Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Quyển 2 - Chương 17: Nguy cơ

Hôm thứ hai khi Kỳ Đông đến công ty, phòng thị trường đã loạn thành một đoàn, một nửa chỗ ngồi bỏ trống, nửa còn lại gà bay chó chạy, giấy bay tứ tung, điện thoại không ngừng đổ chuông, mỗi người đều đang luống cuống tay chân tiếp điện thoại, tìm kiếm văn kiện, hoàn toàn không còn cảnh tượng trật tự hồi trước.

“Chuyện gì đây?” Kỳ Đông hỏi Tống Kiệt mới vừa cúp điện thoại.

Tống Kiệt ngẩng đầu vừa nhìn thấy là hắn, lập tức bày ra một bộ mặt khóc tang, "Ca ca à, anh tới rồi, chẳng lẽ khách hàng của anh không tìm anh sao?"

Y vừa nói xong, máy bàn trên bàn Kỳ Đông liền vang lên, Kỳ Đông nhìn thoáng, không tiếp.

“Tôi nói cho anh nghe,” Tống Kiệt tiến sát lại, "Còn nhớ lần trước kể cho anh vụ sản phẩm mới không đạt chuẩn, người bên bộ phận nghiên cứu phát triển bị tổng giám đốc giũa cho một trận không?”

“Ừm.”

“Tám mươi phần trăm người bên bộ phận nghiên cứu phát triển sáng nay đều đưa đơn xin từ chức, muốn nhảy qua công ty đối thủ, còn nữa,” Tống Kiệt che miệng, “Nghe nói bọn họ đã lén đưa sản phẩm mới cho đối phương để biểu đạt lòng trung thành từ lâu, hiện tại đã đưa vào sản xuất rồi, anh nói coi có đáng trách không?”

Kỳ Đông nghe vậy khẽ nhíu mày.

"Tin tức này vừa sáng nay đã truyền ra, bây giờ khách hàng đều yêu cầu hủy bỏ đơn đặt hàng trước đó,“ Tống Kiệt dùng cằm hất về cái ghế trống gần đó, “Về phương diện này không thể bỏ qua công lao của đám con cháu* kia, ba hoa chích choè thổi phồng sản phẩm mới, lại lôi chúng ta ra chê bai không đáng một đồng," y phun một cái, “Phi, đúng là đám cặn bã mượn gió bẻ măng."

*Đám con cháu: Nguyên văn là ‘tôn tử’, mang ý chửi.

Kỳ Đông đảo qua khu kế bên, "Bọn họ cũng đi theo sao?"

“Tám chín phần mười là vậy rồi, tới đây sớm rồi cầm thư từ chức lên rồi, một đám còn rất đắc ý," Tống Kiệt ấm ức tiếp một cú điện thoại, “Tôi thấy lần này đủ cho tổng giám đốc chúng ta nhức đầu... Alo?"

Đường dây riêng máy bàn trên bàn Kỳ Đông vừa dừng lại mấy giây lại reo tiếp, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là không tiếp, mà ra thang máy lên phòng nghiên cứu phát triển ở lầu trên, cả một nhánh lớn giờ chỉ còn lại dăm ba người đang bận rộn.

Có người nhìn thấy Kỳ Đông, nhưng không rảnh chào hỏi, hắn quanh quẩn một vòng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đến bên cạnh một người vóc người nhỏ nhắn, người kia tóc loạn thành một nùi, đang hết sức chăm chú nhìn vào kính hiển vi, nghiêm túc đến độ không ý thức được có người đến.

Trong miệng anh ta đọc vài số liệu, vừa định lấy viết ghi chép lại, ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh mình đột nhiên mọc ra một người, giật thót cả mình, Kỳ Đông lúc này mới chú ý tới mặt anh ta lớn lên trông rất trẻ con, trong mắt giăng kín tơ máu, vừa nhìn là biết thức trắng cả đêm.

