Tuần Lễ Thời Trang

Chương 2

NHÀ KHÁCH

PHÒNG NGỦ CỦA CLAIRE 8 giờ 22 tối

23 tháng Mười

Claire đang ngồi bên chiếc bàn liền giá sách màu gụ sẫm cạnh cửa sổ trong phòng ngủ. Cái bàn cổ luôn gắn liền với căn phòng, cùng những bàn ghế cũ bụi bặm khác từng là đồ của bà Massie.

“Okay, tớ biết chuyện này nghe sẽ có vẻ sởn gai ốc đây,” Claire nói vào điện thoại. “Nhưng thằng em trai tớ đang mê Massie.” Con bé đang nói chuyện với Layne Abeley, đứa bạn đầu tiên và duy nhất của nó ở Westchester.

“Chẳng phải nó hơi già hơn thằng em cậu sao?” Layne hỏi.

“Không, nếu thằng bé đang tìm người giữ trẻ.”

Claire đá bật đôi giày Keds đế bằng màu trắng ra và gác chân lên bàn cạnh đống bài tập thiết kế thời trang đang làm dở. Dù thiết kế thời trang là môn học bắt buộc tại trường Bán trú Octavian, thì con bé cũng khó lòng mà nhìn nhận nghiêm túc được. Làm thế nào những hướng dẫn về chế tạo mẫu, phác thảo, may, và xếp nếp (hay bất cứ gì) có thể giúp nó trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng được? Trường cũ của nó ở Orlando sẽ chẳng bao giờ tổ chức một khóa học thời trang. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trường Bán trú Octavian chẳng có gì giống với ngôi trường ở quê nhà nó cả.

“Bữa ăn tối sinh nhật ông Block thế nào?” Layne hỏi. Nó đang nhai thẳng vào trong ống nghe, nhưng Claire không thấy phiền. Món ăn vặt ưa thích mới của Layne là bắp rang và mù tạt, và gần đây lúc nào nó cũng nhai nhóp nhép. Claire chỉ mừng là Layne đã quên được món cháo yến mạch, món ăn vặt ưa thích ngày trước của con bé. Tiếng nhai bắp rang có thể nghe to hơn, nhưng lại ít sệt hơn rất nhiều.

Claire đang bắt đầu kể cho Layne nghe về vụ cá cược của mình với Massie thì một tiếng ding làm nó sao nhãng. Ai đó vừa gửi IM cho nó.

MASSIEKUR: CẬU CÓ ĐÓ KHÔNG

Claire lạnh cả ruột gan. Phòng ngủ Massie trong nhà của gia đình Block đối diện phòng ngủ của Claire trong nhà khách, vậy nên rất có thể nó đang bị theo dõi. Claire đặt chân xuống sàn rồi cố sức đẩy thật mạnh cái ghế bọc da nặng nề trượt ra xa cửa sổ.

Sao mình lại khoác lác trong bữa ăn tối vậy không biết?

“Vậy, khoan đã,” Layne nói. “Nếu cậu mặc lại bất cứ bộ đồ nào, hay thậm chí là đi giày trùng, cậu sẽ phải mặc đồ trượt tuyết đến trường à?”

“Ừ.”

“Chuyện đó không thể được. Sao cậu lại đồng ý chuyện đó chứ?”

“Tớ đã chán bị Massie cho là kẻ thua cuộc rồi,” Claire nói, giọng nó ngái ngủ. “Tớ muốn chứng tỏ là mình cũng có thể cứng cựa như nó.”

“Cậu có nghĩ gì về chuyện một tháng phải mặc bao nhiêu bộ đồ không?” Layne hỏi.

Claire nghe thấy tiếng túi giấy sột soạt trong điện thoại rồi sau đó là tiếng Layne nhai bắp rang. Nghe chẳng khác nào bạn nó đang giậm mạnh lên một đống xốp vẫn hay dùng để bọc đồ. Layne nuốt thành tiếng rồi nói tiếp. “Tớ xin lỗi. Chuyện đó chẳng ích gì. Mai tớ sẽ mang cho cậu một đống áo quần.”

