Mấy đứa con gái trong Hội Sành điệu luôn làm lũ bạn phải ngoái nhìn khi chúng đi qua các lớp học của trường Bán trú Octavian, nhưng khi chúng bước đi trong trang phục của bốn con Quỷ Dơ thì đám học sinh chỉ còn biết đứng lại nhìn đầy kính sợ.
Trông chúng đầy ấn tượng và tự tin trong những bộ trang phục giống nhau của mình. Như một bọn người máy nữ đầy gợi cảm đang trong sứ mệnh tiếp quản khu ngoại ô. Tất cả mọi người đi ngang đều hoặc là ca tụng chúng về mấy bộ cánh táo bạo hoặc là nói với chúng rằng mình háo hức về buổi tiệc đến nhường nào.
“Đây là một sai lầm khủng khiếp,” Kristen làu bàu.
“Tại sao?” Massie hỏi. Nó nói mà không nhìn Kristen vì như thế sẽ làm hỏng cái nhìn đăm đăm vô hồn của người mẫu trên sàn diễn lúc nó đang thể hiện cho đám đông, cảm giác mặc cái gì đó mới thật tuyệt và nó không muốn những băn khoăn của Kristen phá hỏng khoảnh khắc
“Trường Bán trú Octavian có chính sách ‘không da’ khá nghiêm khắc mà tụi mình thì đang vi phạm đâu như trên năm điểm khác nhau,” Kristen nói. “Theo nội quy của trường, tụi mình phải mặc kín đáo từ ngực đến chỗ trên đầu gối hơn hai phân rưỡi và...”
“Làm ơn điiii,” Alicia chen vào. “Đây là Halloween. Sẽ chẳng ai quan tâm đâu.”
“Phải rồi, mà nếu có đi nữa thì đã sao?” Dylan nói thêm. “Bộ cánh thiếu vải bó sát mùa trước, hồi tớ còn đủ gầy để chui vào ấy, là do Pampers thiết kế đấy.”
Đến tiết thứ ba thì có đến ít nhất là bốn con Quỷ Dơ bắt-chước. Đến giờ ăn trưa thì đã có tám.
“Lại một đứa nữa kìa,” Alicia nói, chỉ Jaedra Russell.
Đứa con gái đang đứng xếp hàng trước chúng trong quán cà phê, mặc cái váy jean siêu-ngắn và cái áo đen cổ chữ V xé sát ngay dưới mạng sườn.
“Chỉ một ngày mà tụi mình khơi mào nhiều xu hướng hơn Marc Jacobs làm trong cả một năm đấy,” Kristen nói.
Chúng đẩy cái khay gần thêm vài phân nữa tới quầy tính tiền.
“Chẳng phải các cậu rất vui vì được là một người trong nhóm bọn mình sao?” Massie nói với bọn bạn rồi trả lời điện thoại đang reo.
“Nghe đây,” nó vừa nói vừa nhướng mắt. “Là AUDREY,” nó nhăn nhó.
“Cậu sẽ đến buổi tiệc tối nay à?... Ồ, tớ cũng sẽ rất phấn khích nếu tớ là cậu... thật sự phấn khích, vì rằng cậu chưa từng được mời đến một trong các buổi tiệc của tụi tớ trước đây.” Massie che điện thoại để hùa với bọn bạn đang cười điên dại. “Làm sao cậu có được số điện thoại của tớ?... Thật à. Cậu chắc đó không phải là tên Claire chứ? Cậu chưa bao giờ đọc giỏi cả mà…”
Dylan chộp cái điện thoại khỏi tai Massie và bấm tắt. Mấy đứa con gái cười ầm lên. Audrey gọi lại, nhưng lần này Massie tảng lờ và thả điện thoại vào trong túi xách quai dài hiệu Pra.
“Đó là cú điện thoại thứ năm từ một Kẻ Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa tớ nhận được trong tuần này,” Massie nói. “Và không may là đứa nào cũng trả lời "yes" cho lời mời.”
