Lúc Lý Nhàn hạ lệnh thổi kèn lui binh, các binh lính rất không hiểu nhưng quân lệnh nghiêm khắc của hắn các binh lính đều đã được lĩnh giáo. Sau khi sáu điều quân lệnh được ban ra, quỷ dưới đao không phải là không có. Cho nên, mặc dù trong lòng các binh lính đang muốn liều mạng ngươi sống ta chết với Vũ Văn Thuật nhưng lại không thể không lùi về phía sau. Đúng vậy, ngay từ lúc đầu Lý Nhàn đã không muốn đối chiến với hai vạn tinh kỵ của Vũ Văn Sĩ Cập. Bởi vì đó là một chuyện không có bất kỳ ích lợi gì, ngược lại nó còn gây tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Cho dù đánh thắng thì có ý nghĩa gì chứ? - Vũ Văn Sĩ Cập đuổi giết đến thì phải làm sao bây giờ? Trần Tước Nhi lo lắng nói. Lý Nhàn khoát tay áo: - Ta đã sai Lạc Phó và Thiết Lão Lang dẫn kỵ binh yểm hộ phía sau. Yên tâm! Vũ Văn Sĩ Cập chắc sẽ không đuổi đến đâu. Gã đâu phải kẻ ngốc. Đúng theo như lời Lý Nhàn, chắc chắn Vũ Văn Sĩ Cập sẽ không đuổi giết đấy. Lá thư đó của Lý Nhàn thực ra không có ý gì khác, chỉ là nhắc nhở Vũ Văn Sĩ Cập có sự đề phòng tốt nhất mà thôi. Còn nhiệm vụ của mật điệp Phi Hổ chính là vỗ về cảm xúc của các binh lính, làm cho bọn họ trở nên phẫn nộ. Lại chính vì sự tức giận của bọn họ mà dẫn đến Vũ Văn Sĩ Cập không thể không ứng đối. Từ lúc bắt đầu, Lý Nhàn đã không muốn khai chiến với Vũ Văn Sĩ Cập, chỉ là để cho các binh lính hết hi vọng vào Đại Tùy mà thôi. Không cần phải nghi ngờ, chiêu thức đó quả là tuyệt diệu. Đương nhiên Vũ Văn Sĩ Cập không phải kẻ ngu, gã sẽ không sai kỵ binh của mình đi đuổi giết nhân mã của Lý Nhàn. Cho dù có thể toàn thắng thì sao chứ? Đường về còn rất dài, nếu hai vạn tinh kỵ này của gã thương vong quá nhiều thì gã lấy gì mà bảo vệ đám người Vũ Văn Thuật trở về? Gã cũng không phải thằng ngốc, ngược lại còn thông minh như một yêu nghiệt. Nhân mã của Lý Nhàn vừa rút lui là gã đã biết mình nên làm thế nào. Quân đội của Lý Nhàn rút lui rất nhanh hơn nữa còn rất có trật tự, chỉ một Lý Nhàn sao có thể khống chế được quân đội như vậy? Trong nháy mắt, gã đã đoán ra ngay sự tình, tuy không được đầy đủ nhưng cũng chẳng khác nhau là bao. Tên tiểu tử kia có mưu đồ lớn! Đây là phản ứng đầu tiên của Vũ Văn Sĩ Cập! Tên tiểu tử ngốc kia… lại không ngốc một chút nào. Đây là phản ứng thứ hai của Vũ Văn Sĩ Cập. Không ngờ hắn lại lựa chọn con đường như vậy, vì sao? Không ai có thể trả lời câu hỏi của Vũ Văn Sĩ Cập. Thoạt nhìn cứ tưởng sẽ phát sinh một cuộc đại chiến nhưng lại kết thúc một cách nhanh chóng như đầu voi đuôi chuột. Nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy như một trò đùa, trò đùa khiến người ta cười không nổi. Vũ Văn Sĩ Cập đoán được dụng ý của Yến Vân nhưng gã lại không có khả năng đi cản Yến Vân. Thiếu niên lang ấy mình đã từng muốn dùng, cách dùng như vậy đã tự nói với mình, hắn không phải là hạng người khuất phục trước người khác. Sau khi lửa tức giận bình ổn Vũ Văn Thuật cũng đã hiểu dụng ý của Yến Vân, điều này không khỏi làm cho ông ta phải nhìn người thiếu niên kia với một con mắt khác. Với tuổi của Yến Vân mà có thể tính kế như vậy điều này thậm chí còn khiến Vũ Văn Thuật sợ hãi. Người tự phụ như ông ta cũng biết lúc mình ở độ tuổi như Yến Vân chắc chắn là không có được tâm tính như vậy. Nhìn