Tướng Minh

Chương 99-2: Địa bàn của ta (2)

- Không muốn chết thì cô hãy thành thật một chút.

Lý Nhàn vừa băng bó vết thương vừa lạnh lùng lên tiếng.

Vô Loan lại khẽ cựa mình, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, cô vội nắm chặt lấy bàn tay của Lý Nhàn , giọng cô gần như cầu xin hắn:
- Tôi cầu xin ngươi, hãy cứu lấy tiểu thư!

Lý Nhàn kinh ngạc đáp lại:
- Tiểu thư? A Sử Na Đóa Đóa hay là Diệp Hoài Tụ?

Vô Loan vội vàng giải thích:
- Là … Đóa Đóa tiểu thư, La Nghệ phái người truy sát chúng tôi. Tiểu thư chạy về phía trong rừng, có lẽ thuộc hạ của La Nghệ đã đuổi … đuổi tới nơi rồi, tôi cầu xin ngươi, tôi cầu xin ngươi, hãy cứu lấy tiểu thư!

Lý Nhàn không phản ứng lại, hắn vẫn chăm chú băng bó vết thương, xong xuôi hắn lên tiếng:
- Đầu tiên hãy nói cho ta biết, tại sao La Nghệ lại phái người truy sát hai người. Không nói cho rõ ràng thì ta sẽ không ra tay tương trợ đâu.

Ánh mắt của Vô Loan chợt thay đổi, từ cầu xin van nài chuyển sang tức giận:
- Ta biết ngươihận ta, ta chỉ cầu xin ngươi cứu lấy tiểu thư thôi, tùy ý … ngươimuốn xử lý ta như thế nào cũng được, muốn giết … muốn giết tùy ngươi định đoạt! Ta chỉ cầu xin ngươi, hãy cứu lấy tiểu thư nhà ta!

Lý Nhàn lắc đầu:
- Tôi hận cô làm gì, chút sức lực này của cô này hãy dùng vào việc đem mọi chuyện kể lại cho tôi nghe. La Nghệ phái bao nhiêu người, bọn họ đã đi lâu chưa.

Vừa nói chuyện, Lý Nhàn vừa đưa mắt quan sát số dấu chân còn lưu lại trên tuyết.

- Diệp Hoài Tụ … ép tiểu thư phải lấy con trai của La Nghệ, tiểu thư không đồng ý, còn La Nghệ thì khống chế tiểu thư, ép Khả Hãn phát binh, chúng tôi,.. từ U Châu tới đây, có mười mấy tên truy sát chúng tôi.

Vô Loan hổn hển nói.

Lý Nhàn buông tay ra, khiến cho Vô Loan rơi xuống đất, đau đến mức cô phải chau mày nhíu mắt lại. Khi cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Nhàn, khuôn mặt của trắng bệch của cô càng trở nên tái nhạt hơn, cảm giác như không còn giọt máu nào.

- Hãy nói thật với ta, bằng không thì ta sẽ không giúp đâu!

- Ít nhất cũng khoảng 50 người, đều là … cao thủ.

Lý Nhàn quay đầu về phía đám người Lạc phó đang bước về phía mình, chỉ vào Vô Loan và hét lớn:
- Tiểu Điểu Ca, huynh dẫn Thanh Thanh và Tiểu Địch, và cả nữ nhân bị điên này nữa trở về trước đi, đệ đi xem xét tình hình.

- Không!

Vô Loan dãy dụa đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn Lý Nhàn:
- Cho ta đi theo!

Lý Nhàn chau mày đáp lại:
- Cô chạy được không?

Vô Loan kiên cường đáp lại:
- Cho ta uống một ngụm nước nữa, ngươi không thể bỏ ta lại được.

Khuôn mặt của Lý Nhàn không biến sắc, hắn lấy túi nước đưa cho cô:
- Nếu cô còn chạy thì sẽ chết vì mất máu đó!

Uống xong ngụm nước, Vô Loan lắc đầu phản đối:
- Chưa nhìn thấy tiểu thư thì tôi không chết được đâu! Hơn nữa, tôi và tiểu thư chia nhau ra để chạy trốn, tôi vốn là định … dụ truy binh ra khỏi đây, nhưng chúng lại không mắc lừa. Nếu như tiểu thư trốn được … thì chỉ có tôi mới biết được ám hiệu của tiểu thư.

- Vậy thì cô có thể nói cho tôi biết.

Vô Loan lắc đầu kiên định :
- Không, hãy cho tôi đi theo ngươi.





Trong khu rừng rậm, A Sử Na Đóa Đóa cắn răng, lấy con đao chặt đứt mũi tên đang cắm ở trên vai mình, sau nó nàng xé phục băng bó vết thương. Nàng quay đầu lại quan sát thì ở phía xa xa có thấp thoáng bóng người truy sát.

Vô Loan

A sử Na Đóa Đóa hít một hơi thật sâu và tự nhủ:
- Vô Loan, muội còn sống đó ư?

