Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 107

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Đã nhiều ngày rồi Úc Uyển Ương chưa đi thăm Tống Lan Anh, nhân lúc công việc không nhiều, mua chút vận dụng hàng ngày với trái cây, lái xe về nhà mẹ mình.
Tống Lan Anh cũng đang ở nhà, thấy con gái mở cửa đi vào thì đi tới đưa dép lê cho cô, hỏi: "Uyển Ương, hôm nay con không đi làm sao? Sao lại có thời gian về nhà?" Vừa nói vừa đem cây lau nhà dựa vào tường, nhận mấy thứ Úc Uyển Ương đem tới để trên bàn.
Úc Uyển Ương cười cười, Tống Lan Anh đi tới giữ chặt tay cô ngồi xuống sô pha, Úc Uyển Ương mỉm cười nói: "Công việc sao quan trọng bằng mẹ được chứ? Nếu không có gì gấp, đương nhiên tranh thủ tới thăm mẹ rồi."
Tống Lan Anh nheo mắt lại, một bộ dáng hoài nghi nhìn cô, cười trả lời: "Bây giờ công phu nói dối ngày càng lợi hại rồi, sắc mặt không đổi, tâm cũng không nhảy chút nào, nếu không hiểu rõ con, mẹ sẽ tưởng là thật đó."
Bộ dáng lấy lòng này chắc phải dành cho Thư Hoài Đạt nhìn mới đúng, nhớ tới Thư Hoài Đạt, đáy mắt Tống Lan Anh xẹt ra tia sáng tỏ, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Tay Úc Uyển Ương cũng nắm chặt tay Tống Lan Anh, một tay thì ôm chặt bả vai Bà, dựa vào, lấy lòng nói: "Mẹ, sao mẹ lại nói con như vậy? Trên đời này mẹ là người thân nhất của con, chẳng lẽ trước đây con không hề hiếu thảo với mẹ sao?"
Tống Lan Anh biết rõ nội tình, cũng phụ họa theo Úc Uyển Ương, gật đầu đồng ý nói: "Không không không, con gái của mẹ là hiếu thảo nhất, không biết làm sao để ứng phó với ba chồng, thì đến tìm mẹ sao?"
Úc Uyển Ương ngưng trong chốt lát, đột nhiên ý thức được 'Ba chồng' trong lời nói của Tống Lan Anh là ai. Vẻ mặt áy náy biến thành không tự nhiên.
Tống Lan Anh vỗ vỗ tay Úc Uyển Ương, không đành lòng để con gái nghĩ nhiều, lên tiếng nhắc nhở: "Uyển Ương, đừng nghĩ nhiều, có Hoài Đạt bên cạnh, con phải tin tưởng người yêu của mình chứ. Băn khoăn của con đến từ Hoài Đạt, nên dũng khí của con cũng có thể đến từ Hoài Đạt, chẳng lẽ tới bây giờ con còn lo lắng mình chưa đủ năng lực để vừa lòng ba chồng sao?"
Nghe Tống Lan Anh nói vậy, Úc Uyển Ương phản ứng theo bản năng, lắc đầu nhẹ nhàng phủ nhận, bên môi mơ hồ có ý cười: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, nếu con không nắm chắc sao lại trở về? Con chỉ có chút khẩn trương thôi, cảm giác giống như lúc dẫn bạn gái về nhà giới thiệu với ba mẹ..."
Tống Lan Anh nghe vậy nên cưng chiều cười cười, yêu thương sờ sờ đầu cô, Bà lên tiếng bổ sung: "Đây là cảm giác bình thường thôi, muốn thuận lợi được gia đình tán thành, cho nên có chút khẩn trương."
Mi nhãn Úc Uyển Ương quả thật không thấy ưu sầu, cô trở về nhiều ngày như vậy, lại gửi bản kế hoạch tới chỗ Thư Hòa Thái, hơn nữa ngày hôm qua Thư Hoài Đạt lại hỏi cô vì cái gì đem kế hoạch đó nhường cho nàng, thực rõ ràng Thư Hòa Thái đã không phản đối chuyện hai người rồi.
Chuyện đang chờ cô chính là một lần chính thức gặp mặt, một lần tới gặp Thư Hòa Thái với thân phận là người yêu của Thư Hoài Đạt.
