Ánh mắt của Đan Diệc Thần đột nhiên lạnh lẽo, hàm dưới của anh căng thẳng, khóe môi anh dần lộ ra nụ cười trào phúng, dùng ánh mắt xa lạ đến cực điểm nhìn Nghê Tiêu:
“Nói cho tôi biết, trong lòng em rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông?”
Một trận gió bỗng nhiên thổi qua cái ót của Đan Diệc Thần, ngay cả ở trong tình huống bị lửa giận thiêu đốt, Đan Diệc Thần vẫn tránh được một đòn, anh không quay đầu, chỉ nâng khuỷu tay, đã tống đối phương văng xa vài thước.
“Bịch” một tiếng, đối phương tựa hồ đụng phải góc của ngăn tủ, đau đến kêu lên.
Thanh âm quen thuộc khiến sắc mặt của Nghê Tiêu đại biến, cô bước nhanh chạy vội đi ra ngoài, vội vàng dìu Lam Thiểu Ba đang đau đến không chịu nổi đứng lên: “Thiểu Ba, anh thế nào rồi, không bị thương chứ?”
Lam Thiểu Ba chỉ cảm thấy xương sống của mình sắp bị đụng gãy rồi, nhưng mà so với nỗi đau trên người, anh càng lo lắng núi lửa trước mặt sẽ phun trào bất kì lúc nào, anh xấu hổ rút tay khỏi tay của Nghê Tiêu, thấp giọng nói:
“Cô không có việc gì thì tốt rồi, tôi còn cho là có người có ý đồ gây rối với cô đấy!”
Bộ dáng thì thầm của hai người, giờ phút này vào mắt Đan Diệc Thần không khác gì thêm dầu vào lửa, anh mạnh mẽ túm Nghê Tiêu lên:
“Nghê Tiêu, cô gái chết tiệt này, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của em?”
Cổ tay của cô bị nắm đến đau nhói, cuộc đời này của cô ghét nhất bị thiệt, bị hiểu lầm, mà lúc này Đan Diệc Thần khí thế bức người khiến trong lòng cô lạnh lẽo, ngược lại càng thêm bướng bỉnh, vì thế không chút suy nghĩ đến hậu quả, cô buột miệng thốt lên:
“Tôi yêu, hay tôi tìm người đàn ông nào! Đan Diệc Thần anh cũng đừng xen vào!”
“Oanh” một tiếng
Lam Thiểu Ba đang ru rú ở trong góc tường, chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, đầu váng mắt hoa, âm thầm kêu khổ!
Nghê Tiêu ơi Nghê Tiêu, giữa tôi và cô vốn thanh thanh bạch bạch, lần này thì hay rồi, câu nói đầu tiên đã mang tiếng gian phu chụp lên đầu anh, anh không muốn đối nghịch với Đan Diệc Thần a!
**
Lại là một buổi sáng tràn đầy hy vọng, mặt trời vừa lên, trong tiểu viện nhà họ Nghê, Nghê Chấn vừa luyên xong thái cực quyền, cảm thấy hài lòng, pha trà vào phòng định ăn bữa sáng, nhưng nhìn thấy ba bộ bát đũa trên bàn, nhất thời kinh ngạc ngăn cản Dương Vạn Lệ đang bận trước bận sau: “Tại sao hôm nay lại có thêm bộ bát đũa?”
Dương Vạn Lệ vừa đảo trứng chiên trong nồi vừa bĩu môi ra hiệu ông nhìn vào căn phòng khép chặt cửa:
“Con gái bảo bối của ông 3 giờ sáng mới về, vẫn ngủ đến bây giờ chưa dậy”
Nghê Chấn vừa nghe nhất thời sửng sốt, sau khi nhà họ Đan và nhà họ Nghê kết thông gia, không dám để cho Nghê Tiêu và Đan Diệc Thần ở riêng vài ngày, tư tâm của ông không phải sợ Đan Diệc Thần khi dễ Nghê Tiêu, mà ông sợ tính tình con gái của mình sẽ khiến nhà người ta không chịu nổi, ai ngờ sau khi đính hôn, con gái bắt đầu tăng ca làm việc, đừng nói là ở chung với Đan Diệc Thần, ngay cả thời gian về nhà nghỉ ngơi cũng không có.
Nghê Chấn từ bé tính tình đã giống như thùng thuốc súng trong quân đội, trước mắt ông nghĩ mình cần thiết phải nói chuyện với con gái một chút, vì thế vừa dặn dò Dương Vạn Lệ đi thu dọn hành lý của Nghê Tiêu, vừa vọt vào phòng của Nghê Tiêu ho khan vài tiếng.
Nghê Tiêu mắt buồn ngủ mông lung từ trên giường ngồi dậy: “Bố, tối qua con làm việc suốt đêm, bố để con nằm một lát đi.”
