Cô nằm bên cạnh anh,
không mở đèn, chỉ có ánh nến bên bệ cửa sổ lung linh trong đêm tối,
bờ biển ngoài kia truyền vào tiếng sóng phá tan sự yên tĩnh. Ngón
tay cô nhè nhạng đùa nghịch hàng lông mi cong dài của anh, rồi một
đường sờ đến sóng mũi cao thẳng đến chóp mũi của anh, tinh tế dùng
ngón tay vuốt ve làn môi hơi mỏng của anh, chậm rãi lướt qua chiếc
cằm nhọn cương nghị…nhắm mắt lại, trong
lòng thầm phác họa trăm ngàn lần hình dáng của anh. Hình bóng anh
đã in sâu trong lòng cô, khi anh cười hàng mi xinh đẹp khẽ nhướng lên,
lúc tức giận lại tỏ ra bình tĩnh, lúc làm nũng lại như một đứa
trẻ hư…đây là người đàn ông của cô, người đàn ông dùng cả thế xác
lẫn tinh thần để yêu cô.
Tay của cô chậm rãi dời
xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cuộn mình vào trong lồng ngực anh,
hít lấy mùi hương tinh dầu sau khi tắm xong cô đã bôi lên giúp anh mát
xa, loại hương vị sâu kín như một cái cây vừa được mưa to cọ rửa qua,
hòa lẫn với nhiệt độ trên cơ thể anh, tỏa vào mặt cô, tươi mát lại
mang theo một chút mị hoặc, trong lúc không hế hay biết đã thấm sâu
vào linh hồn người ta.
Anh nhẹ nhàng giật
giật ôm chặt cô hơn một chút, không biết lầm bầm nói câu gì, cô chỉ
cho là anh đang nói mớ, anh cũng đã tỉnh, giọng nói khàn khàn truyền
đến từ trên đỉnh đầu cô, mơ mơ màng màng hỏi một câu, “Không phải đang
ngắm sao sao?”
Cô nằm trong lồng ngực
anh rầu rĩ cười, “Em mệt quá cho nên trực tiếp lại xe về nhà.” Lúc
ra khỏi đường 15th, dường như anh đã bất động. Lúc đỡ anh lên xe, bộ
dạng đã mệt mỏi gần muốn ngất đi vẫn nói với cô muốn lên tầng cao
nhất của JL ngắm sao, rốt cuộc từ khi nào Giang Vũ Chính lại có
những ý nghĩa lãng mạn kì quặc này đây, cô cũng không biết.
Nhưng nhìn thấy anh từ
lúc ăn cơm trên đường 15th đã cố gắng chống đỡ thì cô biết hôm nay như
vậy đã là cực hạn đối với sức khỏe của anh rồi.
“Vừa rồi anh mơ thấy
một giấc mơ…” Đầu của anh cọ cọ vào cổ cô, mái tóc mang theo mùi
hương dầu gội nhàn nhạt quét qua mũi cô, trong lòng cảm thấy ngứa
ngáy.
Cô dịu dàng dùng ngón
tay vuốt tóc anh, vì giọng điệu trẻ con của anh mà thấy buồn cười,
khẽ cười hỏi anh: “Mơ thấy cái gì?” Ánh sáng của ngọn đèn tường
dìu dịu rải đầy khuôn mặt xinh đẹp của cô, một loại yên tĩnh hoàn
mĩ phủ đầy cả căn phòng, trong không gian chỉ còn đọng lại hương vị
hạnh phúc.
“Ừm…chỉ nhớ những
thứ vụn vặt…” anh suy nghĩ một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Có
người cởi hết quần áo của anh…sau đó nghe thấy tiếng nước chảy…”
mặt của anh dưới ngọn đèn mờ tối mà mông lung, Hinh Ý ôm lấy anh
nhịn không được khẽ cười đến run rẩy, rất hiếm khi Giang Vũ Chính
cũng có lúc mơ mơ màng màng như vậy, “Đứa ngốc, đó không phải mà mơ.
Em bảo hộ lý đưa anh vào phòng tắm, em đã tắm cho anh…” Lúc lái xe
thừa dịp anh đang ngủ đã quay đầu xe về nhà, thầm nghĩ sau khi về
nhà dù cho anh có không chịu cũng sẽ có cách dỗ anh. Nhưng mà không
nghĩ tới anh lại mệt mỏi như vậy, từ khi hộ lý bế anh từ trong xe ra
đến khi cô đưa anh vào phòng tắm cho anh, anh đều mơ mơ màng màng ngủ
như vậy, may mắn sau khi y tá tới kiểm tra nói anh chỉ mệt mỏi mà
ngủ thiếp đi, hại cô căng thẳng muốn chết, thiếu chút nữa đã gọi
điện cho bác sĩ đến đây. Cuối cùng cô còn mạnh mẽ nói: “Yên tâm, em
bọc anh lại rất cẩn thận, không cho ai thấy…” lại nhịn không được,
nhẹ nhàng run rẩy cười cười, “Vả lại, em cũng không nỡ…”
Tay của cô ở trong chăn
bắt lấy anh của anh, giống như một người mù đang sờ soạng vậy, tinh
tế mà sờ đến mỗi khớp xương của anh, mỗi tấc da thịt đều dùng trái
tim mà vuốt ve. Lúc cô sờ vào ngón tay của anh, nụ cười bên miệng
ngưng lại một chút, ngón tay của anh cực kỳ thon dài, gầy đến sờ
được cả khớp xương. Cô nhớ rõ thật lâu trước đây, lần đầu tiên cô
vuốt ve tay của anh như vậy, lúc sờ đến đốt ngón tay có một vết chai
độ dày vừa phải, không biết có phải là vì từ nhỏ luyện đàn mà nên
hay không, chỉ cảm thấy đôi tay này trời sinh là để đánh đàn, thon
dài mà mạnh mẽ. Khi còn bé luyện đàn nhất định là đã tốn rất
nhiều công sức, nhưng mà giờ thì…ngón tay lạnh như băng lại có vẻ hơi
cứng ngắc, bởi vì cô mà mất đi linh hồn, dù cho vẫn thon dài nhưng
cũng không còn có thể đàn ra một khúc nhạc như mây trôi nước chảy được
nữa.
“Đúng rồi, mới vừa
rồi anh vẫn chưa cầu nguyện? Giờ vẫn còn kịp, mười một giờ bốn mươi
chín phút…” không muốn để cho mình rớt nước mắt, cô tóm lấy một chủ
đề để dời đi sự chú ý.
“Anh không có thói quen
này…” Anh chưa bao giờ cầu nguyện, trước kia anh cho rằng, chỉ cần cố
gắng giành lấy thì không có gì không chiếm được, cầu nguyện chẳng
qua cũng chỉ là tự an ủi mình mà thôi. Nhưng mà hôm nay, dù cho ước
nguyện kia có nhỏ bé thế nào, đối với anh mà nói cũng đã rất xa
xỉ.
Ngón tay của cô vuốt
ve lòng bàn tay bởi vì điều khiển xe lăn mà chai sạn, trong lòng cảm
thấy chua xót: “Không được, nhất định phải làm.” Giọng nói rất nhỏ,
cho dù giọng điệu có mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn nhịn không được mà
run rẩy.
Tay anh ôm chặt lấy
vòng eo mảnh khảnh của cô, cũng không nói gì, chỉ ôm cô như vậy, thật
lâu sau mới nói: “Nếu như nguyện vọng của anh chỉ là được ôm em như thế
này thì có xa xỉ quá không?” Giọng nói của anh còn dịu dàng hơn cả
ánh sáng của ngọn đèn tường kia, lại giống như từ phía xa xôi truyền
đến, mông lung không rõ ràng. Nhưng mà, từng câu chữ rơi vào trong lòng
cô, làm cho nước mặt của cô lơ đãng rơi xuống hai gò má.
Cô cắn môi, môi run
rẩy, cũng không dám khóc thành tiếng, hít thở một hồi lâu mới nói:
“Chúng ta cùng móc tay đi, đến khi em già đi, anh vẫn phải ôm em như
vậy…” Ngón tay phải của cô đan chặt vào ngón tay trái của anh, dùng
sức run rẩy nói, “Không cho phép gạt em…” giọng nói tràn ngập giọng
mũi.
“Đứa ngốc…” giọng nói
của anh cũng tràn đầy dung túng cùng bất đắc dĩ, “Già đi rất tốt
sao? Vậy không phải mặt em sẽ đầy nếp nhăn sao?” Biết rõ cô để ý đến
cái này nhất, anh cố ý chọc giận cô.
“Mặt đầy nếp nhăn thì
có làm sao?” Cô hít hít mũi, chậm rãi mở miệng nói: “Em chỉ muốn
người đàn ông em yêu mỗi đêm đều nằm cạnh em, đến hừng đông.” Giọng
nói không thể nào giấu được khát vọng, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản
như vậy, chỉ cần ở bên cạnh anh, làm chuyện gì đều thấy hạnh phúc.
***
Sắc trời dần u ám
hơn, ánh tà dương còn giữ lại một chút tia sáng le lói lan tràn khắp
các ngõ ngách của thành phố này, tiếng động ồn ào khắp những con
đường phồn hoa, giáo đường chìm trong sự yên lặng, còn có những ngọn
đèn rực rỡ trên những tòa nhà cao trọc trời.
Hinh Ý nhìn dòng xe
thật dài trước mặt, nhíu chặt mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay
lái, cái thành phố này, con đường này, thời khắc này, luôn chen chúc
làm cho người ta thở không nổi. Trước ba ngày trước kia tiến hành
phẫu thuật mở hộp sọ phải cạo tóc đi, cô rất muốn ở bên cạnh anh,
nắm lấy tay anh mà đối mặt trò chuyện, dù cho chỉ là một chuyện
rất nhỏ, chỉ cần anh biết anh luôn có cô bên cạnh là được.
Nhưng mà rạng sáng hôm
nay Giang Lâm có một hội nghị cổ đông quan trọng, bởi vì liên quan đến
việc xác định phương hướng phát triển và đối phó với nguy cơ tài
chính trong tương lại nên vài đại cổ đông một mực không chịu thỏa
hiệp, vẫn cứ lề mề làm gián đoạn đến tận hôm nay. Mà Hinh Ý bởi
vì vẫn ở bên Mĩ, việc của Giang Lâm chờ cô xử lí cũng chồng chất
như núi, cô đã bỏ qua rất nhiều cuộc họp gần đây rồi.
Dòng xe cuối cùng
cũng chạy qua đèn xanh, màn đêm đã nặng nề buông xuống hai bên đường
ngoài cửa sổ xe, biển báo giao thông nằm trên mặt đường phảng phất
như một mũi tên không ngừng phóng về phía xe, toàn bộ lại trong nháy
mắt bị nuốt hết vào đáy xe. Trong xe ngọn đèn mờ nhạt rọi vào khuôn
mặt sáng tối không rõ của cô, không một chút biểu cảm gì.
Tiếng giày cao gót
lanh lảnh đạp trên nền nhà bằng gạch men cao cấp, thanh âm cực kì
thanh thúy trong phòng bệnh VIP, từng tiếng một động đến lòng người.
Ngay tại góc cua cô đã nhìn thấy lão Lý đứng tựa vào tường ngay cửa
phòng bệnh, dường như đang suy nghĩ gì đó, trên tay cầm một túi văn
kiện, mặt không một chút biểu cảm. Trông thấy Hinh Ý đi tới, ánh mắt
vẫn đang nhìn xuống mặt đất rơi trên người cô.
“Hình như tâm trạng
của cậu ấy không tốt lắm, vừa rồi còn đá tôi ra ngoài…” khóe miệng
hiện lên một nụ cười, nụ cười miễng cưỡng cay đắng.
Nghe thấy anh ta nói
như vậy, cô biết là đã muộn. Thật ra Giang Vũ Chính rất ít khi tức
giận, lúc đối mặt với công việc, dù cho có tức giận đến đâu thì vẻ
mặt vẫn lãnh đạm. Nhưng mà, cô biết rõ
chỉ có người anh tin cậy mới có thể làm cho anh lộ ra bộ mặt thật
của mình, một Giang Vũ Chính chân thật, một khi tức giận cũng rất
xấu tính, anh cũng giống như người bình thường, cũng cảm thấy bàng
hoàng sợ hãi, cho nên cô càng cảm thấy anh giống như một đứa trẻ làm
cho người ta đau lòng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng
ra, chỉ có ngọn đèn tường léo lên trong phòng khách, cô đưa ánh mắt
về phía người nằm trên giường bệnh, chỉ cảm thấy mắt cay cay, khóe
miệng không kìm được mỉm cười.
Người trên giường bệnh
quấn chặt mình trong chăn, không để một tấc da thịt lộ ra ngoài,
giống như một đứa trẻ to xác đang giận dỗi, làm cho người ta vừa tức
vừa yêu.
“Ốc sên, ốc sên. Nhanh
lộ đầu ra ngoài nào, bằng không ta sẽ đem bán ngươi cho Steven làm một
bữa tiệc món ăn Pháp thật lớn…” Cô cúi đầu xuống trước giường anh,
cách một lớp chăm mềm nói.
Người bên trong, khẽ
động đậy người, vẫn không vạch chăn lên, giọng nói rầu rĩ truyền từ
bên trong tới, “Ai là ốc sên?”
“Ừm…” Cô cố ý kéo
dài giọng, tiếp tục chọc anh: “Nhất định là Steven mua không nổi con
ốc sên nhà em rồi, cho nên phải tự mình nấu nó lên nha…” vừa nói xong
thì xoay người bò lên giường luồn tay vào trong chăn ôm lấy anh. Cách
một lớp mũ cô hôn khẽ lên đỉnh đầu anh, rồi lại không nói nên lời,
hốc mắt càng ngày càng cảm thấy nóng bừng chua xót. Tay nhẹ nhàng
định cởi mũ ra nhưng lại bị anh nắm lấy, ngón tay của anh mát như
vậy, làm cho cổ tay cô dường như không cảm nhận được chút nhiệt độ
nào.
“Rất xấu…” Anh nhẹ
nhàng mà nỉ non, giọng nói nhỏ đến nỗi không nghe ra chút tình cảm
gì, nhưng lại làm cho nước mắt của cô chảy xuống, nhỏ lên chiếc gối
mềm, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Tay cô bưng lấy khuôn
mặt anh, giọng nói vang lên trong bóng tối kiên định lạ thường, “Anh
có biết lúc anh bị tai nạn ở Chamonix đã trở nên như thế nào không?
Xấu xí gấp trăm ngàn lần so với lúc này…nhưng mà, trong mắt em, trong
lòng em…” cô dừng lại một chút, hôn hôn lên đôi môi hơi khô nứt của anh,
“Anh vĩnh viễn là một Giang Vũ Chính đánh đàn dương cầm và ngẩng
đầu lên cười với em, đều là một vương tử trong lòng em…” Cô tháo mũ
của anh xuống, ngón tay mơn trớn đỉnh đầu trơn bóng không một sợi
tóc, mơn trớn những vết sẹo lớn nhỏ kia, mơn trớn vết thương cùng
nỗi đau trong lòng anh.
Anh không lên tiếng, để
cô tùy ý kéo đầu anh dựa vào ngực cô, mặt của anh dán lên lồng ngực
cô, trước ngực cô có một mùi hương Đông phương nồng đậm thần bí nóng
ẩm, hương vị của cây cỏ, mùi hương của đàn hương pha lẫn với hương
quất tạo nên một hương vị mê người. Trong những người phụ nữ anh quen
biết cũng có không ít người dùng nhãn hiệu
này, nhưng mà hương vị của cô lại không giống với người thường, làm
cho anh không có cách nào kìm chế được mà sa vào đó.
“Ngày đó, em đừng tới
được không?” Tùy ý để cho mùi hương của cô vây quanh anh, nhưng vẫn
không có cách nào không nói ra câu kia.
“Được…” nước mắt của
cô rơi trên đỉnh đầu trơn bóng của anh, một đường nhỏ xuống từ cằm
anh rồi xuống đến xương quai xanh của anh, “Em đã hẹn với Hiểu Văn đi
đến spa Địa Trung Hải, để cho anh bước ra từ phòng phẫu thuật có thể
nhìn thấy bà xã của mình xinh đẹp rạng ngời…” Cô nghẹn ngào, nói
không nên lời, cuối cùng dừng lại một chút mới nói: “Anh không được
quên anh đã hứa với em…”
“Ừ không quên đâu…” Anh
hôn lên nước mắt của cô, miệng còn lẩm bẩm, “Hứa rồi…”
***
“Phần văn kiện đó tôi
đã gửi đến cho cô ấy.” Giọng nói của lão Lý từ phía sau anh nhàn
nhạt truyền tới.
Vũ Chính chỉ nhìn
tòa nhà cao trọc trời thông qua cửa sổ thủy tinh thật to trước mặt,
không đeo mắt kính, thật ra thì nhìn thứ gì cũng mơ hồ. Có thể anh
cũng không phải đang nhìn thứ gì đó, dường như đang nghĩ đến một
chuyện khác, khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng mà nhạt
nhẽo. Nghe thấy tiếng của lão Lý, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Cậu có nghĩ tới nếu
như cô ấy biết thì sẽ như thế nào không?” Anh đồng ý giúp Vũ Chính
làm chuyện này không có nghĩa là cũng đồng tình với cách làm của
cậu ấy, ngoại trừ tên ngốc Vũ Chính này, trên thế giới này làm gì
còn người đàn ông nàu sẽ làm chuyện như vậy chứ?
“Những thứ đó đều
không quan trọng.” Lời nói của anh tràn ngập vẻ quyết liệt, làm cho
người ta phải chịu thua bởi sự quật cường đó. Nhưng mà, con đường mà
anh đã cố ý trải ra cho cô cũng không phải thứ mà cô muốn, chỉ là
anh chưa bao giờ biết, cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, trước
kia không có, bây giờ cũng không.
Lão Lý nhìn một bên
má trái của anh, tuy vẫn tái nhợt, gầy đến nỗi khuôn mặt nhọn như
đao khắc nhưng đây là sắc mắt tốt nhất của anh mà anh ta nhìn thấy
gần đây. Giống như ánh chiều tà đã gần cạn kiệt, không còn sức lực
của giữ lại một tia sáng cuối cùng dành cho cô.