Lưu Văn Văn đứng ở trong thư phòng, cả người phát lạnh, không biết trải qua bao lâu, cô ta mới phục hồi tinh thần lại, cô lặng lẽ gọi một cú điện thoại cho Phùng Tiêu Đình: “Phùng Tiêu Đình, con nhỏ này không dễ ức hiếp như trong tưởng tượng của tôi và anh, tôi căn bản không trị được cô ta!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lười nhát của Phùng Tiêu Đình: “Lẽ nào cô cam lòng để Đan Diệc Thần yêu cô ta?”
Lưu Văn Văn im lặng hồi lâu, cúp điện thoại.
Anh nói không sai, cô không cam lòng.
Phùng Tiêu Đình ném điện thoại lên sofa, gác chân lên trên bàn, một cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt anh, anh cầm một xấp tiền ném tới trước mặt cô ta: “Làm tốt lắm, cứ tiếp tục làm ở nhà Đan Diệc Thần đi. Nếu như không có chuyện gì thì đừng manh động.”
Cô gái nhặt tiền lên, do dự một lát rồi đột nhiên hỏi: “Lưu Văn Văn thích Đan Diệc Thần như vậy, anh không sợ cô ta sẽ khai anh ra sao?”
Phùng Tiêu Đình cười haha, đi đến bên cạnh cô gái, dùng tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô: “Vậy còn cô? Cô nói cho bản thiếu gia biết, cô có thích Đan Diệc Thần hay không?”
Cô gái trẻ lắc đầu: “Tôi có thể học đại học, tất cả đều nhờ công lao của anh, tôi sống là người của Phùng thiếu, chết là ma của Phùng thiếu.”
Phùng Tiêu Đình nhìn khuôn mặt đoan trang của cô, gương mặt tràn đầy sức sống của tuổi trẻ biết bao, nhìn một cách tỉ mỉ, trên mặt lộ ra ba phần quật cường cực kì giống với cô gái tên Nghê Tiêu.
Anh bỗng động tâm suy nghĩ, bóp chặt cằm cô ta: “Ba vạn, đến phòng tôi.”
Không có đường thương lượng, anh vỗ tay một tiếng, có người đưa tiền đến, một xấp thật dày, dưới ánh sáng lộ ra mùi tội ác.
Anh ta biết mẹ của cô ta gần đây bắt đầu phẫu thuật, với một người bình dân như cô mà nói, nếu không có tiền, khó mà bước tiếp trên thế giới này.
Anh ta huýt sáo, từ từ đứng dậy đi tắm, trong phòng khách trống rỗng, cô gái đưa tay, chậm rãi nhặt tiền bỏ vào trong túi của mình, ngẩng đầu nhìn một đường nhỏ hẹp dài thông đến phòng ngủ, tối om không thấy bóng người.
Cô cột lại tóc rơi bên tai, cô im lặng cởi bỏ cúc quần áo, sau đó đi vào phòng ngủ.
Không ai có thể thay đổi xuất thân của mình, nhưng thường thường, họ có thể thay đổi vận mệnh mà xuất thân mang đến.
Cô sẽ không trở thành quân cờ của anh ta mãi.
Khi người đàn ông mang theo thân thể còn vươn hơi nước từ phòng tắm đi ra, một giọt nước mắt chậm rãi rơi khỏi khóe mắt cô, tự tôn thường là từ được dùng để tự dối gạt mình, cô không có, và cũng không cần.
Từ khi bùng nổ chiến tranh liên tiếp với Đan Diệc Thần, cô rất ít khi yên lặng ở bên cạnh anh, lúc này nhìn thấy người đàn ông cao lớn như anh, đang cúi đầu tỉ mỉ bôi thuốc khử trùng lên vết thương của cô, Nghê Tiêu bỗng cảm thấy vết thương này thật đáng giá.
Chợt, có mảnh thủy tinh được gắp ra, đau đến nỗi Nghê Tiêu rên lên một tiếng, ánh mắt anh bắn tới sắc như đao, trong lòng Nghê Tiêu chột dạ, nhất thời không dám lên tiếng.
Sau khi băng bó xong tất cả, Đan Diệc Thần đứng dậy muốn rời khỏi, Nghê Tiêu hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy ôm lấy eo anh từ phía sau: “Chúng ta đừng giận dỗi nữa được không?”
Cô và anh khó khăn lắm mới vượt qua tất cả, cô thật vất vả mới biết được mình thích anh, không thể vì người thứ ba xen vào mà rời xa nhau.
Đan Diệc Thần không nói gì, nhưng sống lưng càng cứng đờ.
