Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 35: Tổ chức sinh nhật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Rất nhanh đã tới mười một giờ, tiết học thứ tư nhanh chóng bắt đầu, lúc này có muốn trốn cũng trốn không được. Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đành phải chờ tới khi tan học mới chạy ra. Lâm Tiểu Bân bùng nổ thao tác tay nhắn liên tục mười mấy cái emotion Happy Birthday, tiếp đó oán Cố Kỳ Nam sao không nói sớm, quà sinh nhật còn chưa kịp mua.

Tiểu Nam Tử: Cậu lo nghe giảng đi, đừng bấm điện thoại nữa. Lỡ đâu bị giáo viên bắt được.

Đàn Em 1: …

Dao A Dao: Chẳng may bị túm lên văn phòng, mày cơm cũng không có mà ăn đâu.

Đàn Em 1: …

Cố Kỳ Nam nhìn bộ quần áo và đôi dép lê mình đang mặc rồi nói, “Em lên nhà thay đồ nha.”

Triển Minh đi theo cậu, giúp cậu xách bài tập.

Cố Kỳ Nam càm ràm không dứt, “Hôm nay sinh nhật em, em vốn định đến trường mời mọi người tới nhà em cùng nhau đón sinh nhật. Nhưng mà bố mẹ em lại bảo đến nhà chơi sợ tụi anh thấy chán, còn kêu chỉ có đứa nhỏ mới tổ chức sinh nhật ở nhà, bố mẹ nói em mời mọi người ra ngoài ăn cơm. Em có biết đâu, trước giờ em chưa từng mời ai tới nhà dự sinh nhật hết! À, hồi học tiểu học có mời qua. Nhưng hổng phải em mời, là mẹ em mời mấy nhóc cùng lớp với em đến. Chán thấy sợ luôn, chơi không vui tí nào hết, đám ấy tới chỉ để ăn cái bánh sinh nhật của em thôi. Sau đấy em chỉ đón sinh nhật với gia đình.”

Triển Minh vẫn luôn lắng nghe cậu nói. Đã hai ngày rồi chưa được nghe Tiểu Nam Tử nói chuyện, nghe cậu dài dòng văn tự đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu. Thứ cảm giác trống trải kia cuối cùng cũng biến mất.

Cố Kỳ Nam nhấn thang máy, trong lúc chờ đợi còn bổ sung thêm, “Nhưng lần này em thật sự muốn mời tụi anh tới nhà em tổ chức sinh nhật! Chỉ là… Tâm trạng em không tốt lắm, cho nên lại thôi.”

Triển Minh xoa xoa đầu cậu.

Cố Kỳ Nam cúi đầu cằn nhằn, “Chớ có sờ, đầu của đàn ông không thể sờ loạn, cao hổng nổi đâu.”

Triển Minh ho khan hai tiếng che đậy tiếng cười nhưng vẫn bị Cố Kỳ Nam nghe thấy, cậu bất mãn nói, “Em cao được thêm hai cm rồi! Không tính giày vô đấy! Hiện tại em thật sự cao một mét bảy mà!”

Triển Minh ôm cổ cậu kéo vào trong thang máy, trả lời cho có lệ, “Đã biết, cao lớn rất nhiều rồi ha.”

Nhưng vẫn chỉ đứng tới bả vai của hắn.

Cố Kỳ Nam lầu bầu, “Do anh cao quá…”

Nhà của Tiểu Nam Tử ở tầng thứ mười bảy, thang máy sạch sẽ vô cùng, nhìn qua liền biết việc quản lí cơ sở vật chất ở đây rất tốt. Không giống như xí nghiệp chỗ làm của chú hắn, dãy hành lang luôn trong tình trạng bẩn thỉu.

Triển Minh nhìn cậu bấm mật khẩu vào cửa rồi nói với hắn, “Anh Triển, mời vào.”

Cố Kỳ Nam tìm một lúc lâu trong tủ giày mới kiếm ra được một đôi dép lê, cậu nói, “Đôi này có mang được hông ta? Có phải quá nhỏ rồi không? Em hổng biết dép dành cho khách để ở đâu…”

Cố Kỳ Nam nói xong mới ngạc nhiên phát hiện ra, “Anh Triển, anh là người bạn học đầu tiên tới nhà em sau khi em tốt nghiệp tiểu học đấy.”

