Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Quyển 2 - Chương 26: Hậu ký

Tôi thường đề cập trong phần hồi đáp, tôi không phải là mẹ của những nhân vật  dưới ngòi bút mình, mà là một người ghi chép.

Tôi viết văn từ trước đến nay chỉ sáng tạo hai nhân vật, sau đó tùy ý bọn họ trong đầu tôi trình diễn câu chuyện của mình, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu thoại của họ, tôi đều nhìn thấy, nghe thấy, điều tôi cần làm, chính là bằng lời văn hữu hạn của một người theo học ngành kỹ thuật, ghi chép lại câu chuyện của họ.

Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi hai người, xuất hiện trong đầu tôi vào lúc tôi đang viết ‘Ngã bất phối’  (Truyện  Cám ơn em vẫn cười), tôi thậm chí còn không rõ là tôi sáng tạo ra họ, hay là họ tìm tới tôi, tôi thậm chí hoài nghi trong đầu tôi có một cánh cửa dẫn đến một chiều không gian khác, mà chưa được họ cho phép, tôi đã theo cánh cửa đó trộm tiến vào.

Mới đầu lực lượng của bọn họ rất mỏng manh, chỉ là những mẩu ngắn vụn vặt chợt lóe, rất nhanh liền bị hình ảnh Lãng ca và Linh Dương chiếm chỗ, phần lớn thời gian lực chú ý của tôi đều đặt trên người đôi đó, chỉ thỉnh thoảng mới nhớ tới tồn tại của hai người này.

Chờ khi ‘Ngã bất phối’ kết thúc, tôi mới chính thức bắt đầu nhìn đến câu chuyện của họ, khi đó họ đã phát triển rất nhiều mẩu chuyện ngắn hoàn chỉnh rồi, thoáng chốc tôi bị câu chuyện này làm kinh ngạc, đợi xem hết toàn bộ hình ảnh đã có, tôi liền có kết luận —— thiên văn này không thể viết, lý do rất đơn giản, là một thiên Đam mỹ văn, nó rất “thô”, hoàn toàn không phù hợp quan niệm mỹ học về việc đọc của độc giả đam mỹ. Nhưng nếu bỏ đi những bộ phận “thô” đó, thì câu chuyện kia liền như rượu mạnh bị pha nước, hoàn toàn mất đi lực va chạm của nó. Vì thế tôi thô bạo dồn hai người họ vào xó, tiếp tục đi tìm nhân vật chính quy quy củ củ, có thể được quần chúng tiếp nhận.

Nhưng nếu bạn đã xem đến đây, bạn hẳn là biết, khí tràng hai người kia lớn mạnh bao nhiêu, tình cảm của họ mãnh liệt đến độ nào, họ đã phát triển tới một mức mà tôi không thể khống chế, câu chuyện của họ ngày càng đầy đủ, hình ảnh tôi nhìn thấy ngày càng toàn vẹn, họ từ trong xó xỉnh ra trước sân khấu, dồn tất cả mọi người vào góc, khiến tôi không thể nhìn thấy ai khác ngoài họ.

Tôi càng đè ép, họ đàn hồi càng mạnh, đoạn thời gian đó đầu óc tôi cơ hồ muốn nổ tung, nhất là lần đầu tiên Lăng Đạo Hi quỳ gối, cứ như bị ai đó nhất vào nút replay, cứ không ngừng phát đi phát lại trong đầu tôi, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh đó lại tái diễn lần nữa.

Cuối cùng vạn bất đắc dĩ, ngày 25 tháng 10 năm 2012, tôi mở một “tủ” văn trống trên word, dùng tên Lăng Đạo Hi làm mật mã, bắt đầu ghi chép câu chuyện của họ, có điều lời văn thời điểm đó chưa phải như mọi người đã đọc, mà là từng cảnh từng cảnh nhảy ra, tựa như cái mà tôi nhìn thấy.

Sở dĩ tôi viết ra chúng, chỉ là để xoa dịu cái loại cảm giác muốn bùng nổ, khiến tôi có không gian đầy đủ mà quan sát người khác, phương pháp này rất hữu hiệu, vì thế rất nhanh tôi lại bắt đầu ghi chép chuyện của Phong Hạo và Lăng Lang  (trong ‘Đẳng nhĩ ngưỡng vọng’), thỉnh thoảng bận tâm bên này một chút, tình tiết và lượng từ trong tủ văn này càng ngày càng nhiều, nhưng tôi lại chưa bao giờ suy xét việc cho nó rời khỏi ổ cứng của mình.

