Tương Kiến Phi Hoan

Chương 1

1.

Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên người phụ nữ đó.

Nàng họ Thẩm, tên chỉ một chữ Tranh, là con thứ tư trong nhà, thế nên nhiều người cũng thường gọi nàng là Thẩm Tứ.

Thời khắc nàng chêt cực kỳ thê lương, cũng rất thống khổ, không ngừng nôn ra máu, lúc đó nàng chỉ mới hạ sinh chưa bao lâu. Ấy là lần đầu tiên ta biết, thì ra cơ thể người lại chứa đựng nhiều máu đến vậy.

Nhất định là đau lắm, ta thấy bàn tay nàng bấu chặt tấm nệm, đến nỗi gãy bật một móng tay. Vậy mà khoé môi vẫn dìu dịu nụ cười, có ấm áp, có lưu luyến, lại xen lẫn trộm mừng. Cánh môi nàng liên tục mấp máy, cũng không biết nàng lẩm bẩm gì, chắc là đang gọi tên của người nhà.

Cuối cùng, nàng thều thào kêu ta: "Tang... Tang Cát, người có thể, giúp ta gọi Hoàn Nhan Hoàng đến đây không."

Ta thật chẳng hiểu nổi, đã gần đất xa trời mà nàng còn muốn gặp Đại hoàng tử làm gì.

Nhưng đoán chừng nàng vẫn chưa hay, ngày hôm qua Đại hoàng tử vừa hạ lệnh, đợi khi nàng chêt thì đem thi thể nàng treo lên tường thành. Mục đích nhằm sỉ nhục quốc gia của nàng, để binh sĩ Đại Lương đóng quân bên kia bờ sông đều tận mắt thấy được.

Đại hoàng tử sẽ không bao giờ bị nàng lừa nữa, sẽ không bao giờ yêu nàng nữa, cũng không bao giờ đến đây nữa.

Vốn dĩ ta định mặc kệ nàng, nhưng nàng thật sự rất đáng thương, nên ngẫm nghĩ hồi lâu, ta quyết định diễn màn kịch nhỏ.

Bỏ đi, so đo với người sắp chêt làm gì, để thời khắc cuối đời nàng nếm được chút vui vẻ thôi.

Ta ra ngoài, cố tình kéo dài thời gian, vừa đảo một vòng lớn chuẩn bị quay về thì trông thấy ánh lửa ngùn ngụt ở phía xa, khói vây mù mịt cả góc trời, tứ phía đông nghẹt bóng người hối hả đi dập lửa.

Ta vội chạy theo đám đông thì phát hiện nàng ta nhốt mình trong phòng, rồi phóng hoả tự thiêu.

Ngọn lửa điên cuồng nuốt chửng mọi thứ, phải mất hai canh giờ mọi người mới dập tắt được. Nhưng cuối cùng chẳng sót lại gì ngoài một bộ xương đen kịt nằm trơ trọi trong đống đổ nát.

Ta ngơ ngác đứng nhìn. Không biết tại sao, tự dưng lại muốn bật khóc.

Tối đó, Đại hoàng tử sai người gọi ta tới hỏi chuyện.

Ngài ấy là kiểu đàn ông cực kỳ ph óng đãng, trong căn liều sáng rực ánh nến, ngài ấy để chân trần ngồi bệt trên mặt đất, xung quanh chất đầy bình rượu sóng sánh men say. Bên cạnh còn có một, ba, năm... sáu, sáu ả kỹ nữ kiều diễm sắc xuân, hệt như một lũ mèo quấn chủ, e ấp tựa sát lên người chủ nhân.

Đại hoàng tử hằn hộc nốc ngụm rượu tràn trề, rồi nhìn về phía ta, ánh mắt hung ác như vị vua sói xưng bá thảo nguyên.

Ta nghe ngài ấy hỏi: "Trước khi chêt... nàng ta có nói gì không?”

Ta không dám giấu diếm, nên đã thuật lại đầu đuôi ngọn ngành, nhưng giờ nghĩ kỹ thì, nàng không phải thật tâm muốn ta đi tìm Đại hoàng tử.

Nàng chỉ tìm cách đuổi khéo ta khỏi đó, rồi tự tay phóng hoả, tự gieo mình trong biển lửa, đến khi sót lại mỗi bộ xương khô. Bộ xương ấy, và cả khí thế cứng cỏi ấy, dù bị treo lên tường thành cũng không tài nào sỉ nhục quốc gia của nàng.