“Là cậu a,” Mặt búp bê tuy không qua lại gì với Kỳ Đông, nhưng đối phương là danh nhân của công ty, không ai không biết không người không nghe, “Tổng giám đốc muốn cậu xuống lấy báo cáo? Phiền cậu nói giùm với cậu ấy một tiếng là chưa có xong.”

Bỏ lại những lời này, anh chàng lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, cả một giây cũng không chịu lãng phí.

Kỳ Đông tuần tra một vòng các loại dụng cụ và số liệu nhìn mà không hiểu trên bàn thí nghiệm, trực tiếp hỏi, "Rốt cuộc sao lại thế? Lúc trước sản phẩm mới sao lại bị nói không đạt chuẩn?”

Vừa nghe hắn nhắc tới vấn đề này, mặt búp bê liền kích động vô cùng, anh ta đẩy kính mắt, "Lúc trước chính là báo cáo do tôi làm, vấn đề đặt ra là tai hoạ ngầm có thể tồn tại trong sản phẩm mới, kết quả bọn họ đều bị thành quả xông cho mờ đầu, căn bản không nghe lời tôi, hoàn toàn không đếm xỉa đến số liệu thực nghiệm của tôi!"

Anh ta chỉ vào đống chai chai lọ lọ trên bàn, "Sản phẩm mới kỳ thật chỉ là tăng thêm một loại nguyên liệu trong thành phần sản phẩm cũ, loại nguyên liệu này là loại mới nhất, có thể giảm bớt một nửa phí tổn, hiệu quả lại tăng gấp đôi..."

“Vậy chẳng phải rất tốt sao?” Kỳ Đông xen mồm.

"Thế nhưng thời gian từ lúc phát minh loại nguyên liệu này đến nay quá ngắn, căn bản chưa trải qua kiểm tra đầy đủ, ngay cả số lần thí nghiệm trên chuột cũng không đạt chỉ tiêu, bọn họ cư nhiên vì muốn đoạt tiên cơ trên thị trường mà qua loa đưa nó vào sử dụng, đây chẳng phải là muốn bắt người tiêu thụ làm thí nghiệm sao? Thực rất quá đáng mà, tôi không thể nhân nhượng!” Anh ta kích động nắm chặt nắm tay huơ huơ, Kỳ Đông có chút đoán được vì sao anh ta lại bị đồng sự cùng nghành gạt bỏ, loại người tính cách thành thật chính trực không biết mềm dẻo linh động trong xã hội ngày nay thật sự không được ưa thích.

"Cho nên có tai hoạ ngầm gì đó, chỉ là suy đoán của anh, cũng không có chứng cứ xác thực?”

"Không! Không phải! Tôi đã phát hiện vấn đề của nó, cho tôi thêm nửa tháng, mà không, mười ngày, tôi nhất định có thể đưa ra chứng cứ! Tổng giám đốc tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không để cho cậu ấy thất vọng!"

Khi Kỳ Đông trở lại phòng thị trường, đồng nghiệp ở tổ đối lập đều đã quay lại, đang ở đó vừa thưởng thức bên này sứt đầu mẻ trán, vừa châm chọc, thấy Kỳ Đông trở lại, càng không kiêng nể châm biếm thẳng mặt.

“Ối, đây không phải hảo cơ hữu (bạn gay tốt) của Lăng tổng sao, có phải đau lòng tổng giám đốc, mới vừa lấy mông an ủi người ta xong không?” Một gã nói.

Kỳ Đông cố ý dùng ánh mắt ghét bỏ ngắm nhìn nửa người dưới của gã, "Chỉ sợ có người dâng mông lên, người ta cũng không hiếm lạ."

Nam đồng sự phẫn nộ, “Mày nghĩ tao cũng là thằng gay biến thái chết tiệt như mày sao? Vừa nghĩ tới sau này không cần làm đồng nghiệp với loại biến thái này nữa tao thấy hài lòng vô cùng!"