Từ đằng xa vẳng lại những tiếng chó ngao diên cuồng , mặt của A Sử Na Đóa Đóa chợt biến sắc, cô đứng dậy, tiếp tục chạy về phía rừng sâu. Lúc này đây cô gần kiệt sức rồi, đôi chân như không còn sức lực nữa, trở nên nặng nề vô cùng. Tiếng chó ngao vẳng lại càng ngày càng gần, và bóng áo trắng của đám tinh binh truy sát ngày càng đuổi tới gần. Cô thực sự không hiểu được, rõ ràng là cô và Vô Loan đã chạy trốn cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn không cắt đuôi được đám truy sát của La NGhệ.

Bọn chúng có mang theo chó ngao, cho nên bất luận là cô và Vô Loan có đổi đường như thế nào thì cũng không thể nào cắt đuôi được bọn chúng. Khó khắn lắm mới chạy đến được Yến Sơn, trước mắt chính là thảo nguyên bát ngát, nhưng truy binh của La Nghệ cuối cùng cũng vẫn đuổi kịp được hai người. Vì để cho nàng có cơ hội chạy thoát, Vô Loan đã lấy mình dụ bọn chúng chạy sang một hướng khác, cô ta muốn dụ bọn chúng. Đóa Đóa không kịp ngăn cô ta lại, Đóa Đóa cũng muốn cùng chạy với Vô Loan nhưng thật không ngờ một câu nói của Vô Loan đã khiến cô dừng bước.

- Tiểu thư! Hai chúng ta không thể cùng chết được! Tiểu thư hãy quay về nói cho Khã Hán biết được rắp tâm của La Nghệ.

Cô đang lặng người đi vì câu nói này thì Vô Loan đã chạy đi xa rồi.

A Sử Na Đóa Đóa rất hối hận, hận bản thân mình không đuổi kịp được Vô Loan.

Nói cho Khả Hãn biết được rắp tâm của La Nghệ?

A Sử Na Đóa Đóa cười một cách thê lương, cô cảm thấy bản thân mình rất đáng cười. Bất luận là La Nghê hay là phụ Hãn người luôn hết lòng yêu thương cô, thì họ dã tâm của hai người họ chẳng phải là đều giống nhau hay sao? Họ đều đang lợi dụng cô, hay là vì vết bớt hình đầu sói đáng ghét trên vai của cô? Tình yêu thương của phụ hãn dành cho cô có thật lòng hay không? Người đó có thật là cha của cô?

Cô cắn răng chạy về phía trước mặc dù trong đầu dần dần mất đi ý thức.

Cô chỉ biết chạy và chạy, cuối cùng thì đầu óc cô biến thành trống rỗng.

Một con chó ngao to lớn thì phía sau nhảy lên, chiếc răng sắc nhọn của nó dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra thức ánh sáng màu xanh lè đáng sợ. Cái miệng lớn dính đầu máu tươi nhằm thẳng vào eo của A Sử na Đóa Đóa, nếu như nó cắn trúng thì những chiếc răng sắc nhọn kia sẽ ngoạm được rách một miếng thiệt khá to.

Phộc!

Một tia máu văng ra.

Tia máu phun ra giống như một bông hao mai in hình tren nền tuyết trắng, nag sau đó là một tiếng kêu thê lương. Một cây phá giáp chùy xuyên qua cổ con chó ngao to lớn đó, nó bị ngã xuống đất nhưng nó vẫn không cam tâm, nó cố sức giãy giụa nhưng lại không thể nào đứng lên được. trong lúc con chó ngao đang tuyệt vọng, Đóa Đóa đã gần như không còn sức lực, nhưng nàng vẫn phải lết về phía trước.

Sáu bảy mũi tên bay tới, khiến cho một tên truy binh cách đó không xa lăn vài còng. Rất nhanh, đám truy binh còn lại vội vàng ẩn nấp. Cả một khu rừng được bao trùm bởi một màu tuyết trắng, bọn họ cũng mặc đồ trắng, mặc dù biết bọn chúng đang cách đo không xa nhưng trong thời gian ngắn thực sự là rất khó phát hiện ra.

Một tên trong số chúng cẩn thận ngẩng đầu lên khỏi ụ tuyết, đưa mắt quan sát.

Bỗng nhiên, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, một thanh trực đao màu đen giống như một chiếc đinh đâm thẳng vào gáy gã.

- Giết người trên địa bàn của ta, các ngươi đã thông báo cho ta chưa?

Lý Nhàn đâm chết một gã, sau đó ẩn mình sau gốc một cây đại thụ.

La Nghệ rốt cuộc muốn làm gì?

Lý Nhàn mím môi, trong đầu không thể không xuất hiện câu hỏi này.

Ép A Sử Na Đốt Cát Thế xuất binh, lẽ nào muốn phá hỏng đại quân Đại Tùy đi chinh phạt Cao Cú Lệ ở Liêu Đông?