Mọi người nghe thấy Linh Phi nói như vậy đều giật mình kinh hãi và cùng ngẩn người ra như tượng gỗ vậy.
Linh Phi vội rút lá thơ ra đọc, quả nhiên là bút tích của Tạ Vân Nhạc thật.
Trong thư nói rằng: "Thư gửi Linh Phi huynh, Thời giờ chạy rất nhanh, thoáng cái đã qua được năm năm rồi, đời người như một giấc mộng, đệ đã nén thế sự, năm năm nay đã ẩn tích, trong sơn lâm đệ tự rửa sạch những vết thương sám hối, chuyện dĩ vãng mong huynh khỏi cần nhớ đệ làm chi? Kèm theo đây, một liều linh dược do đệ tự chế để tặng Từ huynh, tối ngày cứ dùng với nước trà ấm, nó sẽ đuổi nghịch khí, chuyển vận vào tỷ phù Dương Minh, lưu chuyển không ngớt, những huyệt đạo của Từ huynh sẽ tự giải liền, ngoài ra, Linh huynh điểm hộ Từ huynh vào Xung Môn huyệt ba cái rồi lại điểm vào Hải Khí huyệt hai cái, sau cùng dùng năm thành chưởng lực đánh vào Mệnh Môn huyệt phía sau lưng một cái, như vậy Từ huynh sẽ thấy dễ chịu liền, và uống xong liều thuốc này công lực còn tăng thêm vài thành, gọi là một chút đền ơn đức cho Từ huynh.
Hạ Hầu cục chủ với con cái ba người đã được đệ cứu thoát hiện giờ đang tĩnh dưỡng trên một chiếc thuyền của Đông Đại phú ông, đậu ở Sa Diện trên sông Châu Giang, mong các huynh đến đón Hạ Hầu cục chủ với hai người con chở về Giang Tây.
Việc trong võ lâm, chớ có vì đệ mà gây thêm chuyện chi nữa, chớ vì thế mà giết hại sanh linh thì tội của đệ lại càng nặng thêm, lúc ấy muốn cứu vãn cũng không được nữa.
Các huynh, đọc thơ này thì đệ đã đi xa rồi, mong các huynh tự giữ gìn lấy sức khỏe.
Vội vàng viết mấy chữ này chào các huynh bình yên.
Tạ Vân Nhạc, gạt lệ bách bái.
Tái bút: Xin hỏi thăm hộ các vị lão sư và các nhân huynh, Dương nhi cũng nên chịu khó học hỏi thêm." Linh Phi vừa đọc, nước mắt vừa rỏ dòng, viên thuốc xanh ở trong thơ có mùi thơm xông vào tận mũi, y liền lấy viên thuốc đưa cho Đông Bình, thở dài và nói:
- Ngọc Chung Đảo quả thành đống tro tàn và chìm xuống tận đáy biển, những người ở trên đó không biết sống chết ra sao, y tự nhận lỗi do y mà nên, vì vậy mới hổ thẹn với lương tâm mà chán nản sự đời, ẩn danh mai tích ở chốn thâm sơn cùng cốc để sám hối.
Sự thật, hà tất y phải làm như thế? Linh Phi đọc xong lá thơ, Thôi Tiễn giậm chân, thở dài nói:
- Không ngờ Tạ Lão đệ lại có ý nghĩ như thế.
Hà, lúc này cũng không thể trách y được, càng là người tình cảm thì càng hay tiêu cực như vậy.
Lạc Dương ngơ ngác như là mất hết hồn vía, đầu óc nặng chình chịch, vẻ mặt rầu rĩ hết sức, Linh Phi bỗng quay lại nhìn Hải Minh và mỉm cười hỏi:
- Chẳng hay các hạ làm bạn chí thân Vân Nhạc từ lúc nào thế? Xin các hạ cho biết rõ chi tiết.
Hải Minh đáp:
- Tại hạ là một người buôn vải, thường thường đi qua Hà Nam và Quảng Đông giữa đường ngẫu nhiên quen biết chàng ta.
Chúng tôi hai người rất hợp chuyện với nhau, tại hạ vô tình nói đến đứa con trai bị bệnh bất trị trong lòng lo âu vô cùng, ông ta tự nhận biết chữa bệnh nên cùng với tại hạ trở về tệ xá, quả nhiên ông ta đã chữa trị khỏi con trai của tại hạ.
Tại hạ muốn giữ quý bạn ở lại ít bữa để thù tạc nhưng ông ta lại không chịu.
Ông ta bảo chỉ thích ngao du sơn thủy, lại nghe nói núi La Phù này là đệ nhất động thiên, phong cảnh tuyệt đẹp nên ông ta mới tới núi La Phù du ngoạn.
Chiều hôm nay, ông ta đặc biệt tới tệ xá rủ tại hạ đến du ngoạn Trấn Hải lâu này, vừa tới cửa thì trao cho tại hạ một lá thư nhờ chuyển giao cho các hạ.
Trao xong lá thơ, ông ta rời khỏi nơi đây ngay, tại hạ chỉ biết có thế thôi.
Linh Phi thấy vẻ mặt của Hải Minh rất thành thực, lại không phải là giả dối, nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp:
- Được các hạ cho hay như vậy, tại hạ rất cám ơn nhưng tệ hữu có nói cho các hạ biết bây giờ đi đâu không? Hải Minh đáp:
- Không thấy ông ta nói gì hết, nhưng lần trước rời khỏi tệ xá đi du ngoạn La Phù, tại hạ có yêu cầu ông ta du ngoạn xong La Phù xin trở về tệ xá chơi một thời gian, nhưng ông ta nói đi chơi La Phù xong còn phải đi núi Cô Lâu.
Linh Phi nghe nói tới đó mừng rỡ vô cùng, vội xen lời nói tiếp:
- Cám ơn các hạ đã cho biết như vậy.
Đệ xin mời các hạ cạn chén rượu này để tỏ lòng biết ơn.
Hải Minh vội vàng đứng đậy từ chối đáp:
- Quả thực, tại hạ có việc cần phải đi ngay, không thể nào tiếp quý bạn được.
Nói xong, y uống cạn chén rượu, chắp tay chào rồi quay mình đi luôn.
Đông Bình mỉm cười rồi cũng nói:
- Từ mỗ đoán chắc Tạ lão đệ vẫn còn bận lòng về những chuyện xưa, tình không dứt, hận nan giải nên thời gian ẩn tích ở trong thâm sơn cùng cốc của Tạ lão đệ không lâu đâu.
Nếu Từ mỗ đoán không sai thì chỉ nửa năm thôi, Tạ lão đệ thế nào cũng tái xuất giang hồ.
Thôi Tiễn lắc đầu:
- Theo ý tôi thì chưa chắc.
Đông Bình mỉm cười nói tiếp:
- Chúng ta thử đánh cuộc nào, vì tôi nhận thấy có hai việc bắt buộc Tạ lão đệ phải tái xuất giang hồ: Việc thứ nhất Kim Đỉnh thượng nhân của phái Nga Mi năm xưa bị Tạ Lão đệ đánh cho một trận tơi bời, y nhận thấy việc đó rất nhục nhã, trong lòng oán hận khôn tả, gần đây nghe nói y đã học thành tuyệt nghệ của sư thúc y và y đã tuyên bố thề phải trả được mối thù đó, đồng thời y cũng mang lòng thù oán các đại môn phái khác.
Y là người rất hẹp lượng cho nên tôi e từ nay trở đi trong võ lâm có nhiều chuyện rắc rối xảy ra.
