Tùng Hoa

Chương 4-2

Đoàn xe ngựa nối dài đã đến cổng Thành Lãnh Chúa, rừng cờ hoa mai đỏ phấp phới trong gió, hai hàng hộ vệ kéo dài. Hộ vệ thân cận của hoàng tử thì một số cưỡi ngựa đi phía trước, một số đi cạnh xe có hoàng tử đang ngồi bên trong. Quan viên Ngạn Tây xếp hàng đón ngay cổng thành để đưa xa giá vào cung. Dân chúng tụ tập nhìn đoàn sứ giả từ nước bạn tới, kéo dài hai bên đường, từ ngoại ô đã thấy náo nhiệt, càng đến gần cung càng đông đúc hơn.

Hoàng tử ngồi trong xe, thanh gươm để nằm ngang ngay phía sau băng ghế ngồi, đi mấy ngày đường cũng có phần thắm mệt dù trên đường có dừng lại hạ trại nghỉ ngơi. Người nhắm mắt lại một lúc, lắng nghe âm thanh từ khắp nơi vọng lại, tiếng dân chúng bàn tán, nhìn ngó khi đoàn xe đi qua. Hoàng tử biết sắp vào thành gặp Lãnh Chúa nên cũng chuẩn bị tinh thần cho phấn chấn lại.

Vào trong nội cung, đoàn xe rẽ theo hướng dẫn của người phụ trách, chỉ có xe hoàng tử là dừng lại trước cửa điện chính, từ đây, người sẽ đi vào đại điện gặp Lãnh Chúa. Hoàng tử Xơng Ngỵ vén màn bước xuống mấy bậc thang gỗ từ xe ngựa. Hộ vệ Liu Thạc tiến đến gần đỡ người. Quan viên Ngạn Tây hành lễ rồi đưa tay mời người theo họ vào đại điện. Xơng Ngỵ chỉnh trang y phục lại rồi cùng nhóm người đó bước đi. Liu Thạc tay cầm kiếm đi bên cạnh. Tới cổng lớn đại điện, Liu Thạc do có mang binh khí nên phải đứng bên ngoài, chỉ có hoàng tử Xơng Ngỵ và nhóm quan kia đi vào.

Lãnh chúa Ngạn Tây Y Tung đang ngồi trên ngai có phủ một tấm lông thú màu đen lớn, phía sau là tượng khắc nổi hình đầu một con báo đang nhe nanh, mắt mở to, đứng ở vị trí nào cũng thấy như ánh mắt đó đang nhìn xoáy vào mỗi người dưới điện. Hai bên vách đại điện gắn nhiều cặp sừng hươu to lớn, màu trắng phếu, giữa trần nhà kéo dài một loạt những nhánh cây khô sơn đỏ chồng chéo lên nhau từ phía cửa vào tới phía trên bậc thang đầu tiên dẫn lên ngai Lãnh Chúa, tấm thảm dưới chân cũng màu đỏ, viền hoa văn những cành cây màu đen như để phối hợp với đám cây khô ở trên trần. Các chân nến to ngang đầu người trải đều gần hai bên vách đã được thắp lên vì giờ đã là lúc chuyển ngày. Đứng dưới điện là quận chúa Y La và một vài quan viên khác, nhóm người mới vào đã đến dưới điện trước mặt Lãnh Chúa để hành lễ.

- Hoàng tử Hoa Nam Xơng Ngỵ xin chào Lãnh Chúa!

Hoàng tử cúi người hành lễ. Lãnh chúa xua xua tay nói:

- Được rồi! Được rồi!

- Thưa Lãnh chúa, Hoa Nam chúng tôi có mang một số lễ vật đến tặng ngài, cũng như để đáp lại hậu lễ lần tiếp kiến trước của sứ thần Ngạn Tây khi sang thăm Hoa Nam, hy vọng Lãnh Chúa hài lòng.

