Tướng Minh

Chương 33: Nàng, hắn và nàng ấy

- Đại hắc mã thật không tồi.

Sau khi quay lại doanh trại, Triều Cầu Ca mắt đầy sự hâm mộ vỗ vỗ mông đại hắc mã nói.

Trong lộ trình hơn ba trăm dặm, đại hắc mã chở một khối vẫn thạch nặng như vậy lại thêm Lý Nhàn, dọc đường đi không ngờ vẫn hưng phấn giống như gà trống đang đánh nhau, dọc đường đi một chút cũng không chịu đi sau ngựa của Đạt Khế Trường Nho và Triều Cầu Ca. Đợi đến lúc về đến doanh trại, mọi người bỏ khối vẫn thạch thép từ trên lưng ngựa xuống mới phát hiện ra chỗ thần kì của đại hắc mã.

Trên vai, mồ hôi ra như máu.
- Bảo bối.


Triều Cầu Ca tán thưởng từ đáy lòng: - Loại ngựa quý như này chỉ có thể gặp không thể cầu, đây là bảo bối gặp cũng khó gặp được, cầu cũng khó cầu được. An Chi, nếu như ta lạy đệ ba cái, đệ nhường đại hắc mã này cho ta được không?

Lý Nhàn nói: - Cho dù huynh có dập đầu ba mươi cái, huynh cũng đừng hi vọng hiểu không?

Triều Cầu Ca cười hì hì rồi lại cười: - Cũng chính là vì hâm mộ, tướng quân nói đệ rất may mắn, bây giờ ta mới thật sự được chứng kiến. Đệ chắc là vì đời trước tích nhiều đức mới có được một con bảo mã như vậy, ta nói đệ dẫm lên một bãi phân chó xem như là nói thiếu rồi, ít nhất phải nói đệ dẫm lên một xe ngựa cứt chó mới có được vận may như vậy.

Lý Nhàn cười cười nói: - Nếu quả thật có liên quan đến cứt chó, đệ không ngại bắt đầu từ ngày mai giúp huynh hót, để cho huynh ăn uống ngủ nghỉ đều không rời khỏi cứt chó.

Triều Cầu Ca lườm hắn một cái nói: - Con ngựa này...chậc chậc, thực con mẹ nó quá tốt.

Lý Nhàn vỗ vỗ mông đại hắc mã: - Đi đi, tự đi tìm cỏ khô ăn, đỡ bị người khác khen ngợi khiến ngươi lạc lối.

Đại hắc mã hí hai tiếng, cúi đầu thật sự đi về hướng đống cỏ khô.
- Ơ kìa?

Triều Cầu Ca tán thưởng nói: - Đệ muốn khiến ta hâm mộ chết sao?

Lý Nhàn gật gật đầu: - Khoe khoang là phẩm chất tốt đẹp của con người.

Triều Cầu Ca bĩu môi nói: - Vậy có cần ta lôi đệ ra đánh một trận trước toàn bộ doanh trại không?

Lý Nhàn không để ý tới y, nói với Đạt Khê Trường Nho: - Sư phụ, chừng nào thì bắt đầu?
Đạt Khê Trường Nho hỏi: - Bắt đầu cái gì?

Trong lòng Lý Nhàn mơ hồ sinh ra một loại dự cảm không lành, hắn dò hỏi: - Không phải sư phụ nói, một chế tạo một thanh đao thiên hạ vô song hay sao?

Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu: - Đúng vậy, nếu không trăm cay nghìn đắng mang khối vẫn thạch đó về làm gì?

Y vô tội nhìn Lý Nhàn một cái rất chân thành nói: - Nhưng...ta sẽ không.

Lý Nhàn nhẹ nhàng thở ra: - Cuối cùng đoán không sai... Sư phụ, ngài có thể khiến con bất ngờ một chút không?

- Ta sẽ không, nhưng ta biết ai là người chế tạo binh khí giỏi nhất thế giới này, nếu y chịu ra tay, chắc chắn có thể rèn ra một thanh bảo đao tuyệt thế.

Đạt Khê Trường Nho thề nói.

Lý Nhàn kéo khối vẫn thạch vào trong doanh địa, vừa đi vừa nói: - Ngoài đao pháp ra, con phát hiện sư phụ cái gì cũng không thể tin tưởng được.

Khuôn mặt Đạt Khê Trường Nho hiếm hoi đỏ lên một chút: - An Chi...