Nghe Úc Uyển Ương nói như vậy, Tống Lan Anh thấy an tâm hơn rất nhiều, nhịn không được nở nụ cười, trấn an con gái: "Cái ải này phải qua rồi, con đó, khi gặp mặt cứ xem Thư đổng là người bình thường. Đem tự tin của con, bày mưu tính kế, toàn bộ bày ra trước mặt Ông ấy, không cần sợ hãi trước mặt Ông ấy, cứ xem Ông như người họp thời củ cải trắng, tuyệt không đáng sợ. Chẳng lẽ con gái của mẹ lại bị một củ cải trắng dọa sợ sao?"
Úc Uyển Ương 'Phốc xuy' một tiếng bật cười, bắt lấy tay Tống Lan Anh lắc lư, hai mắt mị thanh mỉm cười: "Mẹ, làm gì như hình dung của mẹ vậy? Mà nếu như mẹ nói, chính là trước kia con đã bị củ cải trắng dọa sợ sao?"
Tống Lan Anh nghe vậy, thu hồi vài phần nhu hòa, chân thật phủ nhận nói: "Trước đây và bây giờ không thể đánh đồng được, lúc trước Ông ấy đả kích con, mẹ không thể nói hoàn toàn không có đạo lý, nếu mẹ ở vị trí đó, mẹ cũng sẽ vì con gái mình mà lo lắng. Cho nên Uyển Ương, chúng ta cũng có sai, nếu con đã có đầy đủ kiên định, không cần vì những chuyện không đáng mà suy sụp, con với Hoài Đạt bên nhau đã được định rồi."
Vì được Tống Lan Anh trấn an, sự khẩn trương trong lòng Úc Uyển Ương mới được dịu xuống một ít. Mọi thứ đã được nhất thanh nhị sở, thoải mái hơn bình thường nhiều, mi của cô giãn ra. Cô nhớ lại lần nữa những gì Tống Lan Anh nói, ngay lúc mẹ tin tưởng nhìn mình, cô cũng trịnh trọng gật đầu: "Mẹ, con hiểu rồi."
Tống Lan Anh vui mừng cười nói: "Suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, trưa nay ở lại đây ăn cơm với mẹ, trở về nhiều ngày như vậy rồi cũng chưa thưởng thức tay nghề của mẹ."
Úc Uyển Ương nghe vậy thì vứt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng, 'Ân' một tiếng, nhìn Tống Lan Anh đứng lên đi vào bếp.
Sau khi cơm nước xong, buổi chiều Úc Uyển Ương rời khỏi, Tống Lan Anh đã nhận được điện thoại của Thư Hoài Đạt muốn tạo kinh hỉ nho nhỏ cho Úc Uyển Ương, Úc Uyển Ương chắc sẽ rất thích.
Lúc Úc Uyển Ương đi tới văn phòng Thư Hoài Đạt, thì gặp được Thư Nguyên Khải, chẳng qua lần này hắn không phải chỉ đơn giản tới nói chuyện phiếm với Hoài Đạt mà còn chính thức tạm biệt.
Nhìn Úc Uyển Ương đi vào, Thư Nguyên Khải hô: "Uyển Ương tới rồi, lại đây ngồi."
Thư Hoài Đạt vẫn chưa lên tiếng, Úc Uyển Ương đã nhắn tin cho nàng nói cô sẽ tới rồi, nên bây giờ chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn cô.
"Anh, nghe Hoài Đạt nói anh phải đi rồi? Nhanh như vậy sao?" Úc Uyển Ương đi tới bên cạnh Thư Hoài Đạt ngồi xuống, cố gắng gọi 'Anh' thật tự nhiên.
Không có anh trai bỗng nhiên lại có một người anh, lúc lên tiếng gọi có chút không được tự nhiên. Thư Hoài Đạt thấy cô cố gắng thích ứng, đưa tay vỗ vỗ lưng bàn tay cô, cười cười cổ vũ cô.
Thư Nguyên Khải không hề phát hiện thần tình trao đổi nho nhỏ này giữa hai người, vẫn hòa ái như cũ cười nói: "Đúng vậy, ngày mai đi rồi. Đáng tiếc, thật sự không thể tham dự buổi tụ họp gia đình rồi, bất quá sau khi về bên đó, anh sẽ gửi hồng tửu về cho chú và Hoài Đạt, xem như một phần tâm ý."
Hắn từ nhỏ đã thân thiết với Thư Hoài Đạt, vừa là thân thích vừa là hảo hữu, đương nhiên những gì cấp cho Thư Hoài Đạt đều là thứ xa xỉ.
