Massie không thể tin nổi là mình đang đứng ôm choàng lấy Claire, Kristen và Dylan, nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Claire.
Nếu là một tháng trước thì nó không bao giờ nghĩ được là chuyện này lại có thể xảy ra.
“Nào, mình đi bầu thôi.” Massie mò quanh trong chiếc túi Coach hồng của Bean rồi lôi ra một cái đê khâu và lọ sơn móng tay tía. Cái lọ âm ấm vì được con cún ủ hồi lâu.
“Cậu sẽ làm gì với cái lọ?” Claire hỏi, chỉ vào lọ nước sơn móng Urban Decay.
Tớ sẽ sơn màu tím cho cái đê khâu trước khi thả vào thùng,” Massie nói. “Để may mắn ấy.”
“Này, Mass, cậu sẽ bầu giùm bọn tớ chứ?” Dylan hỏi. “Kris và tớ có chút việc phải lo.”
Hai đứa con gái cười khúc khích rồi thả đê khâu vào lòng bàn tay Massie.
“Dĩ nhiên rồi,” Massie vừa nói vừa cười hiểu biết, “Bất cứ điều gì phục vụ cho sự nghiệp.”
Ba đứa con gái cùng cười rồi Kristen và Dylan quay lại hội trường vắng và lẻn vào trong.
“Massie, nếu các bạn cậu đang mưu tính một trò đùa gì khác làm tớ bối rối trước...,” Claire bắt đầu nói. Massie cắt ngang trước khi nó dứt câu.
“Claire, trông tớ có giống một con chó cái toàn phần không?”
“Chờ đã, Massie, tớ không gọi cậu là một con sói cái toàn phần,” Claire nói. “Chỉ là trước đây, các cậu đã...”
“Thôi được, tớ thừa nhận chuyện đó.” Massie ngừng bước để sơn cái đê khâu. “Dylan và Kristen đã lập kế hoạch gì đó xấu xa không thể tin nổi, nhưng cậu tin hay không thì nó cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả.”
Claire trông đề phòng.
“Hành hạ cậu là chuyện từ hồi tháng Chín rồi.” Massie nhìn Claire chăm chú. “Xong rồi.”
“Vậy điều đó có nghĩa là tớ được chấp nhận không?” Claire hỏi. Đôi mắt xanh của nó mở to và đầy ắp hy vọng.
Nhưng Massie không trả lời. Con bé thổi lớp sơn trên cái đê khâu và vỗ vỗ ngón trỏ vào để chắc chắn là đã khô. “Mình bầu đi.”
Alicia và Olivia đã đang đứng trong sảnh đông người, vận động mọi người bầu cho mình và ca tụng áo quần của ban biên tập tờ Teen People.
Phản ứng tự nhiên của Massie là vận động tích cực hơn, nhưng khi thấy số đê khâu trong thùng của mình, nó hiểu ra đó là điều không cần. Chúng đang dẫn trước ít nhất là ba mươi phiếu. Massie hôn cái đê khâu màu tía của mình rồi thả vào thùng cùng hai cái đê khâu của Kristen và Dylan. Nó nhìn bức hình dán bên hông thùng và cười khúc khích. Trông nó vẫn như mọi ngày - lộng lẫy, quả là thế - nhưng mắt Claire thì bị lé. Cố ý! Nhà nhiếp ảnh đã đề nghị chụp lại bức hình, nhưng Claire nhất quyết để vậy. Con bé nói như thế có thể làm mọi người cười.
Suốt thời gian còn lại của giờ nghỉ Claire an ủi Layne. Massie thì đi thăm dò đối thủ.
Alicia và Olivia đang đứng cạnh bàn bỏ phiếu.
“Cậu biết cái gì buồn cười ở từ đê khâu không,” Olivia vừa nói vừa nhấp mấy ngụm Perrier. Nó đang trò chuyện với thằng con trai sắp bỏ phiếu. “Nghe như tớ đang cố nói từ ‘biểu tượng’[1] nhưng bị ngọng vậy.” Con bé khúc khích cười một mình. “Tớ đăn ký vào nhóm và giờ thì tớ đang nàm mấy cái đê khâu. Ne như tớ đang ngọng, phải không?”
[1] Biểu tượng, trong tiếng Anh là symbol, là cách nói lái của tác giả với từ đê khâu, trong tiếng Anh là thimble.
Massie thấy thằng con trai trợn ngược mắt. Nó bỏ cái đê khâu của mình vào thùng của Massie.
