Hứa Điển sử không xa lạ gì với điều này, ông kích động nói:
- Chẳng lẽ người chết là người trong bang hội, bị xử tử theo bang quy?
Lão Dương im lặng không nói. Dương Sâm tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, ấp a ấp úng, mặt có chút hối hận. Nghiêm Bộ đầu không có ý kiến. Hứa Điển sử lại hỏi:
- Nghiêm Bộ đầu, bản huyện từ khi nào lại xuất hiện bang hội? Ngươi có biết chuyện này không?
Nghiêm Bộ đầu lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết. Đoàn Phi, ngươi có biết không?
Đoàn Phi vẫn còn chưa đi, hắn liền đáp:
- Ta đã mất hết trí nhớ rồi, làm sao mà biết. Thạch Bân ngươi biết không?
Thạch Bân nhíu nhíu mày nói:
- Không có. Sau khi Phi ca hôn mê, chúng ta liền chia năm xẻ bẩy, đám người Độc Nhãn bên kia cũng đào tẩu rồi. Trong phạm vi huyện ta hẳn không còn tồn tại bất kỳ bang hội nào.
Đoàn Phi nói:
- Hứa đại nhân, trên thi thể vết đao chém hỗn độn, ta thấy chưa chắc đã là hình phạt của bang hội, ngược lại giống như hung thủ lần đầu giết người muốn mô phỏng gì đó. Lúc này hẳn là nên nhanh chóng dán cáo thị điều tra rõ thân phận nạn nhân, đồng thời tìm hiện trường giết người, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối hữu dụng.
Hứa Điển sử lạnh lùng nói:
- Bản quan phá án không cần ngươi chỉ điểm, ba người các ngươi tự về phủ nha rồi thành thật ở đó đi, bằng không sẽ xử tội kháng lệnh! Nghiêm Bộ đầu, ngươi hãy phái người đi bắt hết đám côn đồ vô lại quanh đây, bản quan muốn vấn tội tại chỗ!
Đoàn Phi trong lòng có chút buồn bực, xoay người định rời đi, Dương Sâm ở đằng sau lại kêu lên:
- Ấy, Đoàn đại ca, chờ một chút, chúng ta cùng đi mà.
Dương gia một già một trẻ đánh xe bò, chở theo cả thi thể được bọc kín trong vải rách.
- Các ngươi vừa đi chậm vừa hôi thối, chúng ta không đi cùng đâu. Phi ca, chúng ta đi mau thôi!
Thạch Bân thúc giục nói.
Đoàn Phi lại nhớ đến một chuyện khác, hắn nói với Thạch Bân:
- Đệ về trước đi, ta có chuyện muốn tâm sự cùng Lão Dương.
Thạch Bân giống như trốn tránh ôn dịch, mau chóng chạy đi. Đoàn Phi cùng với hai người già trẻ Dương gia từ từ trở về, chậm rãi mà đi. Dương Sâm vui vẻ nhìn về phía Đoàn Phi, lộ ra hai chiếc răng cửa to to, nói:
- Đoàn đại ca, huynh thật đặc biệt, không những không sợ thối còn đồng ý cùng đi với chúng ta, huynh không sợ vận xui ám vào người sao?
Đoàn Phi lắc đầu cười nói:
- Sao mà sợ chứ, ta không mê tín. Thi thể quả thực sẽ truyền dịch bệnh, tuy nhiên chỉ cần bản thân chú ý một chút sẽ không có chuyện gì. Về phần người ngoài nói xàm ta cần gì phải để tâm chứ. Đúng rồi, Dương ngỗ tác, có chuyện này ta muốn bàn bạc với ông, ừm, thời tiết mấy ngày tới chắc không khác mấy hôm trước đâu nhỉ?
Dương Ngỗ tác vuốt cằm nói:
- Hẳn là không khác đâu.
Đoàn Phi gật gật đầu, lại nói:
- Ta muốn mượn một chỗ ở liệm phòng (phòng đặt thi thể).
