Tương Lai Thú Thế Chi Đổ Thạch Sư

Chương 13: Chương 13



Edit + Beta: Méo
Bang Đức thường ngày khá nhàn rỗi, muốn nói y có chuyện gì khác, thì thật sự không có, yêu thích duy nhất kiếp này đại khái chỉ dư lại ăn.

Vì vậy một thân thịt kia của y, hoàn toàn là do ăn mà ra, không chỉ có thời điểm Lâm Tố ở nhà cho y ăn theo tiểu táo, mà ở bên ngoài y cũng thường dùng tiền Lâm Tố cho để ăn uống.

Nhưng đừng thấy ngày thường Lâm Tố đối đãi với y quá tốt mà lầm.

Dù có tốt hơn nữa cũng vẫn có giới hạn, mà so sánh giữa Bang Đức với tiền tài, Lâm Tố hiển nhiên càng nghiêng về phía tiền tài, vì thế khi Bang Đức như không có việc gì đẩy cửa ra, nghênh đón y chính là một bàn tay của Lâm Tố, lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ bị Lâm Tố cho một bạt tai!
Một cái tát này của Lâm Tố không chỉ đánh tỉnh Bang Đức đang ngơ ngẩn, mà còn khiến Lâm Phong và San Sát hoảng sợ, đương nhiên Lâm Phong biết nguyên do thì đỡ hơn một chút, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới Lâm Tố một câu cũng chưa nói đã trực tiếp ra tay.

Điều này cũng đủ thấy được Bang Đức ở trong lòng Lâm Tố bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi.

"Mỗ phụ, ba làm gì đánh tôi?" Bang Đức bụm mặt, một bộ dáng thế giới quan đều nát.
Lúc này hỏa khí hừng hực của Lâm Tố mới hạ xuống một chút, trước mặt tiền tài, cái gì giống đực với không giống đực, cũng chỉ là đồ vứt đi, cho dù Thiên Vương có đến cũng không khá hơn.

Huống chi, Lâm Tố còn có tiềm chất người đàn bà chanh chua, lúc này đây đều được y bộc lộ ra hết.
"Thằng nhãi chết tiệt nhà mày, ngày thường tao cho mày ăn cho mày uống, mày lại dám trộm tiền của tao, sớm biết mày và thú phụ* kia của mày là cùng một dạng, lúc trước khi sinh ra tao nên bóp chết mày mới đúng, thế còn tốt hơn là để bây giờ mày chèn ép, tao cho mày trộm tiền, dám trộm tiền của tao!" Lâm Tố giống như bị điên nắm tay đánh tới tấp về phía Bang Đức, chẳng qua năm nay Bang Đức so với San Sát cũng chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng khổ người của y lại to gấp hai lần San Sát, đừng nhìn Lâm Tố là một người trưởng thành, ở trước mặt Bang Đức vẫn là có chút chưa đủ nhìn.
* Thú phụ = phụ thân thú nhân giống đực (của Bang Đức kia)
= phụ thân đê hèn, cầm thú
Méo: mình đoán từ này có 2 nghĩa 1 chỉ ông bố kia của Bang Đức có thể biến thân thành thú nhân và 2 là để nói ông bố kia đê tiện, không bằng cầm thú
Mới đầu Bang Đức bị Lâm Tố đánh còn có chút ngu ngốc, liên tiếp nhận mấy quyền, tuy không cảm nhận được bao nhiêu đau, nhưng phải biết rằng Lâm Tố cho đến bây giờ chưa từng đánh y như vậy, huống hồ Lâm Tố còn là vừa đánh vừa mắng, coi như ban đầu y không có nghe rõ Lâm Tố mắng cái gì, thì sau đó Lâm Tố vẫn luôn lặp lại.

Thời điểm y nghe được Lâm Tố nói trộm tiền, Bang Đức lập tức nổi giận, một bàn tay đánh ra, trực tiếp đẩy Lâm Tố về sau ngay tức khắc, vẻ mặt Bang Đức dữ tợn, đôi mắt híp lại chỉ còn một cái khe nhỏ, nhìn chằm chằm Lâm Tố đang ngã ngồi trên đất mở miệng nói: "Chửi loạn cái gì, kêu la cái gì, ai trộm tiền của ông, tôi không trộm, ông đừng đổ oan cho tôi, ông còn dám động đến tôi nữa, tôi liền đi kiện ông ngược đãi giống đực, đừng tưởng rằng ông là mỗ phụ của tôi mà tôi sẽ sợ!"

Trong lòng Bang Đức lúc này cũng bực bội vô cùng, ngày thường y quả thực cũng có làm ra mấy chuyện lấy trộm tiền của Lâm Tố, nhưng lần này y thực sự không làm, hơn nữa trước kia mặc dù Lâm Tố phát hiện cũng sẽ không nói lời nào, lần này y cái gì cũng không làm lại đột nhiên nhảy dựng lên đánh, Lâm Tố cho rằng Bang Đức y là kẻ dễ bắt nạt phải không!
Thời điểm Lâm Tố bị đẩy ra có chút ngơ ngẩn, dù thế nào y cũng không ngờ tới đứa con trai bình thường y nuông chiều nhất lại đánh y, còn nói muốn kiện y ngược đãi, nhất thời khiến Lâm Tố khiếp sợ cùng phẫn nộ, tóm lại là đủ loại cảm xúc phức tạp lẫn lộn làm cho y không thể mở miệng.

