Tưởng Lộc Phi Phi

Chương 21

Sau khi quảng cáo được hiệu chỉnh và biên tập lại, đoạn kết lập tức trở nên "ý vị thâm sâu".

Cảnh Phỉ Thường bước về phía Trần Việt Dương vừa cho thấy sự "yêu thích" quần lót của mình, càng cho thấy sự "yêu thích" dành cho Trần Việt Dương.

Nói tóm lại thẳng thì thẳng, cong thì cong, người xem ắt sẽ hiểu.

Lần này, Phỉ Thường nhập vai rất nhanh, nữ chính nấm kim châm vừa xông tới, quấn lấy cậu, làm vài kiểu pose quyến rũ, cậu đã có thể đặt tay lên eo cô hết sức mượt mà.

Cảnh này được quay từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đến sáu lần, thế là tay của Phỉ Thường cũng sờ cái eo bé tẹo của nấm kim châm sáu lần.

Ở ngoài trường quay, giọng Trần Việt Dương đầy vẻ hối lỗi, nói với phía quản lý thương hiệu: "Thực sự xin lỗi, tối nay tôi còn phải ghi hình, lịch trình rất dày. Thay đổi kịch bản tốn mất một tiếng đồng hồ, xin hỏi không biết có thể đẩy nhanh tốc độ thêm một chút được không ạ?"

Phía thương hiệu hiểu ý ngay, lập tức báo với đạo diễn.

Đạo diễn nhìn màn hình, cảm thấy cũng được rồi, vỗ bảng một cái, quyết định kết thúc cảnh này, chuẩn bị chuyển sang cảnh tiếp theo.

Cảnh Quý Nhân: "...... Sao anh không biết tối nay cậu phải ghi hình chương trình gì nhỉ?"

Trần Việt Dương cười như đúng rồi: "Thế chứng tỏ là anh chưa làm tròn trách nhiệm của quản lý."

"......"

Cảnh tiếp theo là cảnh solo của Trần Việt Dương: Anh bước ra trong ánh đèn vàng mờ ảo của quán bar, từng bước, từng bước tiến vào ánh đèn tụ trung tâm. Ánh đèn tụ nhẹ nhàng làm nổi bật lên cơ thể của anh, anh nhướng mày, mỉm cười, công kích trực tiếp vào trái tim của tất cả mọi người.

Đừng tưởng phân cảnh này trong video quảng cáo được công bố chỉ vỏn vẹn có 10 giây, lúc quay không thể nào thu được hết sự mờ ảo kỳ diệu, đổi máy quay hai ba phút, góc quay cũng đổi bảy tám lần.

Mặt người quay phim nghiêm túc, ông thì thầm gì đó với đạo diễn.

Phỉ Thường lén chui ra đằng sau lưng đạo diễn, ngó vào màn hình chính, như thể Trần Việt Dương cảm nhận được gì, quay đầu nhìn thẳng vào ống kính.

Tiêu cự máy quay từ mờ ảo thành sắc nét, vẻ đẹp nam tính của anh như tràn hết ra cả màn hình tổng.

Phỉ Thường cảm thấy bản thân mình xin phép được tử vong.

Nguyên nhân tử vong: máu không đủ lên não.

Trần Việt Dương đã debut được nhiều năm rồi, nền móng sự nghiệp thành công vững chắc, đạo diễn yêu cầu quay đi quay lại với nhiều góc độ khác nhau, động tác của anh mỗi lần thay đổi góc không hề thay đổi.

Phỉ Thường quan sát một hồi, nhận thức được khoảng cách giữa mình và sư huynh xa biết mấy, sự tự ti bắt đầu nảy mầm trong cậu.

Đến cảnh cuối cùng là ba người cùng lên sàn.

Nấm kim châm đi về phía Trần Việt dương, Phỉ Thường đưa tay chặn cô lại, khí thế bừng bừng.

Kết quả Phỉ Thưởng háo hức muốn thể hiện quá, dùng sức quá đà.

Nấm kim châm gầy gò ốm yếu, thân cao mét bảy lăm người nặng vỏn vẹn 45 ký, suýt chút nữa bị Phỉ Thưởng dùng một tay quăng ra góc nhà.

Nấm kim châm sợ tới mức bật khóc tại chỗ.. ngôn tình hoàn

Trần Việt Dương nhã nhặn, vội nhẹ giọng an ủi, nấm kim châm theo đà nhào vào vai anh, ăn no đậu hũ của nam thần.

Phỉ Thường vừa tức vừa hối hận, cậu cũng muốn dựa vào vai anh rồi nhẹ rơi lệ mà.

