Tuổi thanh xuân của họ bị chôn vùi dưới đống hoang tàn đó, rất nhanh sẽ cóngười đến san bằng đống hoang tàn đó đi, phủ lên một lớp bùn đất, lấychất dinh dưỡng dưới đống hoang tàn kia để trồng đủ các loại hoa. Chỉ có điều, cô không có niềm tin, trên mảnh đất có tuổi thanh xuân quá đỗithê thảm kia của cô, có thể nở ra những bông hoa đẹp được hay không?
1.
Lái xe vội vàng suốt cả quãng đường, thế mà đến Đông Phong Viên vẫn trễ mất mười mấy phút. Sếp Hồ sốt ruột dẫn Lý Tịch ra đứng đợi ở cổng, nhìnthấy Long Vịnh Thanh và Quan Vi Trần sánh đôi từ bãi giữ xe đi vào mớithở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười bước qua đón họ.
Sau màn chào hỏi khách sáo, sếp Hồ nắm lấy tay Quan Vi Trần như một ngườibạn cũ đã lâu không gặp bước trước vào phòng ăn đã đặt trước, Lý Tịch tò mò lấy vai huých vào vai của Long Vịnh Thanh, hỏi: “Bị cậu đánh, rồilại đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của cậu, còn đích thân lái xe đi đóncậu, người em trai tốt như thế này tại sao cậu lại cho qua dễ dàng nhưthế nhỉ? Theo tớ thì, cậu đừng đi tìm đàn ông nữa, phù sa không chảy raruộng ngoài, chính là cậu ta.”
“Cậu nói tầm bậy tầm bạ gì thế?Bọn tớ quen nhau quá lâu rồi, lại lớn lên cùng với nhau nữa, điểm tốtđiểm xấu gì cũng biết hết rồi, hoàn toàn không thể bắn ra điện để hútnhau, làm sao mà có thể yêu nhau được?” Long Vịnh Thanh liếc mắt nhìnđứa bạn Lý Tịch nhiều chuyện, “Con thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu có hiểu không hả?”
“Đó là vì cậu chưa gặp được cỏ non, gặp phải cỏ non,xem ai giành nhanh hơn.” Lý Tịch không đầu hàng, tiếp tục truy hỏi tiếp, hơn nữa còn kèm theo ngôn ngữ cơ thể, giơ tay xoa xoa bóp bóp trênngười cô, “Đừng làm ra vẻ ta đây trong trắng, tốt hay không phải dùngthử một chút mới biết được, cứ xoa bóp sờ soạng một lần như thế này này, như thế này này, hoặc thử lên giường với nhau một lần xem, tớ khôngtin, giữa hai người chẳng lẽ không có một chút hấp dẫn nào?”
“Lên giường cũng không có cảm giác, khi cậu ấy mười tuổi, tớ đã ngủ cùng cậu ấy rồi.” Long Vịnh Thanh sợ nhột, vừa phải tránh người trốn Lý Tịch,vừa cầm túi xách giơ lên đánh vào cô ấy, cười nói đùa giỡn với Lý Tịch,“Cậu nói thế làm giống như tớ dâm đãng lắm ấy, tớ vẫn chưa bị thất thân, đang còn hy vọng vào cái đó để trù tính gả cho một cậu công tử nhà giàu nào đó đây.”
Long Vịnh Thanh từ nhỏ đến lớn đều có một đức hạnhnhư vậy, khi nói dối không cần viết bản thảo trước. Có điều, khi nói racâu “lên giường cũng không có cảm giác”, cô vẫn không kìm được cảm thấyhơi chột dạ, trong đầu đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh, hai cơ thểquấn quít lấy nhau, những tiếng hít thở nặng nề, còn có cả những giọtnước mắt rơi suốt đêm vì cảm thấy xấu hổ nữa. Lên giường cũng không cócảm giác, kiểu nói này, ai mà tin cho được?
Đông Phong Viên làkhách sạn năm sao duy nhất, hào nhoáng nhất của thành phố K. Thành phố K tuy là một thành phố nhỏ nhưng mấy năm gần đây tình hình phát triểnkinh tế rất tốt, hơn nữa xung quanh có sông núi bao quanh, dần dần nhậnđược sự ưu ái của những người có tiền, chọn nơi đây làm điểm đến du lịch tuyệt vời trong những kỳ nghỉ hoặc dưỡng lão. Những nơi ăn chơi, muasắm cao cấp của người có tiền mở ra cũng rất được ưa chuộng, cứ lấy Đông Phong Viên ra làm ví dụ, tình hình kinh doanh những năm gần đây càngngày càng tốt, rồi đến mức nếu như không đặt bàn trước vài ngày sẽ không có chỗ ngồi. Nghe nói tập đoàn Phong Hoa đã nhìn trúng miếng đất vàngnày rồi, đang thương lượng với những đơn vị liên quan, chuẩn bị xây dựng một khách sạn cao cấp tại thành phố K, sở dĩ sếp Hồ lại sốt sắng mờiQuan Vi Trần đi ăn cơm, ngoài việc trao đổi những công việc của địa điểm trồng hoa và cây cảnh ra, còn muốn moi một ít thông tin có liên quan về dự án đầu tư khách sạn. Lại nghe nói rằng con trai của sếp Hồ mới mởcông ty trang trí nội thất, nếu như trúng thầu việc trang trí nội thấtcho khách sạn mới này, kiếm được tiền thì không nói làm gì, chủ yếu làbắn một tràng pháo vào ngành giải trí nội thất, là một việc tốt đến nỗithắp hương cầu xin còn chưa chắc có được.
Trong bữa ăn, sếp Hồ và Lý Tịch liên tục chúc rượu, chuyện nọ xọ chuyện kia, luôn vô tình mà cố ý đả động đến dự án đầu tư khách sạn mới của tập đoàn Phong Hoa. QuanVi Trần cũng được xem là khá kín tiếng, trả lời nước đôi với sếp, ăn đến nửa bữa cơm rồi mà vẫn không hề hé lộ ra nửa câu thông tin có ích, LýTịch lại qua rót rượu, Quan Vi Trần bắt đầu từ chối nói tửu lượng khôngtốt, nói rằng mình không được uống quá nhiều, sếp Hồ liền trêu ngươi,chỉ vào Long Vịnh Thanh hét lên, “Vịnh Thanh, cô làm chị thì phải thaycậu ấy uống một ly, đừng có mải lo ăn như thế.”
Long Vịnh Thanhđang cúi đầu ăn món cá sốt tương vừa được đưa lên, đột nhiên bị gọitrúng tên, vội vàng ngẩng đầu lên, tương dính đầy lên mặt. Cô đươngnhiên là không phát hiện ra, cả khuôn mặt dính đầy tương nở nụ cười vớisếp Hồ, “Sếp Hồ đánh giá em cao quá rồi, tửu lượng của em cũng tệ lắm.”
Nhìn dáng vẻ buồn cười của cô, Lý Tịch ngồi bên cạnh cứ cười suốt. Vốn đangđịnh ra ám hiệu cho Long Vịnh Thanh bên khóe miệng có dính tương, nàongờ Quan Vi Trần ngồi bên cạnh cô đã đi trước một bước, cầm lấy khăngiấy lau nước tương cho cô, vẻ mặt và hành động của anh dịu dàng mà tựnhiên, dưới ánh đèn êm dịu trong căn phòng này, hành động đó có chút gìđó yêu thương. Long Vịnh Thanh hơi mắc cỡ, vội vàng nói cảm ơn, Lý Tịchmờ ám chớp chớp mắt với cô, còn sếp Hồ càng giống như một con hồ ly,nhìn thẳng Long Vịnh Thanh, nhìn rất lâu mà không hề rời mắt đi chỗkhác.
Từ lúc đó trở về sau, sếp Hồ chẳng biết có phải là đổi tính rồi hay không, buông tha cho Quan Vi Trần bắt đầu chuốc rượu Long VịnhThanh. Long Vịnh Thanh mặc dù nói tửu lượng của mình tệ lắm, nhưng nhìnthấy ly rượu của sếp mình đưa đến trước mặt không cách nào từ chối, saukhi uống liền mấy ly, cô bắt đầu cảm thấy cả cơ thể mềm ra, đầu óc quaycuồng. Quan Vi Trần nhìn thấy ánh mắt mơ màng của cô, liền lấy ly rượuuống giúp, nào ngờ khi đã uống ngà ngà như thế, lại hứng chí lên uốngtiếp, cô đưa tay ra giật lại ly rượu, chạy đến quàng vai bá cổ sếp Hồ.
“Sếp Hồ, những năm gần đây may mà có sếp Hồ quan tâm đến em, ly rượu này emchúc sếp... chúc sếp...” Cô nói năng bắt đầu ngắc ngứ, nhưng mà cũngtương đối biết nịnh nọt.
Sếp Hồ cũng không vòng vo, cầm một lyrượu to, đầy ắp lên chạm ly với cô, “Cô và Lý Tịch đều là nhân tài màtôi coi trọng nhất, tương lai các cô cần phải cố gắng cống hiến nhiềuhơn nữa cho công ty đấy nhé.”
Lý Tịch bị bỏ rơi ngồi rảnh rỗi một bên thờ ơ lạnh nhạt, hình như có suy tính gì trong đầu mà cứ nhìn tớinhìn lui mấy người đang ngồi trên bàn ăn. Mặc dù trong lòng có đôi chútxót xa cho Long Vịnh Thanh, nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng, không hành động gì cả, để cho tình hình cứ thế mà phát triển, kết thúc bữaăn, Quan Vi Trần, nhân vật chính của buổi cơm này chỉ uống lâng lâng,còn Long Vịnh Thanh lại say mèm. Khi tính tiến xong chuẩn bị về, sếp Hồmới nói lời xin lỗi Quan Vi Trần, “Thật là ngại quá, Vịnh Thanh đànhphải giao cho cậu rồi đấy. Cô ấy vốn là nhân viên của tôi, đáng nhẽ ratôi phải cho người đưa cô ấy về, nhưng mà tôi cũng uống hơi quá chén,không cách nào lái xe được, phải nhờ Lý Tịch đưa tôi về nữa, tổ trưởngQuan và Long Vịnh Thanh vốn đã quen biết với nhau, thế đành phải phiềncậu vậy, để ý chăm sóc cô ấy một chút.”
