tiểu Xuân Thành nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tiểu thư thế gia nào có được khí độ như Kiều Kiều.”

La Tuyết Nhạn lắc đầu, thở dài. Con gái ngoan ngoãn nghe lời tất nhiên là tốt, nhưng tuổi Thẩm Diệu còn trẻ như vậy đã thâm trầm làm nàng lo lắng. La Tuyết Nhạn nghĩ chẳng thà tính tình Thẩm Diệu giống như La Đàm nàng sẽ yên tâm hơn.

Bỗng nhiên Dư thị nghiêm túc nói: “Kiều Kiều năm nay vừa mười sáu. Nếu không trở về Định kinh, sớm muộn cũng phải lập gia đình. Tiểu cô đã chọn được ai thích hợp chưa? Trước đây Kiều Kiều còn nhỏ, không ai nhắc đến, nhưng hiện tại phu nhân của Tiểu Xuân Thành đều muốn rước Kiều Kiều vào cửa, tiểu cô nghĩ thế nào?”

La Tuyết Nhạn sửng sốt, tính tình nàng ngay thẳng, trước đây thành thân với Thẩm Tín cũng do nàng đích thân lựa chọn, không nghĩ những đôi vợ chồng khác có khi đến lúc thành thân mới nhìn được mặt nhau. Nghe Dư thị hỏi, nàng trố mắt nhìn, một lát sau mới nói: “Chuyện này còn phải xem ý Kiều Kiều.”

“Kiều Kiều đáng yêu như vậy, tiểu cô nỡ lòng gả nàng sao?” Mã thị thở dài: “Nàng thông minh trí tuệ, tính tình lại nhu thuận khiến người khác yêu thương, nếu là ta, ta sẽ không nỡ gả nàng, cứ để nàng ở bên cạnh, ta nuôi cả đời cũng được.” Quan niệm của người ở Tiểu Xuân Thành không giống Định kinh, họ cảm thấy nữ nhi càng ở lâu với cha mẹ thì càng chứng tỏ nàng được thương yêu chiều chuộng. Mã thị lại nói: “Còn nữa, Lăng nhi và Táp nhi cũng đến tuổi thành gia, ta nghĩ hay là... gả Kiều Kiều đến nhà chúng ta có được không?” Mã thị thử dò xét.

Dư thị nghe vậy ánh mắt sáng lên, khẩn trương nói: “Vậy rất tốt a! Ta thấy Lăng nhi và Táp nhi đều thích Kiều Kiều, nhất là Táp nhi, các ngươi đều biết ngày thường Táp nhi rất chán ghét con gái, nhưng hai năm nay cứ thích đến tiểu viện của Kiều Kiều, tình cảm huynh muội bọn họ rất tốt, con trai ta ta hiểu, trong lòng Táp nhi nhất định rất thích Kiều Kiều.”

La Tuyết Nhạn há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Dư thị lại lắc đầu: “Nhưng mà Táp nhi tính tình nóng nãy, khô khan như khúc gỗ, không biết biểu lộ sự yêu thương. Nếu Kiều Kiều gả cho hắn, ta sợ nàng thiệt thòi. Vẫn là Lăng nhi tốt hơn, Lăng nhi tính tình dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc, lúc trước hai người chúng nó còn cùng đi đạp thanh rất vui vẻ. Mấy năm nay cũng có nhiều người đến làm mai, nhưng Lăng nhi đều từ chối, ta khuyên không được. Nhất định hắn cũng thích Kiều Kiều, nếu không sao cứ từ quân doanh về lại chạy đi tìm Kiều Kiều.”

Dư thị tự mình nói tốt, Mã thị không cam lòng yếu thế: “Đại tẩu, nói như ngươi thì Thiên nhi nhà chúng ta không phải thích hợp hơn sao, bọn họ tuổi tác tương đương, bình thường chơi chung rất vui vẻ. Thiên nhi tuy hơi bướng bỉnh nhưng rất tri kỷ hiểu chuyện. Nhà chúng ta còn có Đàm nhi a, cũng vừa lúc cùng một đôi với Khâu nhi, cứ như vậy mới thân càng thêm thân a.” Nói xong Mã thị nhìn La Tuyết Nhạn: “Tiểu cô, ngươi cảm thấy thế nào?”