“Nu nốc,” Alicia gọi với theo thằng con trai. Massie phì cười, nhưng Olivia bực tức không buồn cười theo.
“Cậu biết không, Massie,” Olivia nói. “Nhóm cậu hoàn toàn có lợi thế vì bọn cậu có bốn người còn bọn tớ chỉ có hai, nghĩa là bọn cậu sẽ có nhiều phiếu bầu hơn vì bọn cậu có số thành viên gia đình ủng hộ nhiều gấp đôi bọn tớ.”
“Phải rồi, nhưng bọn cậu lại có một bác sĩ thẩm mỹ, một bác sĩ tâm thần, và ba cô bạn gái bí mật của cha cậu, nên tụi mình gần như huề.” Massie xoay gót giày cao su đế bằng của mình và quay đi tìm bố mẹ.
Ánh đèn trong sảnh bắt đầu lung linh và các trợ lý của cô Pia lùa mọi người trở lại chỗ ngồi.
Khi tất cả đã ở bên trong, Hiệu trưởng Burns quay lại bục.
“Tôi xin mời tất cả các ứng viên vào chung kết lên sân khấu nói. “Ồ, và vui lòng tắt hết điện thoại.”
Đúng lúc ấy tiếng điện thoại reo từ dưới khán phòng. Nhạc chuông cài theo điệu “Top Goes the Weasel”.
Mọi người cười và đưa mắt tìm kẻ tội đồ.
Hiệu trưởng Burns chống tay lên hông và đưa mắt nhìn khắp lượt khán giả.
“Là cậu ta đấy,” một con bé có búi tóc màu xám xịt la lên. Con bé chỉ về phía Derrington.
“Em thề là không phải,” Derrington la lên. Khán giả cười. “Em đã để điện thoại trong xe Mercedes của bố em rồi.”
Mặc dầu vậy Hiệu trưởng Burns vẫn nhìn trừng trừng vào thằng bé.
“Trước khi tuyên bố người thắng cuộc tối nay, tôi muốn cảm ơn Pia và…”
Cuối cùng thì Hiệu trưởng Burns bước xuống khỏi bục và lao nhanh như một cơn bão về phía Derrington. Bà buộc cậu ta đứng lên trong khi lục soát người nó, khiến cả khán phòng nhao lên.
Derrington lắc đầu và vùi mặt vào tay khi mấy ngón tay dài xương xẩu của quý bà-chim cào cào vào nó.
Mọi người vỗ tay, la hò, và “úúú, úúú”, nhưng không thích thú trước cảnh tượng này bằng Kristen và Dylan, hai đứa đã dán băng dính cái điện thoại reo dưới ghế của Derrington trong giờ giải lao. Chúng gọi lần cuối để xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp.
Hiệu trưởng Burns lần theo tiếng chuông điện thoại cúi xuống gầm ghế của nó và giật mạnh cái điện thoại ra. Bà hãnh diện đưa nó lên đầu như thể đó là giải Oscar đầu tiên trong đời mình và cả phòng vỗ tay cổ vũ bà nhiệt liệt. Bà đích thân lôi Derrington ra khỏi hội trường.
“Lên nói thay tôi đi, P,” bà hét to qua vai với cô Pia.
“Xin lỗi về chuyện đó,” cô Pia nói. Cô hạ thấp cái micro về phía miệng. “Thôi nào, hãy mang mấy cái thùng ra đây và tuyên bố người thắng cuộc tối nay.”
Trợ lý của cô vật vã bê hai thùng một lúc, nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện giúp cô. Tất cả chúng đều đang quá hồi hộp không nghĩ gì đến ai khác được ngoài chính mình.
Cô Pia bước quanh mấy cái thùng có hình Massie và Olivia. Rõ ràng cô đang làm thế để tạo kịch tính vì ai cũng biết người ta đã đếm đê khâu ở sau hậu trường rồi.
“Tớ cảm thấy nôn nao,” Massie nói khi ôm ghì Bean vào ngực.
Claira mải cắn móng tay nên không đáp.
“Với 102 đê khâu, chúng ta có Massie và Claire,” cô Pia nói.
Hai đứa con gái bắt đầu nhảy lên nhảy xuống. Chúng tìm Kristen và Dylan, và hai đứa này cũng ngay lập tức cùng nhảy với chúng.