Nàng quá mức tàn nhẫn, tàn nhẫn với người khác, nhưng càng tàn nhẫn với bản thân.

Đại hoàng tử phản ứng thờ ơ, chỉ có bàn tay cầm rượu hơi khựng lại. Thấy vậy, ả kỹ nữ xinh đẹp tức thì ngả ngớn vào lòng ngài ấy, tay lả lơi dâng lên rượu nồng. Ta nhìn không rõ biểu cảm của Đại hoàng tử, ngay sau đó ngài đã phất tay ra hiệu, nên ta cũng rón rén lui ra ngoài.

Đêm khuya, bên ngoài dần rả rích, thoạt đầu chỉ lất phất mưa giăng, sau đó ta giật mình tỉnh giấc giữa đêm, bốn bề ào ào như thác đổ, tiếng sét rền vang khắp trời. Ta nằm trằn trọc mãi không yên, cứ nghĩ đến xương cốt nàng ta vẫn vùi trong đống tàn tích, trơ trọi giữa màn mưa ướt lạnh.

Đại hoàng tử vẫn chưa hạ lệnh, đám hạ nhân bọn ta cũng không biết phải xử lý bộ xương đó thế nào.

Thực ra ta không thích người Hán, người Hán bọn họ là loại ranh ma xảo trá nhất, đặc biệt là người của Thẩm gia. Không biết bao nhiêu binh sĩ tộc Nữ Chân ta đã ngã xuống dưới tay cha huynh nàng.

Nhưng nói gì đi nữa, ta cũng đã ở cạnh Thẩm Tranh ba năm rồi.

Nàng đến đại bản doanh của bọn ta vào ba năm trước. Ba năm trước, Đại hoàng tử dẫn theo nhóm binh sĩ anh dũng nhất của tộc Nữ Chân công phá Ngọc Môn Quan đã đóng kín hơn trăm năm của Đại Lương, tiến thẳng vào nội địa, cuối cùng đóng quân trên bờ sông Hoàng Hà.

Tộc Nữ Chân cần thêm thời gian để thông thạo địa hình Đại Lương. Hơn nữa, không ai lường được một Ngọc Môn Quan nho nhỏ lại có thể khiến nguyên khí quân ta tổn hại nặng nề, kết quả là lương thảo ở hậu phương cung không đủ cầu, cộng thêm hàng loạt nhân tố khác nên bọn ta đã đồng ý lời cầu hoà của Đại Lương.

Lúc ấy dẫn quân tấn công vào Ngọc Môn Quan, bởi vì khinh địch mà Đại hoàng tử từng suýt chêt trong tay Thẩm Am, vậy nên khi thảo luận điều kiện cầu hoà, ngài ấy chỉ khẽ nhếch môi nói một câu:

"Để cô nương Thẩm gia đến hoà thân đi. Chẳng phải Thẩm Am đã nói người Thẩm gia bọn họ xương cốt đều rất cứng rắn sao? Ta muốn xem thử, xương cốt của cô nương Thẩm gia có cứng như vậy không."

Lấy danh nghĩa hoà thân, nhưng thực chất ai cũng biết rõ, lần này cô nương Thẩm gia đến tộc Nữ Chân, chắc chắn không có ngày tháng tốt lành. Thay vì nói gả đi hoà thân, chi bằng nói là món cống phẩm.

Đại hoàng tử là một người... sát phạt rất quyết đoán, tộc nhân trong tộc Nữ Chân bọn ta đều kính yêu ngài ấy.

Ngày đó đánh đổ Ngọc Môn Quan, ngài ấy hạ lệnh tàn sát dân chúng trong thành, máu tươi và giêt chóc tức thì khiến nhóm binh sĩ phấn khích tột độ. Mọi người đều tôn thờ ngài ấy như một vị thần, vị thần ngồi trên lưng ngựa cao lớn, ngó xuống thảm kịch máu chảy thành sông, với nụ cười hờ hững trên môi.

Cơn rùng mình bất giác lan dọc cơ thể ta.

Ba tháng sau, sứ giả nói rằng cuộc đàm phán hoà bình giữa Đại Lương và Nữ Chân cùng với ngân lượng đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Đồng thời, cô nương Thẩm gia đang ở lại trong đại bản doanh của tộc Nữ Chân.