Nghe lời của Đoàn Phi xong, tròng mắt Dương Sâm mở càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Hứa đại nhân ra lệnh cho Đoàn Phi ở yên trong nha môn, đây cùng không phải là lệnh bắt, Đoàn Phi lại không lập tức về nha phủ mà lại đi dạo khắp chợ thành Tây của huyện Bảo Ứng một vòng.
Trước đây, Đoàn Phi xưng bá tại thành Đông, chợ thành Tây luôn là mục tiêu tranh giành của hắn, khó khăn lắm mới đoạt được, nhưng Đoàn Phi của hiện tại đã không còn quan tâm đến điều này nữa.
Trong chợ thành Tây vẫn có không ít người nhận ra Đoàn Phi, nhìn thấy tên đầu sỏ vô lại ngày trước giờ mặc công phục trên người vào chợ, mặc dù không tới mức dọa mọi người đóng cửa nghỉ bán nhưng vẫn khiến một đám người dè dặt không dám đến gần hắn trong vòng 6 thước.
Đoàn Phi không để ý tới bọn họ, đi thẳng vào một hàng bán thịt, lớn tiếng hỏi:
- Ông chủ, cửa hàng ông có bán heo còn sống không?
Một tráng hán từ trong cửa hàng chạy ra, y nhìn thấy Đoàn Phi thì sững sờ một chốc rồi lại vui vẻ cười lên, hai tay lau lau lên tạp dề, hớn hở ôm quyền nói:
- Hóa ra là Phi ca, hôm đó nhờ có Phi ca vạch trần lời bịa đặt của tên béo chết tiệt kia rửa oan cho ta, lão Lý ta tạ ơn Phi ca. Nghe nói Phi ca làm Bộ khoái, hôm nay là trong nha môn cần dùng đến thịt sao?
Đoàn Phi chăm chú nhìn y một lúc mới nhận ra, cười nói:
- Hóa ra là ngươi à, hôm đó không giúp ngươi ta sẽ bị phạt trượng, cho nên đó cũng là ta tự giúp mình thôi không cần phải nhắc đến nữa. Ta muốn mua một con heo còn sống, không biết cửa hàng ngươi có không?
- Có có có!
Lý đồ tể nói.
- Không biết Phi ca muốn mua heo to hay heo nhỏ, heo giống hay heo nái? Muốn thịt luôn bây giờ hay là đưa về nhà?
- Cần một con heo đực nặng khoảng 200 cân (cân cổ đại ít hơn hiện đại, 1 cân khoảng bằng ½ kg Trung Quốc bây giờ, tức là bằng ¼ kg => 200 cân lúc đó = 50kg hiện đại), mang giúp ta về liệm phòng huyện nha mới giết thịt, có vấn đề gì không?
- Vậy mang đến bên ngoài Liệm phòng được không, ta sẽ không đi vào trong đó đâu. Phi ca, huynh cũng biết chúng ta làm ăn buôn bán nên phải kiêng kị cái đó.
Lý đồ tể khó xử nói:
- Nếu không ta chỉ lấy 8 phần giá thôi (80%)?
Đoàn Phi nói:
- Bên ngoài thì bên ngoài, việc buôn bán cũng không dễ dàng gì, vầy cũng đừng để mình phải chịu lỗ chứ
Lý đồ tể cười nói:
- Phi ca quả là một người hào sảng, một con heo sống 200 cân ta lấy huynh 1 lượng bạc là được, giờ mang đi luôn sao?
Đoàn Phi lấy ra một lượng bạc, nói:
- Đúng, lập tức mang đến nha môn.
Lý đồ tề không nói hai lời, lập tức vào hậu viện trói lại một con heo khiêng lên vai đi ra. Hai người tới cửa nha môn, hai nha dịch trông cửa cười ha hả nói:
- Đoàn Phi, ngươi muốn mời mọi người ăn thịt heo à?
Đoàn Phi cười nói:
- Chỉ cần các ngươi dám ăn ta xin mời khách, đến liệm phòng mở tiệc!