Triển Minh cố gắng nhét chân vào đôi dép nhỏ tí xíu, trả lời cậu, “Anh cũng hiếm khi tới nhà người khác.”

Hắn không mấy khi tới thăm nhà của bạn học, lần cuối cùng tới nhà bạn là lúc mới lên lớp sáu. Thời điểm đó bà nội hắn còn sống, bà dặn hắn đi tới trong nhà người ta phải biết lễ nghĩa, không được sờ lung tung, còn nói phải mời bạn cùng lớp tới nhà mình chơi. Nhà của bà nội tuy rằng nhỏ và cũ kĩ nhưng được quét dọn rất tươm tất không hề có chút tro bụi nào. Bà nội sẽ nấu những món ăn ngon để chiêu đãi bạn học của hắn, một vài món điểm tâm nho nhỏ như chè đậu xanh, bánh Tam Giác (*), hoặc bánh Kê Tử.

(*) Bánh Tam Giác: Nguyên văn 三角糕, là một loại bánh ngọt đặc sản ở thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến. 

Sau khi bà nội qua đời, hắn không còn chỗ để mời bạn cùng lớp tới nữa, cũng không ghé qua nhà của bất kì ai.

Cố Kỳ Nam quên mất hoàn cảnh của Triển Minh, vui vẻ hỏi, “Lần sau em có thể tới nhà anh chơi không?”

Triển Minh không nói gì, im ắng tới độ Cố Kỳ Nam cuối cùng cũng nhớ ra hắn đang ở nhờ nhà của chú, thế là cậu vội vàng nói, “Em quên mất anh hiện tại đang ở nhà chú…”

“Không sao.” Triển Minh nói, “Để sau đi, đợi tới khi nào anh có nhà của chính mình, lúc đó sẽ mời em ghé thăm.”

Cố Kỳ Nam ngay lập tức phấn khởi, “Được ạ! Nhưng mà phải chờ bao lâu? Phải thi đại học, tốt nghiệp xong ra ngoài xã hội đi làm, nhà đắt lắm, phải để dành tiền tới khi nào chứ…”

Triển Minh chưa từng cùng người khác nhắc đến những chuyện này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trông đợi của Tiểu Nam Tử, hắn nhịn không được nói ra kì vọng của chính mình.

“Trước tiên có thể mua một căn hộ nhỏ đã qua sử dụng, không nằm ở trung tâm thành phố, cũng chẳng gần trường học, như vậy giá rẻ hơn rất nhiều. Sau này có tiền, lại đổi một căn khác.”

Cố Kỳ Nam nghe cái hiểu cái không, cậu tiến vào phòng bếp rót cho Triển Minh một ly chanh mật ong mà mẹ cậu tự tay làm. Cậu còn nhỏ tuổi thế nên cho tới tận bây giờ vẫn không suy nghĩ nhiều thứ như vậy.

Triển Minh đón lấy ly nước rồi bảo cậu vào trong phòng thay đồ.

Nhà của Cố Kỳ Nam rất lớn, phòng khách rộng rãi, bên ngoài còn có một cái ban công thoáng đãng trồng đủ loại hoa. Nhà của Tiểu Nam Tử được trang hoàng rất lộng lẫy và ấm áp, là kiểu đã mời qua kiến trúc sư tỉ mỉ thiết kế một phen.

Lúc mới quen biết Cố Kỳ Nam, Triển Minh đã biết Cố Kỳ Nam và hắn, thậm chí là với Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân đều không thuộc cùng một giai cấp.

Gia cảnh hậu đãi, bố mẹ có lẽ thuộc tầng lớp thượng lưu có học thức cao, còn hắn lại xuất thân từ lớp trung lưu trong cái xã hội này. Đất ở Nhất Trung khác xa so với Thất Trung, học trò ở Nhất Trung cũng không giống với học trò ở Thất Trung, ít ra đại đa số đều là như thế.