Đại hoàng tử tràn đầy hứng thú, hỏi ta: "Vị nào đến hoà thân?"

Thẩm gia có tổng cộng ba vị cô nương. Nghe phong thanh người lớn nhất đã gả cho Thái tử Đại Lương, còn lại một Tứ cô nương và một Ngũ cô nương.

Ta cung kính cúi đầu trả lời ngài ấy: "Nghe nói là vị Tứ cô nương bệnh tật triền miên."

Ngài ấy nhướng mày, khuôn mày anh tuấn cũng không giấu nổi vẻ lạnh lùng, ngài hỏi: "Nàng ta là vị bị Thẩm gia vứt bỏ đó ư?"

Ban đầu, khi ra điều kiện cho cô nương Thẩm gia đến hoà thân, ngài ấy không hề chỉ rõ vị cô nương nào. Sở thích của ngài ấy là ngồi thảnh thơi xem kẻ khác đấu đến ngươi sống ta chêt.

Đến tộc Nữ Chân, vài chữ đơn giản nhưng có thể hình dung cả địa ngục đang chờ phía trước. Vậy hai cô nương đương tuổi xuất giá của Thẩm gia, sẽ làm ra những chuyện máu mủ tương tàn đến độ nào, để thoát khỏi vận mệnh bi thảm này đây?

Tuy nhiên, sự thật đã khiến Đại hoàng tử thất vọng, ta lên tiếng: "Không phải, là nàng ta tự nguyện đến đây. Nghe nói vốn dĩ đã chọn Thẩm Ngũ, sau đó một ngày trước khi khởi hành, nàng ta chuốc thuốc mê muội muội mình, rồi thay Thẩm Ngũ lên kiệu đi hoà thân."

Ngài ấy sững sờ hồi lâu. Người Nữ Chân sẽ không như vậy, người Nữ Chân xưa nay đều tôn sùng quy luật cá lớn nuốt cá bé. Tình thủ túc giữa Đại hoàng tử và mấy huynh đệ thực sự nhạt như nước lã. Bởi thế, ta đoán chừng ngài ấy chưa từng nghĩ đến kết cục như vậy.

Nhưng ta thấy Đại hoàng tử nhướng cao mày vì phấn khích. Ngài ấy hỏi ta: "Vậy à?"

Đó chính là thời khắc bắt nguồn cho sự tò mò và hứng thú của ngài ấy đối với Thẩm Tranh.

Ta vẫn nhớ như in lần đầu tiên Đại hoàng tử và Thẩm Tranh gặp nhau. Ngày đó gió rét như dao cắt, rít gào lên từng hồi, ta giúp ngài ấy mở cửa phòng. Bên trong, một người phụ nữ ngồi đọc sách cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền ngước lên nhìn qua, tim ta tựa hồ hẫng đi một nhịp. Nàng đẹp đến mức khiến người ngộp thở, hơn nữa vẻ đẹp ấy khác biệt với tất cả phụ nữ trong tộc Nữ Chân bọn ta.

Phụ nữ tộc Nữ Chân hệt như rượu mạnh cay nồng, nhưng nàng... Nàng như nhành hoa nở rộ lúc chớm xuân, buông nhẹ vài cánh mỏng, run rẩy trong điệu gió xuân buốt lạnh. Thật khiến người ta muốn vây nàng trong lồ ng kính, thay nàng che chắn bão giông một đời.

Nàng dịu dàng điềm đạm, không hề hoảng hốt lo sợ hay la hét thất thanh như dự liệu. Nàng chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Đại hoàng tử bằng đôi mắt đen lay láy, sau đó cong môi cười tủm tỉm. Mà thanh âm ấy cũng dịu dàng con người nàng, nàng nói: "Ngài nhất định là Đại hoàng tử Hoàn Nhan Hoàng đúng chứ, ta là Thẩm Tranh."

2.

Bao hồi ức ùa về, ta quả thật không nén nổi, lập tức bật dậy cầm lấy chiếc ô trong góc rồi ra ngoài. Ta định bụng đem hài cốt của nàng đến nơi khác tránh mưa. Người đã chêt mà còn phải chịu cảnh gió táp mưa sa như thế, thực sự quá đáng thương.

Suy cho cùng cũng ba năm rồi, ta nghĩ.

