Tướng Minh

Chương 20: Phi chủ lưu

Lý Nhàn hơi sửng sốt, sau đó thu cung lại đeo lên lưng, giống như con sóc linh hoạt trèo lên một cái cây đại thụ nhẵn bóng, cây lá kim không che nổi thân hình của Lý Nhàn, nhưng bởi vì đủ cao, cho nên nếu không phải cố ý nhìn thì khẳng định rất khó phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.

Tiếng nói của thiếu nữ doạ Lý Nhàn sợ tới mức lập tức leo lên cây tùng thẳng tắp, nhưng hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì mất thể diện. Đây là nơi giao nhau giữa địa phận của người Tập và người Khiết Đan, giọng nói của thiếu nữ kia hắn không hiểu, thiếu nữ này không phải người Tập thì chính là người Khiết Đan. Sau lưng Lý Nhàn không đến mười dặm chính là doanh trại huyết kị binh, người thảo nguyên xuất hiện ở đây, hắn không thể không cẩn thận một chút.


Hắn ngồi xổm trên chạc cây một lúc, giơ tay khẽ đẩy tán lá cây ra, nhìn chằm chằm về phía giọng nói truyền đến.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lý Nhàn mắt cũng không hề nháy một cái nhìn chằm chằm về hướng đó, nhưng sau khi có tiếng la đó thì không còn bất cứ tiếng nào nữa, Lý Nhàn vốn đang rất chăm chú nhìn về phương xa, thậm chí không hề phát hiện phía sau có một tiếng động rất nhỏ truyền đến.

- Này, người Hán kia, sao lại ẩn núp ở đây?

Giọng nói trong trẻo giống như tiếng chim hoàng anh, đột ngột lại rất giống tiếng sói hoang dã kêu khóc bên tai.

Lý Nhàn bị giọng nói trách hỏi đột nhiên xuất hiện ở bên tai khiến cho sợ tới mức run rẩy một chút, dưới chân hơi trơn, thân mình ngả trước nghiêng sau không khống chế được, hắn mãnh liệt bổ nhào về đằng trước.

- Này.

Lúc Lý Nhàn ngã xuống từ trên cây từng, bên tai hắn truyền đến tiếng kêu kinh ngạc lại bối rối của thiếu nữ. Mắt nhìn thấy sắp ngã sấp xuống, hắn lại thấy một cánh tay trắng nõn đưa tới bắt lấy mình. Chỉ có điều tốc độ rơi xuống của hắn quá nhanh, cánh tay xinh đẹp kia nắm lấy vài lần, lại không bắt được Lý Nhàn giống như ánh trăng trong nước.

Lý Nhàn ngã xuống là do hắn cố ý làm như vậy.

Cho nên người kia nhất định sẽ không bắt được Lý Nhàn, bởi vì Lý Nhàn đang cố né khỏi nàng.

Bị người khác im hơi lặng tiếng đến gần bên mình còn cách không đến một thước, chuyện này đối với Lý Nhàn thực sự chính là một cơn ác mộng! Nếu như người này muốn giết hắn, hắn tin rằng mình có lẽ đã lại đến tây phương gặp Phật Tổ Như Lai rồi. Nếu như người này từ phía sau lưng cho hắn một đao, thậm chí không cần phải đến gần như vậy đã ra tay, dựa vào tài bắn cung của người Tắi Bắc, hoàn toàn có thể cho hắn một kích trí mạng ở khoảng cách cách đó hơn mười mét.

Cho nên việc Lý Nhàn ngã xuống hoàn toàn là hành động theo bản năng. Tuy rằng lúc hắn rơi xuống cũng đã đoán được người này không có ác ý, nhưng hành động của hắn cũng không thể dừng lại được rồi.

Chỗ hắn ẩn nấp cách mặt đất ít nhất bảy tám mét, nếu hắn cứ tự do ngã xuống như vậy, cho dù là trên mặt đất sáng hôm nay đã được phủ lên một lớp tuyết dày, cứ như vậy có thể hắn sẽ ngã đến mức thất điên bát đảo.