Y đi qua, giúp Lý Nhàn lôi khối vẫn thạch đi về phía trước:
- Ta xuất thân là quan võ, cách dùng đao có thể dạy con một chút, tạo ra một thanh binh khí bình thường cũng không thành vấn đề. Nhưng... khối vẫn thạch này, ta cũng không dám tuỳ tiện rèn. Sau khi rời khỏi Hoằng Hoá, ta luôn ở trên thảo nguyên, sự hiểu biết đối với vẫn thạch ít hơn rất nhiều với người trong thảo nguyên. Nếu tuỳ tiện mang đi rèn, có thể làm hỏng vật đó.

- Con biết.

Lý Nhàn gãi gãi tóc: - Sư phụ biết đấy, miệng con luôn là miệng nợ, lời nói vừa rồi chỉ là giỡn thôi, sư phụ đừng để ý.

Hắn cười cười nói với Đạt Khê Trường Nho: - Vẫn nên nói một chút, cái người có thể chế tạo ra binh khí đệ nhất thiên hạ là ai vậy?

- Nàng họ Diệp, một người...rất truyền kì.

Đạt Khê Trường Nho ân hận cười cười: - Hơn một năm trước nàng ở quận Ngư Dương, sau đó lại đi thảo nguyên. Nói thật, vận may của con thật sự quá tốt. Ta cũng mới biết nàng đã đến thảo nguyên, hơn nữa ở ngay một căn nhà tranh mới xây xong bên cạnh Nhược Lạc Thủy cách đây năm mươi dặm.

- Họ Diệp? Quận Ngư Dương?

Trong lòng Lý Nhàn có chút dao động.
- Sư phụ, đừng nói với con là người tạo ra binh khí đệ nhất thiên hạ mà người nói lại là một nữ nhân nha.

- Làm sao ngươi biết?

Đạt Khê Trường Nho kinh ngạc hỏi.

Lý Nhàn thở dài: - Không những là một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân xinh đẹp khiến người ta vừa gặp một lần đã không thể quên được. Con nghĩ, con biết người mà người nói đến là ai rồi.

Ngư Dương quận Thư Hải các, Diệp đại gia.
Trong lòng Lý Nhàn không nhịn được nhớ lại nữ tử yên tĩnh như tiểu thư khuê các nhưng miệng cười lại như yêu tinh kia. Lại nghĩ đến những lời khen tặng mang theo chút châm chọc lúc chia tay của nàng, nhớ tới nụ cười tự nhiên của nàng lúc cuối cùng. Lúc nàng ngồi yên tĩnh đọc sách, lòng của ngươi cũng sẽ theo đó mà yên tĩnh lại. Nàng ngẫu nhiên cũng tỏ ra chút quyến rũ, đủ để mang lại rắc rối và tai hoạ cho chúng sinh. Từ lúc chia tay đến nay đã một năm rưỡi, nhưng hình dáng của nàng Lý Nhàn vẫn luôn nhớ rõ như in.

Chỉ là không biết, nàng có còn nhớ rõ thiếu niên hỏi nàng xem Kim Bình Mai bản buộc chỉ không.

Lý Nhàn nghĩ đến Diệp đại gia, trong lòng liền không nhịn được có chút ảo não. Lúc rời đi, nàng nói hi vọng lần sau gặp lại Lý Nhàn sẽ không còn là một đứa nhỏ tự cho mình là đúng nữa. Nam nhân, vẫn là tiền đồ đại tài đáng giá kiêu ngạo, Những lời này Lý Nhàn vẫn ghi tạc trong lòng, mỗi khi nhớ đến trong lòng đều có chút nhộn nhạo.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Lý Nhàn phát hiện mình bây giờ so với một năm rưỡi trước thật sự không có chút thay đổi gì. Tiền đồ trong lời nàng nói rộng hơn một chút, chính là nguyên nhân Lý Nhàn ảo não. Ngoại trừ đao pháp tiến bộ từng ngày, vóc dáng cao lên một chút, ngoại trừ bản thân tự cảm giác mình càng thêm tuấn mĩ, thì thật sự không có thay đổi gì. Cho dù bản thân là một hùng ưng được định trước có thể giương cánh bay cao, nhưng hiện tại dù sao vẫn được người khác che chở. Cánh non nớt cuộn mình, tìm sự ấm áp dưới cánh chim của người khác, dựa vào vận may, hoặc là sự bố thí của người khác che gió che mưa cho.

Bố thí, có lẽ là như vậy, ai biết được lời tiên đoán của lão vu bà lúc gần chết, có phải là lời nói dối xuất phát từ lòng lương thiện khiến cho mình có thể sống tiếp hay không?

Nếu cứ như vậy mà tuỳ tiện cầu xin, nàng ấy có thể không châm biếm hay không?