“Và với 136 đê khâu, chúng ta có Alicia và Olivia. Xin chúc mừng, các em là những người chiến thắng của Cuộc thi Đồng phục Tuần lễ Thời trang trường Bán trú Octavian. Có vẻ như từ đây trở đi sẽ là áo khoác, quần jean và thắt lưng cà vạt!”
Massie ngừng nhún nhảy. Alicia thì bắt đầu.
“Sao lại thế được?” Massie hỏi. Ngay lập tức nó đến Cam và nghĩ mình đã tha thiết muốn cậu ta thấy mình chiến thắng ra sao.
“Tớ cá là hết thảy bọn con trai đã bầu tụi nó.” Kristen lau một giọt nước mắt.
Claire cũng sốc như thế. “Nhưng tụi mình đã hơn tụi nó nhiều lắm trong giờ giải lao mà.”
Alicia và Olivia đang hôn tay mình rồi vẫy chào khán giả.
“Ẹ,” Dylan nói. “Tụi nó còn có thể nào chảnh chẹ hơn được không chứ?”
“Các cậu có thấy bố mẹ tớ nhổm lên khỏi ghế khi cô Pia xướng tên tụi mình không?” Kristen lại gạt một giọt nước mắt nữa.
“Không, nhưng tớ thấy họ lại ngồi xuống khi cô ấy xướng tên Alicia và Olivia,” Dylan nói.
Nước mắt Kristen tuôn trào dữ hơn và Dylan ôm ghì lấy con bé.
“Nín đi không cậu lại làm tớ khóc bây giờ,” Claire nói.
Dylan và Kristen chìa tay ra đón mời Claire vào tiệc buồn của chúng.
Massie không muốn mang vẻ mặt thất bại. Không phải trước mặt tất cả những người này, và nhất là trước mặt Alicia. Thay vì vậy nó chậm rãi bước đến mấy thùng phiếu để xem kỹ hơn.
Tiếng vỗ tay và nhạc hip-hop xoáy vào đầu nó và nó phải tự nhắc mình rằng thứ ấy không phải dành cho nó. Giờ tất cả những gì nó phải mong là một mớ bình luận rất đúng điệu như “Tất cả tụi con đều là người thắng cuộc” và “Tụi con may mắn đã đi được xa đến thế.” Những cái nhìn thương hại của bạn bè bố mẹ nó và những lời mời đi ăn kem chỉ mấy phút nữa thôi sẽ là hiện thực dành cho nó. Điều đó không công bằng. Chúng đã làm việc cật lực đến thế. GẤP ĐÔI!
“Phải có lầm lẫn gì đó đây,” Massie nói thầm. Nó cúi xuống xem xét chứng cứ.
Cái đê khâu màu tía của nó nằm trong chiếc thùng có hình…
“Nhìn này,” Massie nói khi chỉ vào phát hiện của mình cho nhóm bạn.
“Sao cậu lại bầu cho ALICIA?” Dylan cắn cảu.
“Tớ không làm thế, đồ ngốc à!” Massie nói. “Ôi Chúa ơi, đừng có mà Olivia thế chứ.”
“Chắc hẳn tụi nó đã tráo hình của tụi mình rồi,” Claire nói.
“Đi mách cô Pia nào,” Kristen nói. “Nhanh lên, chụp lấy cái micro đi. Nói cho mọi người biết.” Nó lao về phía bục.
“Không. Đừng,” Massie ra lệnh. “Đừng nói cho bất cứ ai về chuyện này. Chưa đâu. Tớ cần phải nghĩ đã.”
“Nhưng...” Claire nói.
“Mình hãy cùng nằm yên trong bụi rậm như thú khi chúng sắp tấn công. Rồi, đến đúng thời điểm, tụi mình sẽ phóng ra.”
“Bình tĩnh đi, Thợ săn Cá sấu,” Dylan nói. “Cậu đang làm tớ sợ đây này.”
“Các cậu phải tin tưởng tớ,” Massie khẩn khoản. “Tớ hứa tụi mình sẽ buộc tụi nó trả giá cho chuyện này. Tụi mình chỉ phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo thôi.”
“Tốt thôi,” Kristen nói. “Nhưng tớ không thể tin được là tụi mình lại để nó thoát êm với giải thưởng này.”
“Tụi mình luôn có thể bảo mẹ tớ làm một câu chuyện về vụ này trên chương trình The Daily Grind,” Dylan nói. “Đến chiều thứ Hai cả nước sẽ biết Alicia và Olivia là tội phạm.”