- Hài lòng! Hài lòng! Liên minh hai nước đã nhiều năm không cần quá khắt khe lễ nghĩa. Hoàng tử đi đường có lẽ đã thấm mệt, ta sẽ cho người đưa hoàng tử về biệt điện nghỉ ngơi, tối ngày mai ta có chuẩn bị tiệc để mọi người cùng chung vui. Lễ nghĩa như thế này là đủ rồi. Quận chúa Y La sẽ chịu trách nhiệm cho mọi việc những ngày hoàng tử lưu lại đây, hoàng tử cần gì cứ báo quận chúa, đều là quen biết nhau từ nhỏ, không cần phải ngại.

- Cảm ơn Lãnh chúa!

Xơng Ngỵ hành lễ thêm lần nữa với Lãnh Chúa và các quan viên rồi đi theo quận chúa Y La ra ngoài. Liu Thạc thấy hoàng tử ra cùng quận chúa thì cúi người hành lễ rồi đi theo sau, phía sau có thêm vài tùy tùng trong cung.

- Hoàng tử đi lối này.

Quận chúa Y La vừa nói vừa đưa tay hướng về phía bên phải đại điện, họ đi theo một lối đi lớn bên hông điện có lính đứng canh hai bên, ra phía sau là một khoảng sân lớn.

- Tiệc tối ngày mai sẽ được tổ chức ở đây. Bình thường, Lãnh chúa sẽ làm tiệc trong điện phía Bắc nhưng lần này muốn thay đổi không khí nên sẽ bày tiệc ngoài trời, xem vũ khúc, nghe đàn đá, ăn thịt nướng, uống rượu là đúng tinh thần Ngạn Tây.

Quận chúa chỉ khoảng sân vừa đi qua giới thiệu về bữa tiệc sắp tới, vì là người chuẩn bị nên nàng biết rõ mọi thứ. Họ rẽ trái vào một khu khác có mấy gian nhà lớn, vẫn là lính canh trải đều theo bờ tường.

- Đến nơi rồi!

Quận chúa ra hiệu dừng lại khi đứng trước một biệt điện trong một khuôn viên lớn, có bố trí cây cảnh xung quanh, bên trong nến đã thắp sáng.

- Hoàng tử sẽ nghỉ ngơi ở đây, phía sau là khu nhà cho tùy tùng Hoa Nam, cuối hành lang bên tay trái có cổng ra hậu điện, từ cổng biệt điện ngài rẽ trái là sẽ tới hoa viên, nếu cảm thấy buồn chán có thể đi dạo. Trong cung có những khu vực sứ thần không vào được, nhưng ngài đừng lo, sẽ luôn có lính canh báo cho ngài lối nào có thể đi. Tuỳ tùng của ngài có lẽ đã được đưa đến đây hết rồi, tất cả vũ khí đã được giữ lại ở ngoài cổng thành, chỉ có một hộ vệ thân cận nhất được mang theo gươm, chắc là vị này.

Quận chúa nhìn sang Liu Thạc rồi nói tiếp:

- Khi nào hoàng tử muốn xuất thành đi đâu đó thì tùy tùng có thể nhận lại binh khí, binh khí sẽ lại bị giữ khi về cung, và dĩ nhiên ta cũng phải được biết lịch trình của ngài, đó là để bảo vệ ngài. Lãnh chúa không muốn sứ thần nước bạn gặp chuyện không hay ở Ngạn Tây. Việc công đã xong, còn việc tư thì từ từ nói tiếp sau này. Hoàng tử đã mệt nên nghỉ ngơi sớm. Ta có việc cần làm cho bữa tiệc ngày mai, gặp lại ngài sau.

Quận chúa cúi chào hoàng tử và rời đi, nhóm tuỳ tùng cũng hành lễ chào hoàng tử và theo sau nàng. Phía trước cổng biệt điện có hai lính canh ngay cổng, theo bờ tường cứ cách một khoảng lại có một lính canh. Trong khu biệt điện, lính được bố trí ở các góc hành lang, trước cổng vào nơi nghỉ của hoàng tử cũng có hai lính canh, an toàn và cẩn mật vô cùng. Liu Thạc đi trước mở cửa cho hoàng tử, lính canh cúi chào người. Bước vào trong là một sảnh nhỏ, vách đối diện cửa ra vào là một bàn gỗ dài được đặt đứng sát vách, bên trên có trưng bày vài vật trang trí mang hơi hướng rừng rậm, bên tay phải có bàn văn thư, bên trái là một bàn trà, có lối đi vào phía sau, đó là nơi có giường nghỉ cho hoàng tử. Hoàng tử Xơng Ngỵ đến ngồi bên bàn trà ra hiệu cho Liu Thạc đóng cửa lại. Liu Thạc làm theo rồi bước lại hầu bên cạnh.