Thất Trung nằm ở ngoại ô thành phố, những hộ gia đình ở đây phần lớn đều là nông dân sống ở những vùng nông thôn bên cạnh hoặc là những người mua không nổi đất ở trung tâm mới lui tới định cư ở vùng ngoại ô này.

Nếu không phải nhân sinh của Tiểu Nam Tử xảy ra việc ngoài ý muốn thì có lẽ hắn và cậu đã không thể gặp nhau.

Hắn là kẻ yêu bạo lực, từng bị giam ở đồn cảnh sát, là một tên côn đồ ngoi lên từ dưới đáy xã hội, vốn chẳng có cách nào đứng ngang hàng với một người có xuất thân danh giá, học tập ưu tú như Cố Kỳ Nam.

Cố Kỳ Nam từ trong phòng nhô đầu ra, vừa thay quần áo vừa hỏi, “Em đột nhiên nhớ ra, vậy nhà của bà nội anh thì sao? Anh có thể tới đó ở mà! Dù sao anh cũng đâu có ăn cơm ở nhà chú, bọn họ đối xử không tốt với anh.”

“Căn nhà kia đã bị chú anh bán rồi.” Triển Minh điềm nhiên nói.

Triển Minh chưa từng kể với bất kì ai về điều này bởi vì nó quá sức chịu đựng của hắn nhưng đối với Tiểu Nam Tử, hắn lại dễ dàng nói ra.

Cố Kỳ Nam nhảy ra, vẻ mặt khiếp sợ, “Dựa vào cái gì chứ!”

Triển Minh cho rằng đó là lẽ hiển nhiên nhưng Tiểu Nam Tử thì không bởi vì cậu ấy là một đứa nhỏ được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, sẽ không vì tiền mà sầu lo.

“Chú của anh là người thừa kế ngôi thứ nhất, ổng đem nhà cũ bán đi, mua một căn lớn hơn để ở.” Triển Minh nói.

Hắn ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Nam Tử đứng ở phía đối diện nhìn hắn rồi thì thào, “Sao có thể làm như thế…”

Tại sao lại không?

Chú của hắn một gia đình bốn người ban đầu chỉ ở trong một ngôi nhà sáu mươi mét vuông, chỉ có vỏn vẹn hai phòng ngủ, chú và em họ một gian, thím và chị họ một gian. Bởi vì không được ở phòng riêng mà chị em họ của hắn làm ầm ĩ rất nhiều lần. Sau khi thừa hưởng tài sản bà nội để lại, ổng nhanh chóng bán hai căn nhà ấy đi rồi đổi thành một ngôi nhà chín mươi mét vuông với ba phòng ngủ.

Triển Minh theo chân bọn họ chen chúc một chút là ổn, dù sao khi ấy hắn còn nhỏ không thể sống một thân một mình. Hắn đứng dậy quàng qua bả vai Cố Kỳ Nam kéo cậu đi ra ngoài, “Mở cửa bảy sự kiện (1), củi – gạo – dầu – muối – tương – dấm – trà, cái nào cũng cần phải có tiền mới mua được, đây chính là cuộc sống. Em quan tâm mấy thứ này làm gì?”

(1) Mở cửa bảy sự kiện: Nguyên văn 开门七件事, là một câu ngạn ngữ Trung Hoa có từ thời nhà Tống, “mở cửa” ý nói một hộ gia đình sáng sớm ra khỏi cửa kiếm kế sinh nhai, bắt đầu khởi động một ngày, “bảy sự kiện” là bảy loại nhu yếu phẩm hàng ngày theo thứ tự củi – gạo – dầu – muối – tương – dấm – trà. Đại khái chính là một nhà cho dù có làm nghề nào đi chăng nữa thì vẫn phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền.

Cố Kỳ Nam khóa cửa cẩn thận, ngạc nhiên hỏi, “Anh Triển, nghe được mấy chữ củi – gạo – dầu – muối từ miệng anh thật khiến em tò mò, anh ngầu như thế mà vẫn phải để tâm mấy thứ này ạ?”

Ngầu? Đách ngầu chút nào hết! Vì tiền mà bạc hết cả đầu đây.

