Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 7: 7 Phủ Thiều Quang


Editor: Bánh bao chay nhân thịtPhủ Thiều Quang giống như tên, là nơi tụ tập toàn bộ sinh cơ của núi Thanh Vụ.

Khương Tự theo con rối nhỏ đi vào, chỉ thấy nơi chốn đều là cảnh trí thiên thành tự nhiên, cây xanh hoa nở, suối nước nóng với những tảng đá kỳ lạ, ánh mặt trời từ đỉnh núi chiếu xuống làm phủ đệ mang vẻ đẹp của sao trời nhật nguyệt.“Không tồi, không tồi, vẻ đẹp nhiên thế này không cần thêm bất cứ món đồ nào tô điểm, phẩm vị cực cao.”“Chậc chậc chậc, thế mà lại dùng đá Nguyệt Quang tới thanh tu, xa xỉ, xa xỉ đến cực điểm a.”“Tiểu Khương Tự nha, túi bách bảo bên hông cô cũng cực xịn, là túi trữ vật tốt nhất đấy, cô mau mở ra nhìn xem.”Trong thức hải, tiểu động phủ thay đổi thói lười biếng lúc trước, ríu rít nói không ngừng.

Khương Tự mang theo con rối nhỏ lượn khắp một vòng quanh phủ Thiều Quang.


Bé phát hiện nơi sinh hoạt của Lan Tấn vô cùng mộc mạc, lại cực kỳ lịch sự tao nhã, cùng đạo hắn tu hành không khác gì nhau.Có điều, rốt cuộc vẫn là kiếm tu thanh tu mà, phủ đệ vô cùng quạnh quẽ, không có chút hơi thở rực rỡ nào, đến giường còn không có, chỉ có thạch đài Nguyệt Quang dùng khi thanh tu, càng miễn bàn đến những đồ khác.

Khương Tự mở túi bách bảo mềm mại bên hông ra, lục lọi lấy một cặp linh bích nhỏ, một bình Tích Cốc Đan, mấy miếng da thú tuyết trắng, mấy khối ngọc giản, còn có một ít đồ nhỏ phàm trần giới.Ánh mắt Khương Tự hơi sáng lên, chỗ này đều là đồ trước mắt bé có thể sử dụng được.Khương Tự đem da thú tuyết trắng bày lên đài đá Nguyệt Quang, thu dọn ra một chiếc giường nhỏ, đem linh bích cất đi, sau đó thả ngọc bài vào cạnh ngọc giản.Mấy khối ngọc giản, một khối ký lục bố cục và cấm chế của phủ Thiều Quang, một khối ký lục về các loại hoa cỏ trái cây tại Lục phong.

Ngọc bài còn lại không ra mở cấm chế.

Chẳng qua ký lục này lại ghi đến trăm ngàn loại linh hoa linh quả, một ngọc giản cũng đủ để bé học tập mấy năm.“Tiểu động phủ, dịch tinh túy một ngàn cánh hoa phải thu thập thế nào? Còn có, điểm thiện ác là cái gì?” Tiểu đế cơ quyết định chữa trị tiểu động phủ rách nát trong thức hải trước.

Làm một nhan cẩu*, bé không cho phép thức hải của mình có đồ không đẹp!(*) Nhan cẩu: Cún mê sắc đẹp, chỉ chung những người thích vẻ đẹp.Tiểu động phủ ấp úng: “Phải thu thập một ngàn loại linh hoa linh thảo rồi đem chúng tinh luyện thành linh dịch, phẩm tướng cần đạt thượng phẩm.

Tức là cần màu sắc thuần khiết, hoặc hồng nhạt, hoặc màu xanh lục, hoặc màu lam…… Ta nơi này có một cái dược đỉnh nhỏ, cô về sau có thể dùng nó để luyện dịch tinh túy.”Còn thu thập điểm thiện ác như thế nào, tiểu động phủ quyết định không nói, miễn cho tiểu Khương Tự bị dọa chạy.

Nó mất ngàn vạn năm mới gặp được duy nhất một đứa bé xui xẻo, a phi, ký chủ như này đấy!Tiểu động phủ nói xong, trong túi bách bảo của Khương Tự liền xuất hiện một cái dược đỉnh nhỏ cũng rách nát không kém, còn nặng trĩu, cực kỳ có trọng lượng.


Mỗi tội vẻ ngoài không quá đẹp, tựa như vàng lại không phải vàng, giống ngọc nhưng cũng không phải ngọc, cũng không biết làm từ vật liệu gì.

Lúc vừa thấy bé còn tưởng rằng từ tro bếp móc ra.Khương Tự nắm chặt dược đỉnh nhỏ trong tay, gật gật đầu, trước học tập tri thức về linh hoa linh thảo trong ngọc giản đã.

Sau đó mới nhắc lại chuyện luyện dịch tinh túy, chữa trị tiểu động phủ bị hư hỏng.Lan Tấn vừa đi đã mất nửa tháng.

Nửa tháng này, Khương Tự mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày vẩy nước quét nhà cho phủ Thiều Quang.


Thời gian còn lại đều vội vàng học tập kiến thức về linh hoa linh thảo cấp thấp trong ngọc giản.

Đói bụng bé liền ăn hoa quả, khát liền uống nước suối, sau đó cầm dược đỉnh nhỏ mài thảo dược.

Hơn nữa có tiểu động phủ dạy bé học cổ ngữ, mỗi ngày trôi qua thật có tư có vị.Lục phong gió êm sóng lặng, chỗ khác lại không như vậy.“Lan Tấn này đi phủ Thương Châu, ngắn ngủn nửa tháng liền tích cóp 100 điểm thiện ác, đây là lý do các người để hắn ra ngoài?” Giọng nói trầm thấp lãnh khốc vang lên, sương mù trên núi Thanh Vụ giống như kết sương phủ đầy, dần dần nặng trĩu rơi xuống.“Lão Lục tu Sinh chi đạo, xưa nay toàn làm ít công to, hắn không phải còn để lại cái đuôi nhỏ ở Lục phong sao? Chúng ta đem cái đuôi nhỏ kia tóm qua đây, bái nhập môn hạ chúng ta cũng coi như phá đạo của hắn!”“Ừ.”.