Hơn nữa, gần đây có một môn phái mới nổi lên ở núi Lư Sơn, người thủ lãnh là ai, người ngoài không ai biết hết, hiện giờ y vẫn bế quan tự thủ, không đi lại với các môn phái võ lâm.
Người không phạm y, y không phạm người nhưng tôi nghe phong phanh y thu nhập rất nhiều cao thủ của hắc đạo, như vậy đủ thấy chưa đủ thời cơ, y chưa xuất động đấy thôi, đệ chắc thế nào y cũng là sát tinh của võ lâm.
Tạ lão đệ của chúng ta khi nào lại chịu để yên cho bọn tà ma làm bậy như thế, nên tôi mới đoán chắc Tạ lão đệ thể nào cũng tái xuất giang hồ là như vậy.
Linh Phi mỉm cười, xen lời nói:
- Chỉ mong đúng như lời nói của Từ huynh.
Mời Từ huynh hãy uống linh đơn này trước.
Đông Bình uống ngay viên thuốc đó, bỗng không trông thấy hình bóng của Lạc Dương đâu cả, liền ngẩn người ra khỏi liền:
- Lạc Dương đi đâu thế? Lúc ấy, mọi người mới hay biết, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đều trông thấy tung tích của chàng ta đâu cả.
Lạc Phi thở dài một tiếng và nói:
- Thằng nhỏ ấy chí tình hơn người, nghe thấy sư phụ ở núi Cô Lâu, y không từ biệt chúng ta đã đi liền, nhưng không sao, chắc phen này hai thầy cho trò y thế nào cũng gặp nhau, nếu chúng ta đi cùng y, chưa chắc Tạ lão đệ đã chịu cho chúng ta gặp mặt.
Nói xong, y theo lời dặn của Vân Nhạc giải huyệt cho Đông Bình.
Một lát sau, Đông Bình đã thấy trong người khoan khoái, chân tay cử động như thường.
Mọi người đều vội vàng đi Sa Diện để đón cha con Hạ Hầu Hàm.
-oOo-
Trên bờ sông Phủ Thiệu Khánh, cửa tiệm buôn rất đông khách, dưới sông thuyền đậu chi chít, cả trên bờ lẫn dưới sông, người đi lại đông như nêm, tiếng rao hàng, tiếng phu khiêng vác làm vang động cả một bờ sông dài dằng dặc đó.
Đường phố ở trên bờ sông có tửu lâu cao ba từng tên là Giang Thiên Tửu Lâu, hôm đó thực khách đông như kiến cỏ, các bàn đều chật ních.
Chỗ hành lang ở ngay bên đường cái của lầu ba, có một chàng thiếu niên đang ngồi ăn nhậu, chàng chính là Lạc Dương.
Chàng nhìn những người đi chen vai thích cánh ở bên dưới, trong lòng hơi kinh dị, không biết chuyến đi núi Cô Lâu này có gặp được ân sư của mình hay không.
Chàng biết ân sư vẫn còn sống ở trên đời, trong lòng vui sướng nhẹ nhõm hẳn đi.
Bây giờ được gặp hay không cũng không quan trọng cho lắm, tuy vậy dẫu sao chàng cũng muốn được gặp ngay ân sư rồi thưa hết những chuyện mà mình đã trông thấy ở Kê Thạch Sơn, để khích động hùng tâm và chánh khí của ân sư lên, để ân sư đi điều tra các vị sư mẫu sống chết ra sao.
Chàng lại đoán sự tao ngộ của ân sư thế nào cũng hung hiểm, mà còn bình yên vô sự về được, huống hồ sư mẫu các người chắc cũng không việc gì đâu.
Điểm chàng mong mỏi nhất là làm thế nào ân sư truyền thụ cho võ nghiệp.
Nhất là Hiên Viên Thập Bát Giải, Di Lạc Thần Công và Bối Diệp Thiền Chưởng và Thất Tinh Bộ Pháp, tất cả những môn võ đó là tuyệt học nhất đời của võ lâm.
Ngoài ra ân sư của chàng lại còn giỏi y học không kém gì Hoa Đà năm xưa.
Từ khi chàng vái sư đến giờ, chưa được truyền thụ cho nửa miếng võ công nào, như vậy làm sao mà chàng chẳng tấm tức trong lòng? Cần biết ân sư vì đau lòng mà trốn tránh người đời, như vậy làm sao mà được toại nguyện học hỏi các võ công tuyệt kỹ, nhưng không vì thế mà nản chí không đi tìm sư phụ nữa.
Lạc Dương đang suy nghĩ thì bỗng bên trái có người niệm:
- A di đà Phật.
Chàng ngẩn người ra quay đầu lại nhìn thấy một hòa thượng vạm vỡ, mặt to tai lớn.
Hòa thượng đó nhìn chàng như cười mà không cười, rồi nói:
- Tửu gia này buôn bán phát tài, kiếm mãi không có chỗ ngồi, bần tăng đành phải đến ngồi nhờ bàn của thí chủ vậy.
Lạc Dương ngắm nhìn hòa thượng đó một cái, chàng nhận thấy hòa thượng này không phải là chân tu, mặt mũi trông rất ác, sau lưng lại đeo một thanh đao sáng quắc, thái độ ăn nói càng đáng ghét lắm, nên chàng chỉ giọng mũi, kêu hừ một tiếng rồi hỏi lại:
- Nơi đây có phải chỗ lui tới của người thanh tu đâu.
Hòa thượng đó nhe răng ra rồi đáp:
- Sãi gia không kiêng mặn, cử thịt, ăn vào là xuyên qua dạ dày đi ra ngoài luôn.
Sãi tu tâm không tu khẩu thì thí chủ có cho là phải không? Lạc Dương lại càng ghét thêm chỉ tủm tỉm cười, chứ không thèm trả lời, rồi nhìn ra ngoài sông.
Chàng lại nghe thấy hòa thượng nọ lớn tiếng kêu gọi:
- Phổ kỵ đem một ấm rượu lại đay, có điểm tâm gì ngon lành cứ việc đem ra cho sãi gia.
Nói xong, y lại lầm bầm tự gọi:
- Ăn no bụng, uống đủ rượu, sãi gia mới có hơi ra tay làm ăn.
Lạc Dương càng ngạc nhiên thêm trố mắt lên nhìn hòa thượng và hỏi:
- Đại sư nói gì thế? Không hiểu đại sư là người làm nghề gì thế? Hòa thượng thủng thẳng đáp:
- Những việc này người đọc sách như thí chủ không nên biết tới.
Lạc Dương càng đoán chắc đối phương không phải là người hiền lành, nên chỉ cười nhạt thôi.
Một lát sau phổ ky đem rượu thịt lên cho hòa thương ấy ăn, y nhậu như bò uống nước, ăn nhồm nhoàm trông rất khó coi, nên Lạc Dương nhịn không được phải cau mày lại.
Bỗng từ cầu thang có tiếng người đi lên rất mạnh, sau đó có một đại hán mặc quần đen trông rất gian giảo bước lên.
Vừa lên tới nơi y đưa cặp mắt chuột đảo khắp xung quanh, nhìn hết người này đến người nọ, hình như y đang tìm kiếm ai vậy.
Y vừa nhìn thấy hòa thượng tai to mặt lớn liền tỏ vẻ mừng rỡ chạy tới:
- Thì ra đại sư ở đây, Vạn đương gia cho tôi đến mời đại sư đây.
Hòa thượng đang ăn uống trợn tròn đôi mắt lên trả lời:
- Mời cái gì? Sãi gia đã tính toán cả rồi, quân lính hôm qua mới tới mà.