- Người đó vẫn chưa ra tay từ sau cuộc tập kích gần biên giới Hoa Nam.

Hoàng tử nói. Liu Thạc trình bày:

- Khi đoàn chúng ta sang biên giới Ngạn Tây đã có thêm lính của Lãnh Chúa đón để bảo vệ, có lẽ vì vậy mà tạm thời chưa có động tĩnh.

- Sao lần nào ngươi cũng tìm ra được chứng cứ trên người bọn sát thủ vậy? Ta chẳng muốn nhìn thấy chúng một chút nào.

Hoàng tử vừa nói vừa lấy trong ngực áo ra một mảnh giấy nhỏ có chữ viết. Liu Thạc cẩn trọng nói:

- Đó là trách nhiệm của thần để bảo vệ ngài. Lần này ngài sẽ làm gì? Vẫn là nét chữ đó, lần nào diệt được bọn sát thủ cũng tìm được mật thư trên người chúng.

- Vì chưa bao giờ ta dùng những mật thư này để bắt tội ai nên đã bị cho qua không để tâm tới nữa.

- Vậy lần này hoàng tử định sẽ giải quyết thế nào?

- Như những lần khác!

Hoàng tử Xơng Ngỵ nói xong thì đưa mẩu giấy lên ngọn lửa trên cây nến trước mặt, khi ngọn lửa chạm vào giấy liền bốc cháy. Người buông tay để đốm lửa nhỏ đó rơi xuống sàn rồi tắt ngấm chỉ còn lại một chút tro tàn.

- Hoàng tử!

Liu Thạc chưa kịp can ngăn thì mẫu giấy đã cháy mất.

- Thần có điều không hiểu!

- Ngươi không hiểu chuyện gì?

- Người đó đã nhiều lần phái sát thủ ám sát ngài, dù ngài luôn có cách để bảo toàn tính mạng nhưng cũng lại năm lần bảy lượt tự huỷ đi chứng cứ buộc tội người đó mà không giữ lại. Ngài nghĩ đến tình nghĩa không đành lòng để người đó chịu tội, thần hiểu, nhưng nếu giữ lại chứng cớ thì sau này cũng có lợi cho ngài nếu xảy ra chuyện gì. Thần thật là không hiểu ý của ngài ở đây là gì?

Liu Thạc lấy can đảm nói hết lòng mình, vì muốn biết hoàng tử của hắn vì sao lại triệt để bảo vệ người luôn muốn giết mình.

- Như ngươi đã nói là ta không đành lòng.

Xơng Ngỵ bước đến mở cửa sổ phía sau bàn trà, nhìn ra bên hông biệt điện nơi có nhiều chậu cảnh trang trí, gió lùa vào phòng chạm vào mặt người cảm thấy lành lạnh. Người ngẩng mặt nhìn lên cao, thấy bầu trời đêm ở Ngạn Tây cũng đầy sao. Người nói tiếp:

- Ta đã nói là bỏ qua cho người đó nhưng nếu ta vẫn giữ lại chứng cứ thì đó không phải là bỏ qua nữa mà là lưu giữ bằng chứng. Một ngày nào đó ta lại đem chúng ra để đối phó người đó thì trong quá khứ dù ta đã nói bao nhiêu lần ‘bỏ qua’ cũng là vô nghĩa, là dối trá.

- Nhưng người đó chưa bao giờ bỏ qua cho ngài, chưa bao giờ từ bỏ ý định.

- Ta cũng không từ chối ngôi vị hoàng tử nối ngôi. Ta muốn làm vua. Đó là chí của ta, sao ta cấm được chí hướng của người khác? Nếu là bất kì kẻ nào khác ta có thể thẳng tay trừng trị nhưng người đó với ta đâu phải là ‘kẻ khác’.

