Tuần Thú Đại Minh

Quyển 1 - Chương 40: Chiến lợi phẩm

Còn chưa đến gần, người kia đã cao giọng chào đón.

- Sử đại nhân… Đoàn huynh đệ.

- Hạ đại ca (thiếu hiệp) (đại sư huynh).

Đoàn Phi, Sử tổng bộ, Nhạc Ngọc Kỳ cũng lần lượt lên tiếng đáp lại.

Người mới tới là Hạ Thịnh, y vừa thở hổn hển vừa rảo bước nhanh đi tới, y phục trên người xộc xệch, Đoàn Phi liếc nhìn liền nhận ra, trên tóc y còn vương lại mấy cọng cỏ xơ xác.

Hạ Thịnh vừa tới liền quay qua Nhạc Ngọc Kỳ, quan tâm hỏi han:

- Ngọc Kỳ, ngươi không sao chứ? Có giao thủ với kẻ đó không?

Nhạc Ngọc Kỳ thuật lại toàn bộ sự việc cho y, sau đó hỏi lại:

- Đại sư huynh, huynh có đánh nhau với hắn sao?

Sắc mặt Hạ Thịnh không vui lắm, y nói:

- Ta ngay từ đầu đã không đuổi kịp các ngươi, chỉ còn cách lần theo dấu hiệu ngươi để lại dòng đường. Nhưng đi chưa được bao lâu thì bị một kẻ mặc y phục đen chặn lại, hắn ném một cây phi tiêu về phía ta rồi bỏ chạy thoát thân, ta không tài nào nhìn ra khinh công của hắn, chỉ biết tốc độ không thua kém ta là bao, giống như một con rắn uốn lượn trơn trượt. Ta đuổi theo hắn tới một bãi cỏ, chẳng biết hắn làm thế nào khiến cho vô số cây cỏ tự dưng rơi xuống đầu ta, chặn mất tầm nhìn của ta. Đến khi ta chui ra được thì hắn đã biến mất.

Hạ Thịnh xòe tay, một cây phi tiêu chữ thập sắc lẻm nằm trong tay hắn, Sử tổng bộ cầm chiếc phi tiêu xem xét một cách tỉ mỉ rồi nói:

- Lại là phi tiêu chữ thập, xem ra hắn chính là kẻ đã tập kích A Phi, có lẽ hắn đã chuẩn bị sẵn để tẩu thoát khỏi những người truy đuổi, vậy nên Hạ thiếu hiệp mới để mất dấu hắn.

Đoàn Phi cũng quan tâm hỏi:

- Hạ đại ca, huynh có thấy rõ mặt hắn không? Hắn cao bao nhiêu? Là nam hay nữ? Có thể nhớ được gì xin hãy kể lại cho ta.

Hạ Thịnh lắc đầu nói:

- Toàn thân hắn đều bịt vải đen che kín dung mạo, còn về vóc dáng…. Hắn cao hơn Ngọc Kỳ tầm 1 - 2 tấc, khổ người cũng to khỏe hơn đệ ấy, có điều người này khinh công thật sự không tồi, trong tam đại đệ tử phái Hoa Sơn chúng ta Ngọc Kỳ khinh công được coi là tốt nhất, thế nhưng so với hắn cũng chẳng là gì….

Đoàn Phi dường như có điều băn khoăn, hắn nhìn về phía Nhạc Ngọc Kỳ. Nhạc Ngọc Kỳ vốn là kẻ nhanh trí, phút chốc đã hiểu được hắn nghi ngờ, vội quay lại lên tiếng giải thích:

- Tốc độ của hắn không nhanh như ta, nhưng theo như đại sư huynh đã nói, cước bộ của hắn còn linh hoạt hơn cả rắn, Hoàng Tước Thất Chiết của ta cũng không thể theo kịp…. Có thể hắn nghĩ kiến thức ta còn chưa đủ, không thể nhìn ra lai lịch cùng bộ pháp của hắn, trước mặt đại sư huynh hắn cũng không dám làm như vậy.

Sử tổng bộ gật đầu nói:

- Xem ra mọi việc đúng là như vậy, nếu thế, rất dễ để nhận ra nhân dạng chân thật của hắn.

Mọi người đồng thời đưa mắt nhìn nhau, Đoàn Phi nói:

- Tổng bộ đại nhân, giờ chúng ta hãy đến hiện trường xảy ra vụ án tiếp theo, cũng xin mời tất cả nhân sĩ võ lâm trong Hải An trấn tới đây, sau khi xem xét hiện trường ta muốn hỏi bọn họ vài việc, hung thủ…. Có khi lại chính là một người trong số bọn họ….