Ở giữa không trung, Lý Nhàn nhanh chóng rút dao găm từ trong tay áo ra cầm trong tay, sau đó mạnh mẽ cắm vào cành cây, đồng thời thân mình sẽ cong lên, hai tay nắm lấy dao găm, hai chân vắt lên cành cây.

Trong lúc rơi, dao găm cắm vào trên vỏ cây cắt một đường dài khoảng một thước mới dừng lại. Tiếng dao găm cắt vỏ cây cùng với tiếng đế giày ma sát không đến mức chói tai nhưng cũng khiến người khác kinh sợ.

Lý Nhàn dừng lại giữa không trung không hề tiếp tục bất động nữa, nhanh chóng nhìn thoáng qua khoảng cách tới mặt đất. Sau một giây đồng hồ xác định là an toàn thân mình hắn khẽ nhún, rút dao găm ra, rất tự nhiên, phóng khoáng và phong độ lộn ngược người lại, sau đó vững vàng rơi xuống lớp tuyết.

Ngẩng đầu, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người kia ở trên cành cây, lại nghe thấy tiếng thở phào như trút được gánh nặng.

Hắn hiểu được ý tứ của tiếng thở phào kia, xem ra cái người ngốc ngếch nhảy đến phía sau mình kia thật sự không có ác ý gì. Lý Nhàn cố căng mắt ra nhìn kĩ, phát hiện trên chạc cây có một người rất xinh đẹp đang ngồi, mặc một bộ quần áo lông màu trắng không nhìn ra được chất liệu là gì.

- Ngươi không sao chứ, người Hán?

Từ trên cành cây truyền xuống một giọng nói trong trẻo ân cần hỏi thăm, giọng điệu rất chân thành.

Lý Nhàn ngẩng đầu, có chút tức giận đáp lại:
- Nếu ta xảy ra chuyện thì ngươi định làm thế nào?

Hắn vui mừng vì chính mình không bắn ra mũi tên từ cái nỏ cầm sắn trên tay trái, nếu không phải một giây trước khi hắn rơi xuống nghĩ người kia chỉ là muốn hù doạ mình một chút thôi, nếu không trong lúc hắn đang ngã xuống đã cho cái người to gan lớn mật kia vài mũi tên rồi. May mà hắn không làm như vậy, lúc Lý Nhàn nhìn rõ dung mạo của cô bé kia, hắn càng cảm thấy may mà bản thân không huỷ đi một cô gái thanh thuần giống như thiên nhiên kia.

- Nếu như ngươi có chuyện? Nếu như ngươi ngã gãy chân, vậy nhà ngươi ở đâu ta sẽ cõng ngươi đến đó. Nếu ngươi ngã gãy tay, ta sẽ... ta sẽ..., dù sao thì cũng không cần cõng ngươi nữa rồi. Ô Mã đại thúc rất biết cách trị thương, chắc chắn sẽ không khiến ngươi có cảm giác đau đớn nhiều lắm.

Lý Nhàn mím mím môi, trong lòng tự nhủ chẳng nhẽ trong mắt cô người chỉ có tay và chân sao?

Hắn ngửa đầu nhìn thiếu nữ cách đó bảy tám mét, không hề có ác ý muốn xem cô gái kia xuống dưới kiểu gì. Chỉ có điều vừa nghĩ đến người ta có thể im hơi lặng tiếng đến cách mình chỉ hơn một thước, làm sao có thể không xuống được đây? Cho nên Lý Nhàn mân mê miệng, lẩm bẩm:
- Jehovah, nếu như ngài có thể khiến nàng ngã xuống từ trên cây ta sẽ mua cho ngài một cái áo cà sa mới.

- Aaaaaaa....!

Một tiếng hét kinh hãi.

- Ha ha.

Một tiếng hoan hô.