Vì vậy khiến Bang Đức tưởng lầm rằng Lâm Tố đã bị mình dọa cho sợ hãi, lại hoàn toàn không nghĩ tới, giây tiếp theo Lâm Tố đột nhiên nhảy dựng lên, không quan tâm mà nhào qua đánh Bang Đức, trong chốc lát đem Bang Đức đánh đến ngao ngao gào khóc.
Giờ khắc này Lâm Phong và San Sát cũng vô cùng khiếp sợ, thật sự không nghĩ tới sức chiến đấu của Lâm Tố lại mạnh mẽ như vậy! Bang Đức cố gắng che mặt, một quyền trực tiếp nện lên đầu Lâm Tố, xoay người ngao ngao chạy đi.

Mà Lâm Tố ăn một quyền của y trực tiếp nằm ngất trên đất, thế giới nháy mắt thanh tịnh.
Có lẽ đây là lần đầu San Sát gặp phải chuyện thế này, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Phong: "Hiện tại, làm sao bây giờ?"
Lâm Phong nâng tay xoa xoa mặt: "Trước đem mỗ phụ nâng vào trong giường đi, xem tình huống rồi nói sau." Bằng không còn có thể làm thế nào?
San Sát đại khái là bị dọa sợ, hiện tại hoàn toàn nghe theo lời Lâm Phong, gật gật đầu, cùng Lâm Phong, hai người đồng thời đem Lâm Tố nâng vào phòng, về phần Bang Đức chạy đi kia, hai người bọn họ cũng không dám đi tìm, nhìn kết quả của Lâm Tố xem, liền biết nắm tay của Bang Đức có bao nhiêu uy lực.


Lâm Phong dám cam đoan, Lâm Tố đánh lên người Bang Đức nhiều quyền như vậy, đều không thể sánh bằng một quyền này của Bang Đức.

Đi ra từ gian phòng Lâm Tố, trong lòng San Sát vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Lâm Phong: "Tôi, tôi...!Mỗ phụ sẽ không chết chứ?"
Lâm Phong nhìn thoáng qua lo lắng trên mặt San Sát, nghĩ thầm ít ra nhóc con này đối với Lâm Tố còn có chút tình cảm thật sự, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng thường ngày Lâm Tố vẫn luôn sai bảo San Sát, nhưng nếu so sánh với hắn thì vẫn tốt hơn nhiều, vậy nên San Sát lo lắng cho Lâm Tố cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là Lâm Phong cũng không có cảm nhận gì về phương diện này: "Không biết, tôi đói bụng." Nói xong tự mình đi tìm đồ ăn.
San Sát thấy Lâm Phong như vậy trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì, dù sao y cũng không thể nuốt trôi cơm được.
Lâm Phong vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhìn thấy hộp gỗ Lâm Tố ném bên cạnh, bên trong vẫn còn lại phong thư kia, không biết nghĩ như thế nào Lâm Phong lại trực tiếp duỗi tay thu lá thứ này vào không gian.

Vì việc của Lâm Tố, mà đến cơm chiều cũng không làm, Lâm Phong tự mình động thủ làm một chén mì sợi ăn xong mới cảm thấy thoải mái hơn.

Sáng sớm hôm sau Lâm Phong tỉnh dậy liền chuẩn bị đi làm, về phần Lâm Tố, tự nhiên đã có San Sát trông nom, dù sao hắn cũng không muốn quản nhiều.
Lúc trước hắn cố ý lấy miếng vải bố từ quần áo của Bang Đức, cũng là do ý muốn báo thù của tiểu hài tử này đi, vì thế lúc này trong lòng hắn cũng không có gì áy náy, dù sao trong mắt hắn, đây vẫn còn là nhẹ, Bang Đức thậm chí còn muốn mạng của tiểu hài tử, vậy nên y chỉ bị Lâm Tố không phân tốt xấu đánh một trận mà còn không đánh ra cái gì, thật sự là hời cho y rồi.

Chỉ là không chờ Lâm Phong ở quặng mỏ làm được bao lâu, đã thấy San Sát vội vã chạy tới tìm hắn: "Lâm Phong, cậu nhanh cùng tôi đi xem một chút, bọn họ nói, anh tôi rơi xuống hầm bất tỉnh nhân sự không biết ra sao."
Ha?
"Cậu còn thất thần làm gì, mau cùng tôi qua đó, một mình tôi không thể đỡ nổi y." San Sát thấy vẻ mặt Lâm Phong có chút khiếp sợ liền thúc giục nói.
Muốn mạng có mạng*, cái tên ngu xuẩn này tự chạy ra ngoài còn có thể rơi xuống hố, sao không trực tiếp chết luôn đi!
* Phần này chắc LP đang than phiền, QT là "要命也怨的要命" nên nếu ai có cách dịch sát hơn thì góp ý cho tui nhé.
Lâm Phong kịp phản ứng lại gật gật đầu, muốn nói với Liên Vũ một tiếng, nó đã trực tiếp đứng lên nói: "Em qua đó cùng anh."
"Được được, người nhiều sức lớn, đi cùng đi!" San Sát vội vàng thu xếp.
Hạ Lan đứng đằng xa nhìn qua bên này cũng lẳng lặng theo sau.
Thời điểm tới chỗ kia, không thể không nói lần này Bang Đức quả thực là rơi xuống một cái hầm, không giống Lâm Phong rơi vào trong bẫy rập săn bắt.
Bang Đức thấy người đến liền vừa khóc vừa nói quả thực giống như điên rồi, Lâm Phong nhìn vết máu tụ do Lâm Tố đánh trên mặt y, trên người cũng rách rưới chật vật đến không ra bộ dáng, hiện tại nhìn qua chỉ thấy tinh thần có chút mất bình tĩnh, lập tức cảm thấy đây đều là do lão thiên gia đến thay đứa nhỏ kia báo thù!
Không biết là ai ngay lúc này đột nhiên hô một tiếng: "Mau nhìn, trong hố bên kia có phải là cái tên họ Trương hay không?".