Tạm biệt Sơn Bản, Phồn Cẩm đứng yên thật lâu trong sân sau, cô không nghĩ được gì cả, trong đầu trống rỗng cùng đất trời mênh mang.
Bần thần hồi lâu, cuối cùng cô cố lấy dũng khí trở về trên lầu.
Khung cảnh vẫn tối tăm như cũ, thỉnh thoảng lại truyền đến rên rỉ của Vũ Dã Thuần Nhất.
Phồn Cẩm nhẹ nhàng đến bên giường, hắn ngủ không quá sâu, mơ mơ màng màng. Tay cô đưa lên trán hắn kiểm tra, đã hạ sốt, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trước mắt một mảnh tối tăm, cô không thể nhìn rõ bộ dáng của hắn, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở hai người vấn vít trong bóng đêm, cô nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hắn, cảm thụ sự ấm áp của hắn. Mọi chuyện quá khứ hiện lên trong lòng, hắn rất tốt, hắn xấu tính, cả hạnh phúc tìm được từ trong gian khổ, ít ỏi đến đáng thương. Một đêm kia, bọn họ sóng vai nhau, tay trong tay, cô từng hy vọng vào một khắc đó, thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại. Nhưng loạn thế, lại tố cáo cho bọn họ biết về sự thật tàn khốc……
“Sao lại khóc?” Giọng nói trầm thấp khiến Phồn Cẩm hoảng sợ, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng cô biết Vũ Dã đã tỉnh.
Cô vội lau nước mắt, vẫn im lặng.
“Cô là y tá?” Tiếng nói khàn khàn của Vũ Dã lại vang lên, “Vì sao lại không nói gì cả?” Cô vẫn trầm mặc như cũ, xua tay, lần này ngữ khí của hắn thật khẳng định: “Cô bị câm?” Phồn Cẩm gật gật đầu. Đối phương im lặng trong chốc lát, sau đó tự giễu: “Đây đúng là một cách để giữ cho bí mật không bị mất đi.”
“Cô có thể đi ra ngoài được rồi, tôi không cần người chăm sóc!” Ngữ khí hắn thật lạnh lẽo, dùng sức phẩy tay, nhưng chỉ một động tác này thôi cũng khiến hắn phải thở hổn hển. Dù sao cũng là máu thịt, che dấu sao nổi thân thể suy yếu. Phồn Cẩm nghe xong cũng không đi ra ngoài, mà là ngồi ở đằng xa, Vũ Dã không nói gì nữa, trong không gian yên tĩnh, hô hấp hai người giao hòa. Phồn Cẩm nhìn trên giường, cắn chặt răng, lệ rơi đầy mặt…… Mặc kệ nguyên nhân gì, Vũ Dã Thuần Nhất đã ngầm đồng ý cho Phồn Cẩm đến gần hắn, chỉ có mỗi cô mới có thể ngồi ngây ngốc trong bóng đêm lâu đến vậy. Cũng chỉ có cô mới có thể đến gần hắn để thay thuốc. Lúc Vũ Dã Thuần Nhất có thể rời giường, đại bộ phận thời gian hắn đều đứng trên ban công, trên gương mặt bình tĩnh chỉ có một loại tuyệt vọng cùng mịt mờ. Hắn thường đứng như vậy cả ngày.
Phồn Cẩm không thể tưởng tượng được, ba năm qua đại bộ phận thời gian hắn đã trải qua chính là như vậy, bị thương thì hôn mê, thanh tỉnh thì ngẩn người.
Một cuộc sống như vậy…… Yết hầu Phồn Cẩm nghẹn ngào, cô đứng sau thân ảnh tịch liêu của hắn, bưng kín miệng, sau đó đột nhiên lại lui về sau, chạy đến sân sau, nhịn không được khóc thành tiếng. Vì sao lại như vậy? Vì sao trời cao lại trừng phạt bọn họ? Chẳng lẽ đây là báo ứng? Báo ứng sao ……
Rối rắm như vậy, thoáng chốc đã qua nửa tháng, ở trên lại truyền xuống mệnh lệnh Vũ Dã Thuần Nhất phải xuất chinh.