“Thôi, đừng!” Claire nói. Gần đây Layne đang bị ám ảnh bởi quần ông già loại secondhand và áo phông in chữ loại cổ điển. Nếu Massie lúng túng khi bị nhìn thấy đi cùng Claire trong bộ đồ Gap năm nay, làm sao nó có thể nghiêm túc nhìn nhận Claire trong bộ đồ Salvation Army được?

“Tớ đoán chắc cô y tá Adele có thể cho tớ vài thứ từ bộ phận đồ thất lạc của trường,” Claire nói. “Có nhớ bộ đồ tuyệt vời cô ấy cho tớ khi Alicia quệt màu vẽ đỏ lên quần tớ không?”

“Nhớ, nhưng tớ có hàng đống áo quần mới tuyệt lắm, nên không có vấn đề gì đâu,” Layne nói. “Cậu sẽ làm vậy vì tớ chứ, đúng không?”

“Dĩ nhiên tớ sẽ làm.” Claire thật bụng nói thế.

“Này, cậu đã làm trắc nghiệm Mức độ Hạnh phúc mà tớ email cho cậu chưa?”

“Rồi,” Claire nói. Nó xoắn sợi dây điện thoại quanh ngón tay và tự hỏi không biết có phải nó là người duy nhất ở Westchester dưới tám mươi lăm tuổi vẫn còn dùng điện thoại bàn không.

“Kết quả thế nào?”

Claire quay sang máy tính nhấp chuột vào trò câu đố.

“Tớ chỉ được mười lăm điểm. Theo kết quả thì tớ là ‘Kẻ Rầu Rĩ Tuyệt Vọng’.”

“Sao thấp vậy?” Layne hỏi. “Tớ được ba mươi điểm tuyệt đối. Còn tớ là ‘Hết Sức Hài Lòng Sung Sướng’. Cậu chọn gì trong câu số bốn thế?”

Claire di chuột xuống phía dưới.

NẾU CUỘC SỐNG CỦA BẠN LÀ MỘT CHUYẾN DẠO CHƠI Ở CÔNG VIÊN GIẢI TRÍ SIX FLAGS, NÓ SẼ LÀ...

(A) KHU CÓ NGƯỜI TẤU HÀI

(B) KHU CÔNG VIÊN NƯỚC BẾN BÃO

(C) KHU TÀU LƯỢN SIÊU TỐC TIẾNG THÉT

“C.” Claire thở dài. “Còn cậu?”

“A,” Layne nói. “Còn câu tiếp thì sao?”

Cả hai đứa đọc thầm.

NẾU BẠN THN NHẤT CỦA BẠN BỊ NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH BẮT CÓC, BẠN SẼ NHỚ GÌ NHẤT?

(A) NHỮNG TRẬN CƯỜI VỠ BỤNG

(B) ĐƯỢC ĐI CHƠI VỚI MỘT NGƯỜI HIỂU MÌNH

(C) NHỚ Ư?

“Tớ chọn A và B,” Layne nói. “Tớ sẽ nhớ cậu vì cả hai lý do.”

“Tớ cũng thế.” Claire nghĩ nói dối sẽ tốt hơn là làm tổn thương tình cảm của Layne. Nếu nó đang cùng với bọn bạn ở Orlando, hẳn nó sẽ trả lời là A và B. Nhưng với hoàn cảnh hiện nay thì nó chọn C. Nó thích Layne nhưng, cũng như tất cả mọi đứa khác ở trường Bán trú Octavian, vẫn thầm ước được là một phần trong bộ tứ huyền thoại của Massie. Massie, Alicia, Dylan và Kristen đi dự mọi buổi tiệc trong vùng, mặc những bộ áo quần tuyệt nhất, và tất cả bọn học sinh ở trường đều gọi chúng là “Ủy ban Xinh đẹp”. Còn chuyện chúng ném cá hồi hun khói vào người nó vài tuần trước thì sao? Nó sẵn lòng bỏ qua chuyện này. Khớp với chúng nghĩa là khớp với tất cả, mà ai lại không muốn thế chứ?