Nghê Tiêu không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thì bị chọc tức, cả mặt cô hóa trang, lông mi giả dính vào trên mắt rối tinh rối mù, con bé này, càng lớn càng không ra gì!
Ông dậm chân một cái, nổi giận gầm lên một tiếng: “Nghê Tiêu.”
“Có.” Vén chân lên, Nghê Tiêu nhảy lên cao ba mét, đáp xuống mặt đất đứng ở trạng thái nghiêm nghị.
“Rời giường, đi ra ngoài cho bố ngay lập tức” Nghê Chấn nghiêm khắc nói.
Tuy rằng không biết bố vì sao lại nổi giận nhưng Nghê Tiêu vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt, chờ đến trước bàn ăn mới phát hiện mẹ không ngừng nháy mắt với mình, còn ra sức nhét sandwich vào tay mình, cô chẳng hiểu ra sao cả, ngồi xuống: “Mẹ, từ từ ăn, đừng cho con nhiều như thế.”
“Ăn? Con còn có tâm trạng ăn sao?. Lập tức đi ra ngoài cho bố.” Nghê Chấn chắp hai tay ra sau lưng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Khi Nghê Tiêu ý thức được đã xảy ra chuyện không ổn thì vội vàng nhét sandwich vào trong miệng rồi ngoan ngoãn theo ông ra ngoài.
Nghê Chấn đưa Nghê Tiêu ra đến cửa, chờ cô vừa bước ra khỏi cửa, Nghê Chấn đã khóa cửa bên trong.
Một giây đồng hồ sau, hành lý của Nghê Tiêu bị ném ra ngoài, hai cái vali một đỏ một lục
Nghê Tiêu có ngu ngốc đến đâu cũng biết Nghê Chấn muốn đuổi mình ra khỏi nhà, cô gấp đến độ dậm chân: “Bố, mở cửa ra đi, có chuyện gì chúng ta thương lượng lại, không được sao?”
Cách cửa sắt, Nghê Chấn nghiêm túc nói: “Không có gì để thương lượng! Chừng nào con với Diệc Thần làm hòa với nhau thì trở về gặp bố!”
Nghê Tiêu thiên tính vạn tính nhưng thật không ngờ bố mẹ lại có thể cấu kết với Đan Diệc Thần tạo thành mặt trận cách mạng, cô biết tính tình của Nghê Chấn tuyệt đối nói được làm được, nhất thời bất đắc dĩ kéo hai chiếc vali, yên lặng rời khỏi.
Thành phố ngày xưa quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, giờ phút này xa lạ khiến cho Nghê Tiêu cảm thấy không thích ứng, cô lật đi lật lại tất cả danh sách liên lạc trong danh bạ, mới phát hiện đến thời khắc mấu chốt, nơi có thể xin ở nhờ cũng không nhiều.
Gọi vài cuộc điện thoại nhưng toàn bị cự tuyệt, Nghê Tiêu hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bắt một chiếc taxi, không phải chỉ là làm lành với Đan Diệc Thần sao? Nghê Tiêu cô co được dãn được, cùng lắm là đi nhận sai, trú tạm dưới mái hiên của anh ta vài ngày!
Thời điểm Đan Diệc Thần từ trên xe Jeep bước xuống, rất xa đã nhìn thấy vài viên cảnh vệ đang tụ tập ở một góc, lén lút làm cái gì đó, anh nhíu mày, nhấc chân đi tới, chỉ nghe thanh âm hoan hô thanh thúy quen thuộc:
“Tôi thắng! Tôi thắng rồi”
Dưới bóng cây, người con gái đang ngồi xếp bằng trên vali hành lý màu xanh, không ý thức được sát thần đến gần, cô vẫn như cũ hưng trí bừng bừng chơi bài:
“Tôi đã nói rồi, quân khu này cũng thật nhàm chán, nên thường xuyên tổ chức chơi bài, vừa có lợi cho thể xác và tinh thần, sau này có thời gian, tôi nhất định sẽ đến tìm mọi người chơi bài…”
“Nghê Tiêu!”
Đan Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi la lên, không nghĩ tới cái cô gái này không chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, ngay cả cảnh vệ trong quân khu của anh, cũng không chịu buông tha!
Nhóm cảnh vệ vừa nhìn thấy tư lệnh đã sợ tới mức ném bài “bốp bốp” nghiêm trang hành lễ, nhìn qua vô cùng nghiêm túc.
Tay Nghê Tiêu run lên, lời xin lỗi đã luyện tập mấy nghìn lần mấy vạn lần ở trong đầu cũng không thể thốt nên lời, cô nuốt nước miếng một cái, chậm rãi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn hàm dưới của anh:
“Em…Em, đêm nay có thể ở chỗ của anh không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ái muội của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Đan Diệc Thần, dáng vẻ “thì ra là thế”
Nhấ
Đan Diệc Thần giận tái mặt: “Vào rồi nói.”
