Thành phố A là một đô thị phồn hoa, bên trong thành phố tấc đất như tấc vàng như thế này, người có thể đặt trụ sở văn phòng luật ở một trong những tòa nhà cao nhất ngay trung tâm thành phố, không phải có vài thủ đoạn thì cũng là người có tiền
Mà ông chủ Lặc của văn phòng luật sư Cẩm Phong rõ ràng là nhân vật lớn bao gồm cả 2 điều trên .
Nghê Tiêu vẫn cho rằng phiền não nhiều nhất của những người có tiền chẳng qua là vì họ có rất nhiều tiền nhưng không có chỗ để tiêu, nhưng mà khi vào làm trong văn phòng luật này rồi cô mới biết, hóa phiền não của nhân vật lớn có đôi khi chính là cố gắng để tiếp đất.
“Cái gì!. Cậu nói người phụ nữ kiện trong vụ ly hôn lần trước,
Lặc Tư Thanh là cháu gái của ông chủ Lặc à?”
Nghê Tiêu phun ra một ngụm trà, thiếu chút nữa đã phun vào mặt bạn đồng nghiệp Diệp Miêu Miêu ngồi ở đối diện
Diệp Miêu Miêu nâng mắt kính, trong mắt lộ ra tia khinh bỉ: “Nghê Tiêu, cậu xem bộ dạng ngực to não nhỏ của cậu kìa, cậu nghĩ đi Lặc Tư Thanh cũng họ Lặc, ông chủ Lặc cũng họ Lặc, huống hồ, trước khi vụ kiện diễn ra, ông chủ Lặc đã gọi riêng cậu còn gì, người có chút thông minh đều sẽ liên tưởng đến tất cả, được chưa?”
Nghê Tiêu sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp, bình tĩnh ở phiên tòa ngày ấy
Lặc Tư Thanh, nghe nói là kỹ sư cao cấp trong đội đặc chủng, chuyên môn tham gia phân tích, nghiên cứu số liệu quân sự
Mà chồng của cô ấy, Đan Diệc Thuyên tiếng tăm lẫy lừng, được xưng là huấn luyện viên sĩ quan ma quỷ trong đội đặc chủng
Hai người đó ở bên nhau như vậy, vậy mà không ly hôn, thật giống như sao Hỏa với trái đất vậy!
Chẳng qua là, nhắc đến vụ kiện đó, cô thấy có chỗ không đúng, Đan Diệc Thuyên không tìm một luật sư nổi tiếng để đối đầu với mình, chiếu theo thái độ của anh, hình như anh muốn để cho Lặc Tư Thanh thắng kiện
Chỉ có điều đó là chuyện gia đình người ta, không liên quan gì đến cô, Nghê Tiêu thu hồi suy nghĩ, lại nghe Diệp Miêu Miêu kinh hô:
“Nghê Tiêu, tại sao trên cổ của cậu lại có một vết đỏ thế?. Có phải bị muỗi cắn không?”
Nghê Tiêu cả kinh, theo bản năng dùng tay che lại dấu đỏ trên cổ mình, chỉ nghe Diệp Miêu Miêu nghiến răng lấy thuốc sát trùng trong tủ ra:
“Tớ đã nói rồi, vì sao mấy hôm nay tớ cảm thấy da mình ngứa ngáy…. Con muỗi chết tiệt…”
May mà đồng nghiệp của cô là người có suy nghĩ đơn giản, nếu không cô cũng không biết nên giải thích thế nào
Nghê Tiêu soi gương, quan sát mình một chút, không khỏi nghĩ tới Đan Diệc Thần chết tiệt, buổi sáng hôm nay bị anh ta lừa gạt như vậy làm cho cô hoảng sợ suýt nữa đã đến bệnh viện để kiểm tra xem mình còn là xử nữ hay không?. Chờ khi cô phục hồi chỉ số thông minh, mới ý thức được mình bị anh trêu đùa, cho nên đã đấm anh mấy cái
“Nghê Tiêu, mối làm ăn của cậu đến rồi” Cửa bị đẩy ra, Diệp Miêu Miêu lên tiếng nói
Nghê Tiêu vội vàng dùng khăn quàng che khuất cổ của mình, sau đó vội vàng đi vào phòng làm việc, đã thấy có người đàn ông ngồi đợi trên sofa
“Xin chào, tôi là Nghê Tiêu”
Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, Nghê Tiêu lập tức đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
Người đàn ông ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy tơ máu, Nghê Tiêu bị vẻ tuyệt vọng trên mặt của ông ta dọa sợ, theo bản năng xê dịch về phía sau
“Nghê tiểu thư, tôi đọc bài viết trên báo mới đến đây tìm cô, lần trước cô đã cãi thắng vụ kiện của Đan gia. Gần đây tôi và vợ tôi cãi nhau rồi quyết định ly hôn, tôi không muốn cô ta lấy được một đồng nào của tôi, con tiện nhân đó…”
Khi nhắc đến vợ của mình, ông ta nhịn không được siết chặt 2 tay lại, nét mặt rất dữ tợn
Nghê Tiêu đã tiếp nhận không ít khách hàng muốn ly hôn, nhưng mà người có cảm xúc kích động như thế là lần đâu tiên cô nhìn thấy. sau khi ổn định tâm trạng một chút, Nghê Tiêu mới miễn cưỡng cười nói:
“Lý tiên sinh, ngài có thể kể lại sự việc cho tôi biết một chút được không?”