Lần mò đến chỗ đống đổ nát, ta suýt chút đã hét lên, vì có một bóng lưng tối tăm đang ngồi bất động nơi đó.

Ta đứng nép chỗ hành lang, vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, chăm chú nhìn về phía xa, nhưng nhìn thế nào cũng không rõ. Đột nhiên, một tia chớp loé ngang trời, ta thảng thốt che miệng, bóng đen đó... chính là Đại hoàng tử.

Ngài ấy ngồi lặng trong đống đổ nát, ôm chặt bộ xương đen kịt vào lòng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt gần như không biểu lộ cảm xúc.

Trời rầm rì trút nước, toàn thân ngài ấy đã ướt sũng. Mưa lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn vô cảm kia, khiến người ta băn khoăn tự hỏi, liệu từng giọt ướt nhoè ấy có trộn lẫn lệ sầu.

Đây vẫn là vị Đại hoàng tử sát phạt quyết đoán, lạnh lùng tàn nhẫn của bọn ta đó sao?

Ta quay lưng men theo lối cũ, xem như chưa có gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, ta thấy ngài ấy trở về bộ dạng lạnh lùng xưa nay, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, thờ ơ hạ lệnh đốt hài cốt của Thẩm Tranh thành tro bụi. Làm người ta cứ ngỡ, kẻ ôm hài cốt Thẩm Tranh khóc nỉ non trong đống đổ nát đêm qua, là do ta hoang tưởng vẽ ra.

Nhưng ta biết không phải vậy, từ trước đến nay, sở trường của ngài ấy là che giấu kín kẽ.

Trên thực tế, sức khỏe của Thẩm Tranh vô cùng yếu ớt, thường xuyên ốm đau bệnh tật. Mỗi ngày ta đều hoài nghi, có phải nàng sắp không ổn rồi chăng. Hôm nàng đến tộc Nữ Chân đã bị Đại hoàng tử tra tấn suốt đêm dài.

Sáng hôm sau, Đại hoàng tử làm việc cứ thất thần, lơ đãng, cuối cùng căn dặn ta: "Ngươi đi xem xem."

Lời ít ý nhiều, nhưng ta vừa nghe đã hiểu.

Lúc ta vào phòng, Thẩm Tranh vẫn chưa ngồi dậy. Lớp lớp màn trắng buông rũ bên giường, ta lần hồi vén đến lớp trong cùng. Đập vào mắt là cảnh tượng giường nệm hỗn loạn, nàng nằm đó đắp chiếc chăn mỏng, lộ ra bờ vai nõn nà như tuyết, nhưng giờ đã loang lổ vết bầm tím.

Nhìn thấy ta, nàng kéo chăn mỏng che phủ cả người, rồi yếu ớt cười với ta: "Cô cô, có thể làm phiền người chuẩn bị cho ta chút nước nóng được không? Ta muốn tắm rửa."

Nàng đứng còn đứng không vững. Vốn dĩ ta định trơ mắt mặc kệ, nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng nên đã giúp nàng tắm rửa sạch sẽ.

Từ sau hôm đó, Đại hoàng tử lệnh ta ở lại bên cạnh để chăm sóc nàng.

Nói dễ nghe là chăm sóc, nhưng thực ra từ đầu chí cuối đều là giám sát - dẫu sao nàng cũng là người Hán, vả lại còn là người nhà họ Thẩm, ai biết được nàng sẽ gây ra chuyện gì?

Thật lòng thì lúc đầu ta không hề thích nàng, nhưng Đại hoàng tử lại rất có hứng thú với nàng. Ta đoán là do trước giờ bên cạnh ngài ấy chưa từng xuất hiện kiểu phụ nữ như vậy, vả lại ngài ấy cũng đang muốn tìm trò tiêu khiển.

Trùng hợp là giai đoạn đó khá rảnh rỗi, ngài ấy bèn nổi hứng trêu chọc cô nương Thẩm gia, ngày ngày vờn quanh như mèo bắt chuột, đằng nào thì cũng dư dả thời gian.

Đại hoàng tử từng nhiều lần nhục nhã Thẩm Tranh.

Có một lần nọ, ngài ấy tổ chức yến tiệc chiêu đãi quân sĩ. Trong bữa tiệc, ngài ấy bảo Thẩm Tranh gảy đàn góp vui, hệt như một vũ cơ hạ đẳng.

