Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 11: 11 Cậu Có Cái Gì Không Sợ


Tiết học thể dục rất nhanh tập hợp tan học, sau khi giải tán tôi đuổi theo bước chân của Chu Gia Dã, đưa đồ uống cho cậu ấy.
Cậu ấy nhận lấy nhìn thoáng qua, chưa nói cái gì, còn cùng bạn nam bên cạnh nói chuyện.

Tôi âm thầm chờ mong phản ứng của cậu ấy rơi vào khoảng không, có lẽ lúc trước cậu ấy chỉ tùy tiện mua một chai nước, qua lâu như vậy, tự nhiên đã sớm không nhớ rõ.
Tôi và hai người Trương Nam Nam về phòng học trước, nhìn thoáng qua bảng đen viết thời khóa biểu chương trình học, tôi trước tiên đi tìm sách giáo khoa tiết sau.
Đại biểu môn học ở phía trước kêu lấy bài thi ra, tiết học này giáo viên giảng bài thi.
Trong khoảng thời gian này làm bài thi rất nhiều, bài thi nằm chồng chất lên nhau rất nhiều, lúc này tôi không nghĩ ra là tờ giấy nào, chui đầu vào bàn học tìm.

Mở ra từng tờ bài thi đều không có ấn tượng gì.
Đa số bạn học trong lớp đều đã trở lại, Chu Gia Dã mới chậm rì rì về phòng học.
Cậu ấy đi vào từ cửa sau phòng học, vươn tay ấn đầu tôi một cái.
Tôi mờ mịt quay đầu lại, cậu ấy đã cất bước đi tới chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra ngồi xuống.
Quay đầu lại đối diện với hai mắt tôi đang mờ mịt, cậu ấy cười: "Xem tớ làm gì?"
Tôi sờ sờ đầu mình, ngược lại có chút không xác định vừa rồi có phải cậu ấy không?
Chắc hẳn thấy biểu cảm của tôi quá ngốc, cậu ấy nhìn không được, bất đắc dĩ thở dài: "Chọc cậu chơi.


Đang tìm cái gì?"
"Bài thi, tiết học này giáo viên muốn giảng bài."
"Ừ."
Tôi còn không tìm được, quay đầu xem bạn ngồi cùng bàn, lại phát hiện tôi vừa mới lật qua bài thi đều không có tờ giấy này.

Tôi lại lấy bài thi lúc nãy ra, một lần nữa tìm từng tờ từng tờ.
Bỗng nhiên Chu Gia Dã cúi người lướt qua lối đi nhỏ, đặt một bài thi ở trước mặt tôi.
Tôi nhìn bài thi, hiển nhiên là tờ giấy có câu hỏi giống tờ giấy tôi nhìn ở chỗ bạn ngồi cùng bàn.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, ngạc nhiên quay đầu: "Bài thi của tớ sao lại ở chỗ của cậu?"
"Lần trước cậu cho tớ mượn."
Giọng điệu cậu ấy lười biếng, mà tôi lại không hề ấn tượng.
Tôi cho cậu ấy mượn đồ vật rất nhiều, bởi vì mỗi lần cậu ấy đều sẽ trả lại tôi, dần dần tôi cũng không nhớ nổi mình đã cho cậu ấy mượn thứ gì.
Giây phút cậu ấy trả lại bài thi cho tôi, tôi mới bỗng nhiên ý thức được chuyện này, thế nhưng tôi rất tin tưởng cậu ấy.
Sau khi giáo viên tới liền bắt đầu giảng bài thi, tôi tìm bút đỏ đánh dấu đề sai, mở hộp bút không tìm được.
Tôi đoán lại là cho Chu Gia Dã mượn.
Đã đi học, tôi không dám trực tiếp gọi cậu ấy, đành phải yên lặng ho khan.
Cũng may Chu Gia Dã không điếc, giao tình năm lần bảy lượt mượn đồ vật, loại tín hiệu này cậu ấy vừa nghe liền hiểu.
Cậu ấy chớp chớp mắt với tôi, hỏi tôi chuyện gì.
Tôi chỉ chỉ bút, dùng khẩu hình nhỏ giọng nói bút đỏ.
Nhưng cậu ấy giống như không nghe hiểu, cầm lấy một cây bút nước hỏi tôi có phải cái này không?
Tôi cố ý lại lớn tiếng thêm một chút làm cậu ấy nghe thấy.
Mới vừa nói xong bút đỏ, giáo viên trên bục giảng ngay lúc này nói: "Bạn học phía dưới không cần nói chuyện, muốn nói đi ra ngoài nói."
Tôi lập tức không có lá gan, ngậm miệng không dám nói.
Thôi bỏ đi, tạm chấp nhận dùng bút đen đi, chỉ là đề sai không dùng bút đỏ đánh dấu có chút không quen.
Giáo viên tiếp tục giảng đề, qua một lát Chu Gia Dã cách lối đi nhỏ ném lại đây một cây bút.

