Nghê Tiêu giả vờ nghiêm túc quan sát Diệp Miêu Miêu một chút, cười khanh khách nói:
“Tại sao lại xem thường bản thân như thế, Miêu Miêu, cậu về nhà soi gương kỹ một chút, thật ra cậu rất xinh đẹp, nếu không tại sao Lam đại luật sư cả ngày lại liếc mắt đưa tình với cậu?”
Lam đại luật sư mà cô nói chính là Lam thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh ta được mệnh danh là bạn bè của mọi người cho dù là bà lão 99 tuổi hay là những cô gái ngây thơ, trong sáng, chỉ cần tiếp xúc với anh ta thì cũng bị anh ta mê hoặc.
Diệp Miêu Miêu cười nói: “Cậu nói cứ như người ta không liếc mắt đưa tình với cậu vậy” Trên mặt mặc dù cười, nhưng trong lòng đã sớm xuất thần rồi, toàn tâm toàn ý nghĩ đến cái vẫn tay của Đan Diệc Thần với mình, tờ giấy trong tay đã sớm bị cô nắm thành nước.
Diệp Miêu Miêu về nhà đá bay giày cao gót, chuyện đầu tiên là chạy vội đến trước gương đánh giá bản thân, hàng mi như liễu, tuy bị cận thị nhưng ánh mắt sáng long lanh, cái mũi khéo léo, còn có đôi môi mười phần nữ tính, đây là lần đầu tiên cô đánh giá bản thân mình, vừa hồi hộp vừa khẩn trương, cô nghĩ, kỳ thật bộ dạng của mình cũng xinh đấy chứ, nếu không tại sao Đan Diệc Thần lại chú ý đến mình?”
Sau khi mở tờ giấy ra, cô nhìn nội dung lần nữa, trong lòng hết sức vui vẻ:
“Mình phải mở cánh cửa thế giới mới ra, Diệp Miêu Miêu, cố lên!”
Ngày thứ hai, văn phòng luật sư Cẩm Phong đã xảy ra một chuyện lớn, từ chú bảo vệ trong đại sảnh hay là dì nhân công quét dọn, không ai không xì xầm bàn tán một chuyện.
Đó chính là Diệp Miêu Miêu- người được văn phòng luật công nhận không giống phụ nữ nhất, lại cực kì nữ tính hơn cả phụ nữ!
Nghê Tiêu kinh ngạc đánh giá Diệp Miêu Miêu từ trên xuống dưới, mái tóc xõa ngang vai, đeo kính áp tròng, trang điểm nhạc, mặc váy vải chiffon:
“Miêu Miêu, không phải cậu đã yêu rồi chứ?”
Diệp Miêu Miêu cười ngượng ngùng: “Không phải, chỉ là muốn thay đổi phong cách một chút”
Nghê Tiêu liếc nhìn màn hình chủ của Diệp Miêu Miêu, ban đầu cô ấy để ảnh của Đan Diệc Thần, bây giờ đã đổi lại bình thường, cười hihi nói:
“Cậu không định trở thành hội trưởng hội fan của Đan quận trưởng nữa sao?”
Tay của Diệp Miêu Miêu run lên, nhưng nhanh chóng lộ ra nụ cười:
“Xem cậu nói kìa, cậu không thích người ta cũng không cần châm biếm người ta như vậy, anh ấy tốt như thế…”
“Dù sao trong lòng tớ chỉ có anh Thiệu Dương, những người khác không liên quan đến tớ” Nghê Tiêu bưng mặt lại tiếp tục suy nghĩ đến Trần Thiệu Dương, không chú ý đến nét mặt nặng nề của Diệp Miêu Miêu.
Nghê Tiêu đấu tranh trong lòng nhiều lần, cuối cùng quyết định đến bệnh viện để thăm Trần Thiệu Dương, còn đặc biệt chọn một bó hoa tulip mà anh thích nhất, rẽ ngoặt liền gặp phải Amy, cô ta đang gọi điện thoại, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện lên vài tia phẫn nộ.
Sau khi đến gần thì nghe cô ta hét lên với người trong điện thoại:
“Ok, giám đốc Trịnh, tôi đã hiểu nỗi băn khoăn của công ty các người, nhưng Thiệu Dương chỉ bị thương tạm thời thôi, cũng không phải tàn phế dài hạn, hợp đồng đại diện đã ký rồi, khi ấy các người còn năn nỉ Thiệu Dương ký tên?. Bây giờ lại muốn hủy hợp đồng có phải hơi quá đáng hay không?. … Này, này, giám đốc Trịnh…?”
Amy phẫn nộ thu hồi điện thoại, thì đột nhiên nhìn thấy Nghê Tiêu xuất hiện, cô ta cười lạnh nói:
“Thế nào?. Gây ra tai tiếng mà còn đến đây?”