- Nhưng ngài không sợ có một ngày ngài sẽ chết dưới tay của người đó sao?

- Kẻ muốn giết vua không phải chỉ có một người. Ta muốn tiêu diệt thì tương lai còn phải ra tay nhiều lần, chỉ là người đó thì ta không muốn. Ta xem như không biết đó là ai, coi như bọn phản tặc nào khác thực hiện là được.

- Hoàng tử! Ngài làm vậy không sợ bản thân chịu thiệt sao?

- Không sợ! Ta chỉ một lòng muốn nhìn thấy mọi chuyện yên ổn, chỉ cần chú tâm một chút thì sẽ không sao. Đến khi ta lên ngôi, mọi thứ đã an bài thì người đó cũng phải từ bỏ thôi.

Hoàng tử nhìn xuống bậu cửa sổ, rồi quay lại ngồi bên bàn, mắt nhìn vào ánh nến, nét mặt không động, không hiểu rõ là vui hay buồn. Phía trước điện, hai tên lính canh đứng như tượng, gió đại ngàn ùa về cung Lãnh Chúa, đội tuần đêm đều đặn nện gót giày lên mặt đá lát lối đi.

*

Hoàng tử Xơng Ngỵ đang thay y phục chuẩn bị đến dự tiệc cùng Lãnh chúa, tuỳ tùng hộ giá do quận chúa phái đến đón hoàng tử đang đứng chờ trong sân biệt điện. Người bước ra, hộ vệ thân cận đi sau, nhóm người trong sân hành lễ rồi lục tục nối đuôi nhau phía sau hoàng tử đi qua cổng biệt điện, rẽ theo lối dẫn đến khoảng sân lớn. Đi gần đến nơi đã nghe âm thanh náo nhiệt của một đám đông người, tuỳ tùng đi đi lại lại, vội vã tới lui hết mang thứ này đến thứ khác cho bữa tiệc. Khoảng sân trống không hôm trước nay đã la liệt những đồ vật. Bốn chậu lửa lớn bằng đồng được đặt ở bốn góc sân có chân đế cao ngang đầu người, xung quanh có rào chắn để lấy ánh sáng cho cả bữa tiệc. Nhiều bàn ghế được xếp theo hai hàng đối diện nhau là chỗ ngồi cho sứ thần và các quan, tất cả đều được trải thảm có nhiều hoa văn, bên trên đã có đặt sẵn cốc vại để uống rượu ủ bằng các loại trái cây rừng. Bộ chén dĩa, dụng cụ ăn có thìa, có dao nhỏ bằng bạc có nhiều răng cưa dùng để cắt thịt, có xiên cũng bằng bạc thiết kế hai mũi xiên để giữ thịt trong lúc cắt, ở đây thịt được nướng từng tảng cùng các loại cây lá có mùi thơm và chia ra từng miếng to đặt vào dĩa riêng rồi mỗi người tự cắt lấy, cách ăn như thế là đặc trưng của người Ngạn Tây. Những cột gỗ được dựng lên quay quanh vòng ngoài, kết nhiều rèm thưa màu đỏ để rũ xuống nền sân, không gian trông có vẻ ấm cúng. Khoảng trống giữa sân không có trang trí gì nhiều ngoài tấm thảm hình tròn lớn đặt ngay ngắn ở vị trí trung tâm, đó cũng là nơi để các vũ nương diễn vũ khúc. Dàn đàn đá đặc trưng của Ngạn Tây được bố trí hai bên gần chỗ bàn của Lãnh chúa, phía đầu dãy bàn của các quan viên và hai bên đầu còn lại của dãy bàn gần lối vào, như vậy ngồi ở đâu cũng nghe được tiếng đàn rất rõ. Bàn của Lãnh chúa lớn nhất nằm ngay chính diện, phía sau có bức bình phong bằng gỗ to với hình khắc những cành và lá cây. Các quan viên đã có mặt, di chuyển qua lại chào nhau và trò chuyện, quận chúa cũng đã ở đây từ lâu, thấy hoàng tử Hoa Nam đến thì rời bàn đến tiếp đón, các quan khác cũng đến chào. Hoàng tử Hoa Nam được xếp vào bàn bên phía tay phải cạnh bàn Lãnh chúa, đối diện là bàn của quận chúa.