“Còn câu cuối cùng thì sao?” Layne nói. “Lại một lần nữa tớ chọn A.”

Claire di chuột xuống câu hỏi cuối cùng.

ANH CHÀNG MỚI ĐẾN HẤP DẪN NGỒI CẠNH BẠN TRONG PHÒNG THÍ NGHIỆM KHOA HỌC (ÔI CHÚA ƠI!). BẠN XỬ TRÍ RA SAO?

(A) MỜI ANH CHÀNG CÙNG LÀM THÍ NGHIỆM VỚI MÌNH SAU GIỜ HỌC

(B) NHOẺN MIỆNG VỚI CHÀNG NỤ CƯỜI “TÁN TỈNH” MÀ BẠN ĐÃ THỰC HÀNH TRONG GƯƠNG PHÒNG TẮM. RỒI CHỜ ĐẾN LƯỢT ANH TA

(C) CHUYỂN TRƯỜNG. ANH CHÀNG LÀM RỐI TRÍ CÒN HƠN CẢ MỘT CUỘC MARATHON TRÊN KÊNH TRUYỀN HÌNH REAL WORLD

“Khác nhau gì chứ?” Claire nói. “Trường mình đâu có vẻ gì là có tụi con trai đâu.” Nó xoắn chặt sợi dây điện thoại quanh ngón trỏ và nhìn da tay mình chuyển từ màu hồng sang tím tái.

“Bình tĩnh đi, Kẻ Rầu Rĩ Tuyệt Vọng,” Layne chọc.

“Tất cả bạn bè của tớ ở Florida đã mail cho tớ về mối tình mới nhất. Trong khi đó, người đàn ông Westchester duy nhất tớ gặp gỡ là ông Block. Cậu chưa từng muốn gặp mấy anh chàng dễ thương, rồi phải lòng, và run bắn cả người khi anh chàng ở gần đâu đó sao?”

“Chưa,” Layne nói. “Tớ cố không muốn bất cứ thứ gì - như thế tớ sẽ chẳng bao giờ thất vọng.”

“Sao lại có thể chẳng muốn bất cứ điều gì được? Thế còn cái máy in màu cậu cứ nhắc đến mãi thì sao?”

“Điều này không áp dụng cho hàng hóa.”

Claire nghe thấy một tiếng cắc thật to.

“Ối!” Layne nói. “Tớ nghĩ là cái hạt đó vừa làm gãy răng tớ mất rồi.”

DING.

MASSIEKUR: TUYỆT VỌNG

“Cậu có sao không?” Claire cố giữ tập trung vào câu chuyện với Layne, nhưng rõ ràng là Massie quyết tâm làm nó chú ý. Massie bật tắt đèn bàn liên hồi, Claire thấy phòng con bé trông như thể bị mắc trong một cơn bão điện dữ dội.

“Layne, chờ mình một giây được không?”

Cầm điện thoại trong tay, Claire trượt khỏi chiếc ghế da trơn tuột và ngồi xuống gầm bàn. Nó phải tìm chỗ nấp nếu cứ tiếp tục tảng lờ tiếng kêu cứu của Massie. Nó không thể tin là mình bị buộc phải né tránh Massie ngay trong nhà mình. Chuyện đó còn vượt quá cả cảm giác bối rối.

Claire quờ tay dưới bậu cửa sổ cho đến khi mò thấy lai mấy tấm rèm màu be nặng trịch. Nó kẹp chặt lai rèm giữa ngón giữa rồi kéo khép lại.

“Okay, tớ đây, xin lỗi về chuyện đó.” Claire ngồi dưới bàn, ngó nhìn mấy cái chân tròn ngắn tũn của chiếc giường bốn cọc. Chúng trông như cái gì đó trồi thẳng ra từ lâu đài của một hiệp sĩ. Một cái thảm trang trí đăng ten màu ngà treo phía trên tủ gương sẫm màu khiến nó nghĩ đến những bà già. Tất cả đồ dùng trong phòng nó trông mệt mỏi và thiếu thân thiện, như thể đáng ra chúng phải ở đâu đó khác hơn. Nó nhớ căn phòng ngủ hiện đại sáng sủa đã bỏ lại ở Florida và ghi nhớ trong đầu là sẽ hỏi mẹ xem có thể tháo mấy tấm hình vàng ố chụp họ hàng đã mất của nhà Block đi để treo những bức ảnh của chính nó lên được không.