Đại hán đầu xà mắt chuột kia lo âu vô cùng, vội nói tiếp:
- Đại sư không biết đấy thôi, không hiểu ai đã báo tin nên y đã xoay sang đường khác mà đi rồi.
Hòa thượng nghe nói kinh hãi vô cùng liền đứng ngay dậy, móc túi lấy một nén bạc vứt xuống và lớn tiếng nói:
- Đi thôi.
Thế rồi hai người, một trước một sau đi ngay xuống dưới lầu.
Thấy hai người đó đi xuống bờ sông, nhảy xuống một chiếc đò, đi qua bờ bên kia.
Lạc Dương là bê mới rời vú mẹ, không biết sợ hãi là gì, nên theo dõi hai tên đó ngay.
Một tiếng đồng hồ sau, chàng theo thuyền đó đi vào trong dãy núi trùng trùng điệp điệp, cây cối um tùm, hiểm trở khôn tả.
Chỉ thoáng cái chàng không trông thấy tung tích của hòa thượng với tên kia đâu hết.
Chàng lo âu vô cùng, vội giở hết tốc lực khinh công ra, chạy luôn về phía ấy.
Đột nhiên chàng nghe thấy trong bụi cây có tiếng cười nhạt vọng xuống, tiếng cười ấy rất rùng rợn, chàng vội ngưng chân lại đưa mắt nhìn về phía có tiếng cười kia, chàng nhìn thắng về phía có tiếng cười đó liền thấy trong bụi cây có một người nhẹ nhàng bước ra.
Người đó liền trông rất xấu xí và hung ác khôn tả, mặt đỏ râu hồng, mũi ngẩng lên trên trời, hai mắt lồi ra, ngắm Lạc Dương một hồi rồi cười khỉnh hỏi:
- Tiểu tử mi táo gan thực, dám một mình xông pha vào núi Vân Vụ, mau xưng tên họ ra đi, mỗ không bao giờ giết những tên vô danh đâu.
Lạc Dương giở cái quạt đen ra lên che lên ngực để bảo vệ, rồi cười nhạt đáp:
- Vân Vụ Sơn này có phải là nhà riêng của bạn đâu, sao không cho tại hạ lên là nghĩa lý gì.
Người xấu xí kia hai mắt tía ra hai luồng ánh sáng, quát:
- Mỗ đã bảo không được đột nhập là không được đột nhập, tiểu tử này muốn chết nên mới cãi mỗ.
Vì hãy còn ít tuổi nên Lạc Dương vẫn nóng tính như ai, kiêu ngạo cũng không kém người, nên cười nhạt đáp:
- Bạn là ai sao dám dọa nạt người và hà hiếp người như thế, phải biết tiểu gia này không phải là tay tầm thường đâu.
Người xấu xí kia cười quái dị một hồi rồi tiếp:
- Mỗ tên là Tốt Tiếu Nham, trên giang hồ người ta vẫn xưng mỗ là Tương Giang Nhất Tiếu, khi mỗ nổi tiếng, ngươi vẫn chưa thôi nôi có biết không? Y chưa nói dứt, Lạc Dương đã ra tay tấn công trước, múa quạt lên đánh ngay, nhắm luôn vào yếu huyệt ở giữa bụng của Tiếu Nham mà đâm luôn.
Tiếu Nham cười ha hả thái độ rất ngông cuồng và nói tiếp:
- Tài ba hèn mọn như thế này mà cũng đòi tới đây quấy rối.
Nói xong, y chỉ khẽ rung động một cái đã thay hình đổi chỗ tránh khỏi thế công của Lạc Dương và tụ sức vào một chưởng phản công lại ba thế liên tiếp.
Thế công của y mạnh như vũ bão.
Tốt Tiếu Nham là môn hạ của Huyền Âm Quái Quân ở Lê Lãnh, xưa nay là một độc hành dị đạo, ra tay rất ác độc, nhất là Huyền Âm Chưởng Lực của y, thoáng trông tựa như là dương cương nhưng sự thực âm nhu khôn tả.
Nếu ai bị chưởng của y đánh phải bề ngoài trông không thấy bị thương, nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng đều bị nát hết.
Nếu Lạc Dương không tránh nhanh thì đã bị Huyền Âm Chưởng Lực của y đánh trúng rồi, tuy vậy quạt của chàng suýt bị chưởng phong của y đẩy bắn ra khỏi tay.
Lạc Dương trong lòng kinh hoảng, vội giở võ quạt rất tinh ảo ra đối phó.
Tiếu Nham làm như không trông thấy gì, song chưởng liên tiếp đẩy ra những luồng gió mỗi lúc một mạnh.
Lạc Dương cứ phải tránh đông tránh tây, nên những thế công của chàng mới đánh tới lưng chừng đã phải thâu tay lại đổi thế khác.
Hai tháng nay, võ công của Lạc Dương đã tiến bộ nhiều, những thế quạt của Tố Lan biến hóa khôn lường.
Làm cho Tiếu Nham cũng phải ngấm ngầm kinh hoảng và nghĩ ngầm không ngờ thiếu niên bé nhỏ mà cũng có thể chống nổi hai mươi hiệp của y.
Thế quạt của Lạc Dương tuy kinh dị, nhưng vì đuối sức nên không phát ra được oai lực nên thế võ của chàng chỉ xem đẹp mắt chứ không làm gì nổi y.
Ý nghĩ như vậy, liền tiến lên hai bước, mồm cười khỉnh và nói với đối phương:
- Tiểu tử giỏi thực, mỗ không muốn có thì giờ dây dưa với mi.
Để cho mi lên đường sớm một chút.
Nói xong, y dùng tám thành công lực ra giở Huyền Âm Chưởng nhanh như điện chớp, cứ nhằm những nơi yếu hiểm của Lạc Dương tấn công tấn công.
Lạc Dương bị tấn công đến cuống cả lên, chiếc quạt cứ múa luôn tay và cứ nhảy nhót liên tiếp, nhưng chưởng phong của kẻ địch như bóng theo hình tan ra không ngớt.
Lúc ấy, trong bụi cây bỗng có một tiếng thét thánh thót, một thân hình xuyên ra như một tấm vải lụa, nhằm Tiếu Nham quấn lấy, kịp thời giải nguy cho Lạc Dương, bằng không chàng đã bị chưởng lực của Tiếu Nham kết liễu tánh mạng.
Nhân dịp may đó, Lạc Dương nhảy ra ngoài vòng chiến, trống ngực dập rất mạnh, hơi thở hồng hộc, mồ hôi toát ra nhễ nhại.
Chàng định thần nhìn kỹ người cứu mình, đó là một thiếu niên không lớn hơn mình là bao.
Kiếm quang của thiếu niên đó rất lợi hại, thấu suốt vào trong Huyền Âm Chưởng Lực của Tiếu Nham, và thức nào cũng nhanh tuyệt luân như vũ bão, bao trùm lấy người đối phương.
Tiếu Nham không ngờ thiếu niên này lợi hại hơn Lạc Dương nhiều.
Thế kiếm này tinh thâm vô cùng, y liền quát hỏi:
- Người là ai? Dám ra gánh vác gánh nặng này và gây sự với Tiếu Nham này như thế? Thiếu niên kia hầu như không nghe thấy tiếng hỏi của y, vẫn tiếp tục tấn công như thường và thế kiếm nào cũng nhằm yếu huyệt của Tiếu Nham đâm tới.
Lạc Dương thấy kiếm thuật của thiếu niên ấy trác tuyệt như thế, thân hình và bộ pháp đều biến hòa vô cùng càng xem càng hổ thẹn và thầm nghĩ: "Khi sử dụng tới mới biết tài ba của mình còn kém, huống hồ chưa học được qua một môn học nào cả." Nghĩ vậy, lòng tìm kiếm sư phụ càng cương quyết thêm.