Quan Vi Trần đỡ lấy LongVịnh Thanh đang say mèm ra, đến đứng còn không vững, khách sáo mỉm cườigật đầu với sếp Hồ, “Sếp Hồ khách sáo quá, tôi cũng vốn rất thuận đườngmà.”
Lại thêm một lần chào tạm biệt nồng nhiệt, sếp Hồ dẫn LýTịch đưa Quan Vi Trần và Long Vịnh Thanh đến trước cửa xe, sau đó mớilên xe của Lý Tịch rời đi. Quan Vi Trần dìu Long Vịnh Thanh đang bước đi không vững kia, khó khăn lắm mới đẩy cô lên được xe, nhưng lại nhìnthấy cô đang ôm lấy ngực, tỏ vẻ rất khó chịu, tiếp theo đó liền cúi gậpngười xuống, chắc là chuẩn bị nôn, Quan Vi Trần có tính sạch sẽ, chịukhông nổi cô, vội vàng dìu cô xuống. Quả nhiên, sau khi dìu cô xuống xe, cô liền dựa ngay vào cái cột bên cạnh xe, nôn thốc nôn tháo. Anh đứngmột bên, vỗ vỗ vào lưng cô giúp cô hít thở, không thể không trách mócmấy câu: “Không uống được thì đừng có ép mình uống mỗi lần đều uống saykhướt, còn nhất quyết không cho người ta uống thay, thật không biết chịnhư vậy được gọi là hết mình hay là ngốc nghếch nữa?”
Long VịnhThanh đã say đến nỗi không còn hiểu tiếng người nữa, sau khi nôn xongliền lắc lư người đứng dậy, dựa vào vai của Quan Vi Trần cười ngốc vớianh, “Hôm nay vui ghê, tiếp theo ta sẽ đi đâu nhỉ?”
Quan Vi Trầnbiết cô đang say rượu nên cũng không thèm để ý đến cô, ôm lấy cô chuẩnbị dìu lên xe, chợt nghe phía sau có người chào hỏi với anh.
“Khéo thế này cơ à, ở đây mà cũng gặp được cậu.”
Quan Vi Trần quay đầu, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đang đứng bên cạnhxe hơi cách mình không xa. Mái tóc người đó rất ngắn, ngũ quan tinh tếtrắng trẻo, ánh mắt khô khan lạnh nhạt, mặc một chiếc áo khoác bằng damàu đen, đang đứng dựa vào cửa xe hơi, đút chìa khóa vào ngón tay, xoayxoay.
Khuôn mặt này, cho dù đối với Quan Vi Trần hay là Long Vịnh Thanh đều đã quá quen thuộc, là Triệu Ngôn Từ. Một thời gian không gặp, mái tóc của anh hình như có dài hơn, dần dần đã không còn giống dáng vẻ của một hòa thượng khi gặp ở thôn Long Sơn nữa, chỉ có điều ánh mắtnhìn người khác vẫn rất lạnh lùng, không còn nhiệt tình như trong ký ức, sau đó nhìn thấy Quan Vi Trần đang ôm Long Vịnh Thanh trong lòng, lạilạnh nhạt cười một tiếng, sửa lại ngay, “Ồ, không phải là cậu, là cáccậu. Cái nơi tồi tàn này thật là nhỏ bé quá, đi đâu cũng có thể gặp được người quen.”
“Đã lâu không gặp, anh Ngôn Từ.” Quan Vi Trần đẩyLong Vịnh Thanh lên xe, quay đầu nở nụ cười với Triệu Ngôn Từ, “Gần đâyanh sống có tốt không?”
“Tốt, đương nhiên là tốt rồi, ở ngoài này cho dù có đi ăn xin, thì chắc chắn cũng sẽ tốt hơn ở trong tù.” TriệuNgôn Từ lạnh lùng cười bước qua, liếc nhìn vào Long Vịnh Thanh đang xayxỉn ngồi không vững ở trong xe, trong mắt hiện lên một thứ tình cảm phức tạp, vừa lạnh nhạt vừa có chút gì đó thương yêu. Lúc này, Long VịnhThanh ở trong xe cũng nhìn thấy anh, nhưng mà ý thức vẫn còn đang rất mơ hồ, nhìn thấy khuôn mặt của anh mơ mơ mang màng vịn ghế đứng dậy, từcửa sổ xe hơi thò tay ra, nắm chặt lấy vai của anh, mơ mơ hồ hồ lẩm bâm: “Ngôn Thuyết, anh đã về rồi đấy ư?”
“Đừng có động vào tôi.”Triệu Ngôn Từ chán ghét hất tay cô ra, những nét yêu thương trong ánhmắt cũng theo đó tan biến luôn, ánh mắt đó bỗng chốc trở nên hằn học,“Cô nhìn cho kĩ vào, tôi là Triệu Ngôn Từ, không phải là Triệu NgônThuyết.”
Long Vịnh Thanh bị hất ra, nghiêng ngả té về chỗ ngồi,cũng không biết có phải lại nhớ đến những ký ức không đẹp gì hay khôngmà bỗng nhiên bật khóc hu hu.
“Anh Ngôn Từ, anh không cần phảiđối xử với Vịnh Thanh như vậy.” Quan Vi Trần vội vàng ngăn Triệu Ngôn Từ lại, nhíu mày đóng cửa xe, đóng kính cửa sổ lại, đảm bảo cho việc cô ởtrong xe sẽ không nghe thấy tiếng nọi chuyện của người bên ngoài mớitiếp tục, “Em biết chị ấy có lỗi với anh, anh hận chị ấy, cũng có thểchọn cách không gặp mặt chị ấy, hoặc là lỡ gặp nhau rồi thì quay ngườibỏ đi. Chị ấy đã quá khổ sở rồi, đừng đối xử với chị ấy như vậy nữa,được không?”
“Tôi đối xử như vậy với cô ấy? Ngày xưa cô ấy đối xử với tôi như thế nào?” Triệu Ngôn Từ xưa nay là một người không biếtgiấu giếm cảm xúc của mình, sự tức giận trong lòng ngay lập tức sẽ đượcthể hiện ra ngoài mặt, trừng mắt lên chỉ vào Long Vịnh Thanh đang ởtrong xe, “Chủ động nói yêu tôi, tôi còn cho rằng cô ta thật lòng, vuimừng hết biết, thậm chí còn chẳng tiếc gì mà đoạn tuyệt với gia đình. Cô ta thì sao, cô ta chỉ lấy tôi ra để làm vật thế thân cho anh trai tôi,chơi xong tôi lại định đá, thậm chí để mà đá tôi, không tiếc gì đi yêungười đàn ông khác, cuối cùng lại còn đi dụ dỗ cậu.”
Chuyện củaba năm trước, có thể đơn giản tóm tắt lại thành như thế này, cũng có thể có cách giải thích khác, Quan Vi Trần nhìn thấy ánh mắt Triệu Ngôn Từvì bị tổn thương mà trở nên lạnh lùng, muốn giải thích một chút nhưng mà môi mấp máy rất lâu, cuối cùng lại không nói ra sự thật. Anh không nóira, bởi vì sự thật cũng không thể nào làm Ngôn Từ vui lên được baonhiêu, còn có khả năng làm anh đau lòng thêm.
Trầm mặc một lúc,cuối cùng anh vẫn quyết định không nói ra, chỉ lặng lẽ nhướn môi lên,nói: “Chị Vịnh Thanh không dụ dỗ em, là em tự nguyện, tất cả đều là doem tự nguyện, cho nên ít nhất, ở đây anh muốn trách thì cứ trách em đi,đừng trách chị ấy nữa.”
2.
Từ bãi đỗ xe của Đông PhongViên đi ra, Quan Vi Trần vốn định đưa Long Vịnh Thanh về nhà, nhưng đếncửa nhà cô mới phát hiện ra, cô căn bản không hề mang theo chìa khóanhà, hoặc nói cách khác, có thể là mang theo rồi, chỉ có điều không biết là đã vứt đi đâu. Quan Vi Trần tìm trong túi xách, túi áo, lật tìm khắp nơi cũng không thấy, quả thực là không cách nào vào nhà được, đành phải tiếp tục nhét cô lên xe, đưa cô về nơi ở của mình.
Nơi anh ở làmột căn hộ của khách sạn ở trung tâm thành phố, là công ty sắp xếp anh ở tạm khi làm việc ở thành phố K, là căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ và một thư phòng. Anh cho Vịnh Thanh nằm ngủ trên giường của mình,còn mình thì đi tắm rửa thay quần áo trước, lúc quay trở lại kinh ngạcnhìn thấy Long Vịnh Thanh cởi gần hết quần áo trên người, trần truồngnằm trên giường, anh hốt hoảng chạy qua, lấy chăn quấn cô lại, lúc nàymới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cho quần áo của cô vào máy giặt tự động giặt sạch, sấy khô, gấp lại gọn gàng ngăn nắp để trên đầu giường,Quan Vi Trần mới tắt đèn, nằm trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ngắm trời đêm mịt mùng ngoài cửa sổ, làm thế nào cũng không thể dỗ mình đi vào giấc ngủ được.