Chuyện sau đó mọi người đều biết rồi, ngày 11 tháng 1 năm 2013, lúc tôi mở ‘Đẳng nhĩ ngưỡng vọng’, vì sơ suất mà đào dư một cái hố, điều này đối với người có chứng  (ám ảnh) cưỡng bức như tôi mà nói là không thể chịu đựng được. Vì thế lần đầu tiên tôi bắt đầu lên dàn ý cho họ, chỉnh lý tuyến thời gian, đem một mớ những cảnh độc lập kết nối thành một bộ tiểu thuyết hoàn chỉnh, cũng chính vì nguyên nhân đó, Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi mới có thể từ trong bóng tối ra dưới ánh mặt trời, nhận lấy ánh mắt xem xét của quần chúng.

Vì tính đặc thù của câu chuyện này, ban đầu tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt cho việc lượt truy cập dưới mười, độc giả chỉ vài ba người, ai ngờ một thiên văn tự ngu tự nhạc  (tự tiêu khiển cho chính mình)  như vậy, lại dẫn đến hưởng ứng ngoài mong đợi. Là một văn tiểu chúng  (đối nghĩa với đại chúng)  không hề mời bất cứ ai trong Bảng nhân công, cũng tận lực tránh né Bảng tự nhiên  (hai bảng này không hiểu lắm), khi kết thúc lại có thể nhận được ba ngàn bình luận, ba ngàn phản hồi, mỗi ngày mở khu bình luận, mặt tôi đều là thế này = 口 =. Thiên văn này mười bảy vạn chữ, tổng bình luận thì lại không chỉ ba vạn chữ, ngay cả cái loại ‘thần khí nghịch thiên’ như lời bình dài một vạn chữ cũng xuất hiện. Tôi bị nhiệt tình của mọi người làm kinh sợ luôn, ai cũng khen ngợi tôi, nhưng lại không biết căn bản không phải công lao của tôi, mà là quầng sáng hai người kia rất chói mắt, nên lây nhiễm cho rất nhiều người, tôi bất quá cũng chỉ là một thành viên bé nhỏ không đáng kể trong đó, thậm chí còn là hung thủ từng một lần suy xét việc có nên bóp chết bọn họ không.

Tôi hiện tại cảm thấy thật may mắn có thể đem câu chuyện của họ ghi lại, trong quá trình viết văn, tôi cũng dần dần càng có nhận thức khắc sâu với hai người. Kỳ Đông trong quan điểm đam mỹ truyền thống, là một tra công điển hình, nhưng tôi tin tưởng đối với bất kỳ một M nào, hắn chính là chủ nhân hoàn mỹ họ tha thiết ước mơ. Hắn là công cường đại nhất, hoàn mỹ nhất, trong số bốn công mà tôi từng viết cho đến hôm nay, cũng là công mà tôi yêu thích nhất, điểm này có lẽ sau này cũng sẽ không có ai vượt qua được. Thời điểm tôi viết Quyển I, hắn vẫn cách tôi rất gần, tôi còn có thể thi thoảng miêu tả tâm lý hắn một chút, nhưng theo thời gian trôi qua, khí tràng hắn càng ngày càng cường đại, cách tôi càng ngày càng xa, cho nên cuối cùng tôi hoàn toàn không thể cũng không dám suy đoán nội tâm của hắn, giống như trong văn tôi tả, ánh sáng có thể chiếu rọi bóng tối, nhưng khi nguồn sáng đó chói mắt tới một mức độ nhất định, thì ai có thể thấy rõ nơi trung tâm nguồn sáng có cái gì đây?

