Hà Cảnh Thịnh có một
cô con gái mà ông ta rất yêu thương, Hà Thư Mẫn. Vừa khéo khi còn học
đại học Vũ Chính cũng từng có quan hệ đàn anh với cô, sau này trong
công việc cũng thường tiếp xúc, tình bạn cũng xem như sâu nặng. Nhưng
mà anh có thể giúp cô một chút trong MBH, quan hệ có ích như vậy sẽ
không khó để cho cô nhận lời.
Địa điểm hẹn là lầu
dưới khách sạn Ritz-Carlton ở Lespinasse Manhattan, nhà hàng cao cấp
nhất, đắt tiền nhất ở New York.
Nhà hàng yên tĩnh gần
như là đơn điệu, những đường nét hoa văn trang trí cao quý, các thiệt
bị nội thất đều mang vẻ quý phái cùng trang nhã.
Vũ Chính mặc một bộ
vest màu trắng, trông giống như một quý công tử thanh nhã trong những
bộ phim thời loạn đen tối.
Nhưng mà hôm nay không
phải đi hẹn hò với tình nhân, anh nhớ đầu tuần nói chuyện điện
thoại với Hinh Ý, cô nói đã chuẩn bị một món quà cho mình, rốt
cuộc là món quà gì nhỉ? Anh đột nhiên cảm thấy rất xúc động, bởi
vì quá nhớ cô.
Thì ra hôn nhân chính
là như vậy, đã quen mỗi buổi tối đều có người đó ngủ bên cạnh mang
lại cho mình cảm giác an tâm.
Anh cũng không quen
giường, căn nhà ở New York trước kia anh cũng thường tới, nhưng mà rất
khó tập thành thói quen không có cô ngủ bên cạnh.
Có lẽ, nơi có cô mới
gọi là nhà, là vì có cô, cho nên mới có gia đình ấm áp.
Khóe miệng anh nhẹ
nhàng nhếch lên, trong ánh mắt đều là niềm vui ôn nhu nên không chú ý
tới Hà Mẫn Tư đã được nhân viên phục vụ dẫn vào.
Hà Mẫn Thư cũng là
một cô gái xinh đẹp, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, nhưng không ai dám xem
thường năng lực của cô, sau khi tốt nghiệp không vào công ty của ba cô
mà vào MBH dưới quyền JL dốc sức làm một giám đốc tiếp thị. Nhưng
mà hôm nay ăn mặc vô cùng nghiêm túc, không giống như có hẹn, mà giống
như đến đàm phám hơn.
“Em nói này Ken, nụ
cười dịu dàng kia của anh nhất định là không dành cho em rồi, phải
không?” Cô biết rõ anh đi lại bất tiện nên chủ động đến bên cạnh anh
nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn chào hỏi lịch sự.
Vũ Chính cũng rất
lịch sự hôn nhẹ lên gương mặt cô, cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, em
vẫn luôn giữ phong cách ứng xử của Lôi Phong không hề thay đổi.”
Cô không để ý nhún
vai, “Vừa họp xong là chạy đến ngay, dù sao cũng không phải gặp gỡ
tình nhân, mặc một bộ trang phục gò bó tra tấn chính mình làm gì?”
Sau đó còn đùa dai
cười nói: “Hay là anh muốn tìm một tình nhân?” nhớ năm đó ai cũng
biết cô đã từng ngược xuôi theo đuổi Giang Vũ Chính.
Vũ Chính giả vờ tức
giận nói: “Hay nhỉ, còn muốn khi dễ người tàn tật như anh à?”
Khuôn mặt Hà Thư Mẫn
trở nên buồn bã, cô không ngờ anh có thể thoải mái nói như vậy, thật
thì ra cô cũng chỉ thông qua báo chí mới biết chuyện anh gặp tai nạn,
lúc ấy thật sự cho dù anh đã là chồng người khác thì lòng cô vẫn
cảm thấy đau đớn co rút từng đợt. Có lẽ mình đã xem anh như một
người bạn thân, cho nên mới quan tâm như vậy.
Vừa rồi lúc đến bên
anh cúi người xuống hôn anh nhìn thấy chân của anh, tuy không nhìn ra
có gì khác với chân người bình thường nhưng cô biết rõ anh đã không
còn có thể đứng dậy được. Đã không còn có thể nhìn thấy hình bóng
anh đấu bóng rổ với những người da đen nữa rồi.
Cô tranh thủ thời gian
điều chỉnh cảm xúc của mình, không muốn để cho anh nhìn thấy tâm
trạng không ổn của bản thân.
“Hôm nay anh hẹn em ra
thật ra thì có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.” Vũ Chính cũng biết cô
là người thông minh nên không cần phải quanh co lòng vòng làm gì.
“Em biết, em muốn em
giúp anh thuyết phục ba ba. Em cũng biết rõ, lần này anh đến đây không
thành công thì sẽ không về.” Trên mặt Hà Thư Mẫn hiện lên một nụ
cười khổ, người mà mình ngày nhớ đêm mong cũng chỉ những lúc cần
thì mới nhớ đến mình.