Ánh mắt Thư Hoài Đạt liếc văn kiện trên bàn trà, nửa thật nửa giả nói: "Anh, em cho anh chiếu cố như vậy, hồng tửu thì làm sao đủ? Nói như thế nào thì hồng tửu nhà em sử dụng trong ba năm tới phải là do anh bao thầu chứ."
Thư Nguyên Khải biết Thư Hoài Đạt cố ý trêu chọc, biết rõ nàng không phải là người so đo tính toán, nhưng lần này về thấy nàng tìm được chân ái, khó tránh vì nàng mà vui vẻ, cũng theo nàng phối hợp: "Chuyện này thì có gì mà không được? Anh sẽ bao thầu tất cả, trong ba năm tuyệt đối không thiếu một ngày nào."
"Vậy thì quyết định như vậy." Thư Hoài Đạt thuận thế tiếp lời.
Khóe miệng Úc Uyển Ương không khỏi giương lên, thân thể thả lỏng lui về phía sau một ít, tính toán ngồi nghe hai anh em này nói chuyện phiếm.
Hôm nay cô ỷ vào chức vụ của mình, không ai có thể quản cô được, không đi làm ngược lại tới chỗ Thư Hoài Đạt, nếu đổi là trước kia, chỉ sợ sẽ đem bản thân của hiện tại mà khinh bỉ một phen.
Nhưng mà, trong lòng Úc Uyển Ương đã âm thầm quyết định, cứ tùy hứng vài ngày đi. Khi chuyện của cô và Thư Hoài Đạt được giải quyết đâu vào đó, cô cam đoan sẽ không chậm rãi công việc nữa.
Ngay lúc Úc Uyển Ương còn đang bận suy nghĩ thì Thư Nguyên Khải vỗ đùi đứng lên, thở phào nhẹ nhõm nói: "Được, anh không ở lại đây quấy rầy đôi tình nhân này nữa, không phải lúc này Hoài Đạt nói có chuyện phải thương lượng với Úc Uyển Ương sao? Anh đi đây, hai người nói chuyện đi."
Úc Uyển Ương nghe vậy quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt, một bộ dáng nghi hoặc.
Thư Hoài Đạt vừa nhớ tới quyết định của mình, cũng chỉ nhẹ nhàng cười, không đáp lại, chỉ vỗ vỗ tay Úc Uyển Ương, đứng lên nói với Thư Nguyên Khải: "Anh, ngày mai em không thể tiễn anh đi."
Thư Nguyên Khải cũng cầm lên túi văn kiện, bước ra khỏi sô pha vài bước thì quay qua cười: "Chuyện này thì có sao. Cũng không phải sau này không gặp nữa. Chờ tới lúc anh kết hôn, anh sẽ dẫn chị em về đây ở vài ngày, chúng ta sẽ tụ họp một phen, chuyện này không tốt sao?"
Thư Hoài Đạt cười gật đầu, Úc Uyển Ương cũng đứng lên chào Thư Nguyên Khải, hắn phất phất xoay người, tùy tính ném lại một câu: "Anh đi đây, không cần tiễn."
Tiếng bước chân đi xa thì cửa văn phòng cũng được đóng lại, Úc Uyển Ương kéo kéo quần áo bên hông nàng, hỏi: "Hoài Đạt, chị có chuyện gì muốn thương lượng với em?"
Thư Hoài Đạt quay người lại nhíu mày, đối mặt Úc Uyển Ương, nàng đạm thanh hỏi: "Tối mai em có bận chuyện gì không?"
"Sao?" Úc Uyển Ương nghe Thư Hoài Đạt hỏi, cũng tiếp trả lời: "Muốn nói có thì có, chính là muốn hẹn chị ăn cơm, công việc thì không có chuyện gì. Bất quá tại sao lại hỏi ngày mai? Tối nay không được sao?"
Cô tưởng rằng Thư Hoài Đạt cũng có ý giống cô, muốn hẹn mình, thì tò mò hỏi sao lại là tối mai.
Ý tưởng của Thư Hoài Đạt không có đơn giản như vậy, nàng mỉm cười, đưa tay giúp Úc Uyển Ương sửa sang lại cổ áo, dưới ánh mắt khẩn cấp của cô, xa xăm mở miệng: "Tối nay thì chắc là không kịp rồi, cho em một ngày để chuẩn bị tinh thần, tối mai theo chị về nhà ăn cơm."