“Tớ muốn tìm bạn trai.” Claire thở dài. “Có lẽ lúc ấy cuộc sống của tớ sẽ không có vẻ đáng thương đến thế.”

“Cậu không thể mong đợi ai khác khiến cậu hạnh phúc cả,” Layne nói. Đoạn nó bắt đầu một bài diễn văn về con trai và những phiền phức chúng có thể mang lại, nhưng Claire còn mải sao nhãng không thể chú tâm. Ai đó đi ủng đen mũi nhọn đang đứng trước bàn nó, gõ gõ nhịp chân. Tim Claire bắt đầu đập thình thịch.

“Layne, tớ phải làm cho xong bài tập thiết kế. Mai tớ gặp cậu ở lớp nhé,” Claire nói. Nó giật mạnh sợi dây điện thoại cho đến khi cái đế màu be rớt khỏi bàn và rơi xuống sàn trước mặt nó. Nó kéo cái đế về phía mình và nhanh chóng cúp máy.

“Sao cậu tảng lờ tớ?”

Claire thò cổ ra khỏi gầm bàn và nhìn lên. Massie đứng trước mặt nó, hai tay chống hông. Con bé đang nhai kẹo cao su hiệu Dentyne Ice.

“Tớ chẳng biết cậu đang nói gì. Tớ ở dưới này nãy giờ tìm đôi hoa tai của tớ đâu cũng chừng mười phút rồi.”

“Cậu bấm lỗ tai hồi nào thế? Sau bữa tối à?”

“Phải vì vụ cá cược không?” Claire hỏi. “Cậu giận à?”

“Không. Tớ nghênh đón thách thức. Giờ thì đứng lên đi.” Massie chìa tay ra. Claire nắm lấy.

Cái vương miện trang trí trên lắc tay của Massie đâm lún vào lòng bàn tay Claire, nhưng con bé không dám kêu ca.

“Claire,” Massie nói khi chúng đứng mặt đối mặt. Giọng nó bỗng nhiên trở nên ngọt ngào. “Có nhớ vài tuần trước cậu nói ước gì bố mẹ cho phép cậu dùng di động không?”

“Ừ…”

“Được, tớ biết cậu có thể có được nó bằng cách nào.” Massie bắt đầu đi tới đi lui. “Từ giờ trở đi, tất cả những gì tụi mình phải làm là hành động như thể mình là bạn thân nhất và mẹ tụi mình sẽ cho tụi mình bất cứ thứ gì mình muốn.”

“Cậu đang nói gì vậy?” Claire hỏi.

“Tớ nghe lỏm được họ nói họ thiết tha mong tụi mình hòa hợp với nhau ra sao, nênnnn, tất cả những gì mình phải làm là cho họ cái họ cần và mình sẽ có được cái mình muốn.” Massie nhoẻn một nụ cười tự đắc.

“Nhưng bằng cách nào...?”

“Nghe này, cậu muốn một cái di động còn tớ thì muốn một buổi tiệc Halloween con trai-con gái. Cứ theo hướng dẫn của tớ và chúng gần như sẽ là của bọn mình.”

Claire cân nhắc các lựa chọn. Nếu nó đồng ý, Massie sẽ biết ơn, và như thế biết đâu cuối cùng chúng lại trở thành bè bạn. Nó cũng có thể có được một cái di động, điều này nhất định sẽ giúp nó hòa nhập hơn ở trường. Và cuối cùng nó có thể có cơ hội gặp vài chàng trai trường Briarwood tại buổi tiệc và tìm ra anh chàng của lòng mình. Những ngày làm “Kẻ Rầu Rĩ Tuyệt Vọng” của nó sẽ mãi mãi là quá khứ.

“Okay,” Claire nói. “Mình cứ làm thế đi.”