Thương thế của hắn vẫn còn chưa ổn định, khi Phổn Cẩm rửa vết thương cho hắn vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, dù hắn cứng cỏi như sắt thép cũng không thể kìm được mà run rẩy, nhưng hắn vẫn điều quân đến, quyết định xuất chinh. Mà biểu tình của Sơn Bản lại giống như đã thấy mà không thể trách, bởi vì ba năm qua, hắn vẫn cứ như vậy mà sống.
Trên cơ bản, trừ bỏ căn phòng tối tăm kia, Phồn Cẩm cũng không có cơ hội gặp mặt Vũ Dã Thuần Nhất. Mấy ngày nay, hình như tình huống trở nên đặc biệt nặng nề, bởi vì ngày mai, Vũ Dã dẫn lính ra chiến trường, tấn công đồng bào của cô.
“Cô rất hận người Nhật Bản chúng tôi đi!” Thanh âm sâu kín của Vũ Dã vang lên, tay Phồn Cẩm hơi run, lại yên lặng tiếp tục băng bó.
“Đúng vậy, sao có thể không hận được chứ? Đã từng……” Hắn ngừng thật lâu, cuối cùng chậm rãi thở dài, phiền muộn vô hạn.
“Nếu lần này tôi chết đi, cũng là báo thù cho đồng bào cô rồi!” Chết, tay Phồn Cẩm run lên, sau đó lại yên lặng như cũ. Cuối cùng, Vũ Dã phất tay: “Cô đi ra ngoài đi, ngày mai là được tự do rồi.” Phồn Cẩm đứng yên tại chỗ một lát, sau đó yên lặng đi ra ngoài, thân ảnh gầy yếu của Vũ Dã ánh vào đôi mắt cô, đâm cô đến đau đớn……
Đi ra ngoài, Sơn Bản đã đứng nhìn từ ở xa, “Ngày mai cô vẫn là nên rời đi thôi!” Hắn đem một cái túi to đặt vào tay cô, nói, “Tư lệnh đưa cho cô, ngài ấy nói thả cho cô được tự do.” Là tiền, một bao tiền thật to.
“Ngày mai…… có nguy hiểm không?” Cô vẫn là không nhịn được mà hỏi ra miệng.
Sơn Bản cười khổ: “Cô đã thấy qua cuộc chiến nào mà yên lành chưa? Mà tư lệnh căn bản là một kẻ cuồng, ngài ấy luôn dùng sinh mệnh mình để làm tiền đặt cược!”
“Sơn Bản, anh khuyên anh ấy được không? Thật ra……” Cô cũng rổi loạn, không biết làm thế nào mới tốt.
Sơn Bản lắc đầu, nói: “Thật ra cô so với chúng tôi còn hiểu hơn, ngài ấy căn bản không có nửa chút ý thức muốn sống, mấy năm trôi qua, chúng tôi cũng đã bất lực.”
Bất lực? Phồn Cẩm chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thân thể mềm nhũn tựa như muốn ngã xuống.
“Triệu tiểu thư, cô vẫn nên cầm tiền rồi nhanh rời đi thôi, nếu để lão gia biết được, hậu quả thiết không thể tưởng nổi.”
“Sơn Bản, tôi xin anh, để tôi được thấy anh ấy xuất chinh xong rồi tôi sẽ đi ngay!”
Sơn Bản khó xử suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi, chờ tư lệnh xuất chinh xong, tôi sẽ sắp xếp để cô và tiểu thiếu gia rời đi, về chuyện sau đó, các người tự lo đi thôi!” Phồn Cẩm cúi đầu, trước mắt ánh nắng chói là, trong đáy lòng bọn họ lại là một mảnh u tối, đúng vậy, không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.