Hai tên nha dịch rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Dương Sâm chờ trước cửa liệm phòng đã lâu, thấy Đoàn Phi mang về một con heo lớn, y tò mò lượn quanh con heo hai vòng vẫn không biết mang heo về để làm gì.
Đoàn Phi bảo Lý đồ tể giết heo tại chỗ, sau đó một mình hắn đem con heo chết lôi vào liệm phòng, nhưng mới được 10 bước đã khiến Đoàn Phi mệt đến thở hồng hộc.
- Đoàn đại ca, huynh đang làm gì vậy?
Dương Sâm tò mò hỏi, y muốn giúp lại bị Đoàn Phi cự tuyệt.
Đoàn Phi lau lau mồ hôi, cười nói:
- Chuyển thi thể quả không phải việc dễ dàng gì, xem ra hung thủ chí ít phải có hai người, không thì chắc hẳn hung thủ phải rất cường tráng, trên mặt đất cũng sẽ lưu lại dấu chân thật sâu.
Dương Sâm gật gật đầu, nói:
- Quần áo trên thi thể không có nhiều vết rách do lôi kéo, hẳn là được khiêng đến vứt ở miếu thổ địa. Bằng điểm này là có thể chứng minh Đoàn đại ca thoát khỏi tình nghi giết người đấy!
- Cũng chưa chắc chắn, biết đâu có người hỗ trợ thì sao?
Đoàn Phi cười cười, hắn sẽ không lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy, mới có chút manh mối đã chạy đi nói là mình trong sạch.
- Đi, tìm cho ta một ít cành cây, phiến gỗ hay khối đá gì đó, ta muốn đem chôn con heo này.
Đoàn Phi nói.
Dương Sâm nghi hoặc nói:
- Hở, đem chôn con heo này làm gì?
Đoàn Phi nói:
- Ta thấy môi trường trong tiểu viện ở liệm phòng khá giống với ở miếu thổ địa đổ nát đó. Nếu thời tiết mấy hôm nữa cũng không khác thì đem con heo này chôn dưới đống cành cây, là có thể quan sát nó cần bao nhiêu ngày mới có thể phân hủy giống như thi thể thối rữa hôm nay.
Dương Sâm mờ mịt khó hiểu, Đoàn Phi giải thích:
- Cấu tạo cơ thể của heo gần với con người nhất. Căn cứ vào dấu hiệu phân hủy thì có thể phỏng đoán chính xác thời gian tử vong của xác chết. Mặt khác còn có thể thuận tiện làm một vài ghi chép, xem xem lúc nào thì có con ruồi đầu tiên đến đẻ trứng, lại mấy bao lâu mới có thể nở ra con giòi đầu tiên, vân vân… việc này so với xem mức độ phân hủy để phán đoán thời gian càng chính xác hơn.
Dương Sâm trợn tròn mắt, không chớp lấy một cái, ngạc nhiên nói:
- Ruồi? Thực sự có tác dụng sao? Ông nội ta sao lại không dạy ta?
Đoàn Phi giải thích nói:
- Thiên nhiên có quy luật của thiên nhiên. Khi động vật chết đi, rất nhanh sẽ có ruồi, muỗi bay đến đẻ trứng, vòng đời cứ thế tiếp diễn, đó đều có quy luật phải tuân theo. Chỉ cần chúng ta để ý là có thể từ những con con trùng nhỏ này mà biết được thời gian tử vong chính xác của nạn nhân, cũng biết thời điểm xảy ra vụ án.
Côn trùng học pháp y trở thành môn khoa học pháp y được ứng dụng rộng rãi đều là chuyện ở thế kỷ 21. Trong quyển Tống từ Tống triều đề hình quan “Rửa oan lục” có ghi lại việc lưỡi liềm máu thu hút ruồi đến đã là tri thức cực hạn của thời này rồi, vì thế những lời Đoàn Phi nói quả thực là chưa bao giờ nghe thấy, khiến cho Dương Sâm nghe xong mà trợn mắt há mồm.