Chàng thấy thiếu niên kia ra tay rất độc ác, tựa như là đối địch với kẻ thù vậy.
Nên Tiếu Nham càng đánh càng cảm thấy kiếm thuật của đối phương thêm tinh ảo, bắt buộc y phải giở hết Huyền Âm Chưởng Lực ra đối phó mà còn thấy bó chân bó cẳng, thế chưởng nào chưa kịp giở ra đã bị đối phương chiếm mất lợi thế trước.
Vì vậy, y chỉ đứng vào chỗ chịu đòn thôi, sau y nghĩ ra được một kế quát lớn:
- Cẩn thận.
Nói xong, y giơ tay trái lên ném luôn, thiếu niên yên trí y sử dụng ám khí, vội múa tít trường kiếm để bảo vệ lấy thân, rồi nhảy ra ngoài xa năm thước.
Ngờ đâu, Tiếu Nham nhân sơ hở đó, đã quay mình rút lui, y rú lên một tiếng dài rồi phi thân đi luôn.
Lúc ấy thiếu niên mới biết bị lừa, nhưng biết Tiếu Nham rú lên như thế là quay mình gọi đồng đảng.
Chàng tức giận vô cùng, trợn ngược đôi lông mày lên rồi nói:
- Ngươi định gọi đồng đảng chó của ngươi phải không? Nhưng thiếu gia có sợ hãi gì đâu vì trước khi chúng tới, ngươi đã bị kiếm của thiếu gia chặt đứt đầu rồi.
Chàng vừa nói vừa lao kiếm ra nhanh như điện chớp, liền có năm chấm sao sáng nhằm Tiếu Nham bắn theo, Tiếu nham vội nhảy ra ngoài, xa hơn trượng quát lớn:
- Hãy khoan, mỗ có chuyện này muốn nói.
Thiếu niên vội rút kiếm thế lại, ngừng tay cười nhạt:
- Ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa.
Tiếu Nham trầm giọng đáp:
- Không phải mỗ sợ ngươi đâu, vì mỗ không muốn gây thù gây oán với nhau, hơn nữa vừa rồi mỗ để cho ngươi được chiếm lợi thế trước, nhưng tình thế bây giờ khác rồi, chỉ môn Huyền Âm Chưởng Lực của mỗ, chắc ngươi cũng không địch nổi.
Hơn nữa mỗ lại có sáu phát Phích Lịch Lôi Hỏa Thoa, khi mỗ sử dụng môn ám khí đó, những người ở trong vòng mười trượng dù cứng như sắt đá cũng hóa ra than bay tan nát hết.
Chi bằng ngươi thúc thủ chịu trói như vậy may ta còn lượng thứ cho.
Thiếu niên lớn tiếng cười và nói tiếp:
- Ngươi tưởng ngươi dọa nạt như thế là mỗ sợ hay sao.
Nói thật cho ngươi biết mỗ tìm kiếm ngươi đã lâu, hôm nay mới gặp gỡ ở nơi đây, khi nào mỗ lại chịu buông tha cho ngươi.
Tốt Tiếu Nham ngươi khôn hồn thì nộp mạng ngay đi.
Tiếu Nham hơi kinh hoảng thầm, liền trầm giọng quát hỏi lại:
- Ngươi kiếm Tốt mỗ để làm chi? Y chưa nói dứt, thì trong những bụi bây ở bốn bên đã có bảy tám người nhảy ra, người nào người nấy mặt rất hung ác.
Tiếu Nham vừa thấy bọn người đó xông ra, tinh thần liền phấn chấn, cả cười đáp:
- Vân Vụ Sơn này khi nào để cho những kẻ chưa hết hơi sữa diễu võ dương oai được, kẻ nào đã tự tiện vào tới đây, không còn đường sống nữa.
Lạc Dương nhảy đến cạnh thiếu niên khẽ nói:
- Huynh đài, tình thế trước mắt đây rất hiểm ác, chi bằng tôi với huynh đài liên tay chống lại chúng, phá cho được một khuyết khẩu mà đào tẩu, sau này chúng ta quay lại trả thù cũng chưa muộn.
Thiếu niên gật đầu mỉm cười không trả lời, chỉ liếc mắt quét nhìn bọn giặc một hồi, thái độ vẫn ung dung và trấn tĩnh như thường.
Lạc Dương quay người lại, lưng giáp vào lưng của thiếu niên kia.
Lúc ấy, Tiếu Nham giơ tay lên phất một cái, y với bọn người kia xông vào vây đánh hai người.
Thiếu niên liền giở thế kiếm khác hẳn kiếm thức hồi nãy, chỉ thoáng trông cũng biết võ công của chàng ta là nội gia chính tông, rất kín đáo, không có một sơ hở nào để cho đối phương đột nhập cả, không những thế, kiếm thế của chàng lại còn đi xa tới ba trượng khiến đối phương không sao vượt qua được vòng kiếm đó.
Điều làm người ta kinh dị hơn nữa là kiếm thế tinh ảo của thiếu niên đó lại bảo vệ được Lạc Dương, nên Lạc Dương không cần phải giở thế quạt ra, kẻ địch cũng không làm gì nổi chàng.
Không cần phải nói cũng biết công lực của chàng hãy còn kém nếu liên tay chống địch lại càng bị thất bại thêm.
Vì vậy thiếu niên kia mới bảo vệ cả cho chàng để khỏi phải phân tâm.
Khi đấu, bọn Tiếu Nham chín người tấn công như vũ bão mà không lọt vào được vòng kiếm thế của đối phương, nên tên nào tên ấy đều kinh ngạc thầm.
-oOo-
Trên ngọn núi cao chót vót ở cách chỗ Lạc Dương, Tốt Tiếu Nham chừng mười mấy dặm, có một ông lão áo xanh đang khoanh tay về phía sau thưởng thức cảnh kỳ lạ ở xung quanh mặt ông tỏ vẻ lo âu.
Ông già ấy ngắm nhìn cảnh sắc hồi lâu, rồi thở dài lên tiếng lầm bầm nói:
- Đã trải qua cuộc đời, bây giờ ta không còn muốn bước chân vào giang hồ nữa.
Mọi sự đã qua đều hiện lên trước mắt ông ta, khiến ông ta lại ứa hai hàng lệ lẩm bẩm nói:
- Năm năm nay, ta ẩn dật trong rừng núi, định quên hết những chuyện xưa đi, nhưng linh đài của ta chưa được trong sạch, nên lúc nào cũng cảm thấy trong lòng ăn năn hối lỗi.
Trong suốt đời, ta không lúc nào thảnh thơi cũng nên.
Không cần phải nói rõ ai cũng biết người đó là Quái Thủ Thư Sinh Tạ Vân Nhạc rồi.
Chàng ngẩng đầu nhìn đám mây trắng, nước mắt cứ nhỏ dòng xuống hai má, nghĩ lại chuyện xưa, tất cả dần hiện ra trong đầu óc chàng...
Chàng nghĩ lại lúc chàng trông thấy Ngọc Chung Đảo bị chìm xuống đáy bể mà ngọn lửa ở trên đỉnh đảo cứ tiếp tục phun.
Cho tới khi hòn đảo đó chìm lỉm hết, thì trời mưa to gió lớn, sóng trên mặt bể cuồn cuộn nổi lên, tiếng kêu ùm ùm ở bên tai không ngớt.
