Nghe được có người có người bảo hắn tránh xa Triệu Như Hương thiếu niên gương mặt tươi cười lập tức biến đổi tức giận:
- Kẻ nào?
Triệu Như Hương nghe thấy tiếng nói liền biết là ai nàng trong lòng một hồi vui mừng, lúc này Triệu Thiên từ xa đi đến trong tay cầm lấy một bao vải nhỏ nhìn thiếu niên đang tức giận:
- Là ta.
Thiếu niên đang tức giận nhìn thấy Triệu Thiên đi tới liền ngạc nhiên, sau đó cười lên đối với Triệu Thiên một mặt khinh thường:
- Ta tưởng ai khác có gan nói như vậy hóa ra là Triệu gia đệ nhất phế vật Triệu Thiên đây sao, không ngờ một tên như ngươi lại còn mặt mũi ra đường như vậy, nếu đổi lại là ta thì tự sát cho khỏi bị người cười nhạo.
Hắn cố ý nói lớn tiếng để mọi người xung quanh nghe được cười nhạo Triệu Thiên, xung quanh mọi người nghe được đối với Triệu Thiên ánh mắt cũng khác có người lắc đầu cười có người khinh bỉ:
- Hắn là Triệu Thiên phế vật Triệu Gia, lúc trước có nghe nói hắn chỉ có thể tu luyện đến nhất trọng hậu thiên cảnh.
- Nếu ta là hắn thật không còn mặt mũi gặp người nữa là.
Nghe mọi người bàn tán về mình Triệu Thiên mặt không đổi sắc vô cùng bình tĩnh chuyện này hắn đã gặp nhiều, Triệu Như Hương phẫn nộ nhìn thiếu niên trước mắt tức giận:
- Hồ Chí Nhân
Thiếu niên trước mắt này chính là đệ Tử dòng chính Hồ gia Hồ Chí Nhân đệ đệ Hồ Hải người được cho là thiên tài của Thiên Tân Thành, hắn so với Triệu Như Hương lớn hơn hai tuổi trong số đệ tử Hồ gia thiên phú tương đối tốt tu vi cũng đã bước vào hậu thiên lục trọng
Vì thế hắn ở Hồ gia không ai dám chống đối phụ thân càng là nhị gia Hồ Quang Bình trong gia tộc địa vị rất cao chỉ thấp thấp hơn Hồ Khánh, hắn hôm nay muốn ra ngoài dạo chơi không ngờ gặp được Triệu Như Hương đang một mình liền đi đến
Hắn đối với Triệu Như Hương dung mạo xinh đẹp đáng yêu đã dòm ngắm từ lâu, khi thấy được nàng hắn muốn nhân coi hội nắm lấy nàng nhưng không ngờ Triệu Thiên xuất hiện trước mặt làm hắn cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một chút hắn lại cười:
- Ta đang nói sự thật mà thôi khắp Thiên Tân Thành ai không biết Triệu Thiên phế vật cái tên này chứ!
Triệu Như Hương nhịn không được nữa đang muốn xông lên lại bị một tay nắm lại, nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy Triệu Thiên lắc đầu:
- Muội cần gì phải tức giận với hắn, muội cứ coi như một con chó đang sủa bậy là được, chúng ta là người không thể so với súc sinh sinh khí được.
- phốc
Triệu Thiên lời nói làm cho nàng tâm trạng không tốt trở nên vui nhịn không được cười, mà ngược lại Hồ Chí Nhân gương mặt trở nên dữ tợn nhìn Triệu Thiên âm trầm:
- Ngươi vừa mới nói ai là cẩu
- Ta chỉ đang nói như vậy, chẳng lẽ Hồ huynh coi mình là cẩu thật, nhưng mà cẩu thì có thể nghe hiểu nhân loại tiếng nói, ngay cả Hồ huynh đây cũng không nghe rõ ta nói chẳng khác nào ngươi không bằng cẩu.
Mọi người xung quanh nghe hắn đem Hồ Chí Nhân so sánh với cẩu làm bọn họ không khỏi kinh sợ Triệu Thiên miệng thật độc, Triệu Như Hương cũng không ngờ ca ca mình mắng người ác như vậy nàng cảm thấy rất buồn cười nhưng nàng cố nhịn.
Hồ Chí Nhân nghe Triệu Thiên so sánh mình không bằng cẩu trong lòng một trận lửa giận muốn chém Triệu Thiên thành trăm mảnh, trên mặt mang theo một trận ác hàn hắn từ nhỏ tới giờ nào bị qua người nào mắng như vậy hơn nữa người mắng hắn lại là một tên phế vật
Hắn bên cạnh một gã hậu thiên cảnh hộ vệ nhìn thấy chủ nhân mình bị người khinh nhục liền đứng ra huy động một chưởng quát:
- Chỉ là một tên phế vật cũng dám nhục mạ thiếu gia nhà ta
Hắn thân ảnh như bay một chưởng đánh về phía Triệu Thiên, Hồ Chí Nhân thấy vậy cũng không ngăn cản, Triệu Như Hương thấy tên hộ vệ kia tấn công Triệu Thiên liền đứng Trước ngăn cản nàng thiên ngọc thủ cũng đánh ra.
bành
Hai chưởng đụng nhau hai người đều bị đẩy lui Triệu Như Hương bị đánh lui may mà Triệu Thiên đỡ lấy, Triệu Thiên muốn đứng ra nhưng không ngờ Triệu Như Hương đứng ra chống đỡ, hắn đỡ lấy nàng lo lắng hỏi:
- Muội có sao không?