Đã hết tháng chín rồi, màn đêm lạnh lẽonhư nước, bên ngoài có mấy ngọn đèn đang nhấp nháy, hoàn toàn không nhìn thấy tông tích của các vì sao, làm người đang ngẩng đầu ngắm nhìn trờiđêm khó tránh khỏi có cảm giác thất vọng. Phòng ngủ ở lầu hai, để tiệncho việc chăm sóc Long Vịnh Thanh, anh không đóng cửa, trong không khícòn nồng nặc mùi rượu và mùi nước hoa kỳ lạ mà ngọt ngào, đem đến chobuổi tối lạnh lẽo như thế này một chút nồng ấm. Anh hít thở những mùihương này, chẳng hiểu tại sao tim mỗi lúc một đập nhanh hơn, trong đầuxuất hiện sự căng thẳng kỳ lạ, giống như một tên trộm đang rình rập viên đá quý trong cửa hàng bán trang sức vàng bạc đá quý nào đó, phấn chấnhết sức nhưng lại lo lắng sợ bị người khác phát hiện. Cảm giác căngthẳng và kích thích này làm anh kiềm chế không được bản thân mình, cuốicùng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng dậy, đi đến bên giường của Long Vịnh Thanh.
Cô ngủ không sâu, trên khuôn mặt còn đọnglại vệt nước mắt đã khô, đôi môi khẽ động đậy, giống như đang gọi tên ai đó trong giấc mơ, cảnh tượng này đã quá đỗi quen thuộc rồi, anh cố gắng hít thở, không kìm chế được nữa, chậm chậm dán môi mình lên môi cô...
Ban đầu, cô còn hơi giãy giụa, nhưng khi cơ thể đã thích ứng được với nhiệt độ ấm áp của anh, cô mới thả lỏng cơ thể, dần dần ôm lấy cổ anh, phátra hai tiếng rên rỉ theo mỗi động tác của anh, anh chỉ biết được rằng lý trí đã rời xa khỏi anh tự lúc nào, cũng quên mất cả dịu dàng, chỉ dựavào bản năng của mình, hung hăng tiến vào cơ thể cô, đồng thời khi sựhưng phấn của cơ thể đã đạt tới đỉnh điểm, anh còn lưu lại trên cổ côhai dấu răng mờ mờ.
Khi Long Vịnh Thanh tỉnh dậy đã là nửa đêm,xung quanh tối đen, có lẽ cô đã hoàn toàn tỉnh rượu, mở mắt ra nhìn cơthể trần truồng của mình và cái giường to rộng mênh mông, cô có chúthoảng hốt, không dám chắc chắn những thứ đã thấy trong giấc mơ, khôngbiết có phải là giấc xuân mộng không nữa. Thế là cô giơ tay lên trên cổtìm dấu răng, lúc này mới dám khẳng định, việc đó thật sự có xảy ra. Côlấy ga giường quấn quanh mình, đi chân đất xuống dưới lầu, trước cửa sổdưới đó, Quan Vi Trần đang ngồi quay lưng về phía cô, lặng lẽ đứng nhìnra ngoài cửa sổ.
Cô cũng không lên tiếng, chỉ lo ôm lấy ga trải giường, ngồi bệt xuống trên cầu thang, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của anh.
Bóng lưng của anh hơi gầy, có chút gì đó cô đơn, giống như bóng lưng của côvậy. Mấy tháng trước, những tấm hình trong tiệc rượu của công ty đã từng bị tung lên mạng nội bộ của công ty, cô đã nhìn thấy bóng lưng của mình trên mấy tấm hình đó, cũng gầy gò, cô đơn đến tội nghiệp như thế nàyđây. Sự cô đơn đó ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù có tươi cười như thếnào đi chăng nữa, trong một giây phút không chú ý nào đó cũng sẽ để lộra ngoài. Cô cứ ngắm như vậy được một lúc, ngắm mãi, ngắm mãi, rồi chẳng hiểu tại sao nước mắt lại tuôn ra, khóc òa lên trong đêm tối. Anh nghethấy tiếng khóc của cô, quay đầu lại, còn cô vào giây phút này, độtnhiên chạy ào qua, hằn học bóp lấy cổ anh.
“Em hận anh đến mức này sao?” Quan Vi Trần đứng yên, ngược lại còn nhướn môi lên cười.
Long Vịnh Thanh rơi nước mắt, gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, sức lực củađôi cánh tay cứ yếu dần đi, cuối cùng đành uể oải buông xuống, sau đónhào vào lòng anh khóc to lên, “Quan Quan, tại sao lại là anh? Tại saolại là anh cho tháo dỡ thôn Long Sơn? Nếu như mất đi cả anh, em thật sựchẳng còn lại gì nữa.”
“Nếu không tháo dỡ thôn Long Sơn, em sẽsống tốt hơn được một chút không?” Con ngươi của Quan Vi Trần sáng lên,trong đêm tối ôm lấy eo cô, “Rốt cuộc em muốn sống trong hồi ức baonhiêu lâu nữa đây?”
Long Vịnh Thanh không trả lời, chỉ ra sức ômlấy eo của anh, sau đó bắt đầu kéo áo khoác ngủ bằng cotton trên ngườianh ra, tìm kiếm ký ức cùng anh quấn quýt trong mơ, anh không hề khángcự, rất nhanh sau đó đã đè cô xuống ghế sofa bên cạnh.
Lần này,Long Vịnh Thanh tỏ ra rất nồng nhiệt, anh chỉ cảm thấy mình như đang bịmột cây dây leo có độc quấn lấy cả người mình, anh vui mừng nhưng lạivừa sợ hãi, có điều không cách nào ngừng lại được. Rõ ràng biết rằng cây dây leo là có độc, nhưng không kìm chế được mà phối hợp theo, mặc kệnhững cái gai có độc chích vào trong da thịt, làm tê liệt dây thần kinhcủa anh, làm cho anh không cách nào suy nghĩ được, không cách nào rời ra được.
Bác sĩ Tôn đã từng nói rằng, anh có một trái tim dịu dàngvà bao dung, có đầu óc tỉnh táo, đầy lý trí, nhưng anh biết rằng anhkhông phải như vậy. Bắt đầu từ ngày đó của ba năm về trước, anh đã ýthức được rằng, anh đánh giá quá cao lý trí của anh, anh đã trúng độccủa cô, đã xác định sẽ tiêu tốn ánh sáng cả cuộc đời này của mình vì cô.
Ngày hôm sau khi Long Vịnh Thanh tỉnh dậy, trời mới vừa hửng sáng, Quan ViTrần có lẽ đã quá mệt, vẫn còn đang ngủ. Cô cắn răng, lấy tay đỡ lấyvùng eo đang đau mỏi rồi đứng dậy, mặc quần áo vào, rón ra rón rén lầntìm chìa khóa của anh ở trên trà kỷ, âm thầm lần đến thư phòng của anh,mở tủ đựng tài liệu ra, tìm ra tất cả những tài liệu liên quan đến địađiểm trồng hoa và cây cảnh của thôn Long Sơn và công văn phê chuẩn củathành phố, cầm đến phòng tắm đốt hết thành tro bụi, sau đó bật máy tínhcủa anh lên, xóa hết tất cả những tài liệu liên quan đến dự án đầu tư có liên quan, cuối cùng mở hộc bàn của anh ra, xem thử còn bỏ sót tài liệu nào không.
Suy nghĩ của cô thực sự rất ngây thơ, rất tuyệt vong, cô nghĩ rằng, văn kiện và toàn bộ tài liệu chỉ cần bị hủy đi, phương án đầu tư vào địa điểm trồng các loại hoa và cây cảnh có thể tạm thời bịngưng lại. Đương nhiên, cô biết rằng, với cách này cũng chẳng kéo dàiđược bao nhiêu lâu, nhưng kéo dài được một ngày tính một ngày vậy, cô đã không còn biện pháp nào khác nữa rồi.
Trong ngăn kéo của anh rất sạch sẽ, ngoài một vài đồ dùng văn phòng và mấy quyển vở ghi chép ra,chẳng có gì cả. Ngăn thứ hai có cất một vài tư liệu về bệnh nhân mang về từ phòng khám của anh. Nhiều khi rảnh rỗi, anh thường gặp gỡ một vàibệnh nhân tương đối quen thân, giúp họ tư vấn một số vấn đề tâm lý đơngiản. Cô lật một vài hồ sơ bệnh án lên, bất thình lình nhìn thấy tên của Lâm Quốc Đống.
Tay của cô không kìm chế lại được, run lên mộtchốc, cô gần như không dám tin vào mắt mình, hốt hoảng gấp quyển bệnh án lại, hít thở một hơi thật sâu, rồi sau đó từ từ mở ra lại. Cái tên đóquả nhiên vẫn còn ở đây, bên cạnh cái tên đó còn dán một tấm hình, cáikhuôn mặt mà cô căm hận đến tận đáy lòng, khuôn mặt rõ ràng đã già nuađi rất nhiều cứ như thế đột ngột đập vào mắt cô, cô cảm thấy trái timnhư ngừng đập, chỉ biết mở to mắt ra, ngẩn người ngồi nhìn khuôn mặt đó.
Ở chỗ của Quan Vi Trần tại sao lại có tư liệu về Lâm Quốc Đống?
Lâm Quốc Đống là bệnh nhân của anh? Mấy năm nay, hai người vẫn giữ liên lạc với nhau suốt? Đừng đùa thế chứ, tại sao lại có thể như vậy được.
Mấy năm gần đây cô đều để ý đến những tin tức có liên quan đến Lâm QuốcĐống, năm đó ông ta cùng Triệu Ngôn Thuyết rơi xuống vách núi, mặc dùgiữ được tính mạng, nhưng thần kinh bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mấy nămtrước hoàn toàn không có hoạt động gì ngoài xã hội, một vài năm gần đâymới bắt đầu dần dần xuất hiện cũng rất có hạn, hơn nữa mỗi lần đều cómột người đàn ông chăm sóc đặc biệt đi cùng, tính tình hình như ngàycàng khó gần hơn, căn bản không hề muốn tiếp xúc với người lạ.
Lâm Quốc Đống đương nhiên là hoàn toàn không quen biết Quan Vi Trần, bởi vì mỗi lần ông đến quậy phá ở gia đình nhà họ Long, Quan Vi Trần đều ởtrong phòng với cô, chưa bao giờ bước ra ngoài. Nhưng mà, cứ cho là LâmQuốc Đống không quen biết với anh, anh đáng nhẽ ra phải biết Lâm QuốcĐống, biết cô căm hận người này đến mức nào, muốn giết người này đếnnhường nào mới đúng chứ, tại sao lại có thể làm bác sĩ tâm lý cho ông ta được.
