Lý Nhàn bỏ bát rượu xuống, cười cười nói: - Thực sự tay nghề ủ rượu của người Cao Cú Lệ không được tốt lắm. Tuy đủ mạnh nhưng không có mùi thơm, không ngon, không ngon, thực sự rất không ngon.
Độc Cô Chân cười to nói: - Con người này, ta thành tâm như vậy mời ngươi uống rượu sao còn chê rượu của ta không ngon.
Lý Nhàn nói: - Không phải vậy, sao rượu của ngươi lại không ngon? Rõ ràng là ta nói rượu của người Cao Cú Lệ quá kém, rượu này không phải tự ngươi mang đến đây, sao lại trách móc ngươi được?
Độc Cô Chân nói với thâm ý: - Tuy không phải ta mang đến nhưng ta cướp đến, vậy thì là của ta rồi.
Lý Nhàn gật đầu nói: - Có lý, rất có lý!
Sắc mặt của Tiết Vạn Triệt hơi đổi, theo bản năng liếc nhìn Độc Cô Chân một cái. Độc Cô Chân cười ha hả rồi dùng dao găm cắt một miếng thịt nướng đưa cho Lý Nhàn: - Ta tự nướng đấy, nếm thử xem hương vị thế nào?
Lý Nhàn nhận lấy đầu tiên là đưa vào gần mũi ngửi ngửi, rồi lập tức khen: - Tục Công huynh thật bản lĩnh!
Không ai chú ý đến, Lý Nhàn dùng ngân châm trong khe tay đâm vào miếng thịt nướng kia. Lúc Lý Nhàn nhìn thoáng qua thấy cây châm không đổi màu liền khen ngợi một câu. Hắn há mồm cắn một cái rồi nhai từ từ nuốt.
- Bên ngoài nướng vàng óng lại giòn, thịt bên trong rất mềm, ngon lắm!
Lý Nhàn nhét miếng thịt vào miệng rồi dùng dao cắt một miếng đưa cho Tiết Vạn Triệt nói: - Nào, Mưu Viễn huynh, huynh chúng nếm thử đi.
Tiết Vạn Triệt nhận lấy miếng thịt theo bản năng, sau đó nhét vào miệng. Lý Nhàn cười cười hỏi: - Thế nào, Mưu Viễn huynh thoạt nhìn hình như không được tập trung lắm? Hay là trong lòng có chuyện gì, nói ra nghe xem, đệ Tục Công huynh không phải người ngoài, cũng có thể tham mưu giúp huynh một chút.
Tiết Vạn Triệt liếc mắt nhìn Độc Cô Chân một cái, người kia có vẻ như thích thú với rượu mạnh của người Cao Cú Lệ. Không ngờ nhấp từng ngụm nhỏ, dường như hết sức say mê, hoàn toàn không thấy ánh mắt của Tiết Vạn Triệt. Trong lòng Tiết Vạn Triệt hơi động, một nỗi bất an dâng lên.
- An Chi, thực ra lần này mời đệ tới, Tục Công và ta nghĩ…
Tiết Vạn Triệt mới nói nửa câu, Độc Cô Chân liền ngăn lại: - Là muốn thương lượng với ngươi một chút. Ngươi xem, quân đội hơn 2 vạn người chỉ một mình ngươi dẫn dắt. Ta và Mưu Viễn huynh vẫn chưa giúp đỡ được gì. Nhìn thấy một tòa thành lớn của người Cao Cú Lệ phía trước, ta nghĩ chắc chắn ngươi phải đánh một trận? Ta thấy, đội quân hơn 2 vạn người này ba người chúng ta mỗi người dẫn 9 ngàn nhân mã, thay phiên nhay công thành thế nào?
Gã híp mắt nói.
Tiết Vạn Triệt lập tức sửng sốt, không thể tin nổi Độc Cô Chân, y còn chưa kịp nói gì thì Lý Nhàn đã lén lút kéo y ở dưới mặt bàn một chút.