Kỳ Đông gật gật đầu, "Thật sự cảm tạ cậu nói ra tiếng lòng của tôi, khó được cách nghĩ của tôi và cậu có một lần đồng bộ như vậy.”

"Nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta vậy làm gì? Cẩn thận bị AIDS!” Một nữ đồng sự xen mồm.

Kỳ Đông rất kinh ngạc, “Lời không thể nói loạn nha, tôi lại không lên giường với cô, làm sao mà dính AIDS được? Cô nói như vậy khiến cho mọi người hiểu lầm thì rất không tốt."

“Anh…” Nữ đồng sự tức giận đến nghẹn lời cả một lúc lâu, không biết nghĩ đến điều gì đắc ý trở lại, "Chờ sản phẩm mới vừa ra, sản phẩm cũ của mấy người chính là rác rưởi, tôi coi mấy người còn show off (khoe mẽ) được bao lâu nữa,” cô ta giương giọng, “Tôi ngược lại thật muốn nhìn một chút, đến lúc đó Lăng tổng còn giả bộ ngầu kiểu gì?”

Kỳ Đông cũng cười, "Phải a, cậu ấy cũng không phải cô, trời sinh có bướm không cần giả bộ*."

*Giả bộ ngầu, ra vẻ quyền uy… QT là ‘trang bức’, chữ ‘bức’ ngoài nghĩa là uy hiếp đe dọa bức bách… còn có nghĩa thô tục là ‘bướm’.

"Phốc," Tống Kiệt ở bên cạnh ráng nín nửa ngày, rốt cục nhịn không được cười phun, nữ đồng sự sắc mặt một trận lam một trận lục, phồng má như ếch.

Điện thoại trên bàn Kỳ Đông lại vang lên, hắn không thèm để ý bên kia, thuận tay bắt máy, quả nhiên là khách hàng yêu cầu hồi lại đơn hàng.

Kỳ Đông nghe xong mục đích của người gọi đến, sảng khoái đáp ứng, "Ông muốn hồi đơn hàng? Không thành vấn đề, bất quá tài vụ phải đến đầu tháng mới có thể kết sổ, tháng sau chúng tôi sẽ đem khoản tiền bên ông đã ứng trước để đặt hàng trừ đi phí vi phạm hợp đồng gửi trả.”

Hắn dừng lại một chút, "Còn có một điều, sản phẩm của chúng tôi đã lên giá, nếu lần sau ông lại muốn đặt hàng, thì không thể tính theo giá cả cũ cho ông.”

Tống Kiệt nghe được sửng sốt rồi lại sửng sốt, chờ Kỳ Đông cúp điện thoại, vội hỏi, "Lên giá hồi nào?”

"Vừa mới, " Kỳ Đông khinh miêu đạm tả trả lời.

“Anh điên rồi hả?" Tống Kiệt thấp giọng kêu, "Bây giờ hạ giá cũng không ai mua, anh cư nhiên còn muốn nâng giá?"

“Hạ giá không ai mua, vậy càng không thể hạ, chính cậu còn khinh thường sản phẩm của mình, thì làm sao tiêu thụ ra ngoài?" Kỳ Đông lại cầm lấy điện thoại quay số, thấy Tống Kiệt còn ngốc ra đó, không kiên nhẫn nói, "Cứ dựa theo cách của tôi mà trả lời họ.”

"Nga? Nha..." Tống Kiệt đành phải theo ý Kỳ Đông lo liệu, kết quả trong năm khách hàng yêu cầu hồi lại đơn hàng lại có hai khách do dự, tỏ vẻ cần suy nghĩ thêm rồi bàn lại sau, rõ ràng luôn bị vây trong thế bị động, lại như mạc danh kỳ diệu nắm giữ quyền chủ động.

Nhân viên từ chức tập thể dẫn phát cơn phong ba không nhỏ trong ngành, thậm chí kinh động giới truyền thông, mà vài ngày sau công ty đối thủ tổ chức họp báo quảng bá sản phẩm mới, lại càng làm dậy lên cơn sóng lớn.