Lý Nhàn rất đáng tiếc phát hiện thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ thật sự rất nhỏ.

Lớn, người ngươi về sau còn muốn gặp có lẽ không còn cơ hội gặp lại, cho dù ngươi và nàng gặp nhau không quá một hai ngày đường. Giống như Âu Tư Thanh Thanh. Nhỏ, người năm năm, mười năm, thậm chí nửa đời người cũng không muốn gặp lại, cũng trong lúc vô ý không thể không đối mặt, giống như Diệp đại gia.

Diệp đại gia của Thư Hải các, là một nữ tử dịu dàng uyển chuyển, sao có thể là cao thủ rèn binh khí? Nàng cầm được thiết chuỳ lên sao? Nàng có thể lại gần hoả lò ư?

Lý Nhàn có chút nghi ngờ lời nói của Đạt Khê Trường Nho.

- Diệp đại gia của Thư Hải các?

Đạt Khê Trường Nho cười lạnh: - Vậy con cho rằng ba chữ Diệp đại gia là để chỉ hoa khôi à? Tuy rằng ta không biết sao con lại từng gặp nàngta, xảy ra những chuyện gì với nàng ta, nhưng có điều con nhất định phải nhớ kĩ. Diệp đại gia, ba chữ này không phải đùng dể chỉ dung mạo của nàng, mà là danh xưng để chỉ tài nghệ tạo ra binh khí thiên hạ vô song của nàng.

- Nàng tên Diệp Hoài Tụ.
Đạt Khê Trường Nho và Lý Nhàn mang khối vẫn thạch vào trong phòng, sau đó đi tới cửa ngồi xuống.

Lý Nhàn vặt một cây cỏ héo rũ trên mặt đất ngậm lên môi, sau đó ngồi xuống bên Đạt Khê Trường Nho, bả vai hai người dựa vào nhau, tầm mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía mặt trời hồng sắc sắp lặn xuống mà không hề chói mắt.

- Tên này không tồi.

Lý Nhàn ca ngợi từ đáy lòng.

- Hơn bốn năm trước nàng đã tới quận Ngư Dương, sau đó được cái ngươi gọi là Thư Hải các kia giữ lại. Hừ... cũng không biết ông chủ của cái Thư Hải các kia là nhân vật như thế nào, không biết y dùng thủ đoạn gì, không ngờ lại khiến cho Diệp đại gia đồng ý ở lại Thư Hải các của y ba năm. Mà dựa vào tính tình điềm đạm lạnh lùng không màng danh lợi của Diệp đại gia, không ngờ ở lại cái lầu cũ nát dơ bẩn đó, ba năm qua, gần như chưa bao giờ rời khỏi cái tiểu viện kia.

Không biết vì sao, Đạt Khê Trường Nho dường như rất hiểu tình hình của Diệp Hoài Tụ.

- Một năm trước, cũng là lúc chúng ta mới đến đây không bao lâu, Diệp đại gia cũng rời khỏi quận Ngư Dương đi về phía bắc đến thảo nguyên, mấy hôm trước ta nhận được tin tức cho nên bảo Thiết Lão Lang cố ý chú ý một chút.

- Nhược Lạc Thuỷ ở ngoài năm mươi dặm vượt qua một toà núi thấp, Diệp đại gia đã xây xong một căn nhà tranh để ẩn cư ở dưới chân núi đó.
Đạt Khê Trường Nho nói.

- Một cô gái như cô ấy chạy đến nơi đồng không mông quạnh để ẩn cư, hơn nữa còn chọn nơi ẩn cư là ở đồng cỏ giữa người Tập và người Khiết Đan, rất có can đảm. Nơi này không lâu nữa chỉ sợ sẽ biến thành chiến trường, cho dù là nam tử bình thường, cũng không dám đến nơi như vậy. Cô ấy sẽ không sợ có đám mọi rợ của thảo nguyên mê đắm sắc đẹp của cô ấy, bắt cô ấy về làm áp trại phu nhân sao?

Lý Nhàn có chút cảm thán hỏi.

Đạt Khê Trường Nho thở dài: - Cờ hiệu của Hoài Tụ vừa bay lên trên nóc nhà tranh, cho dù là thủ lĩnh bộ tộc lớn nhất thảo nguyên cũng không dám trêu chọc nàng, nàng còn sợ cái gì?
Đạt Khê Trường Nho giải thích nói: - Nghe nói...nghe nói nàng là nghĩa muội của Hổ Bí lang tướng La Nghệ U Châu. Cũng không biết vì sao, A Sử Na Khứ Hộc rất tôn kính nàng. Có hai chỗ dựa vững chắc như vậy, cho dù bầu trời phương bắc có sụp xuống nàng cũng không có gì đáng để cảm thấy đáng sợ.

