Khi nào thì bộ truyện HỘI SÀNH ĐIỆU được chuyển thành phim? Tôi đóng vai Massie được không?
Ai cũng hỏi câu này cả. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI! Và tôi ước gì mình có được thông tin gì hay hơn cho các bạn. Thật thế. Tất cả những gì tôi biết là có những người quyền lực, sang trọng ở Hollywood đang cố gắng biến điều này thành hiện thực. Nhưng cho đến lúc họ làm được, các bạn cứ đọc những cuốn sách này và hình dung mình nói lời thoại đi nhé. Ngay khi có thông tin mới, tôi sẽ đăng lên mạng LisiHarrison. net. Nghoéo ngón tay út hứa đấy.
Còn về tất cả các bạn muốn đóng vai Massie ngoài kia: Hãy tập đối đáp và rèn mình thành người có vị trí quan trọng nhất trong nhóm bạn đi. Bằng cách đó các bạn sẽ sẵn sàng khi cơ hội gõ cửa!
Cô gái ở giữa là Massie hay Alicia? Thế còn Claire đâu? Sao lại chỉ có ba trong số họ mà không phải là bốn?
Mấy cô bé trên bìa sách là người mẫu, đại diện cho một nhóm bạn, không phải là bốn cô bé trong HỘI SÀNH ĐIỆU. Dựa trên mô tả của tôi và trí tưởng tượng của mình, các bạn có thể quyết định xem Massie, Claire, Alicia, Kristen và Dylan trông ra sao. Vậy nên nếu các bạn thấy cô bé đứng giữa có vẻ giống Alicia, thì ổn thôi, cô bé sẽ là Alicia. Và không thế thì cũng được thôi. Sao cũng được.
Ở một chừng mực nào đó, tôi phần nào có tính cách giống với tất cả các nhân vật này. Tôi giống Massie vì tôi thích thời trang, những đối đáp thông minh, và con cún Bee Bee của mình. Nhưng tôi không phải là kẻ hay bắt nạt người khác và không bao giờ làm ai phải khóc, nhất là bạn bè mình.
Tôi giống Claire vì tôi cố chấp nhận chính bản thân mình.
Tôi giống Dylan vì tôi cho là những cái ợ thật dễ thương và tôi khoái ăn uống.
Tôi giống Layne vì tôi nghĩ đồ độc là đồ hợp thời trang. Và tôi cũng đã trải qua những giai đoạn bị ám ảnh về chuyện ăn uống. Tuần này tôi ăn không biết chán mấy cái chả giò cuộn pizza nhỏ xíu đó.
Những nhân vật tôi không giống chút nào là Kristen vì tôi dở thể thao, và Alicia vì ngực tôi nhỏ và tôi không bao giờ bắt chước ai cả.
Sao chị có thể viết cho học sinh lớp bảy khi rõ ràng chị không còn học lớp bảy nữa?
Đơn giản thôi. Tôi ĐÃ học lớp bảy trong một quãng của cuộc đời mình và tôi nhớ rõ cái cảm giác mỗi sớm mai thức dậy băn khoăn không biết các bạn có còn thích mình nữa không, dù mình chẳng làm gì sai cả. Tôi cũng còn nhớ cái cảm giác đối đầu với ai đó vì, vậy đấy, thà đối đầu với họ còn hơn là với mình, đúng không nào? Tất cả chúng ta đều đã từng là Massie vì tất cả chúng ta cũng đều từng là Claire, lúc này hay lúc khác, và những cảm giác khi xử tệ vớic hay bị xử tệ chẳng bao giờ mất đi.
Chị nảy ra ý tưởng viết về một đôi bạn như thế nào?
Tôi đã làm việc cho MTV trong mười năm, và nó gợi cho tôi nhớ lại rất nhiều những kỷ niệm về thời đi học. Mọi người luôn cố sao cho ăn khớp với đám người “sành điệu”, và điều đó gợi lại rất nhiều ký ức. Tôi từng nghe những thứ như, Cậu sẽ đi chơi với ai cuối tuần này? Cậu có được mời đến buổi tiệc tuyệt vời nào không? Cậu mua bộ cánh đó ở đâu thế? Hôm nay cậu ăn trưa với ai vậy?
