Sở Vân gian nan quay đầu, lúc y nhìn thấy người kia đột nhiên bật ra một hơi trọc khí, lập tức từ trong miệng phun ra một ngụm lớn máu, thân hình mềm nhũn ngã xuống.
Cái người giết Sở Vân đó mặt không chút biểu tình nhìn thi thể ngã xuống mặt đất kia, khom lưng ôm Hạ Nhược Trọng Sơn đang trọng thương lên.
- Ta ẩn thân chính là để có một ngày có thể báo thù cho Đại đương gia!
Người đó ôm Hạ Nhược Trọng Sơn, nói từng câu từng chữ: - Lúc chúng ta đi theo Đại đương gia đều đã từng thề, sống cùng sống, chết cùng chết. Ta không quên, Đại đương gia chết rồi, ta không chết, không phải là ta tham sống mà là vì nếu không giết Trương Kim Xưng thì ta không còn mặt mũi nào đi xuống gặp Đại đương gia! Huynh đệ, ngươi mạnh hơn ta! Ta nên sớm giống như ngươi, cho dù không giết được Trương Kim Xưng cũng không thể để người khác coi thường anh em của thủ hạ Tôn An Tổ
Y đứng thẳng người, hùng hỏ hét lớn một tiếng: - Ông mày hỏi một câu, huynh đệ hồ Cao Kê còn mấy người?
Sau một tiếng hô to, liền nghe thấy bốn phương tám hướng đồng thời đều truyền đến tiếng đáp lại.
- Có ta!
- Có ta!
- Có ta!
Xem ra, đám người tập trung đông nghịt từ bên cạnh lại có hơn nửa phát ra tiếng hò hét.
- Giết xông ra! Đưa huynh đệ chúng ta đi! Chúng ta đã làm mất mặt Đại đương gia, hôm nay chúng ta sẽ cho đám khốn kiếp Đầm Cự Dã này thấy, Tôn Gia quân chúng ta có phải là hèn nhát không!
Gã đàn ông ôm Hạ Nhược Trọng Sơn đó hét to một tiếng, lập tức chỉ về phía trước: - Xông ra ngoài!
Thậm chí có hơn nghìn người múa may binh khí đột nhiên ra tay với đám lâu la Đầm Cự Dã ở bên cạnh, trong nháy mắt đã giết hết bảy tám trăm người của Đầm Cự Dã. Thế công vây đuổi đến trong giây lát cứng lại, vòng vây đã dần dần hình thành ầm ầm vỡ nứt! Ai cũng không thể ngờ, lúc này thủ hạ Tôn An Tổ ẩn dưới trướng Trương Kim Xưng lại đột nhiên làm khó dễ! Bọn họ vốn dĩ đều đã bị Trương Kim Xưng đánh tan tác ra bố trí ở các lộ, không ngờ hôm nay bọn họ lại cùng tập hợp với nhau trong trường hợp thế này.
- Huynh đệ, đa tạ ngươi trượng nghĩa cứu giúp, xin hỏi quý tính đại danh?
Người đàn ông tinh tráng đang ôm Hạ Nhược Trọng Sơn ngẩng đầu hỏi Lý Nhàn lúc này đã vọt tới phía trước.
Lý Nhàn nói: - Không có thời gian nói cái này, đưa người của ngươi đi, chia thành hai đội, một đội mở đường một đội chặn hậu, bố trí cho những người có thể bắn tên ở phía sau!
Người kia hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: - Được!
Lý Nhàn giơ tay đỡ Hạ Nhược Trọng Sơn, nói với người đó: - Đừng tham chiến!
Người đó ừ một tiếng gật đầu mạnh, lập tức bắt đầu điều hành nhân mã, thấy bộ dạng của gã dường như rất có uy vọng trong đám thủ hạ Tôn An Tổ, đám binh lính kia dường như đều biết gã. Dưới sự chỉ huy của gã dần dần bày trận, chia thành hai bộ phận xông ra ngoài đầm. Tôn An Tổ vốn là xuất thân tướng tá binh phủ Đại tùy, về binh pháp rất có trình độ. Người này tính là đệ tử trong nhà của Tôn An Tổ, tuy không mang danh sư đồ nhưng cũng đạt được chân truyền của binh pháp Tôn An Tổ. Gã ẩn thân Đầm Cự Dã, vốn chính là để tìm cơ hội thay Tôn An Tổ báo thù. Hôm nay đám Hạ Nhược Trọng Sơn đột nhiên đánh tới, lại khiến gã cũng có chút trở tay không kịp. Người liên lạc làm lỡ rất nhiều thời gian, nhân mã đều bị Trương Kim Xưng phân tán, gã có thể làm được đến ngày hôm nay đã không phải là dễ rồi.
Đội ngũ hơn ngàn người dưới sự chỉ huy của gã, tuy rằng có vẻ hơi hoảng loạn nhưng cũng miễn cưỡng chỉnh đốn trận hình. Đám lâu la của Đầm Cự Dã bị tấn công bất thình lình đến rối loạn, không ngờ không ngăn cản được.
Sau khi xông ra khỏi Đầm Cự Dã, đại đội nhân mã không dám chậm trễ mà rời đi.