Triển Minh kéo cậu vào thang máy rồi hỏi, “Mấy giờ rồi? Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đã đi chưa?”

Cố Kỳ Nam nhìn đồng hồ, “May quá, không sai biệt lắm đâu.”

Tiểu Nam Tử bị Triển Minh ngắt lời nên quên luôn chủ đề lúc đầu.

Thời điểm bốn người gặp được nhau đã là hơn mười hai giờ trưa, bởi vì hiện tại không phải là cuối tuần nên nhà hàng không quá đông khách. Cố Kỳ Nam mời ba người ăn thịt nướng, Lâm Tiểu Bân là người đầu tiên giơ hai tay tán thành.

Nhà hàng BBQ đã được chọn xong, trong kế hoạch dự tính ban đầu, Cố Kỳ Nam xác thực muốn mời bọn đi ăn đồ nướng nhưng lại bị chuyện của trang Thất Trung Confession quấy nhiễu khiến tâm trạng sa sút, bao nhiêu ý định đều phải gạt sang một bên. Nhưng mà anh Triển lại mang chè tứ quả tới cho cậu ăn, tâm trạng của cậu đã khá hơn rất nhiều.

Thật tốt khi được đón sinh nhật.

Nội thất bên trong nhà hàng được bày biện đẹp mắt, sau khi người phục vụ mời bọn họ ngồi xuống, Lâm Tiểu Bân liền kéo Ngô Uyên đi lựa thịt, chỉ trong chốc lát hai người đã trở về, trong tay họ là bốn cái đĩa, thịt bò, thịt ba chỉ, cánh gà, tôm sú. Tiếp đó hai người thả đồ ăn lên trên bàn rồi lại dắt tay nhau đi lấy tiếp bốn đĩa thịt nữa.

Người phục vụ mang lên hai khay xà lách xanh mơn mởn cùng với các loại gia vị khác nhau, sau đó ân cần hỏi có cần hỗ trợ nướng thịt hay không.

Lâm Tiểu Bân xua tay nói không cần, người phục vụ liền đưa lên bình nước dưa hấu mà cả đám đã gọi rồi rời đi.

Lâm Tiểu Bân tấm tắc, “Dịch vụ của nhà hàng BBQ này tốt quá ha. Tui chưa bao giờ thấy một cái nhà hàng buffet thịt nướng nào có dịch vụ tốt như thế này, biết tụi mình cầm một đống đồ như vậy mà vẫn tỏ ra rất chu đáo.”

Ngô Uyên cầm lấy thanh kẹp gắp thịt ba chỉ bỏ lên vỉ nướng rồi mới đánh giá, “Thịt tươi rất chất lượng, giá cho một người là bao nhiêu đấy?”

Cố Kỳ Nam vừa nhìn Triển Minh nướng ba chỉ vừa thúc giục hắn nhanh nướng một ít cánh gà, cậu lắc đầu đáp, “Em không biết, mẹ em mua vé cho em, lúc nãy em đưa cho nhân viên rồi.”

Lâm Tiểu Bân cười vang, “Tiểu Nam Tử, chú mày là học sinh tiểu học hay gì? Đừng có nói cái nhà hàng này cũng là mẹ chú chọn nha!”

“Đúng rồi! Mẹ em chọn đó, bà chọn vài cái cửa hàng.” Cố Kỳ Nam giơ tay ra đếm, “Nhà hàng lẩu nè, nhà hàng sushi nè, điểm tâm Quảng Đông nè, nhà hàng kiểu Mỹ nè… Nhưng em nghĩ mọi người thích ăn đồ nướng vì lần trước đi biển em thấy tụi anh ăn rất nhiều.”

Lâm Tiểu Bân gắp miếng thịt ba chỉ, nhúng vào bột thì là rồi cuộn lại với xà lách, nóng tới độ lè lưỡi.

Ngô Uyên cạn lời, “Bân, mày có thể ăn như một người từng trải được không? Tao nhã một chút hổng được hả?”

Lâm Tiểu Bân ăn xong hai miếng thịt, đối đáp đầy khí phách, “Không thể! Tao đang làm phụ tá mà! Nhà hàng này khẳng định rất đắt, tao chỉ muốn giúp Tiểu Nam Tử ăn lại vốn thôi!”