Lý Nhàn cười nói: - Ta còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra là chuyện này…Ngươi trực tiếp nói với ta không được rồi, thế nào cũng phải mời ta uống rượu trước đã, nhỏ mọn! Trước khi ta đến đã nói với Hùng Khoát Hải. Định là giao một vạn trọng giáp của hắn cho Tục Công suất lĩnh. Ta cũng không ép hắn, nhưng đã khuyên hắn một hồi.
Lần này đến Độc Cô Chân ngây người ra.
Động tác uống rượu của gã cứng đờ nhìn Lý Nhàn ngạc nhiên hỏi: - Thật sao?
Lý Nhàn mang túi rượu tới rót cho Độc Cô Chân một bát đầy nói: - Còn giả bộ nữa? Nếu ngươi không tin, ta đi gọi Hùng Khoát Hải đến ngay bây giờ. Ngươi có thể giáp mặt hỏi y. Ngoài ra, ta biết Mưu Viễn huynh am hiểu chỉ huy kỵ binh, cho nên sáng nay đã nói cho Lưu Mãn và Thiết Lão Lang. Sau này kỵ binh thuộc quyền chỉ huy của Mưu Viễn huynh. Về phần Tục Công huynh, cảm thấy đội quân kia nên để ngươi nắm giữ. Chiều nay đi chỉnh đốn là được, ba người chúng ra đều là từ huynh đệ từ Tát Thủy chém giết đi ra. Soái vị này của ta là hai người các ngươi nhường cho ta, việc nhỏ này hà cớ phải phiền toái như vậy?
- Ngươi nói là ngươi muốn giao bộ binh trọng giáp của Hùng Khoát Hải cho ta.
Độc Cô Chân vẫn không thể tin được, mở to hai mắt nhìn lại một lần hỏi.
Lý Nhàn giả vờ không vui nói với Tiết Vạn Triệt: - Ngươi xem không ngờ Tục Công huynh lại không tin ta. Mưu Viễn huynh, ta thấy ta không cần phải gọi Hùng Khoát Hải đến, huynh ấy nói gì cũng không chịu tin ta.
Tiết Vạn Triệt khó xử nói: - An Chi, thực ra ta muốn nói là…
Độc Cô Chân vội vàng nói: - An Chi, ta làm sao lại không tin ngươi, nào nào, uống rượu, uống rượu. Hôm nay không nói việc quân, Mưu Viễn, ngươi ngây ra đó làm gì, uống trước rồi nói sau.
Tiết Vạn Triệt trừng mắt nhìn Độc Cô Chân nói: - Ta muốn nói gì rõ ràng là ngươi hiểu, vì sao ngươi lại mấy lần ngăn cản ta?
Lý Nhàn làm bộ hơi sửng sốt, rồi lập tức khuyên giải nói: - Mưu Viễn huynh, uống hai chén rượu này sao lại lên cơn tức thế? Nào nào, ngồi xuống.
Tiết Vạn Triết cảm giác thấy khác thường liền lập tức trừng mắt lườm Độ Cô Chân rồi ngồi xuống. Lúc Tiết Vạn Triệt ngồi xuống, Lý Nhàn đứng lên rót rượu cho y. Chỉ có điều Tiết Vạn Triệt không hiểu nhìn Lý Nhàn, không chú ý đến Độc Cô Chân lặng lẽ ra hiệu. Lúc rót rượu ngón tay út của Lý Nhàn hơi động một chút, trướng vải xốc lên, binh lính nhìn thấy thủ thế của Độc Cô Chân thì lặng lẽ lui xuống. Sau khi Lý Nhàn rót rượu cho Tiết Vạn Triệt thì cười ha hả nói với Độc Cô Chân: - Ngươi xem, Mưu Viễn huynh đang giận ta, xem ra y cũng muốn Hùng Khoát Hải, đó quả là một viên hổ tướng.
Tiết Vạn Triệt vội la lên: - Không phải ta.
Độc Cô Chân nói: - Ngươi cướp cái gì, ngươi muốn y ta tặng cho ngươi. Một mãng phu thôi mà, thực ra ta còn không để ý đến. Nếu không hai người chúng ta đổi đi, ta đi dẫn kỵ binh?