Một lúc sau thì Lãnh chúa đến, tướng mạo uy nghiêm, ánh mắt giảo hoạt thường thấy, theo sau là một nhóm tuỳ tùng. Tất cả đứng lên hành lễ, đợi Lãnh chúa ngồi xuống thì mọi người bắt đầu ngồi theo. Tuỳ tùng đứng hầu từng bàn bước lại rót rượu ra cốc, mùi rượu thơm lừng lan toả.

- Nào! Mọi người cùng nâng ly mời hoàng tử Hoa Nam, uống mừng cho giao kết nhiều năm qua của hai nước. Hôm nay tất cả cứ vui chơi thoải mái cùng ta!

Lãnh chúa dõng dạc ra lệnh, hướng cốc rượu về phía hoàng tử Xơng Ngỵ.

- Cảm ơn sự tiếp đãi của Lãnh chúa! Ta mời ngài một ly.

Xơng Ngỵ đứng lên, tay nâng ly cung kính. Các quan viên cũng cùng đứng lên chúc tụng.

- Tốt! Cạn hết ly cùng ta nào!

Lãnh chúa đắc chí, vui vẻ ra mặt. Quận chúa lệnh cho mang thức ăn lên. Uống đến chén thứ ba thì một nhóm vũ kịch xuất hiện ở lối vào, tiếng đàn đá bắt đầu vang lên. Mọi người say sưa lắc lư theo điệu nhạc, nhìn theo dáng uyển chuyển của các vũ nương. Tất cả họ mặc trang phục màu đỏ, trang điểm đẹp, tai đeo những chiếc khuyên kim loại cầu kỳ lấp lánh, chân có đeo chuông nên tạo thành âm thanh nhịp nhàng theo từng bước chân và hoà với tiếng đàn đá. Hoàng tử Xơng Ngỵ ngồi nhìn vũ kịch, gương mặt trẻ trung, ánh mắt tươi tỉnh, nhìn sang đối diện thấy quận chúa đang nhìn mình thì người nâng cốc lên ra ý mời. Quận chúa mỉm cười rồi cũng nâng cốc và cùng uống. Bữa tiệc rất náo nhiệt, vui vẻ, Lãnh chúa cũng rất cao hứng nên uống khá nhiều, miệng cười sảng khoái, nhưng ánh mắt có vẻ không tập trung hết vào những thứ đang diễn ra trước mắt. Các vũ nương đang xoay vòng theo vòng tròn, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn làm người xem càng hoa mắt, đặc biệt là khi đã uống nhiều rượu. Xơng Ngỵ nhìn theo với ánh mắt điềm tĩnh cho đến khi người thoáng thấy một tia sáng của kim loại lóe lên. Người nhướng mắt để xác định xem tia sáng đó đến từ phía nào thì thấy các vũ nương bất ngờ rời đội hình, tay đã cầm đoản kiếm với lưỡi dao sáng loáng tiến về phía Lãnh chúa đang ngồi trước mặt. Liu Thạc theo phản xạ để bảo vệ hoàng tử liền rút gươm nhảy ra giao đấu. Quận chúa phía đối diện cũng rời bàn đánh nhau với nhóm sát thủ, lớn tiếng kêu hộ vệ phía ngoài vào hộ giá. Các quan viên đa phần đều đã say, người không biết võ thì chui xuống gầm bàn, những người biết võ cũng lảo đảo. Một sát thủ tiến được đến gần Lãnh chúa, vung đoản đao lên chém xuống. Lãnh chúa né được nhát đao, đứng bật dậy chụp được tay đang cầm đao của người kia, kéo người đó té nằm ngửa ra bàn. Người đó cố chống cự một lúc thì đã bị Lãnh chúa không chế, đao bị đánh rơi, cổ đang nằm gọn trong bàn tay của Lãnh chúa, hai tay đã bị bẻ gãy nên nằm lại trên bàn tiệc với mọi thứ đã bị xô đổ. Y Tung chỉ cần xuống tay là hạ sát được nữ sát thủ kia nhưng người có vẻ không vội, một tay đè lấy cổ sát thủ, mắt nhìn quan sát nhóm người đang giao đấu hỗn loạn trước mặt. Giữa đám hỗn loạn đó, Xơng Ngỵ vẫn đang yên vị ở chỗ của mình. Hoàng tử biết rõ nhóm sát thủ kia không đủ bản lĩnh để qua được Liu Thạc hay đúng hơn bọn người này chỉ là sát thủ nghiệp dư so với những sát thủ mà người từng chạm trán. Trong một chốc, cả nhóm sát thủ đã bị tiêu diệt, cả khu đại tiệc ngổn ngang, rượu thịt ly chén vung vãi trên sàn. Đám hộ vệ bao vây cả sân, đám quan trốn dưới gầm bàn từ nãy cũng lốp ngốp ngồi dậy, mặt chưa hết hoảng sợ. Lúc này, Y Tung bắt đầu lôi cổ sát thủ kia ra phía trước, nơi mọi người nhìn thấy được. Xơng Ngỵ nhíu mày lại trong một tích tắc rồi trở lại vẻ bình thản.