Mà hoàn toàn tương phản, văn khi mới bắt đầu viết, Lăng Đạo Hi cả người tựa như giấu trong bóng tối, tôi hoàn toàn gọt giũa không được cách suy nghĩ của người này, thiết nghĩ bạn hẳn cũng phát hiện, ở đầu văn, miêu tả tâm lý của cậu ấy cơ hồ bằng 0. Nhưng theo thời gian, quang mang của Kỳ Đông càng ngày càng chói mắt, soi sáng hắc ám trong Lăng Đạo Hi, tôi càng lúc càng có thể cảm nhận được hoạt động nội tâm của cậu ấy, cậu ấy cách tôi ngày càng gần, thậm chí cùng tôi hợp hai làm một, khi cậu ấy cười, khóe miệng tôi cũng giương lên, khi cậu ấy khóc, tôi cũng khóc không thành tiếng, quyển I cậu ấy còn có thể đi thi toán được tuyển thẳng vào trường Đại học lớn, tới quyển II cậu ấy năm đời mỗi đời mười sáu năm lại tính thành chín mươi tuổi. Nhưng tôi vẫn có một thời điểm rất thống khổ, đó chính là Lăng Đạo Hi cùng tam quan  (thế giới quan giá trị quan nhân sinh quan)  của tôi nghiêm trọng không hợp, ví dụ lúc cậu ấy tranh đoạt học bổng cùng một sinh viên nghèo, hay vì thù riêng mà đuổi việc nhân viên, mỗi khi gặp kiểu tình tiết này tôi hạ bút đều vô cùng khó khăn, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng cách làm của bản thân cậu ấy, không can thiệp vào nữa, bởi vì tôi phải ghi chép không phải là một Lăng Đạo Hi tốt đẹp, mà là một Lăng Đạo Hi chân thật.

Cuối cùng tôi muốn trịnh trọng cảm ơn mỗi một độc giả đã hối văn, để lại bình luận, ném bom, khi thiên văn này còn đang trong thời kỳ cập nhật, làm tôi xúc động nhất chính là bình luận của mọi người, chỉ sợ sau này tôi không bao giờ có được khu bình luận sách đồ sộ thế này nữa. Trong đó có một vài bình luận phân tích khá sâu sắc, nếu ngài thấy được thiên văn này ở nơi khác, thì hoan nghênh ngài đến Tấn Giang  (một trang văn học mạng của Trung Quốc)  thăm một chút phần nhãn và ‘lầu’ bàn luận của bản văn gốc, có lẽ trong số đó có bình luận có thể giải trừ nghi hoặc trong lòng ngài. Nếu ngài muốn mua định chế của văn này  (định chế là phần văn bị giới hạn đọc, khi văn lên VIP sẽ bắt đầu định chế, phải trả tiền mới đọc được), xin quan tâm  (giống follow)  chuyên trang của tác giả, giá của định chế khoảng trên dưới 40 nhân dân tệ, chưa chắc sẽ có thêm phiên ngoại, nhưng nếu có, nhất định là phiên ngoại ‘thịt’, bởi vì tôi đã quên đem một tư thế cơ thể Lăng Đạo Hi yêu nhất viết ra, tôi đã có thể cảm nhận được cơn giận của cậu ấy rồi đây OTZ.

Bộ tiểu thuyết  《 Túc hạ đích luyến nhân  》 này khi công khai văn án chỉ có một câu, "Văn này viết ra chỉ vì hoàn thành một tâm nguyện của bản thân, không đề nghị đọc.” Lúc trước có người hỏi tôi tâm nguyện này là gì, đầu tiên chính là đem câu chuyện của hai người Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi ghi chép lại, nhưng tôi tin tưởng tâm nguyện này không phải của tôi, mà là của hai người bọn họ, họ mượn tay tôi, đem câu chuyện của chính họ nói cho mọi người nghe, mà tôi cũng cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Tiếp theo chính là điều tôi đã từng hồi đáp trong phần bình luận, tôi muốn viết về một S hoàn mỹ, cùng một M hoàn mỹ, bản thân họ tràn ngập mâu thuẫn vô pháp điều hòa —— sinh hoạt của họ là trong hiện thực, thế rồi lại vô cùng lý tưởng hóa, đối với hư ảo họ rất chân thực, đối với hiện thực họ rất mông lung, đối với đam mỹ họ rất đồng chí, đối với đồng chí họ lại rất đam mỹ, họ vừa không thuộc về nhị thứ nguyên, cũng không tồn tại trong tam thứ nguyên, mỗi lời nói mỗi cử động của họ, cứ làm xong một cái lại ngừng một lần, nơi chốn tràn ngập lỗ hổng, cuối cùng lại nhờ trăm ngàn lỗ hổng này, tạo thành một đôi chủ nô hoàn mỹ trong lòng trong mắt tôi.

Hiện giờ tâm nguyện đã xong, Dịch mỗ chết cũng không tiếc.

Viết cho rạng sáng ngày 3 tháng 4 năm 2013.

----------oOo----------