Chàng và Tốt Hiếu Lâm cùng Hoa Đà Nhị Ác cùng bơi thuyền đi tới đảo Ngọc Chung, nhưng thấy hòn đảo bị chìm, biết không thể nào cứu vãn được nữa.
Tuy vậy chàng vì nóng lòng mất trí, như một con hổ điên tiếp tục bơi chèo tiến thẳng về phía trước.
Đột nhiên dưới đáy thuyền có một cột nước phun đẩy thuyền lên trên cao, rồi bốn người ở trên thuyền bắn tung ra và rớt xuống bể, Vân Nhạc nghĩ thầm: "Thế là hết, không ngờ cuộc đời của mình lại kết cuộc một cách bi thảm như thế." Chàng bị rớt xuống bể người chìm lỉm xuống dưới đáy nước, rồi lại nổi lên ngay, chàng chỉ cảm thấy bể mát dịu, ngạc nhiên vô cùng, nhưng không hiểu ra sao tay chàng vẫn cầm một cái mái chèo, chàng vội ôm chặt lấy cái bơi chèo đó để mặc cho nước đưa mình đi đâu thì đi.
Nước bể tứ phía sôi sục, tiếng nổ lốp bốp, lúc ấy trời đã sâm sẩm tối, trên trời lại có ánh sáng đỏ thấp thoáng.
Ngọc Chung Đảo từ từ chìm hẳn.
Vân Nhạc thấy vậy đau đớn vô cùng, mấy lần suýt chết giấc, chàng khóc ngất và than rằng: "Sao trời không có mắt để cho Vân Nhạc tôi phải chịu đựng những sự đau khổ thế này." Trời càng ngày càng tối, chàng cứ lênh đênh ở trên mặt nước, mặc cho nước đưa mình đi.
Chàng ở trên mặt bể trong ba bốn tiếng đồng hồ, sóng càng đánh càng mạng hơn trước, đẩy chàng như mũi tên.
Đột nhiên chàng thấy mái chèo đụng mặt đất, biết mình đã trôi dạt vào bờ, nhưng chàng không hiểu mình trôi dạt vào một hòn đảo hay là vào cố thổ Thần Châu? Chàng vội bò dậy, đi vào phía trước mười mấy dặm, đã thấy chân tay rời rã, mình mẩy mỏi mệt, liền ngồi phịch xuống mặt đất.
Chàng đoán chắc Tốt Hiếu Lâm với Hoa Đà Nhị Ác ba người chôn xác dưới đáy bể rồi, những người ở trên Ngọc Chung Đảo đợi mình tới cứu, cũng thành tro hết.
Nhưng chàng không hiểu tại sao chỉ có mình lại không việc gì cho tới giờ phút này, chàng vẫn thắc mắc không hiểu.
Gió bể đưa theo những ngọn sóng cứ nhằm mặt chàng đánh tới, dần dần chàng thấy thần trí tỉnh táo lại như xưa, bỗng lấy ra viên ngọc Phong Thúy Lục của vua Càn Long tặng cho, một hạt minh châu.
Hạt châu ấy trị giá vô cùng, còn có tác dụng tị hỏa tị thủy, vì vậy chàng mới thoát chết.
Chàng ứa lệ lẩm bẩm tự nói: "Tuy ta một mình thoát chết, nhưng ta còn mặt mũi nào sống ở trên thế gian này nữa.
Bấy nhiêu cao thủ và mấy người vợ chưa cưới đều vì ta mà thiệt mạng.
Tuy ta không giết họ nhưng họ vì ta mà chết." Chàng càng nghĩ càng cảm thấy nản chí định cắt tóc đi tu.
Trời sáng dần, bên phía đông bể với chân trời liền nhau, trông như không có bờ bến.
Chàng cảm thấy rầu rĩ khôn tả, thần thái như ngủ mê.
Một lát sau chàng mới chán nản đứng dậy, lê đôi chân nặng chình chịch bước từng bước một đi theo bờ biển.
Một tháng sau, trên một ngọn núi cao chót vót dãy núi Thiên Sơn quanh năm phủ tuyết, gió lạng thấu sương, bỗng có hình bóng Vân Nhạc xuất hiện.
Chàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, rồi giở khinh công ra nhảy lên cao, chỉ thấy người chàng đi nhanh như mũi tên.
Không bao lâu chàng đã lên tới trên tuyệt đỉnh.
Cất bước vào trong hang động liền thấy ân sư Minh Lượng đại sư đang ngồi xếp bằng nhắm mắt nhập định.
Phía sau động đã bịt kín.
Vân Nhạc không dám kinh động đến sư phụ, chỉ đứng yên ở cạnh đó.
Một tháng nay vết thương lòng của chàng vẫn chưa lành hẳn, lại còn đau thêm là đằng khác, lúc nào chàng cũng thở ngắn than dài, thảm kịch Ngọc Chung đảo chìm xuống đáy bể không sao làm chàng yên tâm được.
Hễ chàng nhắm mắt là thấy vô số bóng hình hiện lên ngay, như Liên Châu, Nguyệt Nga, Cố Yên Văn, Uyển Uyển, Dao Hồng, Lôi Tiếu Thiên, Thương Tỷ...!Ngày nghĩ sao đêm mơ như vậy, người chàng anh tuấn biết mấy, chỉ vì lo nghĩ quá độ bây gờ đã gầy hóp.
Một lát sau, Minh Lượng đại sư mở mắt nhìn thấy Vân Nhạc ở cạnh như si như mê, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa động, liền thở dài một tiếng và hỏi:
- Vân nhi con mới về đấy à? Vân Nhạc nghe nói quay người lại, thấy ân sư đang cười cười nhìn mình.
Chàng vội quỳ xuống vái lạy và gọi:
- Ân sư.
Minh Lượng đại sư giơ tay trái ra đỡ chàng dậy, tay phải vuốt tóc chàng, nói:
- Vân Nhi sao con tiều tụy đến thế này? Vân Nhạc nghe nói không sao cầm được nước mắt vội sà vào lòng Minh Lượng đại sư lớn tiếng khóc ròng.
Minh Lượng đại sư là đức độ cao tăng, biết lần này Vân Nhạc về đây thế nào cũng gặp một chuyện đau lòng gì đây, bằng không thì khi nào chàng ta lại tiều tụy và khóc lóc như thế.
Đại sư không tiện hỏi tiếp, cứ để cho Vân Nhạc khóc lóc một lát sau đại sư mới mỉm cười hỏi tiếp:
- Vân nhi, lo âu có thể cho người ta đau ốm, con gặp phải chuyện gì thất bại như thế nào mà đến nỗi phải phân tâm như thế? Mau kể cho sư phụ nghe đi.
Vân Nhạc mới nín khóc và ngồi xuống, hai mắt đỏ ngầu, từ từ kể lại chuyện Ngọc Chung Đảo cho ân sư nghe.
Minh Lượng đại sư nghe nói, tâm thần cũng phải chấn động, ngẩn người ra trong giây lát và nghĩ thầm: "Nếu quả thật như vậy, những người chết đó đều khó thoát khỏi tai kiếp.
Số trời đã định người tục làm sao mà đảo ngược lại số trời được, nhưng lão tăng vẫn không tin là sự thực.
Trời sinh thế nào cũng phù hộ cho, thiện ác rút cục sẽ phân minh, Vân nhi trải qua tai kiếp thoát chết, sao những người nọ lại không được may mắn như vậy?" Nghĩ tới đó, Đại sư lại nghĩ tiếp: "Vân nhi hãy còn ít tuổi mà gặp sự thảm biến như vậy, thế nào y cũng nhiễm thành một tính nết cố chấp, coi kẻ ác như kẻ thù.
