Tựa Như Tình Yêu

Chương 4

Một lát sau liền đến biệt quán, Phồn Cẩm lấy lý do thân thể hơi mệt trở về phòng, cô cố gắng ổn định lồng ngực phập phồng rồi mới lấy mẩu giấy ra, run rẩy mở ra trước mắt.

“Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh [1].”

Trên mẩu giấy nhỏ nhàu nát, hiện lên một dòng chữ khải[2] mạnh mẽ hữu lực.

Ít ỏi mấy chữ lại không nói hết tang thương cùng bi ai. Một giọt lệ rơi trên mẩu giấy, chậm rãi trượt xuống……

Hai năm, hai năm đợi chờ.

Nhưng, đến lúc nào thì mây mới có thể tan đây? Đến khi nào thì hết thảy mọi thứ mới có thể chấm dứt.

Không ai biết được……

Thậm chí, cô cũng không biết, mình có còn sống để đợi đến ngày đó hay không nữa!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, đó là tiếng giày quân đội giẫm trên sàn nhà. Từng tiếng rơi xuống, lại đánh thẳng vào màng nhĩ. Phồn Cẩm vội vàng xé nát mẩu giấy trong tay, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ.

Lúc lau xong nước mắt và ngồi vào trên giường, cô vừa vặn nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất đẩy cửa bước vào. Một thân quân trang uy nghiêm, cô biết, hắn nhất định là mới trở về từ quân bộ. Mỗi lần hắn ăn mặc như vậy, trên thế gian này lại tăng thêm vô số vong hồn, cô căm ghét thứ quân phục đó, căm ghét màu sắc nặng nề, lại khiến người ta muốn nôn đó. Rõ ràng không phải màu máu đỏ tươi, nhưng lại tựa như màu máu khiến cho người ta phải đau mắt.

Vũ Dã Thuần Nhất liếc mắt nhìn cô một cái, đi thẳng đến trước giá áo, vừa chậm rãi cởi quân trang vừa hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”

Cô nhẹ nhàng nói một tiếng ‘vui’, Vũ Dã đã cởi bỏ khẩu súng đeo bên hông, treo lên giá áo. Sau đó xoay người ngồi vào cạnh cô, “Mua được cái gì? Mặc thử cho anh xem đi?”

Cô nhất thời ngơ ngẩn, cả nửa ngày trời mới lắc đầu nói, “Đều là Kim tiểu thư mua, em không mua gì cả!”

Vũ Dã hơi mất hứng, chậm rãi kéo tay cô qua, mở ra, bàn tay cọ sát vào lòng bàn tay cô, ngón tay vẽ theo những đường chỉ. Một cảm giác tê dại lan tràn ra từ bàn tay, trong lòng Phồn Cẩm run rẩy một trận, lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đen như mực của Vũ Dã, thật ra, đây thời điểm mà cô không thể chịu đựng được nhất, cô có thể chết lặng sống bên cạnh hắn, lại vô sỉ hưởng thụ ưu đãi của hắn, thậm chí không chút tôn nghiêm hầu hạ dưới thân hắn. Nhưng duy độc ánh mắt kia, ánh mắt mang theo khát cầu cùng lấy lòng, dịu dàng như vậy, vốn không nên xuất hiện trong đôi mắt của một ác ma khát máu như vậy.

“Ngày mai, anh sẽ đi Thiên Tân.” Rốt cục Vũ Dã Thuần Nhất cũng buông tay cô ra, sửa lại thành ôm eo của cô. Ngón tay thon dài lần xuống theo đường cong duyên dáng. Đôi mắt vốn ảm đạm của Phồn Cẩm bỗng trở nên sáng ngời, thậm chí không hề nhận thấy tư thế đang vô cùng thân thiết của hai người, vui sướng nói, “Vậy……”

“Em không thể đi được!” Phát hiện suy nghĩ của Phồn Cẩm, Vũ Dã Thuần Nhất trực tiếp ngắt lời cô, “Lần này anh không có thời gian rảnh để đi với em!”

“Nhưng mà, em có thể……” Vốn định biện giải, nhưng lại bắt gặp sự kiên định không cho thỏa hiệp quen thuộc trong mắt hắn, sự vui sướng khó có được trong lòng đã dần tiêu tán.

Nếu không đi được, vì sao còn muốn nói cho cô biết?

