Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 61: Không thể buông bỏ

EDITOR: LAM

Cuối tháng một, thành phố Nam Châu cuộn mình trong cái giá rét của mùa đông.

Sáng sớm, Cố Kỳ Nam mặc một chiếc Hoodie bằng nhung bên trong bộ đồng phục, sau đó phủ thêm chiếc áo phao ở bên ngoài rồi mới bước ra khỏi cửa.

Lúc vừa rời khỏi trạm điện ngầm, Triển Minh đã đứng sẵn ở đó chờ cậu.

Hôm nay trời hạ nhiệt độ, anh Triển ngày thường chỉ mặc áo Hoodie và đồng phục nay đã chịu khoát thêm lớp áo phao, Cố Kỳ Nam vui vẻ chạy tới, nhỏ giọng nói, “Tụi mình mặc đồ đôi nè.”

Anh Triển duỗi tay kéo lên chiếc mũ áo Hoodie của cậu, sau đó nói, “Gió lớn lắm, leo lên.”

Cố Kỳ Nam ngồi trên yên xe, cảm thán thứ 1001 lần anh Triển cái gì cũng giỏi, lại còn đẹp trai ngầu lòi nữa chứ.

Triển Minh – kẻ vừa đẹp trai vừa ngầu lòi trong lòng lúc này đang vô cùng căng thẳng, nhưng mà trên mặt lại không có bất cứ biểu tình gì.

Sau khi bước vào cánh cổng trường, bọn họ theo thông lệ chào từ biệt nhau, mỗi người đi tới phòng thi của chính mình.

Cố Kỳ Nam vĩnh viễn ngồi ở bàn thứ nhất trong phòng thi số 1.

Mỗi khi khoảnh khắc này ghé ngang, Triển Minh mãnh liệt cảm nhận được mình và Tiểu Nam Tử hoàn toàn cách biệt, hắn đi tới phòng thi, tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, hít sâu một hơi.

Sau hai ngày thi là hôm nay và ngày mai, khối 10 và 11 chính thức bước vào kì nghỉ đông. Khối 12 vẫn phải tiếp tục đi học bù tới tận ngày 28 âm lịch, sau đó nghỉ một tuần, đến mùng sáu lại trở về học như bình thường.

Đến hết tháng một, đợt ôn tập đầu tiên cũng đã kết thúc. Kiến thức của tất cả các môn học đều được giảng dạy lại thêm một lần nữa, đối với Triển Minh mà nói việc này cũng tương đương với chuyện học lại từ đầu.

Giáo viên nói, lần thi cuối học kỳ này vừa vặn khảo sát một chút tình trạng ôn luyện của toàn khối.

Triển Minh cảm thấy cả đời mình chưa có lần nào khẩn trương giống như bây giờ, trước kì thi một ngày hắn vậy mà lại nằm mơ thấy mình không kịp làm xong bài Văn. Sáu giờ sáng hắn ngay lập tức bật dậy rồi đọc tới đọc lui 20 lần bài văn mẫu mà hắn đã chuẩn bị trước đó. Hắn không dám nói cho Tiểu Nam Tử, càng không thể nói cho hai đứa đàn em kia, quá mất mặt. Dĩ nhiên bài Văn của hắn vẫn hoàn thành kịp lúc, thậm chí còn dư tới tận mười phút. Trừ bỏ mấy câu hắn không biết làm, còn lại đều viết xuống toàn bộ.

Thẳng cho đến khi kết thúc môn thi cuối cùng, Triển Minh vẫn chưa sốc lại được tinh thần. Trong lúc ba đứa đàn em ở trên nhóm bàn bạc xem tối nay nên ăn cái gì, còn hắn vẫn không thể khống chế được mà mở ra sách giáo khoa và vở ghi chép dò lại đáp án một lần nữa.

Buổi tối, bốn người quyết định đi ăn một nồi lẩu nóng hầm hập, Cố Kỳ Nam ăn cay đến mức hai má đỏ bừng, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu.

Tiểu Nam Tử đã là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi rồi vậy mà lại cứ y như trẻ con, rõ ràng chẳng biết ăn cay thế mà vẫn cứ đâm đầu nhào vô ăn, lại còn vừa ăn vừa uống cô ca. Suốt cả quá trình ăn lẩu, Triển Minh vẫn luôn bận bịu nhúng thịt bò, luộc tôm viên, vớt váng đậu, rót cô ca.