- Ai lệnh các ngươi đến ám sát ta?

Y Tung lôi sát thủ như lôi một nhánh cây, đôi mắt nhìn không phải là vẻ hung tợn mà là lạnh lùng, tàn nhẫn. Vũ nương kia không nói lời nào, tiếng chuông dưới chân lắc đều theo mỗi nhịp chân của Y Tung. Thấy không hỏi được gì nữa, Y Tung một tay bóp cổ, một tay nắm chân nâng thân người đó lên, rồi co gối, hạ thân người đó xuống như người ta bẻ gãy một cành cây.

‘Rắc!’

Vũ nương đó mắt trợn lên, hai bàn chân giật giật, lồng ngực nấc lên vài nhịp, máu bắt đầu tuôn ra từ mũi và miệng không ngừng nghỉ. Mọi người nhìn thấy đều kinh hãi, cả sân lớn như lặng đi một lúc, có tiếng người nôn ói. Y Tung đảo mắt nhìn rồi vứt cái xác trên tay sang một bên, va hai bàn tay vào nhau như để phủi bụi rồi quay lại sau bàn tiệc của mình, ngồi xuống. Đảo ánh mắt hồ nghi về phía quận chúa Y La, Lãnh chúa chưa nói gì, như chờ đợi phản ứng của người được nhận ánh mắt đó trước. Quận chúa thót người bước ra quỳ giữa lối đi, giọng nói gấp gáp:

- Thần làm việc không tốt, xin Lãnh chúa trị tội!

Y La gục đầu lo sợ.

- Tội của ngươi là tội gì?

- Thần chịu trách nhiệm tổ chức tiệc, tuyển lựa vũ nương nhưng lại để xảy ra chuyện ám sát ngay giữa cung Lãnh chúa. Xin Lãnh chúa trị tội!

- Thì ra là tội đó!

Y Tung gật gật đầu, lạnh lùng nhìn xuống Y La. Người cầm cốc đưa lên, tuỳ tùng gần đó lại rót rượu, tay run rẩy. Y Tung quay sang nhìn người đó, hơi chau mày rồi lại quay về phía Y La. Y Tung đưa cốc rượu lên uống một ngụm rồi chép miệng.

- Tất cả hãy ngồi xuống đi, không cần khẩn trương như vậy. Chỉ là vài sát thủ không lượng sức mình thôi mà, không cần sợ.

Rồi Y Tung chỉ tay về phía đám hộ vệ.

- Các ngươi mau đem hết mớ xác này ra chỗ khác nhanh lên, thật là xấu hổ với hoàng tử Hoa Nam.

- Không sao cả, Lãnh chúa không cần bận tâm.

Xơng Ngỵ đáp lời, trong đầu vẫn đang phân tích những gì vừa xảy ra. Đám quan say xỉn lúc nãy không hộ giá kịp, thấy quận chúa quỳ thì cũng chạy lại quỳ bên cạnh xin tội.