“Em muốn mang cái gì, đến lúc đó anh sẽ bảo người mang qua giúp!” Tiếng nói của Vũ Dã Thuần Nhất lần thứ hai vang lên, nguyên bản không có dự định như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng thất vọng của cô, hắn không nhịn được hạ xuống một bậc.

Phồn Cẩm mạnh mẽ ngẩng đầu, kỳ quái nhìn hắn một phen, nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó gật gật đầu. Cô đến trước bàn học, mở giấy tuyên thành ra, cầm bút lông lên, còn có cái gì quý hơn một lá thư nhà chứ, nhưng thời điểm cầm bút lên, cô lại có cảm giác như đang cầm ngàn cân nặng, như thế nào cũng không thể hạ bút được.

Phải viết cái gì đây? Tốt lắm? Đó là lời nói dối mà ai cũng biết cả. Điều đó chỉ làm tăng thêm sự thương cảm mà thôi.

Nhíu mày, cô chậm chạp không hạ bút, phảng phất như ngây người. Không một chút cảm nhận được Vũ Dã đã đến gần mình, đứng ở phía sau nhìn bàn tay đang cầm bút dừng trên giấy tuyên thành. Trên đó, một giọt mực rơi xuống giấy, chậm rãi lan ra. Trong đầu Vũ Dã đột nhiên hiện lên một hình ảnh, rừng anh đào tháng ba nở rộ đầy cành xinh đẹp nơi quê nhà. Cả người con gái hát hay múa đẹp dưới tán cây ấy nữa.

Tầm mắt hắn lại rơi xuống bàn tay cầm bút của cô. Trắng mềm như tuyết.

Dung mạo cô không phải xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng thân thể mềm yếu như vậy lại luôn dễ dàng châm ngòi ** vô tận của hắn. Nghĩ đến đây, cổ họng Vũ Dã đã căng thẳng lên, cần cổ trắng nõn cao thẳng kia, hiển hiện trước mặt hắn, nhịn không được, hắn nghiêng mình, môi liền rơi xuống gáy cô, mút vào.

Phồn Cẩm ở phía trước khẽ rên một tiếng, trực giác muốn chạy trốn, lại bị hắn nhanh tay giữ chặt người lại, thuận thế dựa vào, lấy một tư thế khuất nhục áp cô vào bàn, lúc này không thể nhìn thấy mặt hắn, lại cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn tán loạn ở sau gáy mình. Sau đó là cảm giác đau đớn ở dưới thân.

Vũ Dã Thuần Nhất nhẹ giọng bên tai cô, “Định viết cái gì vậy?”

Phồn Cẩm cắn môi không nói gì, muốn giãy dụa, lại bị ôm càng chặt, đến cuối cùng, một bàn tay hắn Vũ Dã mò đến, bao lấy bàn tay đang nắm bút lông của cô, làm cho cô hơi đứng thẳng dậy, người dán chặt vào ngực hắn. Không có một khe hở.

Nhịp tim hữu lực, mạnh mẽ của hắn giống như chùy sắt đập sau lưng cô, khiến cô ngay cả quậy một chút, cũng không dám.

Hắn cầm tay cô, chậm rãi viết lên giấy, viết về cuộc sống an nhàn của cô, về tưởng niệm của cô đối với đối phương, cuối cùng lại viết thêm, hết thảy đều rất tốt, đừng nhớ làm gì!

Cô thật muốn bật cười, hiển nhiên, trình độ tiếng Trung của Vũ Dã thật cao, đầu tiên là mở miệng là tuôn thi từ ca phú, bây giờ lại là lời văn nước chảy lưu loát sinh động, nét chữ vừa đủ cứng cáp hiện ra dưới nét mực, uốn lượn thành một kết thúc tuyệt diệu, lại nhìn không ra một chút sai sót nào.

Nghĩ đến bọn họ tự xưng mình là đại quốc có hào khí ngất trời, nhưng lại không thể che giấu được sự nghèo nàn thiếu thốn trong lĩnh vực văn hóa, bọn họ cho rằng đám người kia là man di, là đám dân tộc nhát gan, nhưng lại không kể đến lịch sử sâu sắc, bác đại tinh thâm của bọn chúng.

Bọn họ không thể không thừa nhận, đạo văn, chung quy chỉ là khảo nghiệm của thời gian mà thôi.