Thấy bát rượu của Độc Cô Chân rỗng không, Lý Nhàn lại rót đầy cho gã.
- Không phải Tục Công huynh đã nói rồi sao, hôm nay không nói chuyện quân. Vẫn còn nói nữa, rượu của người Cao Cú Lệ này uống mấy bát mới thực sự thấy có mùi vị.
Độc Cô Chân cười nói với Lý Nhàn: - Chính xác, uống mấy bát là muốn đi tiểu tiện. Đắc tội!
Tiết Vạn Triệt cảm giác thấy có cái gì đó không ổn nhưng Lý Nhàn ra hiệu mấy lần y không nên tức giận. Y biết chắc là Lý Nhàn cũng đã nhìn ra điều gì đó, thấy Độc Cô Chân đứng dậy muốn đi ra ngoài. Lý Nhàn cũng đứng lên nói: - Ta cũng vừa mới nhớ ra, Tục Công huynh, ta đi cùng huynh tiện thể gọi huynh đi xem xem một chút. Bộ binh trọng giáp của Hùng Khoát Hải đã hạ lệnh điều vào trong doanh trại của huynh rồi, lúc này chắc là đã đến rồi.
Độc Cô Chân biến sắc, ngượng ngùng cười nói: - Muốn đi tiểu tiện sao có thể hai người cùng đi chứ, bỏ lại một mình Mưu Viễn chẳng phải thất lễ sao? An Chi, ngươi đi trước, chờ ngươi về ta lại đi.
Lúc Lý Nhàn xoay người đã nháy mắt ra hiệu với Tiết Vạn Triệt, cuối cùng lần này Tiết Vạn Triệt cũng không sai ý, y lập tức đứng lên nói: - Đi tiểu thôi mà, các ngươi cũng nhịn được sao? Ta không thể nhịn nổi, ta và An Chi cùng đi.
Độc Cô Chân há miệng thở dốc, khó mà nói gì, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn Lý Nhàn và Tiết Vạn Triệt ra khỏi quân trướng, trong lòng thầm nói tha cho các ngươi sống thêm một lát. Nhớ đến vừa rồi Lý Nhàn đã nói điều bộ binh trọng giáp của Hùng Khoát Hải đển, trong lòng gã vừa động, đứng dậy định ra ngoài trướng vải nhìn, cũng sợ Lý Nhàn và Tiết Vạn Triệt nhìn ra manh mối gì mà mượn cơ hội chạy trốn. Gã mới đứng lên bỗng trong đầu trầm xuống suýt nữa thì ngã quỵ, vịn vào bàn lắc lắc đầu. Độc Cô Chân mắng một câu: - Rượu nóng của người Cao Cú Lệ mạnh quá, quả nhiên không phải thứ tốt.
Gã cho là mình uống hơi nhiều nên không thèm để ý.
Chân nam đá chân chiêu đi ra ngoài quân trướng, quả nhiên là nhìn thấy từ xa Hùng Khoát Hải đã dẫn một đội trọng giáp ngàn người đến, tấp nập hình như đang dựng lều trại.
Gã nhếch mép cười nhìn Yến Vân và Tiết Vạn Triệu đi lên chỗ sườn núi cao, trong lòng tự nhủ Yến Vân quả là một tên ngu ngốc.
...
Sau khi ra ngoài quân trướng, Lý Nhàn cố tình đi sau Tiết Vạn Triệt, rời khỏi quân trướng hơn 10 thước bỗng phì cười, lập tức thấp giọng nói: - Trong binh pháp không có chiêu đi tiểu để trốn thế này.
Tiết Vạn Triệt cười khổ nói: - Không biết hai người các ngươi hôm nay thế nào mà đều cản không cho ta nói chuyện.
Lý Nhàn thở dài: - Mưu Viễn huynh của ta, chỉ sợ chỉ có một mình huynh vẫn chưa phát hiện ra bữa rượu Độc Cô này là ...Hồng Môn Yến đấy.
Tiết Vạn Triệt sửng sốt, lập tức biến sắc nói: - An Chi, ngươi có ý gì?