“Derrington có đến không?” Dylan hỏi khi kéo cái váy rộng qua hông.
“Có chứ, và tất cả mấy anh bạn đẹp trai của cậu ta nữa,” Massie nói.
Mấy đứa con gái bê khay đi qua lớp lớp bàn ăn trưa, chốc chốc lại dừng để buôn với những fan hâm mộ tha thiết của mình về buổi tiệc rất được chờ đợi mà chỉ còn vài giờ nữa là sẽ bắt đầu.
“Massie, có đúng là Landon Dorsey tổ chức tiệc cho cậu không?” Mandy Ross hỏi.
“Hoàn toàn đúng,” Massie nói. “Bà ta nói buổi tiệc này sẽ là một trong những thành công lớn nhất của bà ta.”
“Ở đó có kẹo không đường không?” Suze Gayner hỏi.
“Nếu Quầy Kẹo của Dylan làm, chúng mình sẽ có,” Massie nói.
“Tối nay các cậu mặc trang phục Quỷ Dơ hay đã có kế hoạch mặc thứ gì khác rồi?” Vanessa Covers hỏi.
“Cậu phải chờ mà tìm hiểu lấy,” Kristen lắc cái mông lấp lánh của mình.
“Tớ có thể mang theo cái đĩa nhạc dance mix tớ ghi tối qua không?” Ava Waters nói.
“Hoàn toàn có thể.”
“Có đúng là Becca Wilder đã nghĩ ra buổi tiệc con trai-con gái trước cậu không?” Parker Lemons hỏi.
“Cậu nghĩ sao?” Massie nhìn thẳng vào mắt Parker. Đứa con gái đáp lại bằng cái cười khúc khích ngượng nghịu.
“Lẽ ra bọn mình phải tổ chức một buổi họp báo,” Massie nói khi ngồi xuống.
“Nói nghiêm túc đây,” Dylan nói. “Cậu có tin nổi Allyson đã hỏi liệu nhà cậu có những chỗ nào ổn ổn để hôn hít hay không?”
“Tớ biết rồi,” Kristen nói. “Hy vọng thứ duy nhất lướt qua môi nó tối nay là một ống ChapStick. Các cậu có thấy tất cả mấy cái vết nứt nẻ đó không vậy?”
“Còn cuộc gọi nào khác từ những Bạn Thân Nhất Suốt Đời mới của cậu, hay còn gọi là Kẻ Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa nữa không?” Alicia hỏi Massie.
“Jocelyn đã bảo với tất cả bọn nó trong giờ toán là nó đã nói chuyện với cậu sáng nay trước giờ học,” Kristen nóí.
“Không đời nào!” Massie nói.
“Tớ thề. Rồi hai giây sau Liza và Hope nói tụi nó nói chuyện với cậu tối qua,” Dylan nói. “Tớ cho rằng Hope thậm chí còn nói bọn cậu trò chuyện hàng giờ nữa.”
“KHÔNG ĐỜI NÀO!”
“Tớ cũng nghe nói thế,” Kristen nói.
“Ối Chúa ơi, không thể nào chuyện đó lại tốt cho thanh danh của cậu đựợc.” Alicia vặn nút mở chai soda Perrier, và cái chai xì xì bắn nước tung tóe làm ướt sũng mấy miếng sushi California của nó.
“Tuyệt đấy, thật cám ơn nhiều,” Alicia đay giọng nói với người lạ bàn bên cạnh.
“Sao lại lỗi tại tớ?” đứa con gái đáp lại.
Alicia không trả lời.
“Thế cậu có bảo mọi người là Hope nói dối không?” Massie hỏi Dylan.
“Tớ định thế, nhưng cô giáo bước vào lớp rồi”
Đầu óc Massie bắt đầu quay cuồng. Đột nhiên tiếng cười nói trong quán cà phê dường như ầm ĩ quá sức chịu nổi và mùi bánh hamburger chay nướng rẻ tiền làm nó buồn nôn.