Ngô Uyên cằn nhằn, “Mày ăn chậm chút coi, ăn nhiều thế làm gì, bộ có ai rượt mày hả? Mày nhìn anh Triển đi, ảnh đâu có hấp tấp giống mày, ảnh vẫn đang dâng hiến không màng vụ lợi, trước tiên phải cuốn thịt cho người chủ chi đã, cảm động chưa kìa!”

Triển Minh chậm rãi cuốn thịt vào xà lách sau đó đưa cho Cố Kỳ Nam.

Cậu nhận lấy, cười hì hì nói, “Cảm ơn anh Triển.”

Tiểu Nam Tử ăn gần hết, Triển Minh lại tiếp tục cuốn cho cậu.

Thịt ba chỉ nướng đã xong, mỡ lợn trên khay xèo xèo vang vọng, Triển Minh liền chuyển sang phần cánh gà mà Cố Kỳ Nam vẫn hối hắn nướng ban nãy, chờ cho tới khi cánh gà đã chín một mặt hắn mới cấp tốc ăn hai miếng thịt.

Lâm Tiểu Bân lắc đầu, tặc lưỡi kì quái hỏi, “Anh Triển hôm nay sao thế?”

Triển Minh chả thèm nhìn hắn liếc một cái, lạnh nhạt nói, “Bữa nay là sinh nhật Tiểu Nam Tử, nướng chín thịt phải để Tiểu Nam Tử ăn miếng đầu tiên, nước trái cây hết thì phải nhanh chóng rót cho Tiểu Nam Tử, Tiểu Nam Tử muốn ăn cái gì, hai đứa mày phải chạy đi lấy.”

Lâm Tiểu Bân làm cái động tác phất ống tay áo, nói, “Vâng!”

Ngô Uyên, “Rõ!”

Cố Kỳ Nam cười muốn tắt thở.

Thời điểm rời khỏi nhà hàng BBQ đã là hơn hai giờ. Cố Kỳ Nam không thể tin được, ăn thịt nướng thôi mà mất những hai tiếng đồng hồ.

“Em cảm thấy cái nhà hàng ấy mà gặp phải loại khách hệt như tụi mình chắc sớm muộn gì cũng đóng cửa cho coi.” Cố Kỳ Nam nghiêm túc nói.

Ngô Uyên đính chính, “Chỉ có những khách hàng như thằng Bân mới có thể khiến cho nhà hàng buffet BBQ của người ta đóng cửa.”

Lâm Tiểu Bân ỉu xìu hỏi, “Anh Triển ăn còn nhiều hơn tao, sao mày không nói ảnh?”

“Anh Triển không có há mỏ ăn như chim giống mày!” Ngô Uyên đáp.

Lâm Tiểu Bân xua tay, “Tao không thể nói chuyện được nữa, giờ mà nói là ói ra hết.”

Bên ngoài trung tâm thương mại vẫn còn rất nóng, cả bọn không muốn đi ra phơi nắng cho nên mới bàn bạc với nhau ghé vào coi phim điện ảnh.

Tầng cao nhất của trung tâm thương mại chính là rạp chiếu phim, bốn người ở bên ngoài nghiên cứu nửa buổi cuối cùng quyết định coi một bộ bỏng điện ảnh (2), ở trong đấy tiêu pha hơn một giờ.

(2) Bỏng điện ảnh: Nguyên văn 爆米花电影, ám chỉ những bộ phim giống như bỏng ngô, thoạt nhìn đẹp mắt nhưng lại không có dinh dưỡng, coi xong quên liền không để lại ấn tượng sâu sắc gì. Bỏng điện ảnh thường dùng để nhắc những bộ phim Mĩ vừa dài vừa mắc cười, dùng để giết thời gian.

Lúc đi ra, Cố Kỳ Nam nhìn đồng hồ thấy đã hơn bốn giờ.

“Em lại chơi hết một ngày rồi.” Cố Kỳ Nam cảm thán.