Nghe có quen không? Tôi đã sớm nhận ra rằng một hội bạn và mong ước được chấp nhận không mất đi khi ta lớn hơn. Ta chỉ có thể cười những thứ ấy dễ dàng hơn thôi. Và đó là lý do tôi viết bộ truyện HỘI SÀNH ĐIỆU như một vở hài kịch chứ không phải bi kịch làm lòng ta đau đớn. Đôi khi thật hài hước là cách chúng ta cư xử rất lâm ly.
Chị có lời khuyên nào dành cho những người muốn trở thành nhà văn không?
1. Ngày nào cũng viết. Không cần phải thú vị hoặc chính xác về ngữ pháp. Cứ viết thôi. Điều đó sẽ giúp tinh hoa bên trong bạn tuôn trào, và tôi bảo đảm là sau mỗi ngày viết các bạn sẽ có ít nhất một câu hay mà có thể dùng tới sau này.
2. Đọc thật nhiều. Và đọc những thứ các bạn thích, không phải thứ các bạn nghĩ mình phải thích. Vì dĩ nhiên là các bạn sẽ viết thể loại mình thích đọc.
3. Luôn mang theo bên mình một cuốn sổ tay nhỏ. Nếu bạn thấy điều gì đó ngồ ngộ, hãy ghi ra. Nếu các bạn gặp ai đó có cái tên dễ thương, hãy viết lại. Nếu các bạn nghĩ ra được một tứ truyện thú vị trong lúc ngồi trên xe buýt, hãy phóng bút. Hiểu chứ? Vậy là lần tới khi các bạn nặn óc nghĩ cho ra các chi tiết hay ý tưởng thì chúng đã ở ngay đó trong cuốn sổ tay nhỏ bé tuyệt vời của các bạn rồi.
4. Nếu có ai đó bảo rằng bạn sẽ chẳng bao giờ trở thành nhà văn được đâu, hãy mang đôi ủng mũi nhỏ nhất của mình vào, hít một hơi thật sâu, và đá vào ống quyển của họ ấy.
Chị có lời khuyên nào cho những em học sinh có một hội bạn như vậy không?
Trước hết, các bạn phải hiểu tại sao mấy cô gái nhỏ nhen lại nhỏ nhen.
Vì họ bất an.
Tôi biết điều ấy thật khó mà tin nổi vì có lẽ họ xinh đẹp, nổi tiếng, thời trang, và thoải mái. Nhưng tin tôi đi, thật thế đấy. Mấy cô gái làm nhục các cô gái khác chỉ để cảm thấy yên ổn hơn. Vậy nên hãy ghi nhớ điều đó khi lần tới một đám nhỏ nhen ti tiện điên khùng đối xử với các bạn như những kẻ thua cuộc. Hãy hiểu bọn họ là những kẻ đáng thương và chỉ cần bỏ đi chỗ khác. Và hãy thôi, thôi, thôi cố để được họ chấp nhận. Các bạn có thật sự nghĩ mình sẽ vui hơn khi là bạn bè của họ không? Làm ơn đi!
Hãy tìm ai đó có cùng những quan tâm thực sự với các bạn và chơi với họ. Có một người bạn chân thật còn tốt hơn là có cả trăm bè bạn vờ vịt. Nhất định là thế rồi.
Tôi có thể mua son môi bóng Glossip Girl mà chị viết trong cuốn Invasion of the Boy Snatchers ở đâu?
Rất tiếc, các em gái ạ. Tôi bịa ra cả đấy. Tôi ước gì có một Câu lạc bộ Son-bóng-trong-Ngày mỗi sáng mang đến mùi hương son bóng mới trước cửa nhà mình. Nhưng cho tới lúc đó, các bạn cứ tưởng tượng là mình đang có nó đi. Và khi đó, các bạn có thể nghĩ ra mùi hương tuyệt vời nào khác không? Tôi cạn ý tưởng rồi đấy nhé.