Dùng bữa xong, cả bọn tính đi xem điện ảnh nhưng trúng ngay dịp cuối năm nên chẳng có phim gì hay, mấy bộ boom tấn đều được xếp lịch vào những ngày đầu năm, vì thế bốn người mới hẹn nhau sẽ đi xem phim vào ngày mùng một. Sau khi chơi được vài ván trên máy bóng rổ, gắp được vài lượt thú nhồi bông, Triển Minh nói phải làm bài tập nên cả đám ai về nhà người nấy.

Cố Kỳ Nam đi theo Triển Minh, Lâm Tiểu Bân về với Ngô Uyên.

Trong lúc đợi xe bus, Lâm Tiểu Bân đột nhiên nói, “Tao cảm thấy rất quái, mọi người đều là đàn em như nhau, tại sao anh Triển lại đối xử tốt với Tiểu Nam Tử như vậy? Chỗ trọ của anh Triển Tiểu Nam Tử tới ở biết bao nhiêu lần rồi? Hình như mỗi lần sau khi kết thúc kì thi tháng, dùng bữa xong Tiểu Nam Tử sẽ tới đó qua đêm. Thế sao hông cho hai đứa mình ở nữa?”

Lần trước Lâm Tiểu Bân đòi ngủ lại, Cố Kỳ Nam ngay lập tức lấy lí do phòng trọ không có đủ chăn để từ chối hắn.

Ngô Uyên cẩn thận suy xét rồi mới mở miệng, “Bân à, tao cảm thấy có chút vấn đề.”

Lâm Tiểu Bân gật đầu, “Tao cũng y như mày. Mày xem hai cái áo phao họ mặc hôm nay có phải trông rất giống nhau không? Mua khi nào vậy trời? Tình anh em chắc có bền lâu, vì sao hai người ấy có mà hai đứa mình thì hông?”

Ngô Uyên quay đầu nhìn hắn, lời nói đã tới đầu môi chuẩn bị thốt lên nhưng rồi lại do dự chỉ e mình đã nghĩ quá nhiều.

“Tao cho rằng… Bọn họ đang…”

Lâm Tiểu Bân vỗ đùi, “Hai người ấy chắc không phải muốn đi mánh lẻ đấy chứ! Lén lút loại bỏ tụi mình rồi sau đó rủ nhau đi ăn khuya, chơi trò chơi!”

Ngô Uyên, “… Thôi bỏ đi, cái đầu óc này của mày, mày vui vẻ là được rồi.”

Hai người mang tiếng đi mánh lẻ là Cố Kỳ Nam và Triển Minh sau khi trở về phòng trọ liền đứng ở sau cánh cửa ôm một lúc, cậu dúi đầu vào trong lồng ngực của anh Triển, ngửi một cái, cọ cọ vài lần, bộ dạng đáng thương mà nói, “Mỗi ngày chỉ có thể ôm được tí xíu.”

Triển Minh xoa xoa đầu của cậu, chậm rãi lên tiếng, “Chính là như thế, cả quãng đời về sau chẳng thể công khai nắm tay, cũng chẳng thể ôm hôn nơi chốn công cộng, em suy nghĩ cho kĩ.”

Cố Kỳ Nam nhanh nhảu đáp, “Em suy nghĩ kĩ rồi, rất kĩ là đằng khác, về cơ bản chúng mình đâu thể suốt ngày rảnh rỗi ôm nhau hoài được!”

Hai người tắm rửa xong xuôi cũng đã tới mười giờ, Triển Minh còn lấy ra bài tập, nghiêm túc làm.

Cố Kỳ Nam ngồi trên giường nhìn Triển Minh, hắn bèn hỏi, “Em không làm à?”

Cố Kỳ Nam càm ràm, “Mười một giờ đi ngủ rồi, còn có một tiếng nữa… Làm gì được nữa…” Giọng nói mỗi lúc một nhỏ, “Em vẫn chưa được hôn anh đấy…”

Triển Minh nghiêng đầu, chạm vào môi cậu một cái cho có lệ rồi nói, “Được rồi, em đọc sách đi.”

Cố Kỳ Nam tức giận, “Hôm nay mới thi xong mà!”

Triển Minh không để ý tới cậu.

Cố Kỳ Nam bước xuống giường, mở ra cánh tay của Triển Minh, tự mình chen vào trong lồng ngực của hắn sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế, đắc ý nói, “Anh vừa ôm em vừa làm bài tập đi.”

Triển Minh bó tay, đành phải ôm cậu ngồi làm bài.