Cũng không biết có phải là Jehovah thích áo cà sa hay không mà không biết từ chỗ nào xuyên đến đẩy cô bé kia xuống, hay là do cái cành cây tùng do tuyết rơi mà rất trơn, thân ảnh màu trắng của cô gái kia lung lay ở trên đầu cành một chút, sau đó ngã xuống đất từ trên cành cây cao bảy tám mét.

Lý Nhàn mặc dù đang cười, hơn nữa lúc đầu né tránh để tránh bị cô bé kia ngã trúng, nhưng hắn vẫn theo bản năng nắm chặt tay lại, cuối cùng trong một giây đồng hồ thuyết phục mình trong lúc cô bé kia rớt xuống thì đẩy cô một cái. Cực kì chính xác, Lý Nhàn thật sự chưa từng nghĩ đến việc đi cứu cô gái không cẩn thận kia. Cho dù nàng nhìn rất nhỏ nhắn, nhiều nhất cũng chỉ khoảng sáu bảy mươi cân là cùng, nhưng nếu như từ trên cao sáy bảy mét rơi xuống mà đưa tay ra đỡ, Lý Nhàn xác định trăm phần trăm hai cánh tay của mình chắc chắn sẽ bị tàn phế.

Trước khi rơi xuống đất hoặc là đẩy một cái, hoặc là đá một cước.

Lý Nhàn nghĩ, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Đáng tiếc, Lý Nhàn phát hiện hắn nghĩ nhiều chuyện trong thời gian ngắn như vậy đều là uổng phí. Tự an ủi mình như vậy không phải là lời nói thấy chết mà không cứu bắt đầu nói, lại không thể không nuốt ngược lại.

Thư thái giống như một con chim yến, cô gái mặc trên người toàn bộ đều là một màu trăng lông mềm như nhung thoạt nhìn giống một con thỏ yêu, trong lúc nàng rơi xuống giữa không trung trong tay bỗng nhiên phun ra một ít tơ nhện, sau đó con thỏ yêu biết phun tơ nhện lại giống hệt như sóc dán trên cành cây. Lý Nhàn mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Thỏ yêu biết phun tơ nhện hoá ra là một con sóc.

Lý Nhàn bị phán đoán suy luận của chính mình làm cho hoảng sợ.

Cô bé kia từ trên cây trượt xuống, sau đó thu cái tơ nhện kia lại. Động tác rất nhanh, tơ rắn to như ngón cái quấn ở trên cổ tay của nàng. Lý Nhàn theo bản năng nhìn kỹ hơn, hoá ra là một cái roi, chỉ có điều là màu vàng tươi nên không biết làm bằng chất liệu gì. Xem ra độ co dãn không tệ, sức kéo cũng tốt, hơn nữa lại mềm mại.

- Ngươi doạ ta sợ, ta cũng doạ ngươi sợ.

Cô gái đi về phía trước hai bước, nhìn thẳng vào mắt Lý Nhàn. Mắt của nàng rất đẹp, hơi cong cong giống như trăng lưỡi liềm, mà khuôn mặt lại mang theo nét trẻ con, mặt rất trắng, trên mặt còn xoa một lớp phần màu hồng nhìn rất đẹp. Chỉ có điều màu hồng này cũng không phải là vẽ lung tung lên, có lẽ là do trời rất lạnh, có lẽ nàng vừa vận động. Lông mi cong vút, mắt to nheo lại cũng cong cong, miệng nhỏ nhắn thì hơi vểnh về phía trước, nhưng vẫn hơi cong cong.

Không ngờ nàng cao bằng Lý Nhàn.

Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ không ngại mất mặt, xem ra cũng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, lại cao bằng mình, mà mình mới mười hai tuổi. Lý Nhàn không nhịn được kiêu ngạo nghĩ, lần đầu tiên thấy tốt vì tuổi của mình. Dù sao, nếu như không chuyện bất đắc dĩ về tiểu cô nương kia, hơn nữa cô nương này còn rất xinh đẹp, loại bất đắc dĩ này lại càng nhiều hơn rồi, nhiều đến mức sau đó không còn bất đắc dĩ nữa mà là tự ti.