Đa phần các tướng soái tham dự hôm đó đều từng chịu thua trong tay Thẩm gia. Người nào người nấy hứng thú bừng bừng, đôi mắt như lũ sói hoang khát máu, dán chặt trên người nàng, nóng lòng muốn thấy nàng xấu mặt.

Nhưng Thẩm Tranh ngồi yên vị trong yến tiệc, mặt không biến sắc, lần lượt đàn hết toàn bộ bài hát.

Sau đó Ô Đạt cười to hỏi Đại hoàng tử: "Chẳng phải Thẩm Am từng nói xương cốt của Thẩm gia rất cứng rắn sao? Nhưng ta xem bộ dạng của ả nô lệ phương Nam mà Thẩm gia cống nạp này, xương cốt có vẻ rất mềm đấy."

Đại hoàng tử cũng cười, giọng điệu có phần qua loa, ngài ấy nhướng mày hỏi lại: "Thế nào, mềm hay không nhìn thôi làm sao biết được? Lẽ nào Ô Đạt không muốn đích thân nếm thử à?"

Mọi người cười phá lên, nhưng Đại hoàng tử điềm nhiên rót chén rượu, rồi nhấm nháp từng ngụm một, thân thể chẳng chút suy suyển, thoạt nhìn không giống là đang nói đùa nên tràng cười cũng dần lặng đi.

Ô Đạt nuốt nước bọt, hỏi: "Những lời này của Đại hoàng tử là thật chăng?"

Đại hoàng tử chẳng nói chẳng rằng.

Như ta từng đề cập, Thẩm Tranh là một tuyệt sắc mỹ nhân, còn tên Ô Đạt kia, những mặt khác không đâu vào đâu, chỉ nổi danh là cực kỳ háo sắc.

Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Tranh, sau đó cầm chén rượu trước mặt uống cạn một hơi, cuối cùng cười ra rả với Đại hoàng tử: "Trước tiên Ô Đạt đa tạ Đại hoàng tử đã ban thưởng."

Dứt lời, hắn đặt chén rượu xuống, tiến tới chỗ Thẩm Tranh, dễ dàng bế phắt nàng lên rồi đi phăng phăng về hướng căn lều nỉ phía sau.

Ta vô thức quan sát biểu cảm của Thẩm Tranh, nàng bị Ô Đạt ôm ngang hông, hai tay choàng lấy cổ hắn, nhưng đôi mắt đen láy chỉ nhìn chằm chằm Đại hoàng tử qua bả vai Ô Đạt.

Thẩm Tranh lặng thinh, không hề hoảng hốt lo sợ, không hề phản kháng kịch liệt, nàng gần như tê dại, chấp nhận số phận của bản thân.

Đột nhiên ta nhớ đến đại ca Thẩm Am của nàng, người đã liều chêt trấn thủ Ngọc Môn Quan suốt bốn mươi lăm ngày. Cuối cùng bị tên bắn chi chít như một con nhím bên ngoài cổng thành. Ngay cả khi chêt, hắn cũng chưa từng khom lưng khuỵa gối, ngông nghênh cứng cỏi đến tận cùng. Mặc dù tộc Nữ Chân bọn ta căm ghét hắn, nhưng đồng thời cũng kính trọng hắn.

Thế mà muội muội hắn lại giống như sợi dây tơ hồng, vừa mềm mại lại dịu dàng. Ta quay sang hướng khác, không đang tâm xem tiếp.

Đợi khi Ô Đạt bế nàng vào căn lều nỉ ở phía sau kia, trong lều chính lại rộn rã cười đùa, thậm chí có người còn hỏi Đại hoàng tử: "Điện hạ, để Ô Đạt thử xong, thì thần cũng có thể thử chứ?"

Tức thì rộ lên một tràng cười sằng sặc, xen lẫn bao ánh nhìn tục tĩu giữa đám đàn ông, bọn họ chẳng nói ra nhưng lòng đều hiểu rõ.

Trong đám đông huyên náo, ta nhìn sắc mặt của Đại hoàng tử, ngài ấy tựa lưng vào ghế, bình thản vân vê chén rượu trong tay, nhưng đôi lần ta vẫn bắt gặp ngài ấy liếc nhìn về căn lều phía sau, ánh mắt như có như không.

U ám mờ mịt, ảm đạm xa xăm.