Long Vịnh Thanh cầm lấy hồ sơ bệnh án đó, cả người đều run lên. Lúc này cô mới nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào phía sau lưngmình, chắc là Quan Vi Trần đã tỉnh dậy rồi, lúc này đang đứng tựa vàothành cửa, nhướn môi lên cười với cô, “Vịnh Thanh, hóa ra em còn rất cótố chất làm gián điệp nữa.”
Cô chầm chậm quay người lại, đưa hồsơ bệnh án đó đến trước mặt anh, giọng nói run run hỏi: “Việc này là như thế nào đây? Tại sao anh lại chữa bệnh cho ông ta? Tại sao?”
“Bởi vì ông ta là bệnh nhân, anh là bác sĩ.” Quan Vi Trần vẫn giữ nụ cườitrên môi, ánh nắng mai chiếu vào từ sau lưng anh, làm cho mái tóc và đôi mắt của anh ánh lên màu hạt dẻ, rất dễ làm người ta nhớ đến những điềutốt đẹp, loại cảm giác đó giống như vào mùa đông, vừa tắm nắng vừa đọcmột quyển tiểu thuyết đã thích từ lâu, từ trước đến nay Long Vịnh Thanhđều luôn cảm thấy như vậy. Nhưng mà vào lúc này, nhìn thấy nụ cười củaanh, cô chỉ cảm thấy ngứa mắt, anh giật lấy lại hồ sơ bệnh án trên taycô, đặt trở lại trong ngăn bàn, khóa lại, “Bác sĩ không được phép lựachọn bệnh nhân, người bệnh biết danh tiếng của anh tìm đến đây, làm saoanh có thể không tiếp nhận được?”
“Nhưng mà ông ta là Lâm QuốcĐống, là ông ta đã giết chết Triệu Ngôn Thuyết...” Long Vịnh Thanh cấtcao giọng, phẫn nộ hét lên với anh.
“Anh đã nói rồi, làm bác sĩkhông có quyền lựa chọn bệnh nhân.” Quan Vi Trần khóa xong hộc bàn, quay người kiểm tra máy vi tính và tủ để giấy tờ, giấy tờ trong đó quả nhiên chẳng còn lại tờ nào, anh quay đầu nhìn Long Vịnh Thanh, “Vịnh Thanh,anh nghĩ bây giờ không phải lúc nói đến bệnh nhân của anh, em hủy hếttoàn bộ giấy tờ của anh, người nổi nóng đáng nhẽ phải là anh mới đúngchứ.”
Long Vịnh Thanh không nói gì, cô hủy hết các loại giấy tờđó, Quan Vi Trần chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức. Cô vốn cũng có mộtchút áy náy, vốn định hủy những tài liệu trên rồi lặng lẽ trốn đi, saunày sẽ không gặp lại Vi Trần nữa, nhưng mà bây giờ, cái sự áy náy kiacủa cô đã bị hồ sơ bệnh án kia gột rửa sạch sẽ, thay vào đó là sự cămhận vì bị phản bội sau lưng.
Hai người đều ôm trong lòng một nỗiniềm riêng, trừng mắt nhìn người kia, rất lâu cũng không nói năng gì,cuối cùng vẫn là Quan Vi Trần, thở nhẹ ra một tiếng thở dài, “Thực ra,em hủy hết toàn bộ tài liệu đó cũng chẳng sao cả, tất cả tài liệu và văn kiện ở chỗ anh đây, ở chỗ anh trai của anh cũng có một bộ dự trữ. Anhvốn dĩ không định làm thương nhân, làm xong dự án này sẽ rút ra khỏicông ty, cho nên, dù cầm được tư liệu hoặc văn kiện gì, ngay lập tức sẽgửi bản chính đến chỗ anh trai anh, để anh ấy lưu hồ sơ, những văn kiệnđể lại ở chỗ anh đây, toàn bộ đều chỉ là bản sao mà thôi.
Bảnsao... Cô làm nhiều việc như thế, hủy hết số tài liệu đó, hóa ra lại chỉ là những bản sao mà thôi. Cô gần như đứng không vững, nhìn vào ánh mắtcủa Quan Vi Trần nhìn mình, chỉ cảm thấy mình bỗng nhiên trở nên rất nực cười, rất đáng thương, cứ suy nghĩ như thế, cô bật cười thành tiếng,mệt mỏi ngã lăn ra nền nhà.
Không kéo dài được tiến độ rời thônLong Sơn, Lâm Quốc Đống lại còn sống sờ sờ ra đó trên cõi đời này, đếncả Quan Vi Trần, người mà cô nghĩ rằng là con đường lùi cuối cùng của cô cũng đã rời xa cô rồi, đứng ở một thế giới khác hẳn với thế giới củacô, thế thì rốt cuộc cô còn có thể làm được những gì? Rốt cuộc nhữngviệc cô làm còn có tác dụng gì nữa đây?
“Vịnh Thanh, em cần gìphải như vậy? Cứ cho là toàn bộ tài liệu bị hủy hết thật đi, như vậy thì sao chứ? Tài liệu có thể từ từ bổ sung đầy đủ, văn kiện cũng có thể bổsung lại, em có thay đổi được việc gì không?” Quan Vi Trần cuối cùngcũng không nỡ lòng nào, cúi người xuống đỡ lấy Long Vịnh Thanh, “Đừng cố giữ sai lầm không tỉnh ngộ nữa được không?”
Long Vịnh Thanh hấtmạnh tay của Vi Trần ra, chậm chạp từ trên nền nhà bò dậy, đi ra khỏiphòng đọc sách, tìm đầy đủ mọi thứ của mình, áo khoác, túi xách, Quan Vi Trần lẽo đẽo theo sau cô. Cô đứng ở cửa mang giày, không quay đầu lại,lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ, từ nay về sau chúng ta không cần gặp nhau nữa, cứ xem như là chúng ta chưa bao giờ quen nhau đi, tạm biệt.”
3.
Sau khi hoàn tất tất cả công việc điều chỉnh trước khi di dời thôn LongSơn, đội ngũ phá dỡ nhà cửa chính thức vào đóng đô ở trong thôn. Chỉtrong một thời gian ngắn, tất cả các phòng ốc, nhà cửa đầy kỉ niệm vàtang thương đã bị sụp đổ, cát bụi bay đầy trời. Trong làn cát bụi đó,thời gian và ký ức của bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu niềm vui, bao nhiêucảm động, bao nhiêu bi thương, cuối cùng, toàn bộ đều bị chôn vùi dướiđống hoang tàn đó.
Long Vịnh Thanh đứng lẫn trong đám người, lặng lẽ đứng nhìn cái nơi đã từng rất quen thuộc trở thành đống hoang tàn.Tuổi thanh xuân của họ bị chôn vùi dưới đống hoang tàn đó, rất nhanh sẽcó người đến san bằng nó, phủ lên một lớp bùn đất, lấy chất dinh dưỡngdưới đống hoang tàn kia để trồng các giống hoa và cây cảnh. Chỉ có điều, cô không có niềm tin, trên mảnh đất có tuổi thanh xuân quá đỗi thê thảm kia của cô, có thể nở ra những bông hoa đẹp được hay không?
LýTịch đứng một bên cầm lấy tay của cô, đau lòng hỏi, “Người yêu, sao taycậu lạnh ngắt thế này? Nếu như chịu không được hay là đừng xem nữa, haylà cậu về công ty trước đi, ở đây có mình rồi, tớ sẽ liên lạc với bên tổ trưởng Quan đưa cậu về, đừng nói là thật sự không xảy ra chuyện gì nhé, không nhẽ các cậu ngây thơ trong sáng đến mức độ ấy? Bỏ phí cả lòng tốt của tớ và sếp Hồ.”
Long Vịnh Thanh mặt mày nhợt nhạt, nhìn thấybóng dáng người thanh niên đang đứng trao đổi với sếp Hồ đằng kia, miễncưỡng quay qua cười với Lý Tịch, rồi sau đó vội vàng, hoảng hốt trốnchạy.
Đội ngũ phá dỡ nhà cửa chưa động đến ngôi nhà cũ của cô. Cô không dám nhìn, bởi vì chắc chắn cô chịu không nổi cú sốc này, nhữngchiếc xe ủi đất lạnh lùng đó căn bản không phải đang đào các ngôi nhàkia, mà toàn bộ đang dội xuống trái tim của cô, trái tim đã quá đauthương của cô căn bản không thể nào chịu đựng thêm nhiều nỗi đau khổ hơn nữa, nếu không nhất định sẽ không làm chủ được bản thân, sẽ làm một sốviệc không thể nào cứu vãn lại được. Cô chạy một mạch ra xa khỏi thônlàng, nói với mình rằng, bây giờ không phải lúc, cô còn có việc quantrọng hơn phải làm. Cho dù có đau khổ hơn nữa, cô nhất định cũng phảitrụ lại cho bằng được.
Công việc tháo dỡ tiến hành rất thuận lợi, Lý Tịch và nhóm đầu tư sau khi họp xong bắt đầu bắt tay vào việc thiếtkế cho địa điểm trồng hoa và cây cảnh đó, bởi vì cơ sở này, tương lai sẽ phát triển thành điểm tham quan du lịch với chủ đề về các loại hoa cỏ,cho nên bản thiết kế này yêu cầu phải đẹp tuyệt đối, nhất thiết phải làm cho mỗi góc vườn đều phải lãng mạn, rạng rỡ. Theo lời của sếp Hồ nóithì chính là, biến địa điểm trồng hoa và cây cảnh ở thôn Long Sơn thànhmột Provence của phương Đông.