" Muội Không sao, huynh không cần lo lắng": Được hắn ôm trong lòng nàng gương mặt xinh đẹp đỏ lên lắc đầu nói, Hồ Chí Nhân nhìn Triệu Như Hương trong lòng Triệu Thiên e thẹn trong lòng một cổ phẫn nộ, trên mặt cười lạnh:
- Hahaha, đường đường là một nam nhân lại núp sau lưng nữ nhân không hổ phế vật danh hiệu này.
Triệu Thiên lúc này cũng không nhịn được, Triệu Như Hương từ nhỏ luôn được hắn bảo vệ, khi còn bé hắn vì nàng không biết cùng bao nhiêu đệ tử trong gia tộc đánh nhau, nhưng bây giờ có người làm nàng bị thương làm hắn vô cùng tức giận, hắn trong mắt hiện lên sát cơ nhìn về Hồ Chí Nhân hộ vệ lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất tự phế cánh tay phải của mình; thứ hai lưu lại cái mạng của ngươi.
Nghe Triệu Thiên nói như vậy Hồ Chí Nhân cười một trận không riêng hắn tên hộ vệ vừa rồi đã giao thủ cùng Triệu Như Hương cũng cười lên, bọn họ một mặt khinh thường cười Triệu Thiên:" Hahaha, người thật biết chọc ta cười, chỉ một tên phế vật cũng muốn ta lưu mạng tại đây, ngươi coi mình là ai thật ngông cuồng đã vậy ta cho ngươi biết hôm nay ta thay mặt thiếu gia phế bỏ ngươi một cánh tay"
" Hồ Bát, ngươi phế hắn một tay như vậy sao được, hắn đã là phế vật không bằng thành toàn hắn giúp hắn nằm trên giường xuống cuộc đời mới phải, ngươi yên tâm nếu làm tốt ta sẽ cho ngươi làm cái quản sự ngoại tộc ": Hồ Chí Nhân nhìn Hộ vệ Hồ bát của mình nhắc nhở.
Hồ Bát nghe thiếu gia mình nói như vậy tâm điều vui, hắn hiện tại chỉ là hộ vệ nếu có thể làm quản sự ngoại tộc như thế mình khi đó không ai không nghe mình sai bảo, một bên hai tên hộ vệ khác nhìn hắn mang theo ghen tỵ.
- Vâng thiếu gia, ta sẽ không làm người thất vọng.
Triệu Như Hương Nghe Triệu Thiên vì mình mà nổi giận trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì mặt đỏ lên, nhưng lại nghe chủ tới Hồ Chí Nhân muốn phế bỏ Triệu Thiên trong lòng tràn đầy phẫn nộ, Triệu Thiên nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
- Chỉ là một đam cẩu vật sủa bậy muội không cần lo.
Hồ Bát nghe hắn mắng mình cùng thiếu gia là một đám cẩu lúc này cũng không nhịn được nữa đứng ra nhìn Triệu Thiên lạnh giọng:
- Ngươi một phế vật hôm nay tiểu gia ta sẽ dạy cho người một bài học như thế nào con ếch chết vì cái miệng.
" Ngươi sủa quá nhiều, làm tai ta muốn bị điếc đây này": Triệu Thiên thản nhiên cười nói, Hồ Bát nhìn hắn không sợ chết khinh cười một tiếng thân hình di chuyển đánh ra một chưởng, một chưởng này hắn mang theo toàn lực, hắn tin một chưởng có thể đánh chết Triệu Thiên phế vật như vậy.
Triệu Thiên nhìn Hồ bát một chưởng đánh về phía mình trên miệng mang theo nụ cười, bình thản tung ra một quyền.
hai bên giao phong mọi người nhìn lấy Triệu Thiên trên mặt mang thương cảm nhìn hắn tự tìm đường chết, Hồ Chí Nhân trên mặt mang cười lạnh muốn đấu với hắn đều phải chết
Hồ Bát nhìn hắn đánh quyền về mình liền cười lạnh khinh bỉ: " Phế vật một quyền yếu như vậy cũng muốn đọ cùng ta..." hắn chưa nói hết thì sắc mặt khẽ biến hắn chỉ thấy một quyền của Triệu Thiên đánh ra nặng như một ngọn núi đập vào hắn.
Bành.... ầm
Một tiếng trầm thấp vang lên mọi người chỉ thấy một thân ảnh bắn ngược ra ngoài va vào vách tường còn một người thì vẫn hiên ngang đứng bất động ở đấy không ai khác là Triệu Thiên lúc này toàn trường trở nên im lặng, trên mặt bọn họ đều rất rung động đặc biệt là bọn người Hồ Chí Nhân miệng mở to, trợn mắt khó tin nhìn Triệu Thiên.
Phốc
Im lặng một hồi mọi người cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, bọn họ nhìn về phía Hồ Bát lúc này hắn trên người một mảnh rách rưới cả người dáng vào tường trong miệng không ngừng phun máu
Hồ Chí Nhân bọn người cảm giác khó tin, Hồ Bát trong gia tộc chỉ là một hộ vệ nhưng tu vi Hậu thiên lục trọng là không giả nhưng hôm nay lại bị một phế vật Triệu Thiên đánh thành như vậy, hắn run rẩy chỉ Triệu Thiên
- Ngươi... ngươi không phải không tu luyện được sao?, làm sao có thể đánh bại Hồ Bát?