Nghê Tiêu biết Amy có thành kiến sâu đậm với mình, cô cũng không có ý định giải thích, chỉ thản nhiên nói:
“Tôi đến thăm Thiệu Dương”
“Nghê Tiêu, cô có biết đây là cuộc gọi thứ mấy đòi hủy hợp đồng mà tôi nhận được không?. Mấy năm gần đây, Thiệu Dương vì cô mà gặp không ít phiền phức, tôi giúp anh ấy giải quyết, nhưng mà lần này tôi không giúp được, anh ấy vì cô khăng khăng làm theo ý mình, anh ấy không muốn đến Châu Âu để thi đấu league”
Nghê Tiêu giật mình: “Cô có ý gì?. Thiệu Dương bỏ giải thi đấu không phải vì vết thương của anh ấy sao?”
Amy châm biếm cười cười:
“Nhìn xem, cô mãi mãi cũng đều ngây thơ như vậy, có khi tôi thực sự hâm mộ cô chẳng biết gì cả, vết thương của Thiệu Dương căn bản không ảnh hưởng đến trận đấu, chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là có thể trở lại thi đấu, nhưng mà anh ấy bây giờ vì muốn ở lại bên cạnh cô, mà anh ta quyết định từ bỏ kế hoạch để thi đấu cho câu lạc bộ Wales – câu lạc bộ đã ra giá trên trời để chiêu mộ anh ta, vì cô anh ấy quyết định từ bỏ tình yêu bóng đá suốt 10 năm, Nghê Tiêu, cô nói cho tôi biết, đây là cách cô báo đáp anh ấy ư?. Đây là niềm vui tư lợi của cô ư?”
Lời nói của Amy khiến lòng của Nghê Tiêu dâng lên gợn sóng to lớn, cô vẫn cho là thích Trần Thiệu Dương là chuyện của một mình cô, yên lặng thích, không gây cản trở, cũng không xúc phạm đến đối phương.
Nhưng, bây giờ cô mới biết cô sai rồi, có lẽ cô chưa bao giờ đứng ở góc độ của Trần Thiệu Dương để suy nghĩ cho anh ấy.
Nghê Tiêu lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng, nhìn Trần Thiệu Dương đang cùng bác sĩ vận động để phục hồi thể lực, cô bỗng nhiên nhớ đến năm Trần Thiệu Dương 15 tuổi, lần đầu tiên đoạt cúp, tối hôm ấy anh lặng lẽ mang cô leo lên đỉnh của Thanh Lương Sơn, hăng hái hét to trong màn đêm:
“Tôi muốn trở thành thủ môn bóng đá xuất sắc nhất thế giới”
Đó là giấc mơ của anh ấy, là mục tiêu mà anh ấy muốn đạt được trong suốt 10 năm qua.
Thế nhưng bây giờ, anh ấy lại quyết định từ bỏ ước mơ của mình, chỉ vì cô.
Có thể Amy nói không sai, cô chỉ vì tư lợi cá nhân, chưa bao giờ suy nghĩ vì anh ấy.
“Tiêu Tiêu” Trần Thiệu Dương đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nghê Tiêu, lộ ra nụ cười rực rỡ ấm áp.
Nghê Tiêu phục hồi tinh thần, đem hoa đưa cho anh, cười xinh đẹp: “Thích không?. Đặc biệt mua cho anh đấy.”
Trần Thiệu Dương nâng tay vuốt ve mặt của cô, nhíu mày nói: “Tại sao sắc mặt lại không tốt như vậy?. Có phải Amy lại làm khó dễ em không?”
“Nào có, chị Amy rất bận, đâu có thời gian để ý đến em.” Cô che giấu trốn tránh khỏi tay của anh.
Trên mặt hiện lên một tia buồn bã, Trần Thiệu Dương cười cười: “Trong khoảng thời gian gần đây, đều cho một mình Amy chống đỡ, làm khó cô ấy rồi. Chờ sau khi vết thương của anh khỏi hẳn, anh sẽ tổ chức cuộc họp báo, tuyên bố…”
“Thiệu Dương!” Nghê Tiêu hoảng loạn ngắt lời anh, trong ánh mắt nghi hoặc của anh, cô cắn răng nói:
“Em có người trong lòng rồi.”
Hình như ngay cả hô hấp cũng đình trệ, cô không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Trần Thiệu Dương, cúi đầu ép mình nói:
“Em…Em biết, anh sẽ giống như anh trai chúc phúc cho em có phải không?”
Im lặng giống như chết.
Nghê Tiêu gắt gao níu chặt góc áo, cô sợ chỉ cần mình không cẩn thận, sẽ nói thật lòng mình ra cho anh biết.
Phảng phất lâu như một thế kỷ, cô mới nghe thanh âm nhàn nhạt của Trần Thiệu Dương:
“Phải không?. Vậy thì tốt, nha đầu em cuối cùng cũng trưởng thành rồi” Anh nâng tay sờ sờ đầu của Nghê Tiêu, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng:
“Là anh ta sao?”
Là người đàn ông giằng co với anh trong quán bar sao?. Là vị trưởng quan sau đó đã mạnh mẽ bắt cô đi sao.
Nghê Tiêu ngẩn ngơ, cô vốn chỉ muốn viện cớ tạm thời thôi, vẫn chưa suy xét chọn lựa cẩn thận, hiện tại nghe Trần Thiệu Dương nói như vậy, hình như anh ấy hiểu lầm cô với Đan Diệc Thần?.