Ừ, vậy thì tốt. Dương Sâm, ngươi có phát hiện gì không?
Dương Sâm tay cầm đế cắm nến, ánh mắt tập trung vào trán của bộ xương, nói:
Đại nhân, có chút phát hiện. Nhưng ti chức không biết nói thế nào cho đúng.
- Hả? Phát hiện gì?
Đoàn Phi kinh ngạc nói.
Dương Sâm nhìn Hải công công, lắc đầu, nói:
Chuyện không chắc chắn ti chức không dám nói. Xin đại nhân lượng thứ.
Hải công công chú ý tới, vừa muốn lên tiếng, thì Đoàn Phi đã nói:
Đúng thế, vụ án này hệ lụy rất lớn. Việc không chắc chắn tốt nhất tạm thời đừng nói ra, chờ xác định rồi hãy nói vẫn không muộn.
Dương Sâm lại nhìn kỹ, nói:
Không có phát hiện gì cả. Trừ phi đem bộ xương về từ từ xem, nếu không chắc không nhận ra gì cả.
Mục đích của Đoàn Phi tới đây là xác nhận bộ xương có bị tráo đổi hay
không, những điều khác hắn tạm không nghĩ tới. Nghe vậy hắn nói:
Được rồi. Hãy đóng nắp quan tài lại, thắp ba cây nhang cho người chết, rồi
dùng lá bưởi rửa tay, chuẩn bị đi gặp Hoàng thượng. Khám nghiệm tử thi
họ Lưu, ta hy vọng ngươi sẽ cùng đi. Sau khi gặp được Hoàng thượng, tính mạng của ngươi mới thật sự được bảo đảm, ngươi hiểu chứ?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu gượng cười gật đầu. Giờ y không có sự lựa chọn, đành phải theo Đoàn Phi đi.
Khi Đoàn Phi tới Báo Phòng mới nghe nói Hoàng thượng đã xuất kinh tới Thần Cơ Doanh ở Nam Uyển luyện tập.
Uổng công Đoàn Phi tới đây. May mà Hoa Minh nhận được tin tức, hôm nay vua
Chính Đức chỉ đi kiểm nghiệm hỏa khí do cục hỏa khí mới chuẩn bị, có lẽ
không bao lâu sẽ về. Thế là Đoàn Phi ở trong Báo Phòng chờ đợi. Hải công công một mình rời khỏi. Đoàn Phi tranh thủ dặn dò Dương Sâm và khám
nghiệm tử thi họ Lưu một chút. Trương Nhuệ đi tới, cười và hỏi Đoàn Phi
rằng:
Đoàn đại nhân, vụ án xử như thế nào rồi, tới Báo Phòng muốn gặp Hoàng thượng sao? Ở trước mặt Hoàng thượng nói chuyện phải cẩn thận
đấy. Hay là nói với ta trước đi, để ta giúp ngài tham khảo chút.
Đoàn Phi cũng giả vờ cười nói:
Đa tạ Trương công công quan tâm. Đoàn Phi vô cùng cảm kích. Thật ra, ta
tới Báo Phòng tìm Hoàng thượng là muốn bẩm báo với ngài những manh mối
đã biết được hiện nay trong vụ án Bình Mậu. Vụ án này đã có chút manh
mối.
Trương Nhuệ cười nói:
Đoàn đại nhân quả nhiên cao
minh, nhanh như vậy đã điều tra ra manh mối rồi. Thật là phi thường.
Đoàn đại nhân, nhưng mà đã điều tra ra hung thủ là ai chưa?
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
Không. Ta chỉ điều tra được có người che giấu sự thật, ngụy tạo hiện trường,
với ý đồ muốn thoát tội mà thôi. Ta phải bấm báo với Hoàng thượng phải
trừng phạt người này.
Trương Nhuệ mỉm cười nhìn Hoa Minh một cái, nhỏ tiếng nói:
Người mà Đoàn đại nhân nói có phải là Cẩm Y Vệ Hạng Chỉ Huy Sứ không?
Đoàn Phi khẳng định gật đầu. Trương Nhuệ ríu rít khen:
Ta ngày càng khâm phục Đoàn đại nhân đó. Đoàn Phi phải buộc tội Hạng Chỉ Huy Sứ, Hoa Thiên Hộ lại không phản đối sao?
Hoa Minh xụ mặt nói:
Hoa Minh là bề tôi của Hoàng thượng. Hạng Chỉ Huy tuy đối với ta ơn nặng
như núi, nhưng nếu ông ta làm sai việc gì, Hoa Minh quyết không bỏ qua.
Trương Nhuệ vỗ tay, nói:
Ta không ngờ trong Cẩm Y Vệ lại có người có thể nói được những lời lẽ hay
vậy. Tương lai của Hoa Thiên Hộ sẽ vô cùng sáng lạng đó.
Hoa Minh chẳng nói đúng sai hừ một tiếng, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Nhuệ lại hướng về Đoàn Phi cười nói:
Nghe nói Đoàn đại nhân ở trong căn nhà có ma đó nghỉ ngơi được một hồi,
không biết ngủ có ngon không? Có cần ta tạm thời sắp xếp cho đại nhân
môt chỗ nghỉ ngơi không?
Đoàn Phi cười nói:
Đa tạ công
công quan tâm. Đoàn Phi lỗ mãng quen rồi, chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Căn nhà đó khá rộng, mọi người cũng đã sắp xếp xong, không cần làm phiền công công đâu.
- Tuổi trẻ tốt thật. Nhớ năm xưa ta cũng có thể nằm đâu ngủ đó.
Trương Nhuệ thở dài, cùng Đoàn Phi nói về phong thổ dân tình của Giang Nam.