Mà Trương Kim Xưng sống chết chưa rõ ràng, Đầm Cự Dã lại không có ai dám đuổi theo!
- Hồ Cao Kê hiện tại bị Đậu Kiến Đức chiếm rồi, huynh đệ thủ hạ của Đại Đương gia có hai ba nghìn người đều đầu quân cho y. Lúc Đại đương gia chúng ta giương cờ, chính là Đậu Kiến Đức dồn hết gia sản giúp đỡ. Người này nghe nói vô cùng nghĩa khí, hiện giờ Hạ Nhược Trọng Sơn đại ca thân mang trọng thương, hay là...
Người dẫn quân xông ra Đầm Cự Dã đi đến trước mặt Lý Nhàn, thử thăm dò hỏi một câu.
Lý Nhàn nhìn Hạ Nhược Trọng Sơn đang hấp hối, nói: - Đây là việc của các ngươi, ta không quen biết ngươi, cũng không thể tính là quen thân gì, Hạ Nhược đại ca hiện giờ cần cứu chữa cấp bách, nếu Hồ Cao Kê có lương y, các ngươi đưa hắn đi được rồi.
Thái độ của hắn có chút lạnh nhạt, trên mặt cũng không có chút nhiệt tình gì.
Đối với người xông ra vào thời khắc cuối cùng này, thoạt nhìn xem ra Lý Nhàn hẳn phải cảm kích y mới đúng, nhưng Lý Nhàn đối với người này lại không có chút cảm tình nào, chỉ cảm thấy người này tâm cơ hơi sâu một chút. Nếu như trước khi người của Trương Kim Xưng không tập hợp lại với quy mô lớn, y chỉ cần dẫn hai ba trăm người, đủ để cứu Hạ Nhược Trọng Sơn ra ngoài. Nhưng rõ ràng người này không định như thế. Nếu không phải mũi tên cuối cùng của Lý Nhàn bắn ngã Trương Kim Xưng, chỉ e người này còn muốn mai phục tiếp mà không đứng ra thôi.
Không sai, y là vì báo thù cho Tôn An Tổ mà làm như vậy.
Nhưng Lý Nhàn thực sự không có chút cảm tình nào với loại người bình tĩnh đến mức không hợp tình người này, tuy nhiên nhiều lúc Lý Nhàn cũng hy vọng mình là một người như vậy. Bắt đầu từ lúc vẫn còn đang quấn tã, hắn đã gặp qua nhiều cảnh sinh ly tử biệt và âm mưu quỷ kế, có lúc Lý Nhàn thực muốn làm một người lãnh huyết mất hết tính người, chỉ cần có thể đảm bảo mình không chết là được, nhưng hắn thực sự làm không được.
Vì hắn biết, nếu thực sự có thể làm được một người máu lạnh, thì bắt buộc phải đóng chặt lòng mình, trừ mình ra không bao giờ có thể đưa thêm bất cứ người nào vào. Nếu ai thực sự làm được điểm này, như vậy không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ lớn mạnh vô cùng.
Người trước mặt Lý Nhàn này tuy không đạt được mức bình tĩnh tuyệt đối nhưng có thể bình tĩnh hơn người bình thường rất nhiều. Người như vậy, tiến một bước lại là kiêu hùng, lùi một bước chính là cặn bã.
- Ta tên là Kỷ Hạo Thiên, xếp thứ chín trong số thủ hạ của Tôn Đại đương gia. Ngươi có thể gọi ta là Kỷ Tiểu Cửu, xem ra ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu không ngại ngươi cũng có thể giống bọn họ, gọi ta một tiếng Tiểu Cửu Ca.
Y áy náy nhìn Lý Nhàn một cái nói: - Ta không biết Hạ Nhược Trọng Sơn.
Lý Nhàn ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ phải chăng mình đã để lỡ gì đó rồi.
Kỷ Hạo Thiên ngồi xuống đám cỏ bên cạnh Lý Nhàn, thở dài nói: - Ta vào Hồ Cao Kê muộn, Hạ Nhược Trọng Sơn cả năm nay đều ở Tái Bắc, ta chưa từng gặp y. Nói thật, ta thậm chí không biết đến cái tên Hạ Nhược Trọng Sơn này. Từ sau khi đi theo Tôn Đại Đương gia, ta vẫn nghiên cứu binh pháp rất ít khi ra ngoài, cũng ít khi tiếp xúc với người khác. Lúc đám Hạ Nhược Trọng Sơn vào Đầm Cự Dã, ta căn bản không biết là người của mình đến rồi...
Y ngẩng đầu nhìn Lý Nhàn một cái, cười chua xót.
- Nếu không phải là sau đó ta nghe bọn họ hò hét giết Trương Kim Xưng, sống cùng sống, chết cùng chết, ta cũng không biết hóa ra bọn họ đều là huynh đệ dưới tay Tôn Đại Đương gia.
Vẻ mặt của y rất chân thành, trong lời nói không có gì là giả dối.
- Bất luận thế nào, cảm ơn ngươi, ta trù tính rất lâu, vẫn không tìm thấy cơ hội hợp lý để ra tay. Ta thay mặt anh em Hồ Cao Kê cảm ơn ngươi, ngươi giết Trương Kim Xưng, báo thù cho Đại Đương gia.