Các lãnh đạo đã nêu cao ý chí nhưthế, cấp dưới đương nhiên không dám chậm trễ. Lý Tịch và Long Vịnh Thanh cùng cả tổ thiết kế ngày đêm tăng ca, khó khăn lắm mới đưa ra được mộtphương án thiết kế, đưa cho sếp Hồ thẩm duyệt, sau khi xem xong, sếp Hồrất hài lòng, chỉ đợi kết quả thảo luận của phía đầu tư.
Buổi tối hôm đó, sếp Hồ mời tất cả nhân viên của tổ thiết kế tham gia một buổichiêu đãi lớn. Trong bữa ăn, sếp Hồ vẫn không bỏ được kiểu cách củangười làm sếp, diễn thuyết một thôi một hồi với cấp dưới, nói rằng contrai mình có triển vọng như thế nào, mới mở một công ty trang trí nộithất, ngay đầu tiên đã nhận được một mối làm ăn lớn, khách sạn Tinh hoa ở trung tâm thành phố là do công ty của anh ta phụ trách trang trí nộithất, bây giờ toàn bộ đã hoàn thành, nhận được những lời khen tốt từnhững người trong ngành. Lễ khánh thành khách sạn Tinh Hoa vào Ngày maicũng có mời hai cha con tham gia, vô cùng hãnh diện.
Long Vịnh Thanh lại trầm mặc đến bất ngờ, trốn trong góc phòng, một mình lặng lẽ uống hết hai chai bia.
Ngày hôm sau, suốt cả ngày Long Vịnh Thanh chẳng để tâm vào việc gì, Lý Tịch bắt chuyện với cô rất nhiều lần, cô đều hỏi một đường trả lời một nẻo,tinh thần không được bình thường cho lắm, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cô vẫn đang đau lòng chuyện nhà cũ bị tháo dỡ, cho nên đều khôngđể tâm đến cô. Khi tan tầm, cô càng sốt ruột hơn, thời gian vừa hết liền lập tức xách túi, chạy như bay ra khỏi công ty.
Từ công ty ra,Long Vịnh Thanh về nhà thay một bộ lễ phục, trang điểm lộng lẫy, cầm một chiếc túi xách nhỏ, loanh quanh gần khách sạn Tinh Hoa một lúc, đứngquan sát từ đằng xa. Ở đó đang cực kỳ nào nhiệt, thị trưởng đã phát biểu xong, cũng đã cắt băng khánh thành, tiếp theo các cô gái tiếp tân ănmặc xường xám xinh đẹp đang rất lễ phép mời khách vào trong khách sạn,hình như bữa tiệc rượu sau lễ khai trương đã bắt đầu rồi, các nhân vậtnổi tiếng đến chúc mừng cũng đều đã đi hết vào bên trong khách sạn. Côđang chờ đợi thời cơ này, nhân lúc đoàn người hỗn loạn, tiếp cận mộtngười đàn ông đến đây một mình, quang minh chính đại trà trộn vào trongđó.
Bước ra khỏi cửa chính của khách sạn, trên tầng mười tám,trước khi bước vào nơi bố trí sẵn tiệc rượu còn phải qua một cổng kiểmtra, ở đó có hai người bảo vệ và hai cô gái tiếp tân đang đứng ở cổngđón khách, yêu cầu khách phải xuất trình thư mời mới được vào bên trong. Long Vịnh Thanh nắm chặt thư mời đã chuẩn bị sẵn, có chút thấp thỏm,bất an, cô lấy mẫu thư mời công bố trên mạng, bỏ tiền ra làm một tấm thư mời giả. Lúc nãy khi đi vào, cô có liếc vào mấy tấm thư mời thật, cócảm giác giống nhau như đúc, nhưng đồ giả thì rốt cuộc cũng là đồ giả,luôn làm cho người khác cảm thấy thiếu tự tin, cô đi theo sau ngườikhác, từng bước từng bước, cảm thấy toàn thân đang run rẩy. Khi đến lượt cô bước vào, cô đưa thư mời ra, nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô tiếptân cao cao gầy gầy đó cúi người xuống, lễ phép nói với cô: “Xin lỗi,tiểu thư, thư mời của cô có một chút vấn đề, không được phép vào.”
Long Vịnh Thanh vốn đã không đủ tự tin, giờ đây càng hoảng hốt, khi chuẩn bị biện bạch, đột nhiên từ đằng sau có người khoác lên vai cô, đưa ra mộtthư mời khác, nói với cô gái tiếp tân: “Xin lỗi, cô ấy là bạn gái đồnghành với tôi, lúc đi gấp gáp qua, lấy nhầm thư mời, thư mời chính thức ở đây.”
Là giọng nói của Quan Vi Trần, Long Vịnh Thanh kinh ngạcngẩng đầu lên, giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng đúngvào lúc này, anh vỗ vỗ vào vai cô, dùng ngôn ngữ cơ thể nói với cô rằng, có gì vào trong rồi hẵng nói.
Cô gái tiếp tân đối chiếu số thưmời xong, cúi người xuống nói với họ: “Tiên sinh, tiểu thư có thể vàođược rồi, chúc hai vị có một buổi tối thật vui vẻ!”
Đi cùng QuanVi Trần đến đây còn có một chàng trai trẻ, vẻ ngoài rất tao nhã, lịchsự, có chút gì đó giống Quan Vi Trần. Điều duy nhất không giống đó là,ánh mắt trông có vẻ lạnh lùng, trên mặt chẳng hề có lấy một nụ cười. Khi người đó nhìn thấy Quan Vi Trần ôm lấy vai Long Vịnh Thanh đi vào, tựnhiên nhíu mày lại, cúi người hỏi Quan Vi Trần, “Em có quen không đấy?Đừng gây chuyện, những người đến đây đều không đơn giản, cẩn thận kẻolại gây phiền phức.”
“Anh, anh quên cô ấy rồi à? Cô ấy là LongVịnh Thanh, là con gái lớn của ba Long và mẹ Long, hồi nhỏ hai người gặp mặt nhau rồi mà.” Nói xong Quan Vi Trần đẩy Long Vịnh Thanh ra trướcmặt chàng trai trẻ đó. Nghe Quan Vi trần nói như vậy, Long Vịnh Thanh tỉ mỉ quan sát lại chàng trai đứng trước mặt mình, cũng mới nhớ lại hóa ra người này là Quan Nhã Dương, con trai lớn của chú Quan, anh trai củaQuan Vi Trần, hiện tại là người tổng phụ trách thị trường tại TrungQuốc, thế hệ trẻ ưu tú nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Hồi nhỏgặp một lần, khi gặp lại nhau vào đúng trường hợp này, Long Vịnh Thanhmắc cỡ nhìn anh cười cười, “Chào anh, em là Long Vịnh Thanh.”
“Xin lỗi, lúc nãy không nhận ra em, anh cứ nghĩ rằng là phóng viên của mộttòa soạn nào đó trà trộn vào đây phỏng vấn.” Quan Nhã Dương nở nụ cườinhàn nhạt như có như không, nói xong gật gật đầu, xem như là chào hỏi.
Ngay sau đó, có một người quen đi đến chào hỏi, Quan Nhã Dương phải quay qua chào xã giao xung quanh. Quan Vi Trần tìm lúc không ai để ý, ép đẩyLong Vịnh Thanh vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang của sảnh tiệc.
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, tức là cũng không phải ngụy trang thêm nữa, Long Vịnh Thanh cố gắng hất tay của Quan Vi Trần ra, Quan Vi Trần lại khóangược cửa lại, dữ dằn ép cô vào tường, hỏi: “Em đến đây làm gì?”
“Thì anh cứ xem em như là một phóng viên loại ba đi, định đến đây moi mócmột chút tin tức thôi.” Long Vịnh Thanh quay đầu qua một bên, tránhkhông nhìn vào mắt anh, giọng nói cũng rất lạnh lùng.
“Moi tintức?” Quan Vi Trần lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay ra giật lấy cái túi xách của cô, kéo dây kéo ra, bên trong đập vào mắt là một con dao gọttrái cây mới tinh, anh lấy con dao ra, đưa đến trước mặt cô, “Là moi tin tức, hay là muốn tạo ra tin tức hả? Có phải em muốn trên tất cả các tờbáo ngày mai sẽ xuất hiện một thông tin nóng hổi, ông Lâm Quốc Đốngngười sáng lập khách sạn Tinh Hoa bị một người con gái tấn công ngaytrong buổi lễ khai trương, chết tại chỗ phải không?”
Sự việc màmình mưu tính đã lâu nay bị nói ra với giọng điệu như thế này, Long Vịnh Thanh căm phẫn trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, “Nếu đượcnhư vậy thì tốt nhất, nếu thật sự không được, thì học cách năm đó ông ta giết Triệu Ngôn Thuyết vậy, kéo ông ta nhảy từ trên ban công này xuống, dù sao đây cũng là tầng mười tám, không sợ ông ta té xuống mà khôngchết...”
Bốp...
Long Vịnh Thanh còn chưa nói xong, trênmặt đã phải nhận lấy một cái tát thật đau, tay của Quan Vi Trần vẫn còngiơ cao trong không trung, anh trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt hiện rõsự bi ai và xót xa, còn có cả sự dằn vặt đau khổ mà không ai có thể hiểu được, “Đêm hôm đó của ba năm về trước, rõ ràng em đã đồng ý với anhrồi, sẽ không bao giờ lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa nữa, tại sao em lại thất hứa? Tại sao lại không tin tưởng vào anh nữa?”