Nhìn thấy mỗ nam mặt không chút biểu cảm sải bước đi vào, Nghê Tiêu hé miệng mỉm cười theo sát phía sau, cắt, bề ngoài thì tỏ ra kiêu ngạo, nhưng thực chất không phải đã gián tiếp đồng ý với cô rồi sao.
Vào phòng, Nghê Tiêu lập tức cực kì ân cần: “Em biết anh sẽ không đành lòng nhìn em lưu lạc đầu đường mà.”
Cô nhu thuận dâng trà cho Đan Diệc Thần: “Tối hôm qua là em lỗ mãng, thủ trưởng, anh người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tha cho em đi.”
Cô nháy nháy mắt với Đan Diệc Thần, nhưng kết quả phát hiện trưởng quan đại nhân vẫn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô.
Được thanks
Xem thông tin cá nhân WWW
7 thành viên đã gởi lời cảm ơn Tịnh An về bài viết trên: Ly Na Tran, Mây Nhỏ Prim, SCI, chau89, percy2910, san san, traiothiem
Có bài mới 19.06.2015, 12:19
Hình đại diện của thành viên
Tịnh An
Lớp phó lao động
Lớp phó lao động
Ngày tham gia: 20.02.2015, 08:54
Tuổi: 23 Nữ
Bài viết: 233
Được thanks: 3994 lần
Điểm: 8.21
Có bài mới Re: [Hiện đại - Quân nhân] Từng bước dụ dỗ: Nữ luật sư xinh đẹp của tư lệnh - Thần Mộ Nhi (Q1-C30) - Điểm: 12
Chương 31:
Edit: Tịnh An
Nghê Tiêu có chút thất vọng, chẳng nhẽ anh ta tức giận thật sao?
“Này, Đan Diệc Thần, em có lòng chạy tới xin lỗi anh, anh lại thờ ơ như vậy, được, em đi là được.”
Nghê Tiêu nhấc hành lý bước đi, vừa đi được ba bước, lại phát hiện Đan Diệc Thần không có đuổi theo lại khó chịu lùi lại phía sau ba bước, gì, không có động tĩnh gì? Cô cắn răng, tiếp tục lùi lại 2 bước.
Cuối cùng, cô thiếu kiên nhẫn nói:
“Này, em đã lùi một bước rồi, huống hồ là anh tìm người chụp ảnh em trước, em không có sai…”
Bất ngờ không có phòng bị, cô bị một lực mạnh mẽ ôm vào trong ngực, người nào đó ôm rất chặt, khiến cô không kịp hít thở, cô ngơ ngác tựa vào ở trong lòng anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, khóe môi lộ ra nụ cười.
“Nghê Tiêu, em ỷ vào việc tôi thích em mà làm xằng làm bậy nữa thử xem.” Mặt anh âm trầm, hung tợn nói.
…
Lại lần nữa trở về trong biệt thự nhỏ của cô và Đan Diệc Thần, Nghê Tiêu vui vẻ đi dạo khắp nơi, cô tìm phòng hướng ánh mặt trời, đang chuẩn bị chuyển vào thì A Tú đã giấu chìa khóa ra sau lưng: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói không thể mở tất cả phòng khách cho cô.”
Cô quay đầu nhìn lại, người đàn ông mặc quần áo hưu nhàn màu kem rộng rãi đang ngồi ở trên sofa, yên tĩnh uống trà đọc báo, người đàn ông này chính là thâm trầm như vậy, muốn cô dọn vào phòng thì cứ nói thẳng là được rồi nha.
Ba chân bốn cẳng, cô chạy thẳng vào phòng ngủ, không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng lùm bùm lốp bốp, Đan Diệc Thần không giữ được bình tĩnh, đi tới cửa, đã nhìn thấy bên trong giống như bị đánh cướp, rèm cửa màu xám bị dỡ xuống, bộ sofa màu trắng dị bốc ra, drap giường bị bốc lên…
“Nghê Tiêu, em muốn phá hủy phòng ngủ sao?” Đan Diệc Thần không vui nói.
Nghê Tiêu buông tay, vẻ mặt vô tội: “Nếu như đã quyết định sống cùng nhau, thì đương nhiên phải thưởng thức cuộc sống của hai người rồi, Đan Diệc Thần, chẳng lẽ anh không cảm thấy bố cục của nơi này quá mức nặng nề sao?”
Nghê Tiêu tiến lên, ôm lấy cánh tay của Đan Diệc Thần, vẻ mặt như đạt được quỷ kế nói: “Việc ấy, ….anh có tiền không?”