Lưng của cậu tựa vào lồng ngực của anh Triển rồi cảm thụ nhịp tim đều đặn của ảnh, cứ như thế một lúc, cậu kìm lòng không đậu đành quay đầu nhẹ nhàng mút cằm của ảnh.

Có một đám râu vừa mới mọc ra, hơi ngứa.

Triển Minh sững người lại.

Chỉ trong phút chốc, Cố Kỳ Nam cảm nhận mông của mình bị thứ gì đó cưng cứng dọa người đâm phải. Cậu ôm lấy một cánh tay của anh Triển, tựa cả gương mặt mình lên trên, chờ cho tới khi ảnh không nhịn được nữa.

Quả nhiên chỉ qua một lúc, anh Triển đã bế cậu ném thẳng lên trên giường, cậu nhìn ảnh, nở nụ cười tinh quái.

Triển Minh nghiến răng, đè xuống, hôn ngấu nghiến.

Dục vọng của cậu thiếu niên ngây ngô tựa như đống củi khô hừng hực cháy giữa ngày đông buốt giá, vồ vập, nóng bỏng, dọa người.

Trong cơn say tình mãnh liệt cả hai riết lấy nhau trốn vào bên trong chiếc chăn bông oi bức, là ai cởi bỏ quần áo của ai, là ai khơi mào ai trước, bọn họ đã không có cách nào phân định được nữa, chỉ biết trần trụi sưởi ấm lẫn nhau, đem bộ phận tư mật nhất xáp lại gần một chỗ.

Triển Minh vươn một cánh tay ra. Cố Kỳ Nam xụi lơ trong lồng ngực của hắn, da thịt ấm áp kề cận khiến lòng người thoải mái đến thế, si mê đến vậy. Không khí bên dưới tấm chăn làm cả hai đổ một ít mồ hôi xen kẽ đó là thứ hương vị khi cả hai cùng giao triền.

Cậu ôm lấy cổ của anh Triển, ghé lại gần rồi khe khẽ nói, “Em biết phải làm bước cuối cùng như thế nào, em nguyện ý.”

Cố Kỳ Nam nhìn Triển Minh, cậu tình nguyện hiến dâng với đôi mắt lấp lánh đầy chân thành.

Anh Triển siết chặt lấy cậu mang theo chút giọng điệu thở dốc đầy kiềm chế, ảnh nói, “Không được.”

Em còn nhỏ, tương lai hãy còn ở phía trước, mà anh lại chẳng có năng lực gì.

Tiểu Nam Tử nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn đành phải bịa ra một cái cớ, “Không có chuẩn bị trước nên không thể làm.”

Cố Kỳ Nam chấp nhận lí do này, cậu khe khẽ thì thầm, “Anh ơi, tay anh nóng quá.”

Triển Minh hận không thể làm chết cậu trên giường.

Thằng bé con này!

Thứ Hai, điểm thi và bảng xếp hạng toàn khối được công bố.

Tổng điểm của Cố Kỳ Nam lại tiếp tục được cải thiện, đạt 640; Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân không xê dịch nhiều; còn Triển Minh thì lại thụt lùi, vốn đang đứng thứ 318, sau lần thi này tuột xuống còn 379.

Việc tiến tiến lùi lùi trong thi cử là hết sức bình thường, thứ hạng chênh lệch trong hàng mấy chục cũng không phải là chuyện gì đó quá mức nghiêm trọng. Tuy rằng Triển Minh không nói nhưng ba người còn lại có thể cảm nhận được, anh Triển chịu phải đả kích không nhỏ, kể từ khi kết quả được công bố, tâm tình của ảnh sa sút trầm trọng.

Triển Minh không oán, không giận mà ngày càng nỗ lực hơn nữa. Hắn chạy tới hỏi thầy Trương tại sao hắn siêng năng như thế mà vẫn bị thụt lùi, nếu như vậy vấn đề nằm ở đâu, phải khắc phục thế nào. Một mình hắn ở trong phòng trọ chẳng biết thức tới mấy giờ nhưng kể từ ngày có bảng thành tích, cả ba đều có thể phát hiện ra sự uể oải của hắn.

Cố Kỳ Nam hỏi Triển Minh buổi tối mấy giờ mới ngủ, hắn trả lời là, “Một giờ.”

“Sao lại ngủ trễ như thế!” Cố Kỳ Nam sốt ruột, “Thức khuya dậy sớm gây bất lợi rất lớn tới năng suất học tập. Anh phải bảo đảm ngủ đủ giấc chứ.”