“Chođến tận hôm nay, anh làm sao để em có thể tiếp tục tin tưởng vào anhđược đây?” Long Vịnh Thanh nghe nhắc đến sự việc của ba năm về trước,đột nhiên trở nên kích động, đẩy mạnh Quan Vi Trần ra, đoạt lại con daogọt trái cây trong tay anh, nhét lại vào túi xách của mình, “Anh đã phản bội lại em, anh đã hỗ trợ cho Lâm Quốc Đống về tâm lý, thì đừng có để ý đến em nữa, em có chết rồi cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
“Anh Triệu Ngôn Thuyết đã chết nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc em còn muốngây ra ma chướng trong bao lâu nữa? Ngày đó em muốn qua lại với anh Ngôn Từ cũng chỉ vì muốn anh ấy thay em giết Lâm Quốc Đống, nói cái gì màchẳng qua dùng anh ấy để làm người thay thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết?Đó chẳng qua chỉ là lời giải thích cho dễ nghe một chút, thực ra tronglòng em căn bản đang nghĩ rằng, nếu như ngày đó người lên núi tìm em làanh Triệu Ngôn Từ, nếu như người chết đó là Triệu Ngôn Từ thì tốt biếtmấy. Đừng có ích kỉ như vậy nữa, Long Vịnh Thanh, ma chướng trong lòngem biến em trở thành một con người đáng sợ...” Quan Vi Trần từ trước đến nay chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờnói nặng lời như vậy với cô. Cho dù là ba năm về trước, anh cũng khuyênrăn cô rất nhẹ nhàng, nhưng mà hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ này của cô,anh chỉ cảm thấy sức chịu đựng và lòng bao dung của anh đã đạt đến đỉnhđiểm, anh phải làm cho cô thấy rõ một vài sự thật này, “Đừng lấy cớ rằng em yêu anh Triệu Ngôn Thuyết nhiều đến như thế nào, em tự hỏi lại bảnthân mình xem, trong trái tim bị thù hận bao bọc nhiều năm như vậy, rốtcuộc còn lại mấy phần là tình yêu thật sự dành cho anh ấy? Em đang tìmcái cớ cho sự áy náy, day dứt của em, em cho rằng em đã hại chết anh ấy, cho nên trong tiềm thức, em luôn không muốn tha thứ cho mình, tìm trămphương ngàn kế để trả thù. Nhưng em có biết hay không, trong cả quátrình như thế, em đã làm nhục tình yêu mà em dành cho anh ấy, bắt đầu từ ngày em lừa dối anh Triệu Ngôn Từ, bắt đầu từ ngày em trốn chạy hiệnthực, em đã không xứng đáng để yêu anh ấy nữa rồi...”
“Anh nóibậy!” Long Vịnh Thanh kinh hoàng ôm lấy đầu, chậm chậm ngồi bệt xuống,từng lời nói đó như những con dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô, cô nhớlại rồi, buổi tối hôm đó của ba năm về trước, đó là một buổi tối mà cólẽ suốt cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ quên được.
Lúc đó,Lâm Quốc Đống còn nằm trong bệnh viện tâm thần, vẫn còn đang mụ mị vớiviệc bị người tình lừa dối, đang chìm đắm trong sự đau khổ vì tương laisẽ không có con cháu hương khói cho mình, cả ngày đêm cứ điên điên khùng khùng lo tìm bí quyết để sinh con, so với cô lúc ấy, tinh thần cũngchẳng khá hơn là bao. Cô khó khăn lắm mới dò la ra được bệnh viện tâmthần nơi Lâm Quốc Đống đang nằm điều trị, lừa cả phía bệnh viện, đưa ông ấy đi ra ngoài, đưa ông ấy đến con đường nhỏ dẫn đễn ngọn núi phía saucủa thôn Long Sơn, ông ta vẫn không nhận ra Long Vịnh Thanh, gặp cô liền gọi cô là Mỹ Vân, bắt cô trả con cho ông ta, sau đó liền bắt đầu tấncông cô hệt như lần trước ở ngọn núi đằng sau thôn Long Sơn vậy.
Trước khi việc này xảy ra, cô đã có hẹn trước với Triệu Ngôn Từ rồi, nhưng mà người đầu tiên chạy đến là Quan Quan, người mà trước đó đã phát hiệnthấy cô có gì đó không bình thường, áo quần cô đã bị xé rách đến tả tơi, Quan Quan ra sức đẩy Lâm Quốc Đống đang phát điên phát khùng đó ra, hét to với Long Vịnh Thanh đang ngồi co ro trên mặt đất, “Chị Vịnh Thanh,tại sao lại không dùng cây gậy điện? Em mua để cho chị phòng thân mà...Thôi được rồi, chị mau chạy đi, em ở đây giữ ông ta lại...”
Lúcnày Triệu Ngôn Từ cũng vừa kịp tới, nhìn thấy tình hình trước mắt, hìnhnhư cũng đại khái hiểu ra được đã xảy ra chuyện gì. Cộng thêm việc anhvốn ôm hận với Lâm Quốc Đống, vừa nhảy bổ qua đấm mạnh cho ông ta ngãlăn ra đất. Triệu Ngôn Từ thuở nhỏ đã hay gây rối, đánh nhau, đã ra taythì rất mạnh bạo. Cho dù là hai ba người thanh niên cường tráng cũng khó có thể tiếp cận anh, huống hồ là một người đàn ông trung niên đang đauyếu. Triệu Ngôn Từ đấm cho Lâm Quốc Đống mấy phát liền, người đó đãkhông còn sức để đánh trả nữa, anh vẫn chưa hả giận, rút con dao gămgiắt trên thắt lưng mang theo người ra, rút ống dao ra chuẩn bị đâm vàongười đàn ông đang nằm rên rỉ trên mặt đất kia. May sao đúng lúc đó Quan Quan nhảy bổ qua, hai tay cầm chặt lấy dao găm đó.
“Anh Ngôn Từ, đủ rồi, ba Triệu mẹ Triệu đã mất đi một người con trai rồi, đừng để họmất đi một người con trai nữa. Giết người là bị ngồi tù đó, gia đình nhà họ Triệu sẽ không chịu đựng nổi cú sốc này đâu.”
Lưỡi dao sắcnhọn của con dao găm này cứa đứt cả lòng bàn tay của Quan Quan, máu chảy từng giọt từng giọt lên người của Lâm Quốc Đống, cũng nhuốm cả lênngười của Triệu Ngôn Từ, Triệu Ngôn Từ chợt bừng tỉnh ra ngay lập tức,không đâm dao xuống nữa, quay đầu nhìn sang đôi mắt sáng của Quan Quan,thở mạnh ra từng hơi, từng hơi, cầm dao, chầm chậm đứng dậy.
“Anh Ngôn Từ, anh đưa chị Vịnh Thanh đi trước đi, em đưa ông ta quay về, embiết phải làm như thế nào, chắc chắn sẽ không bị người ta hoài nghiđâu.” Quan Quan chịu đựng cơn đau trong lòng bàn tay, lấy ra cây gậyđiện ở trong túi xách của Long Vịnh Thanh, dí vào người của Lâm QuốcĐống cho ông ta ngất đi, sau đó kéo ông ta đi về phía con đường lớn.
Triệu Ngôn Từ bước qua nắm lấy tay của Long Vịnh Thanh, nhỏ nhẹ an ủi cô, “Vịnh Thanh, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ.”
Long Vịnh Thanh vốn đã lên sẵn kế hoạch, nhưng khi nhìn thấy lòng bàn taychảy máu của Quan Quan, nhìn thấy con dao găm nhỏ cong cong trong tayTriệu Ngôn Từ dính đầy máu của Quan Quan, con dao găm đó là quà sinhnhật cô tặng cho Triệu Ngôn Từ, bây giờ nghĩ lại, cũng là để chuẩn bịcho ngày hôm nay cả. Nhưng bây giờ cô bỗng dưng đâm ra sợ hãi, cảm thấycó chút may mắn vì Triệu Ngôn Từ không đâm con dao đó xuống, cô nghĩ đến câu nói lúc nãy của Quan Quan, gia đình nhà họ Triệu đã mất đi mộtngười con trai rồi, không được mất đi người còn lại nữa, Ngôn Thuyết vìmuốn cứu cô mà bị Lâm Quốc Đống kéo xuống vách núi, cô không thể nào làm hại Triệu Ngôn Từ nữa.
Nghĩ đến đây, cô co rúm người lại, độtnhiên bật khóc, cảm thấy bản thân mình xấu xa quá đỗi, cô còn mặt mũinào mà gặp Triệu Ngôn Từ được nữa. Triệu Ngôn Từ cứ nghĩ cô bị dọa chokhiếp sợ, tiếp tục an ủi cô, “Vịnh Thanh, đừng sợ, có anh đây không aidám làm gì em đâu. Anh sẽ bảo vệ em suốt cả cuộc đời này.”
Sauchuyện ngày hôm đó, cô tìm Quan Quan nói hết những suy nghĩ của mình,thực ra nếu cô không nói thì Quan Quan cũng đã hiểu hết rồi. Nói chocùng anh cũng là bác sĩ tâm lý của cô, luôn hiểu rõ trạng thái tâm lýcủa cô, anh biết trong viết thương của cô còn có những hạt sạn, cần phải được làm sạch, nhất định sẽ rất đau, nhưng mà cho dù đau đến mức nào đi chăng nữa, cũng cần phải làm sạch cho bằng được, nếu không vết thươngchắc chắn chẳng bao giờ lành miệng lại được.
“Thế chị phải làmnhư thế nào đây? Chị sai rồi, chị biết chị sai rồi, chị không thể nàotiếp tục lừa anh Ngôn Từ được nữa.” Long Vịnh Thanh co người trong chăn, cả người run lên, “Chị đã từng thử đề nghị chia tay với anh ấy, thậmchí nói rằng mình đã yêu người con trai khác, chị đã nói về mình cực kỳtệ hại, cực kỳ hư hỏng, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu tin.”
“Hai anh chị lớn lên với nhau từ bé, làm sao mà anh ấy tin chị là một ngườicon gái hư hỏng được?” Quan Quan ngồi trước giường cô, ngẩn người ngồinhìn bóng cây chốc sáng chốc tối ngoài cửa sổ, “Trừ phi tận mắt anh ấychứng kiến chị sa ngã, nếu không, anh ấy sẽ không tin đâu, anh ấy tintưởng chị thế cơ mà.”