Nhân dịp này, ta nên dẹp bớt tính nóng nảy của y để cho y trở thành đệ nhất kỳ tài đương thời mới được." Nghĩ đoạn đại sư liền thở dài một tiếng và nói:
- Nhất âm, nhất trác, giai do tiền định, con khỏi cần phải đau lòng như thế làm chi.
Việc trước đã qua rồi, ta đợi chờ việc sau tới.
Từ giờ trở đi, con nên thể theo lòng trời, làm việc gì cũng phải nên tha thứ cho người thì trong lòng mới yên tâm.
Vân Nhạc nức nở đáp:
- Đồ đệ đã chán sự đời, xin ân sư xuống tóc cho đồ đệ, bây giờ đồ đệ nguyện ở trên đỉnh núi này không xuống dưới phàm trần nữa.
Minh Lượng đại sư sầm nét mặt lại quát mắng:
- Bậy nào, lúc cha con hấp hối nhờ sư phụ trông nom và dạy bảo con có dặn sư phụ phải lấy vợ cho cho con để sinh con đẻ cái cho khỏi tuyệt tự dòng họ Tạ.
Con chỉ bị đả kích nho nhỏ như thế mà đã chán nản đòi đi tu để làm người có tội thiên cổ với họ Tạ, không riêng gì sư phụ không bằng lòng mà cả linh hồn cha mẹ con ở dưới suối vàng nhắm mắt không yên.
Vân Nhạc nghe nói như sét đánh ngang tai, giật mình hai cái rồi đáp:
- Đồ đệ biết lầm lỗi rồi, nhưng đồ đệ hãy còn trẻ, việc lấy vợ xin thong thả hãy bàn tới, nhưng việc đồ đệ không dám trái lệnh mà không tái nhập giang hồ.
Minh Lượng đại sư bớt giận và nói tiếp:
- Sư phụ có bảo con ra tay đả thương người đâu, như lần trước con rời khỏi Thác Vân Nhai, đã nhận lời sư thúc tu tích mười vạn công tích cho ông ta.
Hiện giờ sư thúc tổ đang bế quan thiền tu, chỉ đợi chờ mười vạn công đức của con làm xong, là ông ta thành chính quả.
Người làm việc gì cũng phải có chữ tín, chẳng lẽ con đã quên những việc đó rồi hay sao? Vân Nhạc hoảng sợ đáp:
- Đồ đệ đâu dám quên.
Minh Lượng đại sư nói tiếp:
- Con đã học được hết y học chân truyền của ta, nên đem nghề đó ra mà tích tu công đức.
Sư phụ nay cần bế quan tham thiền, con ở đây chỉ làm loạn tâm thần của sư phụ thôi.
Chín năm sau, con hãy trở về đây gặp lại.
Vân Nhạc tỏ vẻ quyến luyến và hỏi:
- Ân sư không cho phép đồ đệ ở lại đây đôi ba ngày hay sao?
- Đại trượng phu không nên có những thái độ đàn bà như thế.
Chín năm trời nhanh chóng lắm, chỉ thoáng là đã tới liền, thầy trò mình sẽ gặp nhau ngay, hà tất cứ phải thế này.
Vân Nhạc thấy ý định của ân sư cương quyết như vậy liền quỳ xuống lạy chín lạy nức nở nói:
- Ân sư, đồ đệ đi đây.
Nói xong, chàng giậm chân một cái quay mình đi ra ngoài động nay.
Vừa ra khỏi phòng, chàng đeo mặt nạ lên liền, rồi chàng chỉ đi lại những nơi thôn quê ít người lui tới, đem y học tuyệt luân của mình ra cứu chữa các người nghèo khổ, nhưng chàng dặn những người đó đừng tiết lộ chân tướng của mình và chàng cũng không nhận tiền của một người nào hết.
Ngoài những việc đó ra, chàng chán nản không muốn giao thiệp với ai hết, chỉ ẩn núp ở trong những thâm sơn cùng cốc hay trên những đỉnh núi cao để đi hái thuốc.
Năm năm rồi, năm nào chàng cũng về thăm cha mẹ một lần, ở đó lưu luyến nửa tháng rồi mới đi nơi khác.
Lần này chàng đi núi La Phù hái mấy vị thuốc, giữa đường ngẫu nhiên gặp Chu Hải Minh ở một khách sạn, thấy Hải Minh cho biết có người con bị bệnh lâu năm không chữa khỏi.
Chàng liền về nhà chữa khỏi cho con y rồi mới đi núi La Phù hái thuốc.
Chàng ở lại La Phù chín ngày, hái được mấy vị thuốc, trong khi đang định rời khỏi núi La Phù thì đột nhiên phát hiện một võ lâm cao thủ tay cầm một cái xách đồ ăn, đi nhanh như điện chớp lẫn vào trong bụi cây.
Lúc ấy là canh hai, dù người đó đi nhanh đến đâu cũng không thoát khỏi được tầm mắt của chàng.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng liền theo dõi người đó làm gì.
Chàng thấy người đó đi tới một nơi địa thế tuyệt hiểm và vắng người, nơi có một nhà đá rất thấp, bốn phía xung quanh đều có cây cối bao trùm, không thể nào trông thấy ánh sáng trời.
Nhà đá có hai cánh cửa bằng sắt khóa kỹ, bên trái cửa có một cái cửa sổ nho nhỏ, trên cửa sổ có hai cái bát không, người nọ mở cái rổ đựng thức ăn ra lấy một cái bát cơm lớn và một bát rau để vào cái cửa tròn nho nhỏ ấy, rồi lấy hai bát không đi.
Y không lên tiếng và không ngó vào bên trong, cứ thế đi luôn.
Vân Nhạc ẩn núp bên ngoài, thấy hai cái bát cơm và rau liền động lòng nghĩ thầm: "Nhà này chắc là nhà tù, xem như vậy không riêng gì nơi đây mà thể nào cũng còn nơi khác nữa.
Không ngờ trên núi La Phù này lại có nhân vật hắc đạo hoặc bang phái nào ẩn tích?" Nghĩ đoạn, chàng liền theo dõi người đó đi.
Mấy năm nay chàng đã tuyệt duyên với giang hồ, làm như không nghe không trông thấy gì hết, dù có thấy chàng cũng làm lơ mà tránh né.
Ngày hôm nay, không hiểu tại sao hình như có thần phật run rủi, chàng mới để ý mà theo dõi như thế.
Quả đúng như chàng tiên đoán, còn hai nơi nữa cũng có người bị giam giữ như vậy.
Chờ người đó đi khỏi rồi, chàng liền nhảy xổ tới sau nhà, vận Di Lạc Thần Công vào bàn tay phải, chặt luôn vào vách đá.
Di Lạc Thần Công của chàng oai lực biết bao chẳng khác gì một con dao chặt thẳng vào vách đá.
Không đầy một tiếng đồng hồ, tường đá đã bị chàng khoét thành một cái lỗ vuông, chàng liền chui qua lỗ hổng đó bước vào trong thạch ốc.
Trong nhà tối om nhưng mắt của chàng cũng có thể trông thấy rõ mọi vật.
Chàng thấy chỗ xó nhà có một ông già râu tóc rối bù, mặt gầy gò, đang kinh ngạc ngước mắt lên nhìn chàng.
Vân Nhạc thấy ông già có vẻ quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.
Ngắm nhìn một hồi hỏi:
- Ông là ai thế? Ông già gầy gò đáp:
- Tôi là Hạ Hầu Hàm.