“Phải đấy, và tớ sẽ bắt bố phải bảo đảm là toàn bộ chuyện đồng phục này sẽ không bao giờ xảy ra. Tớ sẽ yêu cầu bố xây một cánh gà ở đây hay thứ gì đấy,” Massie nói. “Và đến đúng thời tụi mình sẽ cho mọi người thấy ai mới là kẻ thua cuộc thực sự.”
Massie hy vọng hành động tớ-có-được-mọi- thứ-trong-tầm-kiểm-soát của nó có sức thuyết phục vì trong thâm tâm nó thấy đau đớn. Alicia, từ là bạn thân nhất của nó biến thành kẻ thù số một của nó trong vòng chưa đầy năm phút, chuyện này khiến nó quá đau lòng đến không giận nổi và quá giận đến không còn đau đớn nổi.
“Ê, Massie, trình diễn đẹp đấy,” Alicia nói. Chúng đang ở hậu trường, thu dọn đồ. “Cậu thực sự đã làm bọn tớ phải cạnh tranh dữ dội đấy.”
Massie tức sôi lên và hầu như không nhìn vào mắt Alicia.
“Bụi rậm,” nó nói to với mấy đứa khác qua vai, nhưng cũng là nhắc nhở chính mình.
“Tớ xem chiến thắng này là chiến thắng cho tất cả tụi mình,” Alicia nói. “Tớ muốn nói, tụi mình vẫn là bạn tốt, đúng không?”
“Dĩ nhiên, tụi mình rất rất vui mừng cho cậu đấy,” Massie nói qua kẽ răng.
“Nhân tiện, tớ có ít tin nhiều chuyện đây,” Alicia nói. “Nhưng tớ sẽ không đòi điểm. Cứ xem đây là một món quà.” Nó xoay xoay chiếc nhẫn vàng nạm hồng ngọc trên ngón trỏ.
“À ừ.” Giọng Massie tỏ vẻ chán nản.
“Ai đó thích cậu,” Alicia phun ra. “Nhiều lắm.”
“Thật à?” Massie hỏi. “Ai?” Nó cố nghe như không quan tâm, nhưng trái tim nó đang đập rộn lên, thình thịch và dồn dập. Cam thích nó. Cam, với đôi mắt xanh lá và xanh dương, thích nó. Không phải Alicia, không phải Olivia, không phải Dylan, không phải Kristen, không phải ai đó lớp tám, mà là nó. Đêm nay gần như tuyệt vời trở lại.
“Derrington,” Alicia nói.
“Cậu ta thì sao?” Massie hỏi.
“Cậu ta thích cậu. Chính cậu ta bảo tớ. Nhưng cậu ta năn nỉ tớ đừng kể với cậu, nên đừng nói với ai cả.”
“Thật chứ?” Massie nhíu mày. “Cậu chắc chứ?”
“Ừ,” Alicia. “Tin nhiều chuyện của tớ luôn đúng mà. Nhưng tại sao?”
“Không hiểu sao tớ lại cứ tưởng cậu sẽ nói là Cam,” Massie nói thờ ơ.
“Không, cậu ta thích ai đó khác, nhưng cậu ta vẫn không nói đó là ai,” Alicia nói.
Massie nhìn xuống đôi giày Keds phủ đá trang trí. Chẳng có nghĩa lý gì cả.
“Vậy cậu sẽ làm gì với Kristen và Dylan?”
Đầu óc Massie quay cuồng, và nó bỗng cảm thấy khát khô.
“Không phải đáng ra cậu ta thích Kristen hay Dylan sao?” Massie hỏi.
“Cậu ta bảo chỉ lên kế hoạch với bọn họ vì cậu ta tưởng cậu sẽ có mặt ở đấy.” Alicia có vẻ chấn động vì tin này, nhưng Massie không thể hiểu tại sao. “Vậy cậu sẽ làm sao?”
“Tớ sẽ đi tìm bố mẹ và có lẽ kiếm lấy ít kem,” Massie nói. Nó quay đi để lại Alicia đứng ngây người.
Nếu Cam không thích nó, vậy cậu ta đã thích ai? Nó quá choáng váng không thể tìm hiểu cặn kẽ chuyện này tối nay, nhưng ngày mai nó sẽ mở một cuộc điều tra toàn diện, và khi biết ra, nó sẽ chiến đấu một mất một còn với đứa con gái đó.