“Thế thì chị phải làm thế nào bây giờ? Quan Quan, phải làm thế nào đây? Nghe mẹ Long nói, mẹ Triệu nghe tin anh ấyqua lại với chị, đã không nhận người con trai này nữa rồi, anh ấy đãđoạn tuyệt quan hệ với cả nhà... Khi còn sống, người mà Ngôn Thuyết lolắng nhất chính là Ngôn Từ, anh ấy sẽ không tha thứ cho chị, anh ấy sẽghét chị. Quan Quan, chị phải làm sao đây?” Long Vịnh Thanh thò tay từtrong chăn ra, túm lấy vạt áo của Quan Quan, giống như túm lấy một cọngrơm rạ có thể cứu mạng mình vậy.
“Cách giải quyết thì có, nhưng mà chị Vịnh Thanh, chị có dám làm hay không?” Quan Quan quay đầu nhìn cô, nhướn môi lên khẽ cười.
“Cách gì?”
“Lên giường với em.”
Long Vịnh Thanh ngay lập tức mở to mắt ra, mãi một lúc sau mới ra sức gậtgật đầu như đã hạ quyết tâm, “Được, nếu như là em, chị đồng ý.”
Kế hoạch ban đầu là như vậy, Long Vịnh Thanh và Quan Quan đến khách sạnthuê phòng, nhử Vịnh Lục đi tìm họ. Người Vịnh Lục quan tâm nhất chínhlà Triệu Ngôn Từ, chắc chắn ngay lập tức sẽ thông báo cho Triệu Ngôn Từbiết, đến lúc đó, cô chỉ cần nửa đùa nửa thật nói ra những câu đã soạnsẵn là được rồi.
Nhưng trong quá trình thực hiện kế hoạch, luôncó hiện tượng đi lệch ra khỏi kế hoạch đã định. Long Vịnh Thanh tintưởng Quan Quan sẽ không làm gì cô, nhưng mà cô quên mất Quan Quan cũnglà một chàng trai, hơn nữa lại là người yêu thầm cô bao nhiêu năm, người biết kiềm chế bộc lộ tình cảm với cô nhất. Quan Quan cũng đánh giá quácao lý trí của mình, khi nửa cơ thể trần truồng của cô áp sát lại gần,ôm lấy anh ngã xuống giường, anh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mìnhđang sục sôi, máu trên đầu cũng dồn lên, dây thần kinh tự khống chế màbấy lâu nay anh vẫn rất tự hào bỗng chốc đứt phựt. Những việc tiếp theoxảy ra đều nằm ngoài sự kiềm chế của bản thân, anh đè cô xuống dưới thân mình, hai người cứ quấn quýt trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp trong kháchsạn mini, đến cuối cùng, Long Vịnh Thanh buông xuôi, vừa khóc vừa bámvào vai anh, phối hợp với mỗi động tác của anh, không ngừng lẩm bẩm bêntai lên án anh, “Quan Quan, em không được đối xử với chị như vậy, khôngđược... không được... Từ nhỏ đến lớn, chị đều xem em như con đường lùicuối cùng của chị. Chị không thể mất em được, cũng không dám tiếp xúcquá gần gũi với em, bởi vì khi chị chính thức toàn tâm toàn ý gần gũivới em, là đồng nghĩa với việc cuộc sống của chị đã không còn đường lùinữa, Quan Quan... Quan Quan... Quan Quan.
Lúc trời tối, Vịnh Lụcquả nhiên tìm đến tận đây, đẩy cửa khách sạn ra, nhìn thấy quần áo xộcxệch của hai người thì phẫn nộ lao vào, tát cho Long Vịnh Thanh một cáingay tại trận, “Long Vịnh Thanh, tại sao chị đê tiện như vậy hả? Ai chịcũng không tha là sao, chị làm như vậy chẳng phải rất có lỗi với anhNgôn Từ sao? Anh ấy vì chị nên đã bị gia đình đuổi ra khỏi cửa.”
“Chẳng có gì có lỗi với xin lỗi ở đây cả, chị không hề yêu anh ấy, người màchị yêu là anh Ngôn Thuyết. Anh Ngôn Thuyết đi rồi, anh ấy chỉ là ngườithay thế cho anh Ngôn Thuyết mà thôi. Ngoại hình ấy giống anh NgônThuyết, nhưng mà tâm hồn thì không hề giống chút nào, xét về tâm hồn thì Quan Quan có vẻ giống hơn một chút. Mọi người chắc không ai biết rồi,chị và anh Ngôn Thuyết bắt đầu yêu nhau từ năm mười lăm tuổi...”
Những lời nói này của Long Vịnh Thanh thực ra cũng được xem là những lời nóithật lòng, cho nên, khi cô nói không hề mất tự nhiên hoặc do dự một chút nào cả. Điều quan trọng hơn cả là, cô đã liếc nhìn về phía cửa ra vào,Triệu Ngôn Từ đang trừng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn cô chằm chằm.
Còn có một việc nữa, cô hoàn toàn không thể nào ngờ tới, Triệu Ngôn Từ phẫn nộ quay về nơi ở tạm thời, đêm hôm đó uống rượu say xỉn ở trong quánbar, tâm trạng chán nản rồi đánh nhau với người ta, làm người ta bịthương nặng, gia đình người ta kiện lên tòa án, bị kết vào tội cố ý gâythương tích, xử ngồi tù ba năm.
Khi Long Vịnh Thanh biết đượcthông tin này là lúc cô đang viết luận văn tốt nghiệp. Kỳ nghỉ hè củaQuan Quan cũng kết thúc, phải về Nhật Bản, trước khi đi, cô ra sân baytiễn Quan Quan, trả lại cho Quan Quan bùa hộ mệnh hoa anh đào hồi nhỏcậu từng tặng cho cô, và cái bùa hộ mệnh mà Quan Quan đã âm thầm nhétvào túi xách cô khi ở Nhật Bản, lặng lẽ nhìn Quan Quan, nói, “Tạm thờiđừng quay về được không? Chị cần có thời gian yên tĩnh một mình...”
Quan Quan trầm mặc gật đầu. Đợt chia tay này, kéo dài đến tận ba năm.
4.
Những hồi ức đau khổ đó làm Long Vịnh Thanh không cách nào đứng dậy được, túi xách rơi trên mặt đất, con dao gọt trái cây cũng rớt ra ngoài, vang lên một tiếng khô khốc. Cô nằm bò trên nền nhà khóc đau khổ, Quan Vi Trầnkhông kìm được ôm lấy cô, giọng nói cũng dịu dàng lại, khuyên cô: “Đừngtự giày vò chính mình nữa, Vịnh Thanh, buông tay đi.”
“Em buôngtay không được, Quan Quan, em không có cách nào để quên được anh NgônThuyết, không quên được hình ảnh trước khi chết còn giơ tay ra vẫy vẫyvới em, anh ấy nói với em gì đó, nhưng đến tận bây giờ, em cũng khôngbiết được, lúc đó anh ấy nói gì? Trong trường hợp đó, anh ấy sẽ nói cáigì nhỉ? Quan Quan... anh nói cho em” Long Vịnh Thanh rúc vào lòng QuanVi Trần, khóc sướt mướt.
Đây chính là vướng mắc trong lòng cô,cũng là hạt sạn cuối cùng trong vết thương của cô, Quan Vi Trần rất rõđiều này. Nhưng mà làm cách nào để loại bỏ được hạt cát này đây, đến anh cũng còn không biết phải làm thế nào nữa.
Anh vỗ vỗ vào vai cô,suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, “Vịnh Thanh, nếu như em thực sự không buông tay được, thì cứ đi hỏi ông ta xem, anh đưa emđi hỏi ông ta, đi hỏi người duy nhất nghe thấy câu nói đó lúc ấy.”
Người duy nhất nghe được câu nói của Triệu Ngôn Thuyết lúc ấy, trừ Lâm Quốc Đống ra không còn người nào khác.
Những năm gần đây, vấn đề về thần kinh của Lâm Quốc Đống đã hồi phục, nhưngmà tâm lý vẫn chưa hoàn toàn hồi phục hẳn, ông bị bệnh trầm cảm rấtnặng, luôn nói với Quan Vi Trần, là bác sĩ tâm lý của mình rằng, “Bác sĩ Quan, tôi luôn cảm thấy có một người thanh niên đi theo tôi, cứ nói với tôi rằng muốn tôi xuống dưới đó chơi với cậu ấy, cậu ấy bị ngã rất đau, bác sĩ Quan, tôi làm cách nào cũng không trốn được người thanh niên đó, tôi phải làm thế nào đây?”
Mỗi lần như vậy, Quan Vi Trần đềuluôn mỉm cười khuyên giải ông: “Ông Lâm, ông hãy mở rộng tâm hồn mìnhra, ông không làm gì trái với lương tâm, thì không phải sợ chuyện ma quỉ đến quấy rầy mình.”
Quan Vi Trần đưa Long Vịnh Thanh ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc gặp Quan Nhã Dương đang đi tìm anh khắp nơi, nhìnthấy áo quần của hai người xộc xệch, Long Vịnh Thanh nước mắt đầy mặt,sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, rõ ràng đã hiểu lầm việc lúc nãy ở trong nhà vệ sinh, có chút tức giận trách móc Quan Vi Trần, “Vi Trần,làm việc gì cũng phải có chừng mực, hôm nay chúng ta đến đây có rấtnhiều việc quan trọng phải làm.”
“Anh trai, có lúc nào anh thấyem làm việc không có chừng mực không?” Quan Vi Trần nhướn môi lên cườivới Quan Nhã Dương, “Bây giờ em đang có việc nghiêm chỉnh cần phải làmđây, anh trai, giúp em gọi Lâm tổng ra ban công bên này, nhờ anh cảđấy.”
Quan Vi Trần làm việc gì cũng không ai biết trước được cả,nhưng anh luôn rất tỉnh táo và lý trí, Quan Nhã Dương hiểu rõ điều này,cho nên khi nghe nói câu “Nhờ anh cả đấy”, mặc dù trong lòng vẫn cònnghi hoặc nhưng cũng không hỏi tiếp, nhíu nhíu mày, quay người đi vàobên trong tiệc rượu.
Quan Vi Trần dẫn Long Vịnh Thanh ra ngoàiban công ở ngoài phòng tiệc, Long Vịnh Thanh ôm chặt lấy cánh tay QuanVi Trần từ đầu tới cuối, giống như một đứa bé đã mất đi cảm giác antoàn, vừa kinh hoàng vừa có cảm giác mất đi chỗ dựa, chờ đợi sự việctiếp theo xảy ra.
Lâm Quốc Đống cầm ly rượu đi ra ban công, trước tiên nhìn thấy Quan Vi Trần, liền nở nụ người chào hỏi anh, “Bác sĩQuan, không ngờ cậu lại là em trai của Quan Tổng, nhị thiếu gia của tậpđoàn Phong Hoa, trước đây quả là thất lễ, thất lễ.”
“Lâm tổng hài hước quá rồi, tôi vốn không có ý định kinh doanh, cho dù là trước đây,hiện tại hay tương lai cũng chỉ là một bác sĩ tâm lý mà thôi, không cómột chút liên quan nào đến tập đoàn Phong Hoa cả.” Quan Vi Trần cũng nởmột nụ cười xã giao đáp lại ông ta, sau đó, kéo Long Vịnh Thanh đangđứng phía sau mình ra, “Hôm nay đến đây, tôi muốn giới thiệu cho Lâmtổng một người. Cô ấy nói, cô ấy có quen biết với Lâm tổng, có một vàivấn đề muốn hỏi Lâm tổng?”
Lâm Quốc Đống trước đó vẫn còn cười,đợi cho đến khi Long Vịnh Thanh ngẩng đầu lên, nụ cười bỗng nhiên cứngđờ. Ly rượu trong tay rớt xuống đất, tạo ra tiếng vỡ giòn tan, tiếp đótay bắt đầu run lên, liên tục lùi về phía sau hai bước.
Trước khi gặp mặt ông ta, mặc dù Long Vịnh Thanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưngkhi gặp ông ta, mặt đối mặt, Long Vịnh Thanh vẫn có chút không kìm chếđược, vẫn muốn xông lên, đâm cho ông ta một nhát. Quan Vi Trần đúng lúcnày nắm chặt lấy tay cô, bảo cô thả lỏng tinh thần một chút, cô mới hítthở thật sâu, hỏi: “Thực ra tôi vẫn còn rất hận ông, hận đến nỗi muốnchém cho ông một nhát dao cho ông chết luôn đi. Nếu như ông không xuấthiện, cuộc sống của tôi đã không như thế này rồi, tôi hận ông ông, nhưng mà tôi biết, giết ông sẽ phải vào tù, nên tôi sẽ không vì ông mà làm lỡ cả cuộc đời của tôi nữa. Hôm nay, tôi chỉ muốn hỏi ông, anh NgônThuyết... Giây phút khi ông kéo anh Ngôn Thuyết rơi xuống vách núi, anhNgôn Thuyết có nói gì vậy? Anh ấy đã nói cái gì với tôi?”
LâmQuốc Đống nhìn Long Vịnh Thanh, có lẽ là nhớ đến việc làm trái với lương tâm của chính mình, kinh hoàng lùi về phía sau liên tục. Long VịnhThanh hất tay của Quan Vi Trần ra, đuổi sát theo từng bước, “Anh ấy đãnói cái gì, ông nói cho tôi mau... Nói cho tôi mau lên...”
Tầngmười tám là tầng hào nhoáng nhất khách sạn Tinh Hoa, ban công Lộ Thiênđã chiếm tới hai ba chục mét vuông, trên đó bố trí rất nhiều ghế ngồimàu trắng, cho nên ở đây rất thích hợp với việc vừa ngồi vừa uống rượuvừa ngắm cảnh đêm, nhưng vào giờ phút này, hiển nhiên chẳng ai có tâmtrạng đó. Lâm Quốc Đống cứ đi thụt lùi về phía sau, từ góc này của bancông chuyển sang góc khác của ban công, kinh hoàng lắc đầu quầy quậy,“Đừng qua đây, cô đừng ép tôi, lúc đó tôi cũng nhảy xuống cùng mà, làtại số phận của cậu ấy không tốt... Cô đừng qua đây...”
“Số phận của anh ấy không tốt... Ông nói số phận của anh ấy không tốt, anh ấy chết là do số phận của anh ấy không tốt...”
Long Vịnh Thanh phẫn lộ đến cực điểm, lý trí lại bắt đầu rời bỏ cô đi mất,cô quay người lại, tìm kiếm con dao gọt trái cây trên người của Quan ViTrần. Quan Vi Trần nắm lấy cổ tay cô, bảo cô bình tĩnh lại, lúc này,điều làm người ta bất ngờ cũng xảy ra, Triệu Ngôn Từ đột nhiên từ ngoàiban công chạy vào, nhìn thấy Long Vịnh Thanh đang phát điên lên, còn Lâm Quốc Đống thì như một tên điên đang đứng dựa vào lan can của ban cônglắc đầu liên tục, phẫn nộ nhảy đến chất vấn Quan Quan, “Cậu gọi anh đếnlàm gì? Cái gì mà cô ấy xảy ra chuyện? Không phải cô ấy đang đứng sờ sờđằng kia sao?”
Lâm Quốc Đống từ nãy giờ bị hoảng loạn vì kinh sợ, nay đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Ngôn Từ, hoảng hồn đễn nỗiôm đầu hét ầm lên, “Cậu lên đây để bắt tôi theo à... Cứu với... Cứuvới... Để tôi nói cho cô, cậu ấy nói, cậu ấy nói, Vịnh Thanh, nhắm mắtlại, đừng nhìn anh... Á á á...”
Trong bữa tiệc rượu này có rấtnhiều khách khứa, đều bị tiếng kêu của Lâm Quốc Đống làm cho giật mình,kéo nhau chạy ra xem, nhìn thấy Lâm Quốc Đống đang phát điên lên, độtnhiên trèo qua lan can, trước mặt tất cả mọi người, gieo mình từ tầngmười tám xuống.
“Ông đừng chết, nói cho tôi biết, rốt cuộc là anh Ngôn Thuyết đã nói gì?... Rốt cuộc là anh ấy đã nói gì... Long VịnhThanh chạy bổ qua, muốn chụp lấy cánh tay của Lâm Quốc Đống, chỉ tiếcrằng đã muộn rồi, giống như sự việc của lần trước vậy, bóng dáng LâmQuốc Đống rơi xuống trước mắt cô, chỉ để lại một tiếng kêu thất thanh,tuyệt vọng, sau đó tất cả lại trở nên yên tĩnh.
“Ông ấy đã nóirồi.” Quan Vi Trần bước qua, kéo Long Vịnh Thanh ở bên lan can quay trởlại, “Ông ấy nói rồi, ông ấy nói anh Ngôn Thuyết đã nói với em rằng,Vịnh Thanh, nhắm mắt lại, đừng nhìn anh. Anh Ngôn Thuyết không muốn đểlại ký ức không tốt cho em, cho dù là giây phút ngay trước khi kết thúccuộc sống của mình, cũng chỉ muốn em sống tốt hơn, anh ấy là người tốtnhất thế giới này, Vịnh Thanh, em không cần phải cố quên anh ấy.”
Sự việc trước mắt xảy ra quá bất ngờ, trong phòng bày tiệc rượu dấy lênnhững tiếng xì xào bất ngờ, có nữ khách mời nhát gan còn hét lên thấtthanh. Bảo vệ hoảng hốt chạy xuống dưới lầu, thông báo cho cảnh sát,đồng thời gọi luôn xe cấp cứu, nhưng mà mọi người đều biết rằng, xe cấpcứu có đến cũng không tác dụng gì nữa, nhảy từ lầu mười tám xuống, tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Triệu Ngôn Từ có vẻ vẫn chưanắm bắt được tình hình trước mắt, đứng nguyên tại chỗ ngẩn người ra mộtlúc lâu, mới mở to mắt ra nhìn Quan Vi Trần, rồi lại nhìn qua Long VịnhThanh, có chút không chắc chắn, hỏi lại: “Lâm Quốc Đống tự sát rồi à?”
“Ông ta tự sát rồi.” Quan Vi Trần nghiêng đầu qua nhìn về phía lúc nãy LâmQuốc Đống nhảy xuống, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ âm u không aihiểu được, “Cuối cùng ông ấy cũng thua anh Ngôn Thuyết, cho nên người ta đã nói, đã là con người thì đừng làm việc gì trái với lương tâm.”
Long Vịnh Thanh nắm lấy vạt áo của Quan Vi Trần, từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất. Lần này cô không khóc, chỉ là liên tục ngẩng đầu nhìn bầutrời, bầu trời tối hôm nay rất ảm đạm, rõ ràng không có một ngôi saonào, nhưng cô lại thấy được cả bầu trời sao nhấp nháy trên đó. Có lẽnhững vì sao này tồn tại trong ký ức của cô, giống như một buổi tối nàođó, ở trên cây ngân hạnh trước cửa nhà cô, có một chàng thiếu niên cườirạng rỡ nói với cô rằng, “Vịnh Thanh, đẹp quá, từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ được ngắm một bầu trời sao đẹp đến vậy.”
Chỉ có điều,bây giờ hồi tưởng lại, những ký ức đó bỗng nhiên trở nên nhạt nhòa,trong bầu trời đầy sao đó, cô nhìn thấy tiểu quản gia của cô đang nhìncô, nói với cô rằng, Vịnh Thanh, nhắm mắt lại, đừng nhìn anh nữa, đừngnhớ đến anh nữa.
Sau đó, anh mỉm cười, đôi mắt còn sáng hơn cảnhững ngôi sao ở trên kia dần dần khép lại, biến mất cùng với bầu trờiđầy sao, mãi mãi biến mất trong ký ức của cô.