Lâm Tiểu Bân la lên, “Mới có nửa ngày! Hiện tại mới bốn giờ! Chơi tiếp đi!”

Cố Kỳ Nam nghẹn họng nhìn Lâm Tiểu Bân trân trối.

Cả đám lại tiếp tục thương lượng, cuối cùng quyết định tới công viên Nam Hồ cách đó không xa để chèo thuyền.

Chèo thuyền, trời ạ. Cố Kỳ Nam cảm thấy mình cứ như học sinh tiểu học bị mấy ông anh ở nhà kéo đi, bốn người gọi DiDi (3), rất nhanh đã tới công viên Nam Hồ.

(3) Di Di: Nguyên văn 滴滴, hay còn gọi là DiDi app, một phần mềm gọi xe tương tự như Grab bên mình.

Mặc dù đã hơn bốn giờ nhưng ngoài công viên trời vẫn rất nắng, sau khi trả xong tiền thuê thuyền cả bọn nóng tới nỗi mồ hôi nhễ nhại.

Ngô Uyên than thở, “Tháng Bảy ló đầu ra chèo thuyền, ngu dữ vậy bây.”

Nhưng mà sau khi leo lên, bọn họ phát hiện ra mặt hồ thật sự mát mẻ, gió thổi man mác, rất dễ chịu.

Thuyền này là loại có chân đạp, bốn người hệt như đang cưỡi xe, chậm rãi đạp, phiêu đãng trên mặt hồ rộng lớn.

“Tiền một giờ cũng trả rồi, gấp cái gì.” Lâm Tiểu Bân nói.

Tuy rằng nắng gắt nhưng số du khách chèo thuyền trên hồ cũng không hề ít.

Ngô Uyên nói, “Sao có nhiều ngốc dữ vậy trời?”

Cố Kỳ Nam cười hì hì, “Chơi rất vui nha!”

Lâm Tiểu Bân thở dài, “Cái bộ dạng thỏa mãn y xì bọn tiểu học. Hồi sinh nhật anh, anh mày tới quán karaoke hát tới hừng đông, còn uống rượu với anh Triển tới xỉn luôn, đó mới là thế giới của người lớn!”

Triển Minh nhắc nhở, “Là mày say, không phải tao.”

Cố Kỳ Nam khó xử, “Hát thì tạm được chứ rượu em uống không được…”

“Đừng có nghe nó nói bậy, không đi karaoke.” Triển Minh ở phía sau nói.

Lâm Tiểu Bân gật đầu, “Không đi karaoke, nhà hàng là mẹ của mi mua vé, lỡ có đi karaoke thì mi phải làm sao? Mi chưa từng tới quán karaoke đúng hông?”

Cố Kỳ Nam gật đầu, “Chưa đi, em không biết hát.”

Ngô Uyên nói, “Lâm Tiểu Bân quà còn chưa mua, nó làm quái gì có mặt mũi mò vô karaoke, tới đó nó uống cạn hết tiền của em đấy!”

Lâm Tiểu Bân mắng, “Ngô Uyên, thằng đần kia, bộ mày mua quà rồi hay gì?”

“Có chuẩn bị nha!” Ngô Uyên ngồi phía trước từ tốn nói, “Một lời nhắn gửi chân thành, CHÚC EM SINH NHẬT VUI VẺ!”

“Mạ!” Lâm Tiểu Bân chửi.

Mắng thì mắng nhưng Ngô Uyên vẫn ở trên mặt hồ hát vang, “Sinh nhật vui vẻ, chúc mọi chuyện thuận lợi…”

Ngô Uyên nhảy vào hát chung, ngay cả Triển Minh cũng mở miệng hòa theo.

Du khách xung quanh ngạc nhiên nhìn về phía họ, Cố Kỳ Nam đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Đừng hát nữa, đừng hát, mọi người đang nhìn tụi mình kìa…”

Thế nhưng cả đám Triển Minh vẫn ương ngạnh ca xong bài hát chúc mừng sinh nhật.

Lâm Tiểu Bân còn lôi điện thoại ra quay video, xém tí nữa là trượt tay làm rớt luôn di động xuống đáy hồ.

_________

Bánh tam giác: