Ánh nắng xuyên qua
khung cửa sổ bằng gỗ của khách sạn chiếu vào trong phòng, thiết kế
đơn giản nhưng không khô khan mang đến cho căn phòng nhỏ một sinh khí
linh động.
Hinh Ý xoay người trên
giường, trông thấy ánh nắng hắt vào bệ cửa, biết rõ lúc này nhất
định là sáng sớm, nhưng mà say rượu làm cho đầu cô rất đau, vén chăn
qua khỏi đầu một lần nữa, lại trằn trọc một lát mới đứng lên, đi
về phía phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong cô
đến trước cửa sổ, ngẩn người nhìn những trái nho xanh xanh, dường như
thật sự không nghĩ ngợi gì, nhưng mà lông mày lại nhẹ nhàng nhíu
lại.
Lối đi cầu thang của
khách sạn nhỏ không rộng, cùng lắm cũng chỉ có thể cho hai người
lọt qua.
Hinh Ý lưng đeo túi,
nhìn người đàn ông vừa đâm đầu vào, cảm thấy rất quen mặt, hình như
đã gặp ở đâu đó?
Người đàn ông mặc áo
sơ mi cùng quần tím, nhưng lại không thể che giấu sức hấp dẫn mãnh
liệt, đây là một người đàn ông đẹp trai, tóc rất ngắn, mũi cao cao,
đôi mắt cũng rất đẹp, tinh tế mà thật dài, đây chính là kẻ đào hoa
mà mọi người hay nói nha!
Hinh Ý không có thói
quen dò xét người khác, chẳng qua là trong lúc này không gian quá
hẹp, lại có lẽ hơi thở của anh ta quá mạnh nên giờ phút này cô cũng
đang cẩn thận quan sát anh.
Có lẽ trên người của
người đàn ông này cô cũng ngửi được một mùi hương quen thuộc, cũng
chỉ có một chút như vậy thôi cũng đủ làm cho cô không cách nào kìm
chế được mà chìm đắm vào nỗi nhớ đối với người kia.
Đôi mắt của Vũ Chính
cũng rất đẹp, sâu như biển rộng, nhưng mà có lẽ là quá sâu nên khuôn
mặt lại cất giấu điều gí đó mà cô không rõ. Mà anh ta, cũng giống
vậy làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Người kia cũng nhìn
về phía Hinh Ý, Hinh Ý đành phải bước thật nhanh xuống đầu cầu
thang, không ngờ tới người đàn ông kia lại mở miệng nói: “Tôi còn
tưởng em thật sự nhớ ra tôi, Xin.”
Hinh Ý kinh ngạc, anh
ta biết tên mình, “Rất xin lỗi, tiên sinh, anh là?” Trong đầu cô thật
sự không có chút ấn tượng nào về anh, ngoại trừ mùi hương quen
thuộc.
Người đàn ông kia nở
nụ cười, vẻ mặt buồn cười nói: “Tôi là Dư Chân! Ngày hôm qua em uống
say, ôm tôi thật chặt không chịu buông, còn gọi tên của tôi, không nhớ
ra sao?”
Dư Chân nhìn cô gái
tóc ngắn bồng bềnh giống như một đóa hoa dại xinh đẹp thôn quê trước
mắt, có cảm giác ưa thích nói không nên lời, tuy tối hôm qua cô uống
rượu nôn ra đầy người mình.
Hinh Ý nghe cái tên
đó, trên mặt hiện lên một vẻ mất mát khác thường, nhưng mà vẫn mỉm
cười nói: “Thì ra tối hôm qua là anh đưa tôi về, cảm ơn.” Không muốn
để cho người đàn ông này gợi cô nhớ đến Vũ Chính, cô xoay người đi
xuống lầu.
Mà Dư Chân lại hiểu
lầm Hinh Ý cho rằng mình tối hôm qua thừa dịp cô say rượu mà làm
chuyện gì nên bước nhanh đến cản đường cô, “Tiểu thư, tối hôm qua tôi
chỉ đưa em về khách sạn thôi, thật sự không làm gì cả!” Tuyệt đối
không thể để cho cô gái xinh đẹp này hiểu lầm anh là một con sói háo
sắc.
Vẻ mặt Hinh Ý khó
hiểu nhìn anh, cuối cùng nhịn không được cười xòa, “Tiên sinh, tôi
không hiểu lầm anh đâu.”
Dư Chân không tin, “Vậy
sao cô trông thấy tôi thì như đang gặp quỷ vậy?”
Hinh Ý bất đắc dĩ
nhìn đồng hồ trên tay, “Tôi muốn vào trong trấn đón xe lửa rời đi lúc
1h.” thật ra thì cô không cần phải nói với anh những điều này, nhưng
mà người đàn ông này cũng rất thú vị.
Dự Chân lập tức chỉ
vào ba lô trên lưng anh nói: “Chúng ta cùng đường, tôi cũng muốn vào
thị trấn đón xe lửa. Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Hinh Ý do dự, đang
nghĩ không nên đi cùng đường với một người mới chỉ quen được một
ngày.
Du Chân bị cô ép nên
lấy giấy chứng minh từ trong ví ra cho cô xem nói: “Tôi là công dân hợp
pháp của Hợp chủng quốc Hoa Kì, hơn nữa còn là một đồng hương lương
thiện của cô.”
Hinh Ý bị anh trêu
chọc nên chỉ có thể cúi đầu cười.
“Tôi thật sự không
phải người xấu.” Anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
“Tiếp theo tôi muốn
đến bờ biển Perth.” Hinh Ý nghĩ anh
cũng không thể nào là người xấu, bởi vì nhìn quần áo và hành lí
của anh thì cũng biết anh là một chuyên gia du lịch.
“Trùng hợp vậy sao,
tiếp theo tôi cũng muốn đến bờ biển Perth nha! Đã thế thì chúng ta
có thể làm một đôi bạn cùng đồng hành nha!” Thật ra thì anh căn bản
không có đích đến nào cho nên cứ nói bừa như vậy.
Trên thực tế cô cũng
không muốn đi cùng anh, cho dù anh không phải người xấu nhưng mà cô muốn
đi một mình yên tĩnh mà suy nghĩ về chuyện của mình.
Dư Chân cũng chết không
biết xấu hổ chạy theo cô, thật vất vả trên hành trình tịch mịch này
mới phát hiện ra một bảo bối, anh sẽ không bỏ qua đâu!
Nhưng mà chưa từng có
cảm giác thất bại như vậy, từ khi bắt đầu lên xe lửa đến bờ biển
Perth, Hinh Ý đều không nói với anh câu nào, thậm chí còn không thèm
liếc nhìn anh.
Lúc xe lửa ngừng lại,
Hinh Ý theo đi xuống, cũng không liếc mắt nhìn Dư Chân.
Dư Chân thật sự bị đả
kích không nhẹ, anh cũng không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu gì đó,
nhưng mà tuy chính mình cũng không phải người mà ai gặp cũng đã
thích nhưng cũng được xem như là người có duyên trong mắt mọi người
nha, hơn nữa khuôn mặt kia cũng rất hoàn hảo, xung quanh cũng không ít
cô gái vây quanh. Nhưng mà hôm nay lại bị lạnh nhạt, thật là chưa từng
bị như thế.
Bãi biển trải dài
khoảng dài dặm, Hinh Ý chân trần chân trần đứng trên bãi cát ngắm
nhìn nước biển Ấn Độ Dương xanh biếc. Bãi biển Perth quả nhiên danh
bất hư truyền, cát trắng mịn màng, nước biển êm ả, xa xa còn có đám
người du lịch đang đùa nghịch, thật là có ma lực có thể làm cho
người ta quên mất phiền não.
Nhưng mà, Hinh Ý không
hề tham gia bất kì hoạt động nào, cũng không xuống nước, chỉ lẳng
lặng ngồi trên bờ, để mặc cho những cơn sóng biển lên xuống đánh vào
chân mình, ngơ ngác nhìn biển rộng, dáng vẻ như đang có điều gì suy
nghĩ.
Một người đi đến bên
cạnh mình ngồi xuống, Hinh Ý không quay đầu lại, hơi liếc mắt đã
biết rõ là người kia.
“Đến một bãi biển
xinh đẹp như vậy, không phải em chỉ muốn ngồi đây thưởng thức biển
rộng thôi đấy chứ?” Dư Chân giống như một người đã quen biết Hinh Ý
từ rất lâu nói.
Hinh Ý không để ý đến
anh, đứng dậy muốn rời đi. Anh tranh thủ đuổi theo, “Ít nhất thì hãy
để cho tôi giới thiệu một chút về mình chứ.”
“Tôi tên là Dư Chân, tên
tiếng Anh là John, lớn lên ở Boston Mĩ…” sau khi anh thao thao bất tuyệt
giới thiệu về mình xong thì vừa cười vừa nói với Hinh Ý: “Giờ thì
đến phiên em.”
Cô không kiên nhẫn nói:
“Hinh Ý” rồi liền mở cửa đi ra.
Dư Chân đuổi theo, “Chỉ
đơn giản như vậy sao? Tôi đã tiết lộ kĩ càng tin tức cá nhân của
mình cho em biết rồi, mà tôi chỉ biết em tên là Tâm Ý, việc này thật
là quá không công bằng nha.” Anh tưởng tên cô là “Tâm Ý”.
Cô có chút buồn cười
nhìn người trước mặt, chính mình cũng không có nói là nhất định
muốn biết thông tin cho tiết của anh ta nha! Tại sao lại cứ quấn chặt
đến người ta như vậy chứ?
Dư Chân nhìn cô gái
xinh đẹp đang nén cười trước mặt, đưa ra lời thỉnh cầu: “Tôi biết một
nơi cách nội thành Perth 8km có một hang động lớn, trong đó có hai
khối đá cao hơn mực nước biển 8m, sừng sững đứng giữa ngàn thước
bọt nước, phát ra tiếng cười điếc tai, làm cho lòng người kinh ngạc,
nhưng chính mình lại không tìm thấy người đồng hành, em có hứng thú
không?”
Hinh Ý nhìn người đàn
ông vẻ mặt thành thật này, trong lòng nhớ đến dáng vẻ của người
đàn ông chỉ biết làm việc kia, lúc anh trở nên chăm chú cũng như vậy,
sắc mặt không hề ngưng trọng, làm cho người ta không có cảm giác căng
thẳng.
Lòng cô lại nặng nề,
sao lại nghĩ tới anh ta chứ? Nhìn lại vẻ mặt cười cười của Dư Chân,
nhẹ gật đầu.
Trong văn phòng
tại lầu 75 tòa nhà hành
chính mới của tập đoàn Giang Lâm ở trong nước, Vũ Chính đang xem báo
cáo lỗ lãi quý này của công ty.
Hà Thư Mẫn mặc một
bộ trang phục công sở của nữ, dưới chân là đôi giày cao gót hiệu Dior
mẫu mới nhất, nhìn vào thì rất giống cách ăn mặc của những nữ nhân
viên công sở.
Vũ Chính nghiêm túc
nhìn vào màn hình LCD 22 inch trên bàn làm việc, khẽ cau mày.
“Hạng mục bất động
sản của Giang Lâm liên tục lỗ trong ba quý liên tiếp, anh không biết
liệu em có thể làm tốt được việc đền bù tổn thất này không.” Vũ
Chính nói lời này cũng không ngẩng đầu lên nhưng giọng điệu lại rất
dọa người.
“Tình hình toàn cầu
hiện nay không được tốt lắm, mà hạng mục đầu tư này đã bão hòa ở
trong nước, lúc này mới bắt đầu…” Hà Thư Mẫn được điều từ tổng bộ
JL đến Giang Lâm giữ chức vụ khá cao, trên danh nghĩa là phó tổng
Giang Lâm nhưng ở trong mắt mọi người thì là người của JL nắm giữ cổ
phần lớn nhất trong Giang Lâm, lời nói của cô nhất định sẽ nặng hơn
tổng tài như Giang Vũ Chính. Nhưng mà giờ khắc này, cô thật sự đang phải
cúi đầu chịu mắng trước mặt Giang Vũ Chính.
“Anh biết đây chỉ
là cái cớ, hoặc là em cần một chút thời gian để giải quyết tình
huống trong nước.” Giọng nói của Vũ Chính lạnh nhạt không chút nhiệt
độ.
Hà Thư Mẫn sợ nhất
chính là dáng vẻ lúc Giang Vũ Chính giải quyết công việc, nghiêm túc
vô cùng, một chút thư thái cũng không có, nhưng mà cô cũng không phải
là người để mặc cho chủ của mình bắt nạt.
“Cho em thời gian một
tháng, em cần một chút thời gian để làm xong công tác quy hoạch cho
hạng mục này. Tin tưởng em, em sẽ không để cho anh thất vọng.” Cô
nghiêm túc nhìn anh.
Vũ Chính cũng thu hồi
dáng vẻ nghiêm túc, ngẩng đầu lên cười với cô, “Anh đương nhiên tin
tưởng vào năng lực của em, còn nữa từ nay về sau các cuộc họp buổi
sáng đều do em thay anh dự họp.”
