Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 16

- Bác có nhớ rõ hình dáng người đó không ạ? – Như sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, Vy hỏi bác lao công dồn dập.

- Bác không biết đâu, cậu ta vừa mới đi thôi, cháu chạy ra biết đâu còn kịp!

Không kịp cảm ơn bác lao cộng, cô vụt chạy ra ngoài cửa. Bên ngoài có mấy nhóm đang tụ tập đứng nói chuyện, không ít người mặc áo xanh làm cô càng hoang mang hơn. Cô nhìn đâu cũng thấy người mang túi màu đen nhưng khi nhìn kĩ đều không phải chiếc túi cô đang tìm. Nếu… mất thật thì làm sao? Trong đó đựng thẻ nhớ và còn rất nhiều thứ khác nữa, mất rồi thì sao? Càng nghĩ càng cuống lên, cô chạy ra ngoài khuôn viên, gương mặt méo xẹo như sắp khóc tới nơi. Túi ơi, mày ở đâu rồi?

- Được rồi, cậu làm tốt lắm, mai anh sẽ mang đi rửa ảnh rồi dán lên bảng tin của trường.

- Dạ vâng, không có gì đâu ạ. Còn việc gì nữa không ạ? Nếu không em xin phép đi trước!

- Không có, cậu cứ về đi. À mà khoan đã, anh có cái này tặng cậu.

- Cái gì ạ?

Anh trưởng ban mở điện thoại ra, đưa cho cậu xem một bức ảnh chụp cậu và Vy. Chẳng biết bức ảnh được chụp vào lúc nào nhưng ở góc độ của người chụp, cô như đang nhón lên hôn vào má cậu vậy. Có lẽ đây chính là lúc cô cầm giấy lau mồ hôi cho cậu.

- Là anh chụp ạ?

- Ừ. Sao? Có muốn giữ lại không? Anh thấy hai đứa quấn quýt nhau thế tiện tay chụp thôi. Hay đứa có gì rồi hả?

- Gì là gì ạ? Bọn em chỉ là bạn thôi.

- Ôi dào, bây giờ là bạn biết đâu ngày mai lại là cái gì khác. Thôi đừng nản, cố lên. Anh ủng hộ cậu.

Anh trưởng ban vỗ vai cậu đầy vẻ thông cảm. Đứng nói thêm vài ba câu, cậu xin phép đi về trước. Được anh trưởng ban cho phép, Việt quay trở lại khán phòng. Không biết cô chờ có lâu không nhỉ? Vy rất thiếu kiên nhẫn, thể nào cũng sẽ cằn nhằn cậu cho mà xem! Cậu trở về chỗ không thấy bóng dáng cô đâu cả. Chẳng lẽ đi vệ sinh? Hay là chạy theo nghe ngóng anh Minh Tùng rồi? Cả hai khả năng đều có thể. Nghĩ vậy, Việt ra ngoài sảnh ngồi chờ cô quay lại. Nhàm chán, cậu mở điện thoại, bấm bấm vài cái, đôi môi cong cong thành một nụ cười.

Chạy khắp một lượt khách sạn, Vy vẫn không nhìn thấy người nào mặc áo xanh cầm chiếc túi của cô cả. Mất thật rồi chăng? Chưa bao giờ cô cảm thấy một nơi lại rộng như vậy, đông như vậy. Dù rộng là thế, đông là thế nhưng không hề có ai giống miêu tả. Vậy là người đó đã lấy trộm thật rồi! Chút hi vọng về người nào đó nhìn thấy chiếc túi không chủ nên để lại quầy lễ tân đã tiêu tan. Hình như chiếc máy ảnh đó không phải của Việt mà chỉ để cậu mượn tạm thôi, mất rồi biết làm sao bây giờ? Vy ngồi xổm xuống vườn hoa, ôm đầu nghĩ cách cả người như mất hồn.