Vân Nhạc nghe nói, bỗng ngẩn người ra, chàng lại nghe thấy Hạ Hầu Hàm nói tiếp:
- Được huynh đài cứu viện tại hạ rất cảm ơn, nhưng tại hạ bị Viên Công Kiếm Gia Hằng điểm trúng yếu huyệt không thể nào bái lạy để cảm ơn huynh đài được.
Xin huynh đài cho biết quý danh là chi? Vân Nhạc nghe thấy cái tên Gia Hằng, liền nghĩ đến cái chết của mẹ Cố Yến Văn ở Vân Vụ Sơn Trang, Gia Hằng đã bị mình đánh bại và chịu nhục, không ngờ y vô sỉ hèn mạt, bắt cha con Hạ Hầu Hàm để trả thù như vậy.
Nghĩ tới đó sát khí lại nổi lên đùng đùng.
Chàng lại nghĩ đến lời thề ở trên Thác Vân Nhai, nếu chàng làm tròn mười vạn công đức không được ra tay giết người, hiện giờ còn một số ít chưa hoàn thành, vậy không sao trái lời hứa đó.
Nghĩ như vậy lửa giận của chàng lại hạ xuống liền.
Chàng vội giở môn Hồi Nguyên Lưu Huyệt trong Hiên Viên Thập Bát Giải ra giải huyệt cho Hạ Hầu Hàm.
Hạ Hầu Hàm cảm thấy ở mạch môn huyệt có một luồng hơi nóng dồn vào trong người rồi tỏa đi khắp nơi.
Y thấy mình mẩy và chân tay khoan khoái vô cùng, chân lực cũng hồi phục lại ngay và còn khỏe trước là khác.
Y biết ngay người này là một dị nhân.
Y muốn dò hỏi lai lịch của người đó, nhưng thấy vân Nhạc vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng nên không dám hỏi.
Nhưng y có biết đâu Vân Nhạc mang bộ mặt nạ da người, đổi cả giọng nói, nên y mới không biết chàng là ai.
Vân Nhạc xoa bóp cho Hạ Hầu Hàm xong liền nói:
- Nội thương của huynh đài đã khỏi được năm thành, chắc không việc gì nữa, mau đi cứu lệnh lang và lệnh ái đi.
Hạ Hầu Hàm mừng rỡ vô cùng liền hỏi lại:
- Sao? Thế ra huynh đài cũng biết chỗ giam giữ tiểu nhi và tiểu nữ đấy à? Vân Nhạc gật đầu, nhưng chàng bỗng nhìn cái lỗ hổng để cơm và thức ăn rồi mới suy nghĩ giây lát, hỏi tiếp:
- Thủ hạ của Gia Hằng đem cơm tới đây mỗi ngày mấy lần.
Hạ Hầu Hàm ngẩn người ra giây lát rồi lát:
- Đêm nào cũng vậy, cứ đến giờ tý là chúng đưa lại một lần, và lần nào cũng chỉ có một người đó đưa lại thôi.
Vì Gia Hằng không để cho người khác biết ba nơi giam giữ của cha con chúng tôi.
Vân Nhạc dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, rồi phi thân nhảy lên trên mái cửa sổ, lấy cơm và thức ăn xuống, đổ vào trong nồi đất, rồi để lại cái bát không vào đó.
Hạ Hầu Hàm thấy vật liền khen ngợi chàng là người rất chu đáo, không để cho đối phương nghi ngờ một chút nào hết.
Thật hiếm có, Vân Nhạc vẫy tay gọi Hạ Hầu Hàm, hai người cùng lướt ra khỏi thạch thất.
Sau đó, chàng lại lấy đá lấp lỗ hổng xong mới đi.
Một tiếng đồng hồ sau, ở trên eo núi La Phù, dưới ánh trăng lờ mờ, người ta thấy Vân Nhạc, Hạ Hầu Hàm và hai người con đang giở khinh công chạy thẳng về phía tỉnh thành.
Vân Nhạc đến chỗ Chu Hải Minh, nhờ y kiếm một nơi kín đáo để cho ba cha con Hạ Hầu Hàm dưỡng thương.
Hải Minh liền dẫn ba người đi xuống một chiếc thuyền lớn ở sông Châu Giang.
Tối hôm đó ở trong chiếc thuyền Vân Nhạc đưa ba cha con Hạ Hầu Hàm uống một viên Trường Xuân Đơn, và trịnh trọng nói cho Hạ Hầu Hàm hay rằng phép điểm huyệt của Gia Hằng rất ác độc, nếu không tĩnh dưỡng nửa tháng thì sau này sẽ bị tê liệt mà chết.
Vân Nhạc khuyên ba người hãy cẩn thận, đừng đi đâu cả, chờ chàng đi núi La Phù về rồi sẽ đưa ba người về nhà sau.
Hầu Hàm cảm động vô cùng liền đáp:
- Lần này huynh đài cứu viện ba cha con chúng tôi, ơn này nặng như núi Thái Sơn, nhưng huynh không cho biết tên tuổi là chi, khiến tại hạ suốt đời không yên tâm, vì vậy...
Vân Nhạc mỉm cười đáp:
- Kẻ này đã quên cả tên họ từ lâu, nhưng hai ta cùng là người sơn dã với nhau, thì thấy nguy hiểm phải ra tay cứu viện, đó là trách nhiệm của giới giang hồ.
Mong Hạ Hầu lão sư đừng có thắc mắc điều đó.
Hạ Hầu Uyển Chân bỗng cười và hỏi:
- Lão tiền bối giống hệt Tạ lão sư của hậu bối.
Võ công rất cao siêu mà cũng không chịu cho ai hay biết tên họ của mình.
Hành sự lạ lùng giống như thần long, thấy đầu mà lại không thấy đuôi.
Sao trên thiên hạ lại có người giống nhau đến thế.
Hầu Hàm trầm giọng quát lớn:
- Uyển Chân sao con lại nói bậy như thế.
Vân Nhạc nghe nói rùng mình một cái rồi nhìn thẳng vào người Uyển Chân mỉm cười hỏi:
- Lão sư của cô nương tên họ là chi? Hiện giờ ở đâu? Uyển Chân vừa cười vừa đáp:
- Lão sư của tiểu bối tên gọi là Vân Nhạc.
Năm năm trước đã oai trấn thiên hạ, tiếng tăm lừng lẫy nhất thời.
Quái Thủ Thư Sinh Dư Vân cũng là ông ta, nhưng tiếc thay ông ta đi Ngọc Chung Đảo gặp núi lửa, hòn đảo đó nổ và chìm xuống đáy bể giờ không biết sống hay chết! Nói xong, nàng ta nước mắt ứa ra liền.
Hạ Hầu Nghị đứng cạnh đó hai mắt cũng đỏ ngầu, cố ngăn không để cho nước mắt ứa ra.
Vân Nhạc thấy vậy trong lòng cũng xúc động khôn cùng, liền thở dài một tiếng và nói:
- Lão đã được nghe danh của lệnh sư đã lâu nhưng vì xưa nay lão lười không thích đi lại giang hồ, nên không có duyên được gặp mặt lệnh sư.
Không ngờ lệnh sư...
Nói tới đây chàng không tiện nói tiếp, liền đổi giọng:
- Lệnh sư là một kỳ tài, trời sinh ra thế nào cũng phải hữu dụng không thể chết như thế đây.
Sau này thầy trò thể nào cũng được gặp nhau.
Uyển Chân đáp:
- Nhưng năm năm nay không có tin tức gì cả, không biết ông ta sống chết ra sao? Và cũng không thấy ông ta hiện thân ra nữa.
Giọng nói của nàng rất u oán.