La Tuyết Nhạn không còn gì để nói.

Hai vị đại tẩu tha thiết nhìn nàng, La Tuyết Nhạn kiên trì nói: “Chuyện này phải xem ý tứ bọn nhỏ…” Nàng không ngờ Dư thị và Mã thị có ý tưởng như vậy, nhưng mà nàng cảm thấy cũng được. Mấy tiểu bối La gia bất luận nhân phẩm hay dung mạo đều tốt, không nói đến chuyện hôn nhân của Thẩm Khâu, chỉ nói về mấy người cháu trai, La Lăng biết quan tâm, La Táp dũng mãnh, La Thiên sáng sủa, quan trọng nhất là tâm địa bọn họ đều tốt, đúng kiểu nàng thích ‘quan không cần cao, tiền không cần nhiều, dã tâm không cần lớn, trong nhà không cần phức tạp’ dù Thẩm Diệu cưới ai cũng sẽ hạnh phúc.

Dù vậy, La Tuyết Nhạn vẫn không tự tiện quyết định. Nàng không biết rốt cuộc Thẩm Diệu thích người như thế nào, ban đầu nàng nghĩ Thẩm Diệu thích Phó Tu Nghi, nhưng hai năm qua, nàng chưa từng nghe Thẩm Diệu nhắc một lời đến hắn, dần dần cũng yên lòng.

“Hay là lúc nào đó chúng ta dò hỏi ý tứ Kiều Kiều xem thế nào?” Mã thị vội vàng nói: “Nếu Kiều Kiều coi trọng đứa nào thì cũng là phúc đức của La gia, con dâu tốt như vậy, sinh ra cháu trai nhất định thông minh, cháu gái nhất định xinh đẹp.”

La Tuyết Nhạn ngượng ngùng, oán trách nói: “Tẩu tử, nói chuyện này có quá sớm không.”

Mã thị phất tay: “Còn không phải ta sợ Kiều Kiều bị người khác nhanh tay cướp mất hay sao.”

Nói đùa một lúc, bên ngoài có gã sai vặt vào bẩm báo: “Phu nhân, trong cung có người đến, tướng quân bảo các người đến đại sảnh.”

“Người trong cung vừa truyền ý chỉ ban thưởng đến, sao bây giờ lại đến nữa, tiếp tục ban thưởng à?” Mã thị đứng dậy, thuận miệng hỏi.

“Hình như là có ý triệu cô gia hồi kinh.” Gã sai vặt đáp.

La Tuyết Nhạn đang đứng dậy động tác bỗng cứng đờ.

...

Sảnh chính La gia rối loạn.

Không phải người loạn mà là tâm loạn. Một đạo thánh chỉ của Văn Huệ đế, muốn Thẩm Tín và gia quyến hồi kinh, khôi phục uy danh Uy Vũ đại tướng quân, còn nói muốn trả lại binh phù Thẩm gia quân cho Thẩm Tín.

Hai năm trước Văn Huệ đế trước bàn dân thiên hạ tát Thẩm Tín một bạt tay, hai năm sau lại phô trương thanh thế đưa cho hắn một quả táo ngọt. Nhưng mà Thẩm Tín có ăn quả táo này hay không lại là chuyện khác.

La Tùy ngồi ở ghế chủ vị, vì trọng chấn La gia quân mà tóc trên đầu hắn ngày càng bạc, nhưng cũng ngày càng uy nghiêm. Hắn nhìn Thẩm Tín nói: “Lễ triều cống sắp bắt đầu, hoàng thượng muốn ngươi hồi kinh, về kịp trước khi triều cống diễn ra.”

Sự kiện này cứ một trăm năm lại diễn ra một lần, lần gần nhất thiếu chút nữa bị Tần quốc nắm lấy sơ hở. Tiên hoàng nhờ vào Tạ gia và Thẩm gia mới miễn cưỡng vượt qua. Tình thế hôm nay càng khó khăn hơn, ngoại từ Tần quốc còn có Đại Lương quốc.