Nghê Tiêu lại tiếp tục chân thành kiểm điểm bản thân: “Em biết em rất tùy hứng, nhưng sau này em sẽ sửa, anh có thể tha thứ cho em không?”
Xấu hổ, im lặng đi qua, Nghê Tiêu không thể tiếp tục được nữa, đang muốn chui vào chăn để che đi sự lúng túng của mình, Đan Diệc Thần bỗng quay đầu lại.
Anh chậm rãi rút tay từ trong tay Nghê Tiêu ra, cười như không cười liếc mắt nhìn cô: “Khẩn trương vậy làm gì? Anh chỉ muốn đi toilet thôi.”
Sắc mặt Nghê Tiêu nhất thời suy sụp: “Anh bắt nạt em!”
Rèn sắt khi còn nóng, cô rúc đầu chui vào trong ngực anh làm nũng, vừa mừng thầm trong lòng, xem ra vị hôn phu này của cô rất không có nguyên tắc, bất kể cô phạm lỗi gì, chỉ cần làm nũng một chút anh sẽ chịu thua, sau đó anh ấy sẽ đi vào khuôn khổ của bạn vô điều kiện.
Hai người ở trong phòng tóc mai kề cận một lát, Đan Diệc Thần vốn định nghiêm mặt giáo huấn cô vài câu, nhưng mỗi lần bị cô cọ tới cọ lui, thì ngọn lửa trong lòng lại bị dập đi không ít, làm sao còn có thể trách cứ cô?
Đợi đến thời gian ra ăn cơm chiều, Nghê Tiêu lại rúc trong lòng Đan Diệc Thần, ra dáng người vợ dịu dàng.
Cộng thêm Lặc Tư Thanh và Đan Diệc Thuyên vừa mới thỏa mãn ở trong phòng, bốn người ngồi cùng nhau, giống như gia đình lớn tụ hội, Lưu Văn Văn vốn định giải thích, nhưng trên bàn cơm hoàn toàn không có chỗ để cô chen miệng vào, chỉ có thể ôm bụng tức im lặng ăn hết bữa cơm.
Cả buổi tối, Nghê Tiêu đều quấn quit ân ái với Đan Diệc Thần, Lưu Văn Văn căn bản không có cơ hội tiếp cận, thật vất vả mới chờ đến khi Nghê Tiêu đi nghe điện thoại, Lưu Văn Văn mới nắm lấy chờ cơ, lã chã chực khóc:
“Diệc Thần, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trong vườn hoa yên tĩnh, ánh trăng sáng treo ở giữa màn đêm im ắng, nếu không phải do nét buồn bã trên mặt Lưu Văn Văn, anh dường như nhớ lại đêm hè bốn năm trước, cũng cảnh sắc như vậy, và cô cũng như vậy.
Chẳng qua, khi đó, anh còn quá non nớt, không đủ can đảm để níu giữ mối tình này.
“Ban sáng, em thật sự không có ném vỡ bình hoa, là Nghê Tiêu cố tình giẫm lên mảnh vỡ.”
Lưu Văn Văn nhanh chóng nói ra chân tướng, cô biết trong mắt Đan Diệc Thần không thể lưu giữ chút bụi bẩn, càng không chấp nhận mình bị lừa gạt.
Ai ngờ không xuất hiện bão táp như dự đoán, mà chỉ nghe anh bình tĩnh nói:
“Tôi biết.”
Vậy tại sao? Tại sao lúc đó lại im lặng thuận theo Nghê Tiêu, thậm chí còn phối hợp diễn màn kịch này với cô ta?
Đan Diệc Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, anh là quân nhân, dáng ngồi lúc nào cũng nghiêm túc, quy củ, khí chất giống như gió lạnh trăng sáng, nhưng giờ phút này anh lại ngồi dựa ở trên ghế, tùy ý giống như con báo nhỏ đã ẩn núp rất lâu, nguy hiểm, gợi cảm, mị hoặc.
“Văn Văn, chìa khóa biệt thự Thu Sơn không đổi, bởi vì không cần thiết. Cô tìm người theo dõi Nghê Tiêu, rồi gửi ảnh của cô ấy chụp cùng với Trần Thiệu Dương đến cho tôi, cô liên kết với Phùng Tiêu Đình, thông đồng với bác sĩ giải phẫu viêm ruột thừa để diễn trước mặt tôi, tôi rất thưởng thức. Đây là phần thưởng cô đáng được nhận.”
Một tấm chi phiếu đưa tới, ngón tay anh thon dài tuyệt đẹp mà con số trên tấm chi phiếu cũng đủ để Lưu Văn Văn buông bỏ mọi thứ cao chạy xa bay.