Khi Vân Nhạc ở Trấn Thái tiêu cục, năm ấy Uyển Chân mới lên chín, nhưng rất thông minh và rất được Vân Nhạc cưng.
Vì vậy bây giờ trông thấy nàng ta, Vân Nhạc không sao cầm lòng, suýt tí nữa, chàng nhận mình là Vân Nhạc, nhưng sau chàng nghĩ lại và nói tiếp:
- Lão cũng biết đôi ba sự tích của lệnh sư, những người đi Ngọc Chung đảo trước ông ta, không phải là bạn thân thì cũng là vợ chưa cưới.
Những người đó đều ngộ tai họa mà toi mạng.
Chắc vì thế mà lệnh sư chán nản sự đời, ẩn núp ở trong rừng rú không chịu ló mặt ra đó thôi.
Uyển Chân lắc đầu đáp:
- Hậu bối không tin ân sư lại tuyệt tình như thế.
Tai họa đó là do trời khiến, việc gì mà phải tự oán tự trách như vậy.
Trên đời này biết bao người đang nhớ nhung và hoài tưởng ông ta.
Huống hồ ông ta là người rất rộng lượng, sao bỗng dưng lại nản chí và tuyệt tình với giang hồ như vậy.
Vân Nhạc lớn tiếng cười và nói tiếp:
- Nhưng cô có biết đâu tính tình của lệnh sư, ông ta cho như thế thì mới giảm bớt được đau lòng phần nào.
Vì người ta sống trên đời không gì đau đớn bằng tử biệt sinh ly.
Lão đoán chắc khi nào lệnh sư tái xuất thì những bạn và hôn thê của ông ta ở Ngọc Chung đảo phải sống trở lại mà về tới Trung Nguyên.
Chàng vừa nói dứt, người đã rời khỏi thuyền và chạy thẳng luôn về phía núi La Phù tức thì.
Mấy ngày liền, chàng đã phát hiện tung tích của Gia Hằng đồng thời lại biết Từ Đông Bình, Linh Phi các người tới núi La Phù để cứu cha con Hạ Hầu Hàm.
Chàng liền giở võ khinh công thần diệu ra theo dõi, nên cử chỉ đôi bên như thế nào, chàng đều biết rõ hết.
Chàng thấy Lạc Dương một mình mạo hiểm vào trong sào huyệt của Gia Hằng, trong lòng cũng phải khen ngợi tên đồ đệ của mình can đảm hơn người.
Vì vậy chàng mới ngấm ngầm theo dõi Lạc Dương đi tới Tổng đàn, nhưng chàng thấy Gia Hằng không có y giết hại Lạc Dương, liền rời khỏi nơi đó ngay.
Chàng vừa gặp Tiếu Diện Vô Thường Hoành Nhất đại sư, chàng liền ngấm ngầm điểm ba nơi âm huyệt mà tên giặc sói đầu đó không hay biết một tí gì.
Khi y một mình trở về gặp Ga Hằng, Gia Hằng giở mặt ra tay tấn công, y liền cảm thấy chân khí cản trở không sao lưu chuyển được, nên đấu không đầy mấy hiệp đã bị Gia Hằng giết luôn.
Vân Nhạc vội đi dò thám để biết hành động của Từ Đông Bình các người, biết trước khi nhập xuất, bọn Đông Bình đã đấu với đồng đảng của Gia Hằng để đòi người.
Chàng chỉ sợ Đông Bình các người ngộ hiểm, nên chàng quay lại sào huyệt của Gia Hằng, cố làm ra trò thần kỳ, giở Di Lạc Thần Công ra chặt gãy luôn bảy cây cao chọc trời và đánh đổ luôn một căn nhà, rồi lại điểm luôn yếu huyệt ngủ của hơn hai mươi tên bộ hạ của Gia Hằng ngủ say hết.
Tới khi Gia Hằng phát giác, ngạc nhiên vô cùng, mới biết chỗ ở của y không còn bí mật gì nữa, phải dọn đi nơi khác mới được.
Thế rồi y mở đường cho nước thác chảy vào.
Giữa lúc ấy, Mai nhi và một thiếu niên khác tới nơi truyền lệnh cho Gia Hằng các người, trước khi rút lui ra khỏi núi La Phù phải đánh thắng bọn Từ Đông Bình.
Lại nói Vân Nhạc theo dõi ngầm bọn Đông Bình đến lầu Trần Hải, chàng viết một lá thư nhờ Hải Minh đem đến cho Linh Phi rồi lại lẳng lặng rút lui luôn.
Chàng thấy Trường Xuân Hoàn sắp hết, mới định chế thêm một liều nữa, nhưng liều thuốc đó cần có hai đặc sản ở núi Vân Vụ, cho nên chàng mới quay đi ngay núi Vân Vụ là thế.
Khi tới nơi, chàng đang nghĩ lại chuyện xưa bỗng nghe thấy một tiếng rú theo gió vọng tới liền nghĩ thầm: "Chẳng lẽ trong núi Vân Vụ này lại có cuộc đấu tranh của võ lâm sao.
Ta thử vào trong đó xem sao." Nghĩ đoạn, chàng liền tiến vào trong núi nhanh như điện chớp.
Chàng vừa tới nơi, đã thấy một thiếu niên mặt đỏ răng trắng, trông rất tuấn tú mà kiếm pháp lại cao siêu khôn tả.
Kiếm thế của chàng ta vừa che chở cho Lạc Dương, vừa đủ sức chống cự bọn Tiếu Nham chín người đang vây đánh.
Vân Nhạc trông thấy thiếu niên ấy có vẻ quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Chàng liền chú ý đến kiếm thế của thiếu niên ấy, đã nhận ra lai lịch của thiếu niên ấy liền.
Nhưng chàng không hiểu tại sao Lạc Dương lại hiện thân ở trong núi Vân Vụ này? Kiếm thế của thiếu niên nọ đúng là Thái Cực Kiếm Pháp thuộc nội gia chính tông, dù một thế kiếm nho nhỏ cũng tinh luyện thần hóa, oai lực kỳ lạ.
Hiển nhiên, thiếu niên đó đã được người rất cao minh truyền thụ cho.
Đột nhiên trong rừng bên đối diện, có một ông già áo vàng lướt ra, hai mắt tía ra ánh sáng lóng lánh, mồm tủm tỉm cười, thân hình của ông già đó chỉ khẽ rung động một cái đã nhanh như điện chớp, bước tới giữa vòng chiến, liền giơ năm ngón tay ra nhằm trường kiếm của thiếu niên chộp luôn.
Thiếu niên thấy ông già áo vàng lướt ra nhanh như điện chớp, định chộp lấy kiếm của mình.
Chàng thấy tay của đối phương chưa chộp tới kiếm của mình mà đã có một luống sức mạnh lấn át tới khiến hổ khẩu tay của chàng đau nhức khôn tả, liền nghĩ thầm: "Nguy tai!" Thì năm ngón tay của ông già đụng vào ngọn kiếm của chàng rồi.
Đột nhiên, phía đằng xa có một thân mình nhanh như điện chớp, nhằm ông già nhảy xổ tới, khiến ông già chỉ kêu hự một tiếng thân mình bắn ra ngoài xa.
Khi vừa rớt xuống đất, ông ta đã nhanh nhẹn chạy vào trong rừng biến mất.
Tiếu Nham các người thấy vậy cả kinh vội quay người chạy luôn vào trong rừng.
Hình bóng của người nọ vừa xuống đất, mọi người mới nhận ra đó là một ông già áo đen, mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, mắt không chớp nhìn thẳng vào thiếu niên sử dụng kiếm kia..