Sắc mặt của Phùng Tiêu Đình trầm xuống, nếu không phải anh dày công bố trí khiến cho cô cảm thấy khó chịu, thì giờ phút này anh thật sự muốn bóp chết cô!
Nghê Tiêu nhảy xuống xe, lại đưa gà mái đến trước mặt Phùng Tiêu Đình thì thầm nói:
“Mau chào tạm biệt với Phùng đại thiếu đi!”
“Đi mau!” Phùng Tiêu Đình ra lệnh một tiếng, xe chạy đi mất.
Nghê Tiêu đứng ở trên đường lớn, cười đến mức đắc ý.
Đan Diệc Thần về đến nhà, thì A Tú đã nghênh đón từ sớm:
“Nhị thiếu gia.”
Anh dùng một tay cởi bỏ móc gài, kéo kéo cổ áo, nhàn nhạt hỏi: “Tiêu Tiêu đang ở trong nhà sao?”
A Tú vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía nhà bếp.
Một mùi hương kì lạ nhẹ nhàng bốc lên, Đan Diệc Thần nhíu mày, một lúc sau anh nghe thấy tiếng hét vang lên.
Hai tay Nghê Tiêu bị phỏng nắm lấy lỗ tai, nhảy nhảy thì nhìn thấy Đan Diệc Thần đứng ở một bên, trong mắt anh hiện lên tia ý cười thú vị, nhìn thấy phòng bếp bừa bãi, và những sách dạy nấu ăn treo đầy trên tường và tủ, nhịn không được rốt cục nở nụ cười.
Nghê Tiêu xấu hổ xoay người, trước đây thôi, nấu ăn không phải là sở trường của cô.
Đan Diệc Thần mở 2 tay ra: “Qua đây.”
“Không cần, anh đi tắm trước đi!”
Anh luôn bá đạo thành thói quen, cho nên mặc cô nói những lời vô nghĩa, nhất thời bế cô lên, mang cô ra khỏi nơi tai họa.
Cô ôm cổ anh, oaoa kêu to phản kháng, A Tú đứng hầu ở một bên, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt góc áo. Nếu không phải từ góc độ của Nghê Tiêu nhìn qua, sẽ không phát hiện ánh mắt mất mát của cô ấy.
Đến phòng ngủ, anh đặt cô ngồi ở trên đầu gối, cụng trán mình vào trán cô:
“Nhớ em quá.”
Trong lòng cô khẽ động, anh luôn thản nhiên như vậy, lại khiến cô mềm lòng, năm dài tháng rộng, ngày tháng còn dài, cô sợ mình sẽ khuất phục trước sự ôn nhu của anh.
“Ai, canh sắp cạn nước rồi.” Để nói sang chuyện khác, cô không hề báo trước nhảy dựng lên, cằm của Đan Diệc Thần bị cô đụng trúng, đau đớn, cô cười haha chạy ra ngoài, vui sướng khi người khác gặp họa
Dựa vào tay nghề của Nghê Tiêu, thành quả đương nhiên vô cùng thê thảm, Đan Diệc Thần uống bát thứ nhất, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Nghê Tiêu suy sụp mặt: “Nể mặt một chút đi”
Đan Diệc Thần cúi đầu nhìn thứ không biết tên ở trong bát, anh bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lại tâm huyết dâng trào muốn cô nấu canh cho mình.
Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong và đáng thương của Nghê Tiêu, anh không nhịn được lại mềm lòng, anh khẽ cắn môi, dùng quyết tâm của tráng sĩ chặt tay uống một ngụm.
Nghê Tiêu vừa lòng thỏa ý cười lên: “Em đi múc chén thứ hai cho anh.”
Ngày kế sau khi đến quân khu, tất cả cấp dưới hầu như đều biết chuyện tư lệnh bị tiêu chảy, viên cảnh vệ đã chạy đi rót nước lấy thuốc cho Đan Diệc Thần, trong lòng lại thầm mắng đầu sỏ Nghê Tiêu.
Khi Đan Diệc Thần xử lý xong công việc của quân khu, đã là chạng vạng tối, trong lòng anh nhớ cô gái nhỏ ở nhà, muốn trở về nhưng lại nhìn thấy viên cảnh vệ ôm một xấp văn kiện đi tới.
“Quân khu nào?” Anh nhíu mày.
Viên cảnh vệ chần chừ một chút: “Là nhận ở bên ngoài quân khu”
Tài liệu không rõ nguồn gốc?.
Đan Diệc Thần phất phất tay bảo cậu ta đi ra ngoài, tiện tay mở phong bì ra thì một chồng ảnh chụp thật dày đã xuất hiện, con ngươi đen nhánh bỗng co rút, tay anh nhẹ nhàng lướt qua, ảnh chụp rõ ràng có độ phân giải rất cao, cao đến nỗi Nghê Tiêu nở một nụ cười xinh đẹp đứng ở bên cạnh Trần Thiệu Dương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngoại trừ ảnh chụp còn có một số tư liệu cắt ra từ báo, trên đó đều là scandal vài năm gần đây của Trần Thiệu Dương và Nghê Tiêu.