Đang nói, một tiểu thái giám chạy tới, khấu đầu lạy bái Trượng Nhuệ, bẩm báo nói:
- Công công, Hoàng thượng sắp tới cổng chính rồi.
Trương Nhuệ bỗng nhiên đứng lên, vội vàng nói với Đoàn Phi rằng:
Đoàn đại nhân, chúng ta cùng đi đón tiếp Hoàng thượng nào.
Không đợi Đoàn Phi trả lời, lão đã tức tốc chạy ra ngoài. Đoàn Phi cũng bám
sát theo, sau lưng hai người theo sau một dãy người. Không đợi bọn họ đi tới cổng chính Báo Phòng, vua Chính Đức mặc giáp phi ngựa xông vào Báo
Phòng. Toàn thân ngài mặc bộ áo giáp sáng bóng, cưỡi con ngựa cao to
toàn thân màu đen do Tây Vực cống nạp. Bộ dạng oai phong lẫm liệt khiến
cho Đoàn Phi khen thầm trong lòng.
Vị Đại Minh Võ Đế này quả
nhiên có khí phách oai hùng mà từ khi tổ tiên Chu Lệ thành lập triều
Minh đến nay các hoàng đế Đại Minh khác không hề có được. Trương Nhuệ
tưởng như đã cao tuổi, nhưng lão nhanh nhẹn cúi xuống đất, quỳ đón vua
Chính Đức nói rằng:
Về phương diện này Đoàn Phi còn kém xa, hắn chỉ có thể quỳ xuống, lớn tiếng nói rằng:
Thần Đoàn Phi cung nghênh hoàng thượng.
Vua Chính Đức đang đắm chìm trong sự ngưỡng mộ của mọi người, đột nhiên
nghe thấy tiếng của Đoàn Phi. Ngài ồ lên một tiếng, kinh ngạc cười nói:
A Phi! Sao ngươi đến vậy? Tất cả đứng dậy nói chuyện, chẳng lẽ vụ án có manh mối rồi sao?
Đoàn Phi đứng lên, đáp:
Đúng vậy. Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, thần đã tìm được không ít manh mối, đặc biệt đến báo cáo cho Hoàng thượng biết.
Vua Chính Đức vui vẻ cười nói:
Ngươi quả nhiên không làm Trẫm thất vọng. Tới đây, theo Trẫm, vào trong nói chuyện.
Vua Chính Đức từ trên lưng nhảy xuống, Trương Nhuệ vội vàng đưa tay đỡ
xuống, nhưng lại hụt tay, vua Chính Đức thuận tay đưa dây cương vào tay
lão, cười nói:
Trẫm đâu phải ông già 7, 80 tuổi đâu, cần gì ngươi đỡ
xuống chứ? Dám xem thường Trẫm, phạt ngươi làm mã đồng cho trẫm. Dắt con ngựa yêu quý của Trẫm tới chuồng ngựa tắm cho thật sạch, đút ăn bằng cỏ tốt, thêm ba thành Thiêu Đao Tử vào trong máng nước. Ha ha.
Vua Chính Đức vỗ tay đi tới bên cạnh Đoàn Phi, ngài vỗ vào vai Đoàn Phi cười nói rằng:
Ngựa quý của Trẫm thích uống rượu, ngươi thấy lạ không chứ?
Đoàn Phi cười nói:
Ngựa thích uống rượu mới là ngựa tốt thực sự. Nghe nói Hãn Huyết Bảo Mã năm
xưa thích uống rượu nhất. Thật ra uống rượu có thể thúc đẩy sự tuần hoàn của máu, làm dịu sự nhức mỏi của cơ bắp. Nên ngựa thích uống rượu
thường rất khỏe khoắn.
Vua Chính Đức kề vai với hắn đi vào trong, cười nói:
Ngươi luôn có lý lẽ để nói, nhưng mà có lý thật. Trẫm trước khi đi ngủ cũng
thích uống chút rượu, tinh thần sáng hôm sau sẽ tốt hơn.
Đoàn Phi nói:
- Chính là đạo lý này. Nhưng mà Hoàng thượng tinh thần tốt, không phải
hoàn toàn là công lao của rượu. Hoàng thượng vẫn còn nhớ thần từng nói,
sinh mệnh ăn thua vào vận động. Mỗi ngày Hoàng thượng vận động, cơ thể
ngày càng khỏe mạnh, tinh thần tất nhiên sẽ ngày càng tốt.
- Ừ, ngươi từng nói qua. Sau khi hồi kinh Trẫm từng cho người điều tra thử.
Vua Chính Đức và Đoàn Phi vừa đi vừa nói, không bao lâu tới một tòa cung điện. Vua Chính Đức ngoảnh lại đằng sau, dặn dò nói:
- Đoàn ái khanh theo Trẫm vào. Những người khác ở bên ngoài đợi.
Vua Chính Đức vào trong cung, Đoàn Phi theo sau. Những người khác đành ở
ngoài cung đợi. Vua Chính Đức cởi mũ giáp treo lên móc câu ở tường, nói
với Đoàn Phi rằng:
A Phi ngươi qua đây giúp Trẫm tháo áo giáp, tiện thể nói cho ta nghe vụ án.
Đoàn Phi đi lên phía trước, dưới sự hướng dẫn của vua Chính Đức giúp ngài tháo áo giáp ra, đồng thời nói:
Hoàng thượng, thần điều tra được chút manh mối. Sau khi thần nhận vụ án này
tới Chu phủ tiếp quản. Kết quả phát hiện, hiện trường chôn xác bị người
khác phá hoại, và còn ngụy tạo thành hoàn toàn chưa xử lý qua thi thể
bao giờ cả. Đây có lẽ là Hạng Chỉ Huy Sứ phái người làm.