Nhưng cậu cao như thế này, nhào tới thì không giống mèo con làm nũng mà giống mãnh hổ vồ mồi thì có.

Đến khi quay lại cảnh này, Phỉ Thường đã nhớ kỹ, tay dừng lại, cách người nấm kim châm 3cm, tuyệt đối không động vào một cọng tóc của cô.

Lần này thuận lợi được duyệt.

——Cái bóng đèn kia đáng ghét vãi nồi.

Đừng tưởng quảng cáo chỉ vỏn vẹn có một phút, thực tế quá trình quay phim phải quay đi quay lại, sửa tới sửa lui, họ bắt đầu ghi hình lúc 8 giờ sáng mà đến tận 4 giờ chiều mới đóng máy, lê thê cả một ngày trời.

Đến khi Phỉ Thường và Trần Việt Dương quay về phòng thay đồ, Phỉ Thường đơ người ngồi trên ghế, không dám ho he dù chỉ là một chút.

Trước đó hai người họ tẩy trang, rồi mới quay trở lại phòng thay đồ.

Trần Việt Dương rất coi trọng hình ảnh của mình, chỉ cần rời khỏi ống kính, lập tức mặc áo choàng kín kẽ vô cùng, thắt lưng cũng buộc đến là chặt.

So với anh thì Phỉ Thường không nhận thức được bảo vệ hình ảnh như thế, áo choàng mở phanh ra, quần lót tứ giác màu ôm trọn lấy cặp mông cánh bướm được đạo diễn khen ngợi hết nấc.

Trần Việt Dương: "Mệt lắm à?"

"Vâng...... không phải kiểu mệt như là ghi hình chương trình tạp kỹ......"

Mặc dù chương trình tạp kỹ cũng thường xuyên phải ghi hình hàng mấy giờ đồng hồ liền, nhưng trong quá trình quay thì sẽ luôn được vận động, chơi trò chơi, nói chuyện, tương tác với nhau, vì vậy mặt tinh thần sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi. Nhưng quay quảng cáo thì phải lặp lại liên tục một động tác, có lúc còn phải dừng lại để điều chỉnh đèn, ống kính, thực sự là nhàm chán đến cùng cực.

So với Phỉ Thường đang não nề èo uột, nhìn Trần Việt Dương không có vẻ gì là đang cảm thấy nhàm chán cả. Anh là một thần tượng ưu tú đích thực, đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm được mài giũa cách thể hiện trước ống kính máy quay rồi.

Mầm non tự ti trong lòng Phỉ Thường lại nhú lên thêm một tý nữa.

Trần Việt Dương không biết tại sao tinh thần cậu đột nhiên lại xuống dốc thế, tưởng rằng cậu cảm thấy không khỏe trong người.

Anh đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn Phỉ Thường đang ngồi dúm dó trên ghế, đột nhiên đưa tay ra, đặt lên trán Phỉ Thường.

Trán ấm nóng.

Lòng bàn tay ấm nóng.

Trần Việt Dương chỉ đơn giản muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của em bé hươu cao cổ thôi, lo cậu mặc độc mỗi cái quần lót lâu quá bị cảm lạnh.

Lòng bàn tay chỉ áp lên trên cậu đúng năm giây, sau khi xác nhận rằng cậu không bị sốt, anh liền thu tay về.

Ai ngờ bàn tay ấy vừa tách ra chưa được nửa xăng ti mét thì bàn tay Phỉ Thường lập tức đuổi theo, mạnh mẽ tóm lấy tay anh.

Trần Việt Dương giật mình nhìn cậu, chỉ thấy gương mặt của thanh niên đỏ tưng bừng, đang nhìn anh chằm chằm, vừa bướng bỉnh, vừa kiên định.

"Sư huynh......" Phỉ Thường cảm thấy chắc chắn mình bị ma xui quỷ khiến rồi mới nói với ánh trăng cao quý xa vời vợi một câu không còn một cọng liêm sỉ nào đính kèm, "Thực ra, em đối với anh......"

Trần Việt Dương chưa kịp phản ứng gì, bóng đèn ở trên trần đột nhiên nổ đôm đốp, một tia sáng lóe lên, toàn bộ phòng thay đồ lập tức chìm vào bóng tối.

Nửa câu Phỉ Thường nói dang dở đột nhiên bị biến điệu, trở thành một câu hết sức ngắn gọn và có sức mạnh: "Cái đệt!"

Cái đệt, ấy thế mà lại là tại bóng đèn.