quân đội phía đối diện bỏ chạy có trật tự như thế, Vũ Văn Thuật không kìm nổi thở dài một tiếng. ]Đại Tùy… thật sự phải loạn sao? Một thiếu niên kinh thái tuyệt diễm như vậy đối lập với Đại Tùy, là nên tiếc cho Đại Tùy hay là tiếc cho người thiếu niên kia? Giờ phút này thậm chí ông còn quên mất, lúc mình biết được Yến Vân cứu hơn hai vạn binh lính trở về, đầu tiên là ông nghĩ sau khi quay về sẽ triệt trừ người thiếu niên kia thế nào. Đúng vậy, toàn quân đều bại, duy chỉ có người thiếu niên kia là dẫn được nhiều binh lính trở về như vậy, điều này khiến những đại tướng quân bọn họ phải tự xử thế nào? Quân viễn chinh bại rồi, Yến Vân giết trở lại cứu được hơn hai vạn binh lính, điểm sáng trong trận chiến này như vậy không nhiều. Nhưng vinh quang đó không thuộc về Vũ Văn Thuật ông. Đại Tùy vẫn còn hùng mạnh đấy, cho dù người thiếu niên kia có hai vạn binh mã thì cậu ta có thể làm gì chứ? Chỉ cần quay về lãnh thổ của Đại Tùy thì hơn hai vạn quân đội này không bao lâu nữa cũng sẽ bị triều đình nghiền thành bột mịn. Tiết Thế Hùng cũng đang nhìn đội quân phía đối diện rút lui như thủy triều, ông ta thở dài rồi quay lia nhìn con trai mình. Cùng lúc đó Tiết Vạn Triệt cũng đang nhìn ông ta. - Quay về là tốt rồi! Tiết Thế Hùng cười với con trai, nói một câu hai nghĩa. Tiết Vạn Triệt gật gật đầu lại một lần: - Đúng vậy, trở về là tốt rồi! ... Vũ Văn Sĩ Cập dẫn theo quân đội rút lui, không riêng gì bọn họ, đội ngũ trên đường rút lui không có nguy hiểm, sau khi trở lại ngoại thành Liêu Đông, Đại nghiệp Hoàng đế Dương Quảng giận dữ miễn hết chức quan của Vũ Văn Thuật nhưng lại gia phong cho Vũ Văn Sĩ Cập làm Tứ phẩm Ưng Dương lang tướng, thêm Ngân Thanh Quang, Lộc Đại Phu. Đội quân hơn hai vạn kỵ binh kia do Vũ Văn Sĩ Cập suất lĩnh, độc thành nhất quân không thuộc quyền quản lý của bất kỳ Đại tướng quân nào. Mấy đại tướng quân khác đều bị xử phạt, nhưng đám người Vũ Văn Thuật vẫn một mực khẳng định thất bại trong cuộc chiến Tát Thủy nguyên nhân là do Tân Thế Hùng lâm chiến bất lợi. Nhưng Dương Quảng không phải kẻ ngu, có một số thời điểm ông ta chỉ là lười động não mà thôi. Không đánh hạ thành Liêu Đông, không hoàn thành sự nghiệp vĩ đại ngược lại còn chôn vùi ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ nhất Đại Tùy. Điều này khiến cho Dương Quảng rất tức giận cũng bất đăc dĩ. Khí trời Liêu Đông thì càng ngày càng lạnh, đại quân không thể đánh tiếp. Hoàng đế Bệ hạ vô cùng thất vọng đành hạ chỉ khải hoàn. Quân Đại Tùy đông chinh lúc đến oanh liệt đã rút lui trong cô đơn. Rút rất nhanh, bỏ lại quân nhu chất như núi ngoài thành Liêu Đông. Ất Chi Văn Thanh đã kiên trì hết mức cực hạn kinh ngạc phát hiện ra quân Tùy rút lui. Hơn nữa lương thực ngoài thành cũng đủ cho trăm vạn đại quân ăn trong hơn nửa năm. Ất Chi Văn Thanh không thể tin nổi vật tư lại chất thành núi như vậy, lại không dám tùy tiện ra khỏi thành vì y nghi ngờ, đây là kế dụ địch của quân Tùy. Ngày đầu tiên, y đứng trên tường thành quan sát cả ngày không thấy bất kỳ dấu hiệu quân Tùy giết trở lại nào. Nhưng y không vội vã hạ lệnh cho lính dịch chuyển chướng ngại vật chặn cửa thành. Cho dù có đỏ mắt nhìn núi vật tư ngoài thành thì cũng không thể dễ dàng ra ngoài thành được.