Kỹ thuật mới được vinh danh là một cách mạng kỹ thuật hoàn toàn mới, trực tiếp đào thải 80% sản phẩm đồng loại trên thị trường, không chỉ có công ty chỗ Kỳ Đông chịu ảnh hưởng, những xí nghiệp cùng loại cũng bị tác động đến.

Cùng ngày diễn ra họp báo, cổ phiếu công ty đối thủ trong vòng một giờ ngắn ngủi tăng đến mức cao nhất, đối lập với nó, tuy công ty mà Lăng Đạo Hi quản lý chỉ là một công ty nhánh của tập đoàn, nhưng cổ phiếu của tập đoàn vẫn không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng mà tụt giảm, một vài cấp quản lý nắm giữ phần hùn cổ phần của công ty, đã có chút không giữ được bình tĩnh.

"Vô sỉ, đê tiện!" Tống Kiệt ngồi trong quầy giải khát vừa xem tin tức vừa mắng, "Lúc còn tại chức tiết lộ cơ mật công ty, chỉ cần tố cáo nhiêu đó cũng đủ tố cáo chết bọn họ!”

"Người ta căn bản không quan tâm,” họ Lương nói chen vào, "Biết họ lần này tổng cộng đào đi bao nhiêu người không? Không chỉ ở công ty ta, tôi có bạn bè ở những công ty khác cũng bị họ lấy mất một mớ người, ngay cả phí vi phạm hợp đồng cũng trả đủ. Tôi thấy bọn đó lần này chính là muốn nhân cơ hội tiêu diệt mấy đối thủ cạnh tranh, chúng ta nếu tố cáo họ, nội khoảng thời gian chờ tòa xử lý, cũng đủ cho người ta nhét đầy túi vơ đầy nhà.”

"Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ," Tống Kiệt còn đang mắng, "Bất quá nếu để tôi nói, chuyện này tổng giám đốc cũng có trách nhiệm, cơ hội phát tài cho anh ta anh ta không cần, cứ thế chắp tay nhường cho người ta, anh nói có thiếu..”

Y nói nói được một nửa, đột nhiên ý thức được Kỳ Đông cũng ở đây, lại nghĩ tới quan hệ của tên này với Lăng Đạo Hi, nhận ra mình lỡ lời.

Kỳ Đông trái lại chẳng cảm thấy gì, dù bận vẫn ung dung xem TV, trong TV Lăng Đạo Hi đang lạnh mặt đi về phía cửa công ty, bị phóng viên chờ sẵn không ngừng truy vấn, ánh đèn flash loang loáng hết đợt này đến đợt khác.

Có lẽ bị hỏi đến mất hết kiên nhẫn, Lăng Đạo Hi rốt cục dừng bước, trả lời câu hỏi của một phóng viên trong số đó.

“Tôi cũng là một thương nhân, tôi đương nhiên cũng muốn kiếm tiền."

"Vậy tại sao anh cự tuyệt kỹ thuật mới?"

"Bởi vì tôi trước hết là một con người, tôi có chuẩn mực đạo đức của mình, sẽ không vì tiền mà bất chấp tất cả,” Kỳ Đông nhìn ra được sắc mặt Lăng Đạo Hi rõ ràng không vui, với một người khiết phích như em ấy, bị nhiều người như vậy vây bên trong thật sự là một loại khổ hình.

Phóng viên mẫn tuệ từ trong lời anh phát hiện vấn đề, như ong vỡ tổ đặt câu hỏi.

"Lời của anh có ý gì? Có phải đại biểu sản phẩm mới có vấn đề?"

"Sản phẩm mới cũng đã trải qua kiểm tra đạt tiêu chuẩn mới được cho phép sản xuất, có phải anh đang ngầm công kích năng lực công tác của ngành kiểm duyệt?”

“Tôi có thể lý giải là anh không thể đưa ra chứng cứ để trả lời chính diện, đành phải dùng phương thức này ám thị cho người tiêu thụ nhằm đả kích đối thủ?"