………

Đây là hiện trường xảy ra vụ án thứ sáu kể từ khi Đoàn Phi tới Hải An trấn. Dựa theo trình tự thời gian, hung thủ ra tay lần này là lần thứ bảy, điểm khác biệt so với sáu lần trước chính là có hai người chết, hơn nữa cả hai đều không phải người có họ với nhà họ Vương.

Nạn nhân là hai người hầu đã lớn tuổi, do thi thể đã được mai táng nên Đoàn Phi chỉ có thể tìm hiểu tình hình bọn họ thông qua mọi người xung quanh.

Hiện trường là một tiểu phân viện trong phủ trạch của Vương Thiện Nhã - con thứ tư nhà họ Vương, không phải chỗ ở của người hầu. Bên trái là dãy nhà chính của nhà họ Vương, bên phải là hậu viện trong phủ Vương Thiện Nhã, nhìn qua rõ ràng tiểu viện này có điểm đặc biệt, không như bình thường.

Tiểu viện này không lớn nhưng bày biện cũng khá khéo léo, trước cửa mấy gian phòng có một khoảnh đất hơi trũng, hai bên lối đi là vườn rau cùng vườn hoa, mọi thứ ngăn nắp ngay ngắn, xếp đặt đâu vào đấy, nhìn khu vườn không ai lại nghĩ nơi này đã từng có người chết.

Đoàn Phi không nói gì mà chỉ nhíu mày, đột nhiên hắn nhớ tới những lời Sử tổng bộ từng nói:

- Hai người chết một người tên là Vương Phúc, người kia là Vương Lộc, là huynh đệ kết nghĩa của hai lão già tham lam như hổ đói kia, tên của bốn người ghép lại vừa khéo lại là bốn chữ Phúc Lộc Thọ Hỉ, nghe nói năm xưa chính Vương Đức Toàn tự mình đặt tên cho họ. Bốn người giờ đã chết mất hai mà hung thủ thì vẫn chưa tìm được, vì thế nên bọn họ hết sức bất mãn.

Đoàn Phi cảm thấy như có một đôi con ngươi nóng rực chưa bao giờ rời mắt khỏi mình. Đột nhiên hắn ngẩng đầu, hình như nghĩ ra điều gì đó, tầm mắt dõi theo hai lão già đang đứng dưới mái hiên. Miệng khẽ nhếch để bật ra một tiếng cười nho nhỏ:

- Thật là kỳ lạ, các ngươi nóng vội như vậy chỉ vì hai vị huynh đệ đã chết sao? Vì sao chủ nhân của các ngươi, vợ con họ cũng không có chút lo âu nào vậy?

Hiện trường lúc này im lặng tuyệt đối, tất cả mọi người đều nín thở chờ xem hắn phát hiện thêm được điều gì. Đột nhiên Đoạn Phi bật cười, khiến cho hai lão nhân bên kia cũng giật mình nhìn theo hắn, sau đó phẫn nộ rít lên:

- Oắt con, ngươi nói thế là ý gì?

Đoàn Phi lười nhác thò tay khều khều lỗ tai, hắn cười hì hì đáp lại:

- Hai vị tuổi tác đã cao mà xem ra vẫn còn minh mẫn lắm, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, hai vị không cần để ý đến làm gì. Hai vị đã lên tiếng, vậy xin hỏi vào thời điểm hai người kia bị giết, hai người đang ở nơi nào?

- Chúng ta lúc ấy đang ra ngoài làm việc, sao vậy? Chẳng lẽ ngươi dám nghi ngờ hai huynh đệ chúng ta?

Vương Thọ giận dữ vặn lại, đứng bên cạnh hắn, Vương Hỉ cũng trợn mắt nhìn theo.

- Đâu có đâu có, ta sao dám hoài nghi hai vị… Chẳng hay các vị đã từng tập võ hay chưa? Đừng chối nha, nhìn hai người thân cao thể tráng, hai nắm đấm…. chậc chậc, không tưởng tượng nổi kẻ nào đỡ được một quyền của các vị….

- Từng tập võ thì đã sao, bốn người chúng ta trước đây đều là bảo tiêu cho lão gia, ngày thường còn theo hộ tống thương đội, sao có thể không biết chút võ công?

Vương Thọ căm phẫn vặc lại.

Đoạn Phi cười hì hì, vui vẻ xoa dịu hai lão nhân:

- Hai vị đừng tức giận, kẻ giết huynh đệ các vị không phải ta, chỉ mong hai vị tích cực phối hợp chúng ta vụ án mới mau chóng được sáng tỏ… Mà hơn nữa, các vị đều biết võ, lại cũng là người từng nhìn thấy hiện trường, chắc hẳn quan sát tình hình còn tốt hơn mấy tên khám nghiệm tử thi ngu ngốc cùng với một đám bộ khoái không biết võ công. Vậy xin hỏi, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hung thủ làm cách nào giết được hai người kia?