- Thế này, mọi thứ do quận chúa chuẩn bị nhưng lại xảy ra chuyện này thể nào cũng sẽ có lời ra tiếng vào cho rằng quận chúa muốn ám sát ta. Quận chúa có cố ý ám sát ta hay không?

- Thần không dám! Xin Lãnh chúa suy xét! Xin Lãnh chúa suy xét!

Y La hoảng sợ.

- Ta tin quận chúa nhưng khó tránh lời dị nghị của người khác được, như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng gia. Ta thấy để chứng tỏ quận chúa không có ý phản nghịch, quận chúa nên chứng minh là mình không có liên quan đến chuyện này.

- Chứng minh? Thần xin nghe theo ý của Lãnh chúa để chứng minh mình trong sạch.

- Tốt! Quận chúa hãy tạm thời giao lại binh quyền mà quận chúa đang nắm cho triều đình, khi nào chuyện này điều tra thực sự không có liên quan đến quận chúa thì ta sẽ giao lại cho quận chúa, làm như vậy sẽ không ai dám nói ta bao che cho hoàng tộc.

Y Tung nhìn sang đám quan đang quỳ cạnh quận chúa.

- Còn các ngươi, do tin tưởng buổi tiệc trong cung an toàn nên có vui vẻ một chút. Ta thông cảm sẽ không trách phạt các ngươi, nhưng không được tái phạm. Là những chiến binh, còn là quan thần của Ngạn Tây mà chỉ vài ly rượu đã không tỉnh táo nổi rồi. Các ngươi như vậy là kém cỏi lắm đó. Ta quyết định như thế có ai phản đối gì không? Quận chúa thấy thế nào hả?

- Xin làm theo ý của Lãnh chúa!

Y La cam chịu.

- Thôi được rồi! Tiệc tới đây chắc cũng phải kết thúc. Xin lỗi hoàng tử Hoa Nam! Ngạn Tây còn nhiều thú vui khác, ta sẽ bù lại cho ngài. Cứ yên tâm, ta sẽ tăng cường hộ vệ canh phòng, ngài không cần lo có sát thủ nữa đâu.

Y Tung đến gần nói với Xơng Ngỵ.

- Có Lãnh chúa lo liệu, ta không có gì phải lo lắng. Xin tiễn Lãnh chúa về nghỉ ngơi!

Xơng Ngỵ đáp lời. Tất cả mọi người hành lễ tiễn Lãnh chúa. Y Tung bước ra, nhóm tuỳ tùng đi theo. Quận chúa vẫn còn quỳ ở lối đi chưa đứng dậy vội, chờ Y Tung khuất hẳn thì mới dám đứng lên.

- Hôm nay xấu hổ với ngài quá, để ta tiễn ngài về biệt điện.

Quận chúa nói với Xơng Ngỵ. Hoàng tử gật đầu đồng ý. Trên đường về lại biệt điện, quận chúa im lặng không nói gì về những chuyện vừa xảy ra. Xơng Ngỵ cũng không hỏi gì nhiều vì đó là chuyện của Ngạn Tây, thân phận người không tiện xen vào.

Vào bên trong biệt điện, Xơng Ngỵ ngồi lại bên bàn, rót một ly trà nhưng chỉ cầm trong tay xoay xoay chứ không uống. Người vẫn còn đang suy nghĩ, rồi người khẽ cười, nụ cười nhẹ như không. Liu Thạc đứng hầu bên cạnh, cảm thấy hoàng tử lúc nào cũng bình thản với mọi sự trước mắt, con nhà vua quả là khác người thường.

- Liu Thạc! Ở Ngạn Tây có cảnh sắc nào thú vị có thể đi tham quan không?

Hoàng tử bỗng có hứng muốn ra ngoài chơi.

- Ngạn Tây có nhiều hồ nước đẹp len lỏi trong những cánh rừng. Gần đây cũng có một nơi khá đẹp để đi dạo và ngắm cảnh. Trong thành thì náo nhiệt đông vui, có thể đi chơi trong thành trước.

- Tốt! Vậy ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau khi hoàn tất công vụ, chúng ta sẽ ra ngoại thành ngắm cảnh, trước đó có thể dạo chơi trong thành.

- Dạ! Hoàng tử yên tâm, thần sẽ sắp xếp.