"Có thể mời anh giải thích một chút lời mình vừa nói không?”

Cũng mặc kệ phóng viên truy vấn thế nào, Lăng Đạo Hi kế tiếp đều cự tuyệt mở miệng trả lời bất cứ câu hỏi nào, thẳng đến khi bảo an ngăn lại phóng viên, thành công hộ tống anh tiến vào cửa công ty.

Kỳ Đông xem hết đoạn này, đang yên lành đột nhiên cười một tiếng, Lăng Đạo Hi quả nhiên là một tay đánh Thái Cực* thật giỏi, em ấy quả thật không đưa ra được chứng cứ, loại ngôn luận như thật mà không phải thật này có lẽ có thể ảnh hưởng phán đoán của công chúng, có thể trì hoãn được khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu như bộ phận nghiên cứu phát triển không có được kết quả mong muốn, vậy thì hết thảy đều là vô nghĩa.

*Đánh Thái Cực: Ý nói khả năng nói vòng vo để đạt được hiệu quả mong muốn.

Đêm đó Kỳ Đông dùng cơm với khách hàng xong, đã là tám chín giờ tối, hắn lái xe chạy ngang công ty, ngẩng đầu nhìn thấy đèn trên phòng làm việc của Lăng Đạo Hi vẫn sáng.

Hắn đưa xe vào bãi đỗ dưới hầm, đi thang máy thẳng tới tầng cao nhất, thư ký đã tan tầm, hắn lập tức đẩy cửa phòng tổng giám đốc, Lăng Đạo Hi đang nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, vẻ mặt mỏi mệt.

Khi anh nghe tiếng cửa phòng mở, nhanh chóng ngồi thẳng, vẻ mỏi mệt trên mặt trở thành hư không, lại khôi phục thành dáng vẻ tinh anh thời thời khắc khắc đều bày một mặt hoàn mỹ nhất cho người thấy đó, nếu không phải Kỳ Đông quan sát tỉ mỉ, cơ hồ đã cho là mình nhìn lầm.

Khi Lăng Đạo Hi phát hiện người tới là Kỳ Đông, thật rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay cả vai cũng xuôi xuống, tựa như trước mặt người mà bản thân tín nhiệm nhất tháo xuống mặt nạ, mỏi mệt khó mà che giấu lần nữa nhuốm lên mặt anh.

Lăng Đạo Hi đứng lên nhường vị trí cho hắn, Kỳ Đông cũng không chút khách khí ngồi xuống, Lăng Đạo Hi không hỏi hắn vì sao lại tới, chỉ lẳng lặng không tiếng động quỳ bên chân hắn, gối lên đùi hắn, hồi lâu cũng không phát ra một lời, Kỳ Đông cũng không nói gì, cả văn phòng lớn như vậy ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng.

Anh an an tĩnh tĩnh gối trong chốc lát, rồi chuyển qua phía trước Kỳ Đông, ôm lấy ngực mình phủ phục xuống, cả người cuộn thành một đoàn quỳ sấp trên sàn, tư thế tựa như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.

Kỳ Đông biết người này nghĩ muốn gì, nâng hai chân khoát lên lưng anh, giống như bày đặt nơi đó chỉ là một chỗ gác chân không có sinh mệnh.

Lại an tĩnh hồi lâu, Lăng Đạo Hi dưới chân đột nhiên thở dài, miệng thì thầm nói nhỏ, không biết là nói cho Kỳ Đông nghe, hay là đang nói với chính anh.

"Chủ nhân, ngài biết không? Khi ngài không giẫm lên em, cơ thể em thực nhẹ nhàng, nhưng tâm lý em thật mệt mỏi.”

Anh trầm mặc một đoạn thời gian tương đối dài.

“Nhưng sau khi ngài giẫm lên em rồi, cơ thể em rất mệt, nhưng tâm lý em lại thật nhẹ nhàng.”