Bàn tay to dần dần dùng sức, sắc mặt Đan Diệc Thần trở nên xanh mét.
“Chuẩn bị xe!” Đan Diệc Thần rống giận.
Mà lúc này Nghê Tiêu còn không biết có chuyện lớn xảy ra, cô đang đặt mình trong âm nhạc huyên náo của quán bar, bên cạnh là Lam Thiểu Ba đang giả bộ như người qua đường.
Mượn tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc để che giấu, Lam Thiểu Ba đong đưa rượu trong cốc, lơ đãng đến gần Nghê Tiêu:
“Cô xác định Phàn Thiếu Kỳ sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
Nghê Tiêu nhìn đám đàn ông đang dùng ánh mắt nóng rực để đá lông nheo với cô cách đó không xa, lúc này mới đáp lại Lam Thiểu Ba:
“Đương nhiên, chó không quên được mùi, cho dù anh ta cố che giấu như thế nào, cũng sẽ lộ đuôi hồ ly thôi!”
Lần này cô tiếp nhận một vụ tranh chấp tài sản, hai đứa con của châu báu thế gia nhà họ Phàn vì tài sản mà bố mẹ để lại, kiện nhau lên tòa án, con gái lớn Phàn Tiểu Ninh không phục khi để cho con trai thứ Phàn Thiếu Kỳ tiếp quản công ty, yêu cầu Nghê Tiêu thay cô ta lấy lại quyền sở hữu công ty.
Nghê Tiêu nghe nói từ bé Phàn Thiếu Kỳ đã có một sở thích được giấu kín, chính là thích những học sinh nữ, hơn nữa thích cùng những học sinh nữ mới quen biết trong bán bar trải qua tình một đêm.
Tin tức động trời như vậy nếu lỡ như bị truyền ra ngoài, tác phong sinh hoạt cá nhân có vấn đề, thì hội đồng quản trị làm sao có thể đem công ty giao cho một người bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại danh dự của công ty?.
Cho nên, hôm nay Nghê Tiêu vì muốn thu thập chứng cứ nên đã đến đây.
Lam Thiểu Ba nhún vai: “Chỉ mong giả trang hôm nay của cô có thể hợp khẩu vị của Phàn thiếu gia đó.”
Nghê Tiêu tự tin lắc lắc mái tóc dài, cô vốn vừa mới tốt nghiệp đại học, một khuôn mặt tinh xảo như trẻ con cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân tuổi trẻ, hơn nữa vì che giấu tai mắt người khác, cô còn cố ý đánh bóng mắt thật sâu, môi đỏ mọng kiều diễm, phối với váy ngắn cúp ngực, cả người thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa kiều diễm, dưới ngọn đèn mờ ảo còn hết sức đặc biệt.
Nghê Tiêu cúi đầu đốt điếu thuốc, che giấu sự không kiên nhẫn trong lòng, đã đợi 3 ngày rồi, anh ta còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ cô đánh giá thấp sức nhẫn nại của Phàn Thiếu Kỳ sao?.
“Tiểu thư, muốn một chút lửa không?” Một người đàn ông mặc chiếc áo màu xám, nhích lại gần, ánh mắt nóng bỏng, khát vọng, mặc sức chạy khắp người Nghê Tiêu.
Nghê Tiêu không yên lòng đưa bật lửa cho anh ta, một giây sau đã bị anh ta nắm tay, anh ta cưc kì khiêu khích chạm nhẹ qua lòng bàn tay của cô, thấp giọng nói:
“Không bằng chúng ta đổi chỗ khác uống vài ly?”
Dưới ánh đèn lập lòe, Nghê Tiêu trong lúc vô tình liếc nhìn thấy nốt ruồi đỏ ở giữa mi tâm của anh ta, trong lòng cô vui vẻ nhưng ở ngoài mặt lại lộ ra phong tình vô hạn, lườm anh ta:
“Được, tìm một nơi yên tĩnh đi.”
Nghê Tiêu quay đầu ra hiệu cho Lam Thiểu Ba, bảo anh đuổi theo, ai ngờ hai mắt của tên tiểu tử kia lại dán chặt vào những người đẹp ở trên sàn nhảy, cô liên tục ra hiệu, nhưng đối phương căn bản không quay đầu lại.
“Làm sao vậy?”
“À, không có gì, đi thôi.”
Nghê Tiêu bình tĩnh mỉm cười, đi theo người đàn ông áo xám đến một phòng bao yên tĩnh trên lầu hai.
Sofa bên cạnh mềm nhũn, người đàn ông thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt trắng trợn khiến cho cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.