Nếu nói nước Tần làm Minh Tề kiêng kị, thì Đại Lương đúng là làm người ta sợ hãi. Nước Đại Lương nằm ở phía nam, trù phú giàu có, binh hùng tướng mạnh, vua Vĩnh Nhạc trị vì Đại Lương là một minh quân, triều thần nhiều người trung nghĩa, khác hẳn Minh Tề chướng khí mù mịt. Nếu nước Đại lương có dã tâm, thâu tóm Minh Tề chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không hiểu vì sao Vĩnh Nhạc đế vẫn chưa hành động, hoặc có thể hắn đang chờ thời cơ, thâu tóm cả hai nước Tần và Minh Tề để thống nhất thiên hạ.

Thế đạo vốn như vậy, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, thế cuộc chân vạc Minh Tề, Tần và Đại Lương cuối cùng sẽ tan vỡ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Văn Huệ đế cũng hiểu điều này, nhưng hắn không muốn khi hắn còn sống lại nhìn thấy chuyện như vậy. Từ ngày Tạ Cảnh Hành bị giết, Tạ Đỉnh không màng việc triều chính, Thẩm Tín thì bị đoạt binh phù đóng đô ở Tiểu Xuân Thành.

Văn Huệ đế có hối hận hay không chẳng ai biết, nhưng trước mắt ai cũng hiểu hắn muốn Thẩm Tín trở về chống đỡ cục diện. Nhất là sau khi Thẩm Tín giúp La Tùy khôi phục La gia quân, ai cũng ngầm thừa nhận Thẩm Tín là một tướng quân có thực lực, một tay làm nên sự nghiệp.

Văn Huệ đế làm cho mọi người hiểu được: Minh Tề đang cần Thẩm Tín.

Thời điểm cần ngươi phải xuất hiện, không cần đá ngươi thì ngươi phải đi. Từ lâu Thẩm Tín đã giác ngộ sự vô tình vô nghĩa này. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, hoàng thất có thể xem là tri kỷ của hắn sao?

“Ngươi trở về thôi.” La Tùy nói: “Trở về lấy lại tất cả những thứ thuộc về ngươi. Để những kẻ kia nhìn cho rõ, con rể La gia, con trai Thẩm gia là dạng người gì?”

Thẩm Diệu mạnh mẽ ngẩng đầu.

Nàng dự đoán được vua Văn Huệ triệu Thẩm Tín hồi kinh, cũng dự đoán được thế cục ở kinh thành sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, lại không dự đoán được vị tướng quân cổ hủ uy nghiêm của La gia có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Nàng trợn tròn mắt, La Tùy nhìn thấy cười cười, nói: “Nha đầu, ngươi cũng nghĩ như vậy đúng không?”

Mọi người trong sảnh đều nhìn Thẩm Diệu. Ánh mắt La Doanh và La Đài khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói gì.

Thẩm Diệu thở dài trong lòng, đạo hạnh vẫn không lọt qua được ánh mắt lõi đời của La Tùy, cả đời hắn đã gặp qua vô số người, ánh mắt rất chuẩn, có lẽ từ khi vừa bắt đầu trọng chấn quân đội La gia, hắn đã biết nàng có mục đích gì.

Nàng cảm tạ sự tín nhiệm của La Tùy, cảm giác có người nhà chống lưng thật tốt. Thẩm Diệu nhìn La Tùy, khóe miệng cong lên: “Đúng vậy, ông ngoại.”

La Tùy cười ha ha, La Lăng và La Táp mĩm cười nhìn Thẩm Diệu. La Đàm và La Thiên nhìn nhau, không hiểu người trong nhà đang nói chuyện gì.

Ánh mắt La Tuyết Nhạn và Thẩm Khâu phức tạp, rời kinh hai năm, nay lại muốn trở về sao?

Lấy lại những gì đã mất? Binh lực, uy thế, còn có tôn nghiêm. Làm cho mọi người đều biết, người Thẩm gia lợi hại cỡ nào. Lão hổ không vì lưu lạc mà biến thành chó, rồng ẩn mình trong mây cũng vẫn là rồng, sẽ có một này bay vút lên chín tầng mây.

Thẩm Tín ôm quyền nhìn La Tùy nói: “Mạc tướng cẩn tuân lời dạy của tướng quân!”