- Thật xin lỗi, hình như ta làm ngươi sợ rồi.

Lý Nhàn không hề lùi một bước, kiêu ngạo giống như gà trống dựng thẳng đuôi lên.

- Vì sao ta rơi xuống ngươi lại không sợ hãi?

Cô gái mở to hai mắt hỏi:
- Mỗi lần ta cố tình rơi từ trên cây xuống, a a của ta đều sợ tới mức mặt trắng bệch, nương của ta lần nào cũng sợ tới mức kêu to. ( chú thích 1)

Nàng hất cằm lên nói, dáng vẻ rất tự hào.

- Cô cảm thấy như vậy chơi rất vui sao?

Lý Nhàn liếc nàng một cái.

Không đợi nàng kịp phản ứng, Lý Nhàn nhíu nhíu mày hỏi:
- Người Tập?

Câu trả lời chính là một cây roi quất tới, quất thẳng về phía bả vai của Lý Nhàn, roi vút vút xé gió đánh tới, cô bé vô cùng tức giận trả lời:
- Ngươi mới là người Tập, cả nhà ngươi là người Tập.

Lý Nhàn nhẹ nhàng khéo léo tránh khỏi, không nhịn được vì cô bé trở mặt còn nhanh hơn lật sách này mà giận dữ. Vừa rồi còn chơi rất vui rất thanh thuần, nhanh như vậy liền biến thành nữ vương, Lý Nhàn trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thích ứng được, chẳng nhẽ người Tập có ý tứ giống như xử nam sao?

Lý Nhàn vừa trốn tránh roi, vừa giận dữ hỏi:
- Sao cô lại không nói lí lẽ như vậy, đầu tiên là doạ người sau đó lại đánh người, cô tưởng ta là con chó con mèo nhà cô à?

Cô bé kia vừa vung roi vừa hét:
- Chính là đánh ngươi, ai bảo ngươi bảo ta là người Tập.

Lý Nhàn cũng tức giận, lấy dao găm từ trong tay áo ra, đỡ lấy cái roi kia, không ngờ cái roi kia dẻo dai quấn vào dao găm lại không bị cắt đứt. Hắn dùng sức giữ chặt dao găm, sau đó nâng tay trái lên, đem nỏ ở cổ tay nhắm vào má của cô gái kia giận dữ nói:
- Nếu tiếp tục cố tình gây sự ta sẽ bắn chết cô.

Thiếu nữ mặc áo lông trắng kéo vài cái không thu hồi lại được roi, sắc mặt nàng gấp gáp đến mức đỏ bừng.

- Ngươi bắt nạt ta.

Nàng không kéo được roi về, bỗng nhiên buông tay ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc to, hoa lê gặp vũ.

Lý Nhàn lập tức cảm thấy vô cùng nhức đầu, làm gì vậy, sao lại có thể gặp một thiếu nữ không nói đạo lí như vậy. Mình rõ ràng là đi bắt rồng bay cho Độc Cô ca ca đấy, lại gặp phải tiểu nha đầu không nói đạo lí này. Lý Nhàn mặc kệ nàng, tuỳ ý vứt roi trên mặt đất xoay người đi:
- Nhìn cách ăn mặc của cô giống như một phi chủ lưu, quả nhiên không nói đạo lí.

Hắn vừa đi vừa than thở đúng là quá xui.

( Chú thích một: Người Khiết Đan gọi phụ thân là A A, gọi mẫu thân là nương nương.)

Ps: Thử viết chút chuyện tình cảm, đây là việc mà trong Đế Trụ chưa từng xuất hiện. Chuyện quân sự của Đế Trụ chủ yếu là cuộc chiến tranh giành quyền lực là chủ yếu, đương nhiên trong truyện cũng không thể thiếu cái gì, nhưng vẫn muốn bổ sung thêm vào một chút tình cảm, hình như viết không được tốt lắm, mọi người ủng hộ nhẽ