Triển Minh bác bỏ, “Hiện tại không có thời gian.”

Chỉ còn bốn tháng nữa là tới ngày 7 tháng 6. (*)

(*) Ngày 7/6 hàng năm chính là ngày diễn ra kì thi tuyển sinh đại học ở Trung Quốc.

Cố Kỳ Nam an ủi hắn, “Học kỳ này anh đã tiến bộ rất nhiều rồi, anh không thể gây thêm sức ép cho mình nữa, cứ từ từ.”

Nhưng mà toàn bộ những lời dỗ dành ấy lại hệt như muối bỏ biển, một chút tác dụng cũng không có.

Triển Minh bề ngoài thì gật đầu tỏ vẻ mình đã biết chứ ẩn sau bên trong tâm trạng nóng nảy của hắn không hề được nguôi ngoai. Ngai tại thời khắc hắn đồng ý hẹn hò với cậu, loại áp lực này vẫn luôn đi theo hắn như hình với bóng.

Triển Minh suy nghĩ rất nhiều, nếu hắn không thể ở chung một cái thành phố với nơi cậu học, vậy thì bốn năm nơi đất khách quê người có lẽ bọn họ rồi sẽ nhanh chóng trở thành người xa lạ. Nếu hắn không cố gắng hết sức theo kịp bước chân của cậu, không phấn đấu tột cùng để trở thành một kẻ mang trên mình chút hơi thở của sự ưu tú thì phải chăng, cậu và hắn rồi cũng sẽ như chưa từng quen biết nhau.

Sống trong môi trường trung học, Cố Kỳ Nam hiện tại vẫn chưa phát hiện ra cậu và hắn vốn không phải là người của cùng một thế giới. Đợi cho đến khi vào đại học, tiếp xúc với những hoàn cảnh khác nhau, những con người khác nhau, tầm mắt khác nhau, nhân sinh quan khác nhau. Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

Tiểu Nam Tử yêu Toán học đến thế, chỉ e trong kế hoạch định sẵn của mình, em ấy sẽ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, học thạc sĩ thậm chí là tiến sĩ.

Còn hắn đâu, nếu hắn không nỗ lực vươn lên, vậy thì cả đời này chắc chắc chỉ là một gã sinh viên quèn mà thôi.

Lại giả dụ như Tiểu Nam Tử vẫn còn yêu thích hắn, bọn họ ở bên nhau thật lâu, thật lâu, rồi sẽ phải đến lúc hai người đối diện với bố mẹ trong tương lai. Liệu rằng hắn khi ấy có thể nhận được cái gật đầu ưng thuận của bố mẹ em ấy hay không?

Ba Cố, mẹ Cố tính tình tốt lắm, rất ôn hòa. Nhưng mà bạn học của con trai và bạn đời của con trai lại là hai tiêu chuẩn hoàn toàn khác biệt.

Tuy rằng hắn đã sớm nói với Tiểu Nam Tử, một khi em ấy không cần hắn nữa, hắn sẽ tự mình rời đi thế nhưng đó chỉ là hắn giả vờ mạnh mẽ vậy thôi, hắn hoàn toàn không muốn buông bỏ em ấy.

Buổi tối ngày hôm đó, khi hắn xách theo túi hành lí rời khỏi nhà của chú, một mình hắn lẻ loi đứng nơi ngã tư đường, hắn không biết mình từ đâu đến, cũng chẳng hay mình nên đi về đâu, không biết lí do vì sao mình tồn tại trên đời, cũng chẳng hay mình sao lại phải hít thở. Đó là thứ cảm giác cô độc đến đáng sợ.

Bà nội qua đời, mẹ thì bỏ đi, người thân duy nhất trong nhà cũng không hoan nghênh hắn, cảm giác giống như dưới chân mình không phải là mặt đất bằng phẳng mà là khoảng không vĩnh hằng khiến người rơi vào trong bóng tối vô tận.

Mà ngay tại khoảnh khắc đó, Tiểu Nam tử xuất hiện.

Em ấy là bảo bối, là nhà, là điểm tựa của hắn. Hắn không thể buông bỏ cũng chẳng thể lìa xa.

Em là – Bảo của tôi.

________________

Mị đã bảo rồi mà, chỉ có Ngô Uyên mới nhìn thấu hồng cmn trần, Bân ơi, em còn non và xanh lắm. =]]