Nó hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ. Nó chờ cho cơn kinh hoàng qua đi rồi nói.
“Nếu Hope và mấy đứa Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa kể là tớ trò chuyện với chúng qua điện thoại, bọn nó có thể nghĩ rằng tớ thích chúng. Tớ sẽ tiêu tùng mất.”
“Thật dã man,” Kristen nói. “Sao tụi nó lại có được số điện thoại của cậu chứ?”
Massie có một linh cảm mơ hồ nhưng bị cắt ngang trước khi kịp trả lời.
“Tớ nói chuyện với cậu một phút được không?” Claire hỏi. Nó đang mặc cái áo phông in hình Good Charlotte bạc màu và một cái váy jean chắp vá thùng thình. Rõ ràng là đồ mượn của Layne.
“Nói đi,” Massie nói.
“Ý tớ là nói riêng ấy” Claire nói.
“Cậu ấy sẽ kể cho bọn tớ nghe tất tần tật các thứ cậu nói, vậy nên có lẽ cậu cứ nói với cậu ấy ngay đây cho rồi,” Dylan nói.
“Thôi được.” Claire vuốt mái tóc ngang trán qua một bên và cố vén ra sau tai, nhưng tóc nó không đủ dài để làm thế. “Tớ tưởng tối nay tụi mình sẽ mặc cùng trang phục.”
“Đúng thế.” Giọng Massie thẳng thừng và sốt ruột.
“Phải, nhưng giờ tớ không thể mặc đồ của tớ vì sau giờ học tất cả bọn con trai sẽ nghĩ tớ về nhà và bắt chước bọn cậu,” Claire giải thích.
“Tin tớ đi, tối nay sẽ chẳng có đứa con trai nào thèm để tâm đến cậu hay trang phục của cậu đâu,” Massie nói. “Hơn nữa, làm sao chúng biết là bọn tớ mặc gì đến trường hôm nay?”
“Tất cả bọn con trai bên trường Briarwood đã được biết về mấy bộ trang phục gợi cảm của bọn cậu rồi,” Claire nói. “Bọn họ kháo nhau về mấy bộ đồ đó suốt ngày hôm nay.”
“Thật á?” Mặt Massie áng bừng lên. Trong chốc lát nó quên khuấy cả mấy Kẻ Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa.
“Sao cậu không cho tớ biết hôm nay bọn cậu sẽ mặc bộ đồ này?” Claire hỏi. Giọng nó run run. “Vậy thì tớ cũng đã có thể mặc trang phục của tớ nữa.”
Massie đứng lên và chống hai tay lên hông. “Thường thì tớ sẽ bịa ra một cái cớ để không phải nói thẳng vào mặt cậu rằng tớ chưa bao giờ muốn cậu mặc trang phục giống như của bọn tớ. Nhưng vì cậu đã quyết định viết số điện thoại di động của tớ vào tất cả giấy mời mấy kẻ thua cuộc trong vùng New York rộng lớn này nên tớ sẽ chẳng thèm bận tâm,” Massie nói. “Ai quan tâm mẹ tụi mình nói gì vào lúc này chứ? Buổi tiệc là một chuyện đã rồi. Cứ đi mà làm con rối Elmo hay bất cứ chuyện gì cậu sẽ làm và để tớ yên.”
Claire mở miệng như thể sắp nói điều gì hệ trọng, nhưng trước khi nói ra được điều gì, nó bỏ đi. Massie thấy Layne đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình cạnh phòng tắm và đuổi theo nó. Massie thầm mong Claire sẽ không mách tội nó, nhưng lúc này nó điên tiết nên chẳng thể cố gắng ngăn Claire được.
“Chúc sức khỏe những con Quỷ Dơ,” Massie nói, nâng ly nước chanh của mình lên.