Hà Thư Mẫn có chút lo
lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, từ hơn nửa năm trước khi cô từ
Mĩ trở về thì Lâm Hinh Ý đã biến mất, cô không dám hỏi đến tột
cùng là vì nguyên nhân gì, nhưng vẫn nghe được từ Lý Tử Ngôn vài
chuyện. Anh sao phải khổ như vậy chứ?
Có thể như vậy mà
Giang Vũ Chính đã làm cho cô trầm mê thật sâu, rõ ràng vợ đã bỏ đi
mà bị đả kích tiều tụy đến không nhìn ra người nữa, nhưng mặt khác
vẫn vững vàng điều hành Giang Lâm, điều khiển cả JL. Đến tột cùng
thì anh là người đàn ông như thế nào mới có thể có được sự quyết
đoán kinh người như vậy?
Hơn nữa, điểm làm cho
người khác kinh ngạc nhất chính là ý chí nghị lực của anh. Trải qua
hơn nửa năm vật lí trị liệu, tay phải của anh đã bắt đầu hồi phục
lại như cũ.
Mỗi buổi sáng thời
gian từ 7h đến 11h chính là lúc anh làm vật lí trị liệu, cô đã nghe
qua một giáo sư có quen biết nói, cường độ trị liệu cao như vậy mang
đến những gian khổ mà không phải người bình thường có thể chịu
được.
Mà cô cũng đã tận mắt
nhìn anh làm trị liệu, những động tác bình thường lại buồn tẻ như
vậy, bàn tay chỉ nắm vào rồi mở ra, lặp đi lặp lại như vậy cả trăm
lần, một ngàn lần. Một động tác đơn giản như vậy nhưng đối với anh
mà nói lại giống như phải dùng hết sức lực toàn thân mới hoàn
thành được.
Hiện nay tay phải của
anh đã có thể tự động giơ lên buông xuống, thậm chí có thể nâng được
ly nước lên. Không có ai biết sau lưng anh chảy nhiều mồ hôi như thế nào,
mà anh cũng không quan tâm xem người khác có biết hay không.
Vũ Chính sau biến cố
lớn nhất vì sự ra đi của Hinh Ý thì đúng là càng trở nên ngoan độc
trên thương trường, rất khó nhìn thấy vẻ dịu dàng trước kia của anh.
Điện thoại vang lên,
giọng nói của thư kí trong điện thoại truyền đến, “Giang tiên sinh,
tổng tài ngân hàng D&K sáng nay lên máy bay đến Hongkong, đêm nay ông
ấy sẽ đáp máy bay riêng tự mình đến cùng ngài thương lượng vấn đề
cho vay vốn.”
Hà Thư Mẫn phát hiện
ra trên mặt anh hiện lên một chút không được tự nhiên nên vội vàng
hỏi: “Anh không sao chứ?” Thật ra cô rất lo lắng cho thân thể của anh,
không có ai cơ thể được làm bằng sắt cả, anh căn bản đã chịu đựng
một cuộc sống như vậy giờ lại đang tra tấn chính mình như thế.
“Anh không sao, em ra
ngoài đi.” Anh tiếp tục nhìn lên màn hình, không để ý đến cô.
Ngay tại thời khắc cô
đóng cửa lại rốt cuộc không thể nhịn được nữa nghiêng người dựa vào
lưng ghế, hai tay run run đè lên đôi chân cũng đang không ngừng run rẩy
của chính mình, lông mày nhíu chặt lại, như là đang chịu đựng một
cơn đau kịch liêt.
Anh nhìn hai chân bình
thường rất yên lặng của mình giờ phút này đang lay động không theo quy
luật mà cười khổ nghĩ nhất định vừa rồi mình đã quên uống thuốc
chống co giật.
Thân thể ngày càng run
rẩy, thân hình của anh cũng đã rơi xuống mặt thảm, nhưng đau đớn lại
như một luồng sáng đánh úp lại. Anh nắm chặt tay lại, hi vọng sau khi
cơn đau đi qua có thể tự mình ngồi lại vào ghế. Nhưng ý thức của anh
lại ngày càng mơ hồ, trước khi đôi mắt nhắm lại chỉ nghe được tiếng
gọi lớn của Hà Thư Mẫn, Kelvin chạy đến trước mặt ôm lấy chính
mình.