Đan Diệc Thần đề phòng liếc nhìn cô một cái: “Làm gì?”
*
Hôm nay trong siêu thị của khu Đông Thành thành phố A đột nhiên xuất hiện một cặp đôi kỳ quái, người đàn ông có diện mạo anh tuấn, dáng người cao ngất chỉ là mang nét mặt lạnh nhạt, đóng băng quanh năm, người phụ nữ thì xinh đẹp, minh diễm, mặc áo liền quần màu trắng đen, hoạt bát đáng yêu, hai người bọn họ vừa xuất hiện chiến tranh chỉ vì một cái khăn.
“Em thích cái khăn này.” Người phụ nữ tiện tay cầm lấy ném vào trong giỏ đựng hàng.
Đan Diệc Thần quan sát cái khăn nửa ngày, rốt cuộc cũng nghiêm mặt lấy trở về: “Đổi lại đi.”
“Vì sao? Anh không biết mẫu này đang rất thịnh hành sao?” Người phụ nữ cố chấp lại cầm lấy bỏ vào.
Đan Diệc Thần ẩn nhẫn, dằn lại tính tình, lấy chiếc khăn trở về nhưng mà lần này đưa ra giải thích:
“Cái mẫu này là dành cho đàn ông.” Nói xong lại lấy “một mẫu” khác dành cho phụ nữ từ trên giá xuống.
Cứ thế, bọn họ cứ tranh cãi ầm ĩ suốt quãng đường, cho đến khi đến quầy thanh toán. Đan Diệc Thần nhức đầu nhìn những drap giường hoa hòe bên trong giỏ đựng hàng, còn có vỏ chăn, lặng lẽ nhặt lên một chiếc áo gối khiến anh không nhịn được, vừa lúc bị Nghê Tiêu nhìn thấy.
Nghê Tiêu bùng nổ: “Đan Diệc Thần!”
“Đan Diệc Thần!”
Uay, làm sao lại có hồi âm vậy? Nghê Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một người con gái tóc xõa ngang vai, mặc chiếc váy dài vải chiffon, thanh tú xinh xắn đứng ở trước mặt bọn họ.
Lưu Văn Văn.
Khi đó Nghê Tiêu cảm thấy mí mắt của mình bắt đầu liều mạng giật giật, cô có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, không đợi bọn họ xoay chân chạy lấy người, Lưu Văn Văn lại trình diễn một màn kinh thiên động địa, cô ta cư nhiên….té xỉu rồi!
Đúng vậy, trước mặt bao nhiêu người, người đến người đi như nước chảy, trước mặt Đan Diệc Thần và trước mặt cô, cô ta lại ngất đi một cách rõ ràng như vậy!
Quần chúng bốn phía xung quanh không hiểu chân tướng, hò hét tiến lên cứu người, Nghê Tiêu cứng nhắc nắm tay Đan Diệc Thần không có động tĩnh, nhưng bàn tay anh nắm lấy tay cô đang dần buông lỏng.
Nhận thấy anh muốn tiến lên, Nghê Tiêu kiên quyết biểu hiện quyết tâm của mình: “Không được.”
Đan Diệc Thần nhíu mày cúi đầu đánh giá cô, ngoài ý muốn lại nhìn thấy trên mặt cô có vài phần quật cường.
Biết rõ cô gái này có dụng ý không tốt, nhưng cô làm sao có thể để cô ta đạt được mục đích?
Cô nói: “Đan Diệc Thần, nếu như anh qua đó, em sẽ bắt đầu chán ghét anh.”
Đúng vậy, cô chính là một người phụ nữ không hiểu chuyện, đừng nói với cô những đạo lý lớn này nọ, đối với Lưu Văn Văn, cô chỉ có chán ghét.
Bàn tay trong tay không còn nữa, người đàn ông ấy cũng không để ý đến tính trẻ con của cô, bóng lưng của anh biến mất ở trong đám đông, cô buồn bã đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm thấy mình không còn gì cả.
Cán cân hai đầu, chung quy vẫn có một cái bị lệch.
Đan Diệc Thần đẩy đám người ra, sau đó bế Lưu Văn Văn đang xịu lơ trên mặt đất lên, khi quay đầu nhìn chung quanh chỉ nhìn thấy hàng đã mua đặt ở quầy kết toán.
Cô đã đi mất rồi.
“Diệc Thần, em cảm thấy khó chịu…” Lưu Văn Văn ôm cổ Đan Diệc Thần, cổ dựa sát vào trong lòng anh, lẩm bẩm gọi tên anh.
Có giọt nước mắt mơ hồ rớt trên da thịt anh, khiến Đan Diệc Thần chợt nhớ tới bộ dạng quật cường của Nghê Tiêu, cho dù có khó chịu, cô cũng chưa từng rớt một giọt nước anh trước mặt anh.