Úc Uyển Ương hoàn toàn không hề nghĩ Thư Hoài Đạt đơn giản mời cô như vậy, nháy mắt mở to hai mắt nhìn Thư Hoài Đạt, vẻ mặt rất kinh ngạc. Cô muốn hẹn với Thư Hoài Đạt chứ chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Thư Hòa Thái và Lê Nhu Mẫn, bây giờ đột ngột như vậy, cô chưa có sự chuẩn bị.
Thư Hoài Đạt nhìn buồn cười, nâng tay nhéo nhéo má cô, không dùng bao nhiêu lực chỉ giống như sờ sờ mặt cô, ôn nhu hỏi: "Làm sao? Bị dọa sợ rồi sao? Em không muốn đi?"
"Chị... Đây mà gọi là muốn thương lượng với em sao?" Úc Uyển Ương ngẩn ra hỏi, cái này căn bản không phải là thương lượng!
Hai mắt xinh đẹp mở to, thoạt nhìn có chút khả ái. Bộ dáng phòng bị như vậy, làm Thư Hoài Đạt cảm thấy mềm nhũn, lập tức không đành lòng nói bằng giọng điệu nghiêm túc, cố gắng ôn thanh nhỏ nhẹ lên tiếng: "Không phải thương lượng, chuyện này chị sẽ làm chủ, không có từ chối. Chờ em quyết định thì lâu lắm, chị không định chờ lâu như vậy."
Úc Uyển Ương còn đang trong trạng thái kinh ngạc, nghe Thư Hoài Đạt nói thì theo bản năng trừng mắt nhìn nàng, nâng tay giữ chặt tay Thư Hoài Đạt. Cô không biết Thư Hoài Đạt tự nhiên là nói trắng ra, cô cảm thấy thẹn thùng vô cùng, ánh mắt lóe ra: "Vì em khẩn trương mà, em..."
"Uyển Ương..." Thư Hoài Đạt nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô không để cô nói ra lời từ chối.
Úc Uyển Ương nhìn hai mắt Thư Hoài Đạt sáng như sao trời, khóe môi giương lên, lại nhìn nàng từ từ ghé sát vào tai mình, ngữ khí ôn nhu trêu tức: "Con dâu sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng, ai lại không phải như vậy? Tuy em đã sớm là vợ của chị, nhưng chính thức gặp mặt là chuyện nên làm."
Nói đạo lý hay như vậy, đúng là Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương buồn cười mà kéo tay Thư Hoài Đạt xuống, nói: "Chị sao lại như vậy? Căn bản là không muốn cùng em thương lượng trước mà."
Hai mắt Thư Hoài Đạt vẫn sáng ngời, cô tự hỏi lòng mình, với dáng vẻ khẩn trương của cô, muốn chân chính giải quyết xong mọi chuyện chắc còn phải mất một ít thời gian nữa. Dù sao, cũng nên một lần chính thức đối mặt với Thư Hòa Thái...
Thư Hoài Đạt thấy cô khó xử, thu ý trêu chọc, làm bộ dáng lãnh đạm nói: "Nếu em không đồng ý, vậy thì quên đi."
Úc Uyển Ương vội vàng nắm lấy tay đang muốn rút lại của Thư Hoài Đạt, đột nhiên kiên quyết nói: "Không, em đồng ý, em đồng ý mà." Cô hơi mím môi, nói chắc chắn với Thư Hoài Đạt hoặc như tự nói với chính mình: "Em bỏ đi là vì muốn chứng minh bản thân, bây giờ em đã trở về, cũng nên tới để giao phiếu điểm cho ba chị rồi."
Thư Hoài Đạt hơi hơi ngưng, Úc Uyển Ương còn chưa biết Thư Hòa Thái đã chấp nhận cô rồi, nên mới khẩn trương như vậy.
Nhớ tới điểm này, Thư Hoài Đạt không thể làm bộ lạnh lùng được nữa, ý cười đạm hiện ra đuôi mắt của nàng, nàng nhẹ nhàng rút tay về, ngay lúc Úc Uyển Ương còn muốn phản đối thì kéo cô ôm vào lòng, gợi lên khóe môi, cười bên tai cô: "Đừng sợ, có chị ở đây, lần này sẽ không để em chịu ủy khuất nữa."
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả có chút khẩn trương.