Sau khi tiễn Lý tiên sinh, Diệp Miêu Miêu nâng cằm quay lại nhìn Nghê Tiêu, dáng vẻ cô độc, tịch mịch:
“Thật là hâm mộ cậu, diện mạo thì xinh đẹp, tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, được ông chủ trọng dụng, khi nào tớ có thể theo kịp cậu thì tốt rồi”
Nghê Tiêu thè lưỡi: “Sao tâm trạng của cậu lại không có sinh khí như thế?. Tớ đem vụ kiện này giao lại cho cậu có được không?”
“Đừng, không biết vì sao Lý tiên sinh này làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, khiến người ta cảm thấy có chỗ nào là lạ, cậu vẫn nên nhận thì hơn” Diệp Miêu Miêu bỏ miếng khoai tây chiên vào trong miệng, bắt đầu nhai chẹp chẹp
Nghê Tiêu ôm một xấp hồ sơ thật dày, trong lòng vốn bình tĩnh bỗng nhiên dâng lên một chút bất an nhàn nhạt, nhưng mà cảm giác bất an này rất nhanh đã bị tiếng chuông điện thoại gián đoạn
“Alo, tôi là Nghê Tiêu”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó truyền đến một giọng nói trầm thấp:
“Ăn cơm chưa?”
Ăn cơm?. Giờ này đương nhiên là chưa ăn rồi, vì thế cô trả lời:
“Chưa”
Nói xong, mới nhớ tới còn chưa hỏi đối phương là ai
“Xuống lầu, quẹo trái, tôi ở nhà hàng màu xanh mã não chờ em ăn cơm” Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt
Nghê Tiêu sững sờ giơ điện thoại, sau một lúc lâu mới từ cách nói chuyện của đối phương mà đoán ra thân phận của anh ta
Trong những người cô quen, ngoại trừ Đan Diệc Thần kiêu ngạo tự cho mình là đúng ra, còn có ai dùng giọng điệu nói chuyện rắm thúi không cho phép nghi ngờ như thế?
Được, dù sao Đan Diệc Thần anh cũng có rất nhiều tiền, đi làm thịt anh một chút cũng không tệ
Nghê Tiêu vỗ vỗ bả vai của Diệp Miêu Miêu cười tủm tỉm hỏi: “Có muốn đi ăn một bữa thịnh soạn không?”
Hoàn cảnh trong phòng ăn rất trang nhã, Đan Diệc Thần ăn mặc cũng lịch sự, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản làm tôn lên nét tuấn mỹ của anh, hơn nữa mái tóc ngắn được cắt gọn gàng nhìn như thế nào cũng giống bạn hồi đại học của Nghê Tiêu
Diệp Miêu Miêu háo sắc nhìn Đan Diệc Thần, thực đơn cầm trong tay vẫn nằm y nguyên ở trang đầu
Nghê Tiêu ho khan vài tiếng, kéo lại lực chú ý của Diệp Miêu Miêu, cô nhìn chằm chằm vào thực đơn, nhưng ngoài miệng lại thấp giọng lẩm bẩm:
“Cậu đừng làm tớ mất mặt như thế, lớn như vậy còn chưa gặp đàn ông sao?”
“Thấy thì thấy rồi, nhưng mà chưa gặp được người có phong độ tốt như thế…. Cậu xem nét mặt của anh ta kìa….. Cậu ở đâu tìm được một người đàn ông tuyệt mỹ như thế ?”
Diệp Miêu Miêu thừa dịp Đan Diệc Thần đang gọi món ăn, cho nên quay sang thì thào với Nghê Tiêu, bày tỏ ý tán thưởng của mình
Đến khi ánh mắt của Đan Diệc Thần nhìn chằm chằm vào khăn lụa trên cổ của Nghê Tiêu, miệng anh bỗng nhiên cong lên nụ cười khó hiểu, nãy giờ anh đều không bộc lộ cảm xúc, giờ phút này lại nhe răng cười như thế, nhất thời làm cho toàn bộ thế giới của Diệp Miêu Miêu bắt đầu trở nên quay cuồng
Nghê Tiêu kinh ngạc nhìn Diệp Miêu Miêu: “Miêu Miêu, cậu có cần khăn giấy không?”
“…Cần khăn giấy để làm gì?....”
“…Miêu Miêu, cậu chảy máu mũi rồi…”
Diệp Miêu Miêu vội vàng chạy vào toilet, lúc này Nghê Tiêu không khách khí hỏi:
“Nói đi, mời tôi ăn cơm muốn làm gì?”
Cô cũng không tin Đan Diệc Thần có lòng tốt mời cô ăn cơm không
Đan Diệc Thần không nhanh không chậm dựa lưng vào trên ghế, ánh mắt bình tĩnh:
“Lặc Tư Thanh là chị dâu của tôi, em biết chứ?”
Cắt, vô nghĩa, cả thành phố A này ai không biết chứ? .