- Trắng đen ăn cả?

Lý Nhàn nghĩ đến chính là bốn chữ này.

Hắn gãi gãi tóc: - Hơn một năm trước, con đã gặp cô ấy. Chỉ có điều... Có lẽ cô ấy đối với con không có thiện cảm gì, con sợ tuỳ tiện xin cô ấy chế tạo binh khí, cô ấy sẽ cự tuyệt.
Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu: - Đàn ông đến thanh lâu, nàng quả thật không vừa mắt đến một ai.

Y quay đầu hỏi Lý Nhàn: - Ta chỉ thấy kì lạ là, lúc rời khỏi quận Ngư Dương con mới mười tuổi, sao lại chạy đến nơi như vậy?

Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười: - Đi tham quan... chỉ là đi tham quan theo nghĩa học thuật thôi.

Đạt Khê Trường Nho lắc lắc đầu: - Hôm nay con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút đi. Sáng mai chúng ta đi tiếp, đi thử chút vận may.
Lý Nhàn lo lắng hỏi một câu: - Sư phụ, người có giao tình với cô ấy ạ?

Đạt Khê Trường Nho lắc lắc đầu: - Bèo nước gặp nhau, từng gặp nhau một lần.

- Cũng là ở Thư Hải các?

Lý Nhàn rất ngại hỏi rõ ngọn ngành.

Không nghĩ tới chính là, Đạt Khê Trường Nho không tức giận, cũng không phản bác: - Ừ.
Một chữ, khiến Lý Nhàn tưởng tượng viển vông.

Đạt Khê Trường Nho đứng lên đi ra khỏi phòng, không để cho Lý Nhàn có cơ hội hỏi tiếp. Nhưng Lý Nhàn xác định cùng khẳng định, Đạt Khê Trường Nho và Diệp Hoài Tụ nhất định có chuyện bí mật gì đó không để cho ai biết.

Đi một đường hơn ba trăm dặm quay về không hề nghỉ ngơi, Lý Nhàn quả thật có chút mệt mỏi. Theo thói quen tắm nước lạnh sau đó mới nằm lên giường, ánh mắt khô khốc, rất bối rối, nằm ở trên giường xương cốt tứ chi đều rất thoải mái, nhưng Lý Nhàn không ngủ được, hắn thậm chí không muốn nhắm mắt lại.

Bởi vì, chỉ cần nhắm mắt lại, hình bóng thiếu nữ ảm đạm rơi lệ kia sẽ không ngừng xuất hiện trong đầu.
- Cứ cảm giác hình như mình bỏ lỡ cái gì đó...

Lý Nhàn nhẹ nhàng thở dài, bắt bản thân nhắm mắt lại.

Ngươi vẫn không đủ lòng dạ sắt đá.

Lý Nhàn phát hiện bản thân giả nhân giả nghĩa rất vô sỉ.

Nếu quả thật có thể làm đến mức vô tình, cần gì phải giả vờ giả vịt nói những lời độc ác?

Ven hồ Thanh Ngưu.

Một người mặc bì giáp tinh xảo, dung mạo như hoa đào, nữ tử mang theo ba phần hiên ngang bảy phần quyến rũ đứng ở bên hồ phá vỡ băng, thấp giọng thở dài.

Nàng rất đẹp, xinh đẹp khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng đều sinh lòng nhớ mong.

Bì giáp rất vừa người, váy rất đẹp.

- Nàng ấy đã tới thảo nguyên một năm rồi... Ta mới biết, nửa tháng trước nàng đã sống ở Nhược Lạc Thuỷ.

Sáng sớm cô gái than nhẹ, giống như gió xuân, thổi lăn tăn mặt nước.

- Nàng không nên tới.
Đáp Lãng Trường Hồng đứng sau nữ tử khẽ nói, rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả chính y cũng không biết muốn biểu đạt một loại tình cảm như nào.

- Vì sao?

Cô gái quyến rũ xoay người nhìn Đáp Lãng Trường Hồng, gằn từng tiếng hỏi: - Ngươi theo ta, nàng ấy chờ ngươi, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là kết quả mà chúng ta muốn có sao?

Nàng nhìn ánh mắt của Đáp Lãng Trường Hồng, giọng điệu chân thành nói: - Đừng nghĩ đến chuyện kia nữa, ta... thật sự đã từ bỏ rồi