Việt nhìn đồng hồ, đã rất lâu rồi vẫn không thấy cô quay lại. Cậu thử đi đến trước nhà vệ sinh ở sảnh, người đi ra đi vào vẫn không có cô. Nhà vệ sinh nữ không vào được, cậu bèn nhờ một chị gái vào tìm Vy giúp cậu. Chị gái tốt bụng nói với cậu không có ai giống như cậu đã tả ở bên trong. Vậy mà cô ấy không đi vệ sinh, vậy là đã đi đâu? Giờ này anh Minh Tùng đã rời khách sạn rồi mà?

- Việt! - Ai đó gọi tên cậu ở phía sau.

- Dạ?

- Này, em bỏ quên cái túi đựng máy ở hội trường này, anh thấy nên cầm giúp em, may mắn là trên đó có kí hiệu của ban truyền thông đấy nhá!

- Em cảm ơn ạ.

Cậu nhận lấy chiếc túi, cúi đầu cảm ơn đàn anh cùng làm việc. Túi ở đây, vậy Vy đã ở đâu? Thông thường vào những lúc người ta lo lắng, hàng loạt những suy nghĩ xấu lại kéo đến. Giữa hàng đống những giả thiết được đặt ra, cậu nóng ruột chạy đi tìm cô.

Hỏi thăm tất cả những người ở bên ngoài, không một người nào biết Vy ở đâu. Cậu móc điện thoại trong túi ra chợt nhớ cô không mang điện thoại. Chết tiệt, vào lúc này lại không có điện thoại nữa. Đi đâu rồi không biết? Thử đi ra vườn hoa ngoài cổng khách sạn, không ngờ lại thấy cô đang ngồi co ro ở một góc. Sự tức giận dâng lên trong lòng Việt, cậu kéo cô đứng dậy.

- Cậu đã đi đâu?

- Mình… mình đi loanh quanh.

- Đã dặn là ngồi nguyên trong kia chờ mình, thế mà mắt trước mắt sau lại chạy đi đâu. Điện thoại thì không mang, cậu có biết là mình sẽ lo lắng cho cậu không? Cậu có phải là trẻ con nữa đâu mà ham chơi thế hả?

- Mình…

- Lại còn không biết lo cho bản thân nữa, ngồi ngoài đây sẽ cảm lạnh. Rốt cuộc đầu cậu bị làm sao hả?

Càng nói giọng cậu càng nâng lên, sự tức giận giống như một ngọn núi lửa phun trào, không để tâm đến lời nói của mình có làm tổn thương người khác không. Vy vẫn cúi đầu, không nói nên lời. Chuyện về cái túi bị mất vẫn canh cánh trong lòng, cô không dám ngẩng đầu đối diện cậu. Chờ Việt mắng xong, cô lén lút nhìn cậu, đập vào mắt lại là cái túi màu đen trên vai.

- Túi… thì ra ở chỗ cậu. – Vy rơm rớm nước mắt.

- Cậu còn biết đường mà lo cho cái túi nữa!

- Cậu… cậu… sao cậu lại dám mắng tôi! Cậu lấy cái túi đi phải nói cho tôi một câu chứ, cậu có biết là vì nó mà tôi đã hoảng sợ như thế nào không?

- Thế bây giờ thành ra lỗi của tôi sao?

Vy không nói gì nữa bởi sự uất ức trong lòng hóa thành giọt nước mắt lăn trên má. Cô trừng mắt nhìn cậu, nước mắt thi nhau lăn xuống như lên án sự trách móc nặng nề của cậu. Kì thực khi thấy cô òa khóc thì cậu đã bắt đầu hối hận rồi. Sau cơn tức giận tìm về lí trí, cậu biết mình đã nặng lời với cô nhưng chỉ vì cậu lo lắng mà thôi, cô có hiểu không?

Việt giơ tay lên, định lau nước mắt cho cô thì bị cô đẩy ra. Vy quay mặt bỏ đi thẳng.

- Vy! Vy!

Mặc cho cậu gọi, cô vẫn không hề quay lại. Cô thật sự là con heo mới ở đó để nghe cậu ta mắng tiếp!

- Này, để mình đưa cậu về! Này!

Vy không nói không rằng, giơ tay bắt taxi đi thẳng về nhà, cũng may có ít tiền trong túi. Ngồi trên xe, cô hít một hơi cho mình bình tĩnh lại, lấy tay lau nước mắt. Chú lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, tốt bụng hỏi thăm:

- Cãi nhau với bạn trai à?

- Không phải ạ!

Cô ngoảnh mặt ra cửa sổ, không muốn trả lời tiếp nữa. Chú tài xế cũng biết ý, chỉ vụng trộm nhìn cô mà không nói thêm gì nữa.

Việt thở hắt ra, quyết định không đuổi theo nữa, một khi cô đã giận lên rồi thì chẳng cần biết cái gì cả! Lần này cô giận thật rồi!

Trận cãi nhau đó bảo lớn thì không lớn nhưng nhỏ cũng không thể nào, nó đủ khiến cho quan hệ giữa Vy và Việt đóng băng từ đó. Sau hôm ấy, Việt có thử gọi điện hay nhắn tin xin lỗi cô nhưng đều không được hồi đáp. Cậu nhanh chóng bỏ cuộc, tất cả lại chìm vào im lặng. Kì thực sau khi về nhà suy nghĩ, cô nhận ra mình đã quá nhạy cảm, cậu không có lỗi gì cả, cậu cũng chỉ muốn tốt cho cô. Nhưng đó là suy nghĩ thôi còn trong lòng thì không muốn nói thêm câu này với cậu cả. Cứ như vậy, tin nhắn hay điện thoại đều bị cô lơ đẹp.

Sau tin nhắn lần thứ mấy không được hồi âm cậu cũng không biết nữa, Việt bỏ cuộc, đành tìm cách khác. Công sức cậu trong thời gian qua xem như đổ sông đổ bể, không biết làm thế nào để dỗ cô cả. Nhắn tin, gọi điện đều không hiệu quả rồi, có lẽ chỉ biết đi đường vòng thông qua bạn bè cô nữa thôi. Ôm theo một tia hi vọng, Việt lục lại tin nhắn trong máy. Cậu nhớ hôm đó cô có dùng điện thoại cậu nhắn tin cho Hà, vậy chắc chắn số của cô bạn vẫn còn ở trong này. Quả thực tìm thấy số điện thoại đó, cậu gọi điện thoại muốn “cầu cứu”.

- Alo? – Giọng cô gái từ đầu dây vang lên.

- Cậu là Hà đúng không?

- Đúng rồi. Ai ở đầu dây vậy?

- Mình là Việt, bạn của Vy. Có lần cậu gặp mình rồi, nhớ không?

- À à, nhớ rồi. Ơ nhưng sao cậu biết số của mình?

- Chuyện đó không quan trọng. Mình gọi điện thoại để nhờ cậu chút chuyện.

- Ừ?

- Lần trước mình có cãi nhau với Vy…

- Mình cũng nghe kể rồi, hôm đó cậu cũng quá lắm, mắng nó như thế, nó không giận mới lạ ấy.

- Mình biết lỗi rồi nhưng cậu ấy vẫn giận mình… cậu có cách nào giúp mình không?

- Cách? Tạm thời mình không nghĩ ra, như vậy đi, lúc nào nghĩ ra mình sẽ liên lạc, được không?

- Tất nhiên rồi, cảm ơn cậu trước.

Nghỉ được một tuần, ngày ba mươi tết chớp mắt đã đến. Buổi tối hôm đó, cả nhà Vy quây quần bên mâm cơm tất niên. Trên bàn bày những món đặc trưng của ngày tết Việt Nam, nào là bánh chưng, dưa kiệu, măng kho… tất cả góp thêm cho bữa cơm một hương vị không thể nào quên. Ngoài những tiếng trò chuyện vui vẻ, ti vi cũng phát ra những lời chúc một năm mới tốt đẹp đến tất cả mọi người. Trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ, Vy đứng trên sân thượng, ngóng pháo hoa bắn lên trời. Trong thời khắc thiêng liêng chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, đất trời cũng như khoác lên mình một bộ áo mới, xúng xính đón tết. Khi những chùm pháo hoa được bắn lên trời, tỏa ra màu sắc sặc sỡ, cô nhắm mắt lại, ước nguyện cho một năm mới gặp nhiều may mắn.

- Chị ơi, chị ước gì thế? – Cô bé hàng xóm kém Vy năm tuổi đứng ở trên sân thượng nhà mình nhoài người sang hỏi.

- Chị ước gặp nhiều may mắn, còn em?

- Em ước nhiều lắm nhưng chẳng biết có thành hiện thực được không nữa?

- Cứ tin đi em ạ, rồi nó sẽ trở thành hiện thực thôi.

Hai chị em trò chuyện thêm vài câu thì cô bé bị mẹ gọi xuống nhà. Vy vui vẻ trở về phòng, điện thoại đầy ắp những tin nhắn chức mừng năm mới. Cô kiên nhẫn ngồi đọc và trả lời từng cái một, dù chỉ là một câu chúc ngắn gọn nhưng cô vẫn rất hạnh phúc bởi trong lòng bạn bè luôn nhớ đến cô. Đã bước sang một năm mới, chuyện gì năm cũ cũng nên gác lại chứ nhỉ? Trên màn hình điện thoại Vy hiện ra một lời chúc đơn giản, cô tần ngần một lúc không biết nghĩ gì, tắt điện thoại, trùm chăn ngủ. Có thứ gọi là sĩ diện, một khi đã cầm lên thì khó lòng mà bỏ xuống được!

.

.

.

- Alo?

- Ngọc đây. Ê, mùng bốn bà rảnh không, đi chơi xa đi!

- Hử? Chơi đâu?

- Thì đi leo núi ấy. Tôi nghe núi Hàm Lợn đẹp lắm, trong năm bận rộn chẳng đi được, bây giờ nghỉ tết ở nhà làm gì, đi chơi đi!

- Để tôi suy nghĩ đã!

- Cái gì để nghĩ? Hay là bà bận cái gì? Bận gì thì cũng dẹp hết. Đi đi nhé?

- Ừ… - Vy kéo dài giọng, đi chơi thì cũng vui đấy nhưng dạo này cô đang lên cơn lười biếng.

- Đi nhá? Để tôi còn báo lại với con Hà!

- Bà với Hà đã thống nhất với nhau trước rồi cơ à? Mà khoan đã, có bao nhiêu người đi?

- Bốn! Chắc thế!

- Bà, tôi, Hà và thằng Sơn hả?

- Ui dào, cứ biết thế đi đã. Mùng bốn hẹn bà ở bến xe để đi xe buýt lên đó nhé!

Ngọc vội vã dập máy để lại Vy còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sao cô cứ có cảm giác chúng nó đã lên kế hoạch từ trước rồi, đặc biệt còn có mùi mờ ám gì quanh đây nữa! Thôi mặc kệ đi đã, cứ đi rồi xem chúng nó bày được trò gì.

Buổi sáng mùng bốn tết, thời tiết mùa xuân giống như nàng công chúa đỏng đảnh, mưa bay lất phất tuy không nặng hạt nhưng cũng đủ để làm ướt áo người đi đường. Vy nhìn trời, lẩm bẩm cầu mong cho trời hửng để chuyến đi chơi của bọn họ được thuận lợi. Cô khoác một cái áo gió màu vàng, đứng ở bến xe chờ hai đứa bạn đến. Kì thực đứng dưới hiên nhìn trời mưa rất lãng mạn nhưng mà nước mưa dính vào người ướt át thì rất khó chịu, có lẽ bởi vì thế mà cô không thích mưa.

- Ê, đến rồi à? Sớm thế? – Hà chạy đến vỗ mạnh vào vai cô.

- Hừ, sớm sủa cái gì, hẹn hò nhau mà muộn thế mới đến.

- Hì hì, thì đi chơi thôi mà.

- Ngọc đến kia rồi kìa, chuẩn bị đi đi.

- Đợi chút, còn người mà!

- Ngọc thể nào chẳng đi cùng thằng Sơn!

- Ai bảo với bà là thằng Sơn cũng đi?

- Sao bảo có bốn người mà? – Vy trố mắt nhìn Hà. – Đừng có bảo là…