Lý Nhàn đứng ở phía sau sườn núi chép miệng thấp giọng nói: - Độc Cô chỉ e không muốn để cho hai chúng ta sống sót quay về Đại Tùy thôi. Giấu diếm phục binh, ha ha, chiêu này làm quá thật đẹp! May mà ta mượn đi tiểu kéo ngươi ra ngoài. Nếu không đợi thêm lúc nữa, chỉ e chúng ta sẽ biến thành con quỷ phiêu đãng ở núi hoang này đấy.
Tiết Vạn Triệt nhìn sang bên kia, quả nhiên có người rụt đầu mạnh trở về. Rõ ràng là mình và Yến Vân đều bị theo dõi. Quay đầu nhìn lại quân trướng của Độc Cô Chân, thấy Độc Cô Chân đã đứng ở cửa nhìn họ chằm chằm.
- Ngươi đã biết sớm từ trước?
Tiết Vạn Triệt thấp giọng hỏi.
Lý Nhàn rất vui sướng đi tiểu, sau đó sướng run lên hai cái nói: - Mưu Viễn huynh, có chuyện ta vẫn gạt ngươi.
- Cái gì?
- Ngươi và Độc Cô, ta vẫn phái người theo dõi. Trước khi Độc Cô phái người phục binh ngoài trướng vải, người của ta đã lén lút nói cho ta biết.
Tiết Vạn Triệt ngây người ra rồi lập tức căm giận nói: - Đây là vì sao?
Lý Nhàn nói: - Một lát nữa sẽ giải thích với ngươi.
Trong sự kinh ngạc và tức giận không hiểu của Tiết Vạn Triệt, Lý Nhàn bỗng xoay người hô: - Tục Công huynh, ngươi sao rồi? Hô xong, không ngờ Lý Nhàn lao thẳng đến chỗ trướng của Độc Cô Chân. Tiết Vạn Triệt không hiểu vì sao lại thế này, theo bản năng nhìn lại kinh ngạc thấy Độc Cô Chân đã ngã ở cửa quân trướng.
Đây là chuyện gì?
Tiết Vạn Triệt ngây người ra.
Lý Nhàn xông thẳng đến chỗ Độc Cô Chân, nhưng lúc này đã thấy gã ngã xuống đất. Phục binh ở bốn phía quân trướng lập tức lao ra, còn Lý Nhàn đúng lúc giảm tốc độ. Mười mấy thân binh tay cầm đao vây Độc Cô Chân lại.
- Các ngươi làm gì?
Lý Nhàn dừng chân chỉ vào thân binh hô lên.
Nhìn thấy những thân binh này lao ra, cuối cùng Tiết Vạn Triệt cũng tin lời Lý Nhàn vừa nói. Hóa ra, không ngờ hôm nay thực sự Độc Cô Chân định giết mình và Yến Vân. Y quả thực không ngờ, Độc Cô Chân lại hiểm ác đến mức này. Chỉ có điều không biết vì sao, Độc Cô Chân lại ngã xuống. Lúc y nghe thấy Lý Nhàn gào to một tiếng, theo bản năng xông về phía trước nhưng chân bỗng mềm nhũn, bụng đau thắt. Y chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi rồi mặt tối sầm ngã xuống.
Trong khoảnh khắc y ngã xuống đó dường như cảm thấy bóng của Yến Vân cũng lắc lư ngã xuống.
Đây là thế nào?
Trong bụng đau như dao cắt, thần trí của Tiết Vạn Triệt mơ hồ. Trong cơn mơ hồ y nghe thấy không ít người reo hò, sau đó có tiếng binh khí giao nhau. Sau đó, Tiết Vạn Triệt không biết gì nữa. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, y dường như thấy phụ thân đang vẫy tay mình, bên cạnh phụ thân, là em trai Tiết Vạn Quân béo mập, người mà mình luôn đấu võ mồm, vẫn luôn hơi khinh thường. Phụ thân và Tiết Vạn Quân hình nhưng đang vẫy tay với mình, còn giống như đang gọi gì đó, chỉ có điều… y không nghe rõ được.