“Em biết anh không có
ý như vậy, anh...” Vũ Chính nhìn thấy cô như vậy thì có chút đau
lòng, lúc trước nhất quyết từ chối cô bởi vì anh đã có Hinh Ý, lúc
kết hôn cũng có gửi thiệp mời sang Mĩ cho cô, nhưng mà tổn thương vẫn
chính là tổn thương, không có lí do gì cả.
Cô không để anh nói
tiếp, “Em tình nguyện giúp anh, nhưng mà em cũng có một điều kiện.”
Hiện tại cô cũng không còn là một cô bé cái gì cũng không hiểu như
trước nữa.
“Sau khi dự án xác
nhập kết thúc, em muốn về nước.” Cô muốn nhìn thấy người phụ nữ kia
rốt cuộc là thành công như thế nào mới có thể có tư cách xứng với
anh.
Sau khi trở lại biệt
thự, Vũ Chính bảo Kelvin mang một kế hoạch phát triển lâu dài sau khi
xác nhập Lâm thị và Giang thị lại, bây giờ anh còn một cửa ải cuối
cùng. Đây chính là chướng ngại vật cuối cùng mà anh phải
quét dọn cho Giang thị và Lâm thị.
Sau khi Kelvin cầm văn
kiện đưa đến cho anh xem xong, Vũ Chính bảo anh dùng tốc độ nhanh nhất
đưa tới tay Lâm Đạt Bình. Anh tin rằng Lâm Đạt Bình nhất định không
phải là một ông già cổ hủ cố chấp, đối với kết quả như vậy, ông
sẽ không kích động. (aizz chết anh rồi)
Vũ Chính điểu khiển
xe lăn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống bờ biển, rất nhanh anh có thể
quay trở về gặp Hinh Ý, anh muốn tặng cho cô món quà kết hôn lớn
nhất.
Sau khi Giang thị và
Lâm thị xác nhập sẽ trở thành tập đoàn lớn nhất châu Á, anh muốn
dành cho Hinh Ý một “Giang Lâm” hoàn mĩ.
Lâm Đạt Quảng ngồi
trong văn phòng phó tổng tài của Lâm thị, vẻ mặt tràn đầy u sầu hút
xì gà, lòng phiền muộn rốt bời.
Dạo này ông ở trong
Lâm thị thật sự không được thuận lợi, nguyên nhân là vì lần hợp tác
cùng Giang Vũ Minh cùng JL tổn thất một số tiền lớn, sau khi trở về
Hinh Ý nhìn ông chằm chằm, không cho ông làm việc gì lớn trong Lâm
thị. Thậm chí người của ông đưa ra rất nhiều dự án lớn đều bị từ
chối. Bên ngoài thì vì đầu tư cổ phiếu lỗ nghiêm trọng, nhiều bạn
bè quen biết lâu năm đều thúc giục ông trả tiền. Quan trọng nhất là,
ông làm cho Lâm thị thâm hụt một số tiền lớn như vậy, ông sợ một
ngày nào đó Hinh Ý bỗng nhiên nổi hứng gọi kiểm toán đến kiểm tra.
Lần trước lúc cô gọi giám đốc bộ phận tài vụ đến nói chuyện, ông
sợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hai hàng chân mày của
ông nhíu chặt lại, hơn nữa gần đây không biết Giang Vũ Chính sang Mĩ
làm gì, bên ngoài thì Giang thị cùng Lâm thị có vẻ vẫn bình yên,
nhưng không biết bên trong còn có những cơn sóng ngầm nào nữa.
Lúc này điện thoại
vang lên, ông khẽ cắn môi, không phải đã sớm dặn dò thư kí không tiếp
điện thoại của bất kì ai rồi sao? Sao lại còn gọi tới.
Ông nhấn nút nội bộ:
“Bất kể là ai cũng nói tôi không có ở đây.” Giọng nói lộ ra một vẻ
không kiên nhẫn.
Thể xác và tinh thần
của ông đều mệt mỏi, nhìn điện thoại, do dự một chút rồi mới nhận.
“Bà lại phát điên gì
nữa đây? Dạo này tôi không rảnh về nhà quan tâm đến bà đâu...” Ông vừa
mở miệng đã mắng to, như là đã tìm được người thích hợp làm bia đỡ
đạn.
Đầu dây bên kia bà Lâm
cắt lời ông: “Ông khoan hãy tức giận, ông mau về nhà ngay cho tôi. Không
biết Giang Vũ Chính từ Mĩ gửi văn kiện gì về mà anh cả một mình
ngồi trong thư phòng hơn một tiếng rồi chưa đi ra.”
Văn kiện? Giang Vũ
Chính gửi cho anh cả văn kiện gì, những năm gần đây bởi vì bệnh tim
của anh cả ngày càng nghiêm trọng nên đã sớm mặc kệ việc của Lâm
thị rồi mà.
Lâm Đạt Quảng nghĩ
ngợi rồi lập tức cầm chìa khóa xe trên bàn, lao ra khỏi văn phòng.