Vừa lúc dừng trước mặt tôi, cậu ấy ném rất chuẩn nhưng không phải bút đỏ tôi muốn.

Tôi chuẩn bị trả lại cho cậu ấy, lối đi nhỏ không rộng lắm, cho nên tôi cũng ném trở về.
Chỉ là tôi suy xét sức lực nhưng lại đánh giá cao độ chính xác của mình, bút lập tức ném tới trên tay cậu ấy.
Nguy hiểm xẹt qua, thiếu chút nữa bay đến trên mặt cậu ấy.
Tôi bị hoảng sợ, lúc cậu ấy quay đầu lại tôi cuống quít chắp tay trước ngực không ngừng xin lỗi.
Giáo viên lúc này ở trên bục giảng đã tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi ở trên bục giảng, có bạn học ở dưới nói chuyện, thích giảng như vậy thì trực tiếp để bạn học giảng bài."
Trong nháy mắt tay chân tôi lạnh cả người, cứng đờ một cử động nhỏ cũng không dám, cũng không dám thở ra, bởi vì sợ hãi nên tim đập rất dồn dập.
Nhưng giáo viên lần này thật sự tức giận, không giống như bình thường chỉ cảnh cáo vài câu.

Thầy giáo cầm bài thi đặt lên trên bục giảng, đề cũng không nói, bắt đầu phê bình nghiêm khắc không khí trong lớp học.
Tôi cố gắng cúi đầu, sợ hãi đến tay đều đang run, lo lắng đề phòng chờ đợi xem có bị làm khó dễ không?
Thầy giáo tức giận xong, vẫn không cảm thấy hả giận, yên tĩnh đến mức tận cùng áp suất thấp, thầy giáo nói: "Bạn học lúc nãy vẫn luôn nói chuyện tự mình đứng lên."
Trái tim tôi rớt xuống đáy cốc, xưa nay chưa từng có cảm thấy sợ hãi như trời sắp sập xuống.
Trong phòng học một trận yên tĩnh, không có ai đứng lên.
Thầy giáo lại mở miệng: "Muốn tôi gọi tên phải không?"
Tôi nhắm mắt, tay chân phát run.
Đang muốn nhận tội, giáo viên đã không kiên nhẫn trực tiếp gọi tên hai bạn học, tôi hoảng loạn một chút, mới hiểu được người thầy giáo vẫn luôn tức giận không phải tôi.
Tôi nhìn hai bạn nam đứng lên, sau đó thầy giáo nói cái gì nữa, tôi không có tâm trạng nghe, tất cả đều là mồ hôi lạnh sống sót sau tai nạn.
Tiết học này cuối cùng cũng kết thúc, cả người tôi có loại cảm giác hư thoát, động tác ngồi tại chỗ cũng chưa thay đổi qua.

Chu Gia Dã nghiêng người lại đây hỏi tôi: "Lúc đang học cậu tìm tớ muốn lấy cái gì?"
"Hả?" Tôi không còn sức lực mà quay đầu, trả lời cũng không có lực: "Bút đỏ."
Tôi nói chuyện không khác gì bình thường, tôi sợ bóng sợ gió một trận nhưng ngày thường tôi không phải cũng nói chuyện với âm lượng này sao? Tuy nhiên Chu Gia Dã liếc mắt một cái liền nhận ra, cậu ấy ngẩn ra một chút, rồi sau đó cười khẽ lên: "Cậu bị làm sao vậy?"
Tôi lắc đầu: "Tôi không bị gì cả."
"Sợ thầy giáo như vậy sao?" Cậu ấy vẫn cong môi cười khẽ, dễ như trở bàn tay liền nhìn thấu tôi phủ nhận.
"..."
Thật ra tôi lại muốn hỏi một chút, vì sao cậu ấy lại không sợ giáo viên.
Những người tôi quen biết từ nhỏ, liền tính hay bắt nạt tôi cũng sẽ sợ hãi giáo viên.

Học sinh sợ giáo viên giống như có một loại sợ hãi tự nhiên.

Những người bắt nạt tôi cũng sẽ sợ giáo viên bởi vì giáo viên sẽ mời phụ huynh của họ, họ sợ nhất cái này.
Tôi nghĩ đến những câu chuyện của Trương Nam Nam và Tưởng Chanh bỗng nhiên có chút muốn tận mắt nhìn thấy quá khứ của cậu ấy.
Tâm trạng bình tĩnh lại, tôi mới đặt bài thi lại bàn học..