Vương Thọ Vương Hỉ nhìn nhau, đoạn cùng gật đầu, Vương Hỉ nói:

- Được rồi, ta nói cho các ngươi, huynh đệ chúng ta đều biết võ công, khi còn trai trẻ có thời gian đã từng lăn lộn trên giang hồ, sau đó cùng nhau học võ công của một lão ăn mày, tuy có luyện tập chăm chỉ không ngừng nhưng do tư chất có hạn cùng học nghệ quá muộn nên tới nay đều không có chút danh tiếng. Bốn huynh đệ chúng ta lang thang giang hồ, việc gì cũng làm, cho đến khi gặp được lão gia mới dừng lại mà yên ổn làm ăn. Chúng ta đã thề cả đời trung thành với lão gia, vậy mà không ngờ… không ngờ hai vị lão ca lại đột nhiên đi trước… Đêm đó cho dù cả hai đã liên thủ đối địch, thế nhưng không thể đỡ được quá ba chiêu…

Đoàn Phi lên tiếng ngắt lời y.

- Làm sao ông biết họ không đỡ được quá ba chiêu?

Vương Hỉ nghẹn ngào nói tiếp:

- Võ công của chúng ta đều là chiêu thức đại khai đại hợp cương mãnh, tiểu viện này nhỏ hẹp như vậy, nếu bọn họ có thể đánh thêm mấy chiêu, mấy bức tường kia đã sớm không thể đứng vững, đám hoa cỏ này sao có thể bình yên vô sự.

Đoàn Phi gật đầu.

- Nói tiếp.

Vương Thọ tiếp lời:

- Nhiều nhất là ba chiêu, hai vị lão ca đã bị hung thủ khống chế, hắn có thể giết luôn, thế nhưng lại điểm huyệt khống chế bọn họ.

- Điểm huyệt?

Đoàn Phi kinh ngạc trợn mắt nhìn y, Vương Thọ ậm ừ một tiếng, hai mắt y đỏ quạch như màu máu.

- Tên cẩu tặc đó… sau khi khống chế bọn họ… còn… còn ra tay thiến họ, sau đó mới cứa cổ bọn họ đến chết. Nếu bắt được hắn, ta nhất định sẽ róc xương lột da nó ra mới hả giận!

Những lời y nói ra đều ngập trời hận ý, Đoàn Phi không khỏi âm thầm kêu khổ, cũng kinh ngạc vô cùng. Nếu Vương Phúc Vương Lộc chưa từng làm bất kì chuyện gì thương thiên hại lý, tội ác tày trời thì sao có người lại để họ chết một cách nhục nhã như vậy.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, đoạn hỏi tiếp:

- Trước đây các vị đã đi qua Nhật Bản lần nào chưa? Hoặc đã từng đắc tội với bất kì người Nhật Bản nào chưa?

Vương Hỉ nghe vậy liền cười nhạt mà hỏi:

- Đoàn bộ đầu chẳng lẽ cho rằng hai vị đại huynh của ta bị giặc Oa làm hại?

Đoàn Phi nói:

- Ta không nói như vậy, nhưng nghe ông nói vậy, ta cũng muốn nghe thử.

Vương Hỉ lạnh lung đáp:

- Từ khi lão gia tới Hải An trấn, chỉ vì bảo vệ nơi này, không năm nào chúng ta không đấu với giặc Oa vài lần. Kiếm Nhật trong tay bọn chúng đặc biệt sắc bén, mỗi lần đánh thắng giặc Oa, đoạt được kiếm, lão gia đều đem thưởng cho những người chiến đấu anh dũng nhất. Loại kiếm này người Hán chúng ta đa phần không quen dùng, kiếm đem về cất đi làm chiến lợi phẩm.

Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Khi đại thiếu gia gặp nạn, chúng ta phát hiện thanh kiếm hắn nhận được sau trận giao tranh năm ấy đã biến mất, cùng lúc đó cũng không thấy nhiều thứ binh khí bọn chúng hay dùng, tỷ như phi tiêu chữ thập. Nếu đâu đó có người đồn đại giặc Oa xuất hiện thì nhất định là có kẻ cố ý giả dạng, trong Hải An trấn tuyệt đối không có giặc Oa! Mười mấy năm nay từ khi họ Vương chúng ta tới đây đều đã như vậy! Huống chi, theo những người từng đánh nhau với bọn họ, bọn giặc đó tuy cầm kiếm Nhật trong tay nhưng đao pháp lại rất kỳ lạ, có gì đó giống như cải biến từ La Hán đao pháp của Thiếu Lâm tự, căn bản không phải loại kiếm pháp sắc bén kinh người của bọn họ!