Vũ Dã dắt tay cô, trong lúc chờ mực khô, bèn xoay người cô lại. Bàn tay đỡ eo cô hơi dùng chút lực, cô đã ngồi an vị trên bàn, chiếc váy bó chật khiến động tác của cô trở nên cứng ngắc, sợ chỉ hơi cử động mạnh, nó sẽ bị hỏng trên tay của mình.

Nhưng hiển như Vũ Dã Thuần Nhất lại không quan tâm đến điều này, bàn tay ngăm đen của hắn đã để trên đùi cô, trong lúc cô còn ngơ ngẩn, hắn xé một cái, mảnh vải đã bị làm cho nát vụn, không cho cô thời gian kinh ngạc, hắn đã đè cô lên bàn, động tác mạnh mẽ đã làm cho tờ giấy tuyên thành ở bên cạnh tung lên, nhẹ rơi xuống mặt đất. Vũ Dã rút kẹp tóc của cô ra, một mái tóc đen bung ra, đổ xuống mặt bàn, chạm vào cả trên đất, nương theo động tác mạnh bạo của hắn mà lay qua lay lại. Cô tựa như một con búp bê cũ nát, dù bàn tay đã làm như thế nào, vẫn như cũ không thể ngăn cản được tiếng nức nở thoát ra từ miệng đã bị bịt chặt, đầu tiên chỉ là tiếng nỉ non, dần dần trở thành tiếng kêu to không thể ức chế được, cuối cùng, cô ngửa đầu ra, va chạm dưới thân khiến cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô quấn thành một đống, nghẹn ở yết hầu, cô không thể nhắm mắt, máu dồn lên não khiến cho cô phá lệ tỉnh táo.

Cái bàn dưới hành động cuồng mãnh của Vũ Dã Thuần Nhất đã bắt đầu kêu cọt kẹt, động tác càng nhanh, tiếng động kia lại càng giống cái đục khoét sâu vào lòng cô.

Phồn Cẩm không chịu nổi sức nặng mà thở dốc, vặn vẹo người để giảm bớt thống khổ của bản thân, nhìn thẳng vào khẩu súng cất trong túi áo trêb giá kia, cái ống bằng kim loại lãnh ngạo chĩa ra ngoài, không hề có sự sợ hãi nào, chỉ có phá lệ xinh đẹp!……

Vũ Dã đi rồi, chỉ để lại Sơn Bản hầu hạ ở bên cạnh cô, cô biết rõ sự tồn tại của hắn có ý nghĩa gì, chính là cô không thèm để ý, cho dù không có Sơn Bản, xung quanh cô vẫn rải đầy cơ sở ngầm, tổ quốc của mình, lại thành lãnh thổ của dã thú, những kẻ yếu kém, giả dối kia, vẫn đang chờ cơ hội để a dua cùng thời cơ để nịnh bợ, cho nên dù cô có chạy trốn đến thế nào, cuối cùng vẫn không thể thoát được khỏi bàn tay hắn.

May mà Kim Bích cũng đã theo Vũ Dã đi Thiên Tân, chỉ ngắn ngủi mấy ngày ở chung, cho dù ngốc cỡ nào cô cũng biết người phụ nữ này không giống người bình thường. Trong ánh mắt cô ta, trừ bỏ tư thế kiều mị của phụ nữ, còn có cả hùng tâm tráng chí, thậm,chí, tuyệt không chịu thua trước đám đàn ông.

Một người phụ nữ có dã tâm, khát vọng, sống trong thời loạn thế như thế này, ông trời lại cho cô ta một dung mạo hơn người, rốt cục là ban ơn hay là châm chọc cô ta đây, cô không biết được, cô chỉ biết, bọn họ chỉ là đám lục bình bé nhỏ không đáng kể trong trần thế này, mặc kệ là đón gió lay động, hay ngược gió mà đi, chờ đợi bọn họ cho đến giờ cũng chưa bao giờ là những con đường bằng phẳng cả.

Nhiều ngày nay Phồn Cẩm rất cẩn thận, chắc chắn tin Vũ Dã rời đi đã rơi vào tai anh ở đó, như vậy, anh sẽ làm như thế nào đây, làm sao có thể thực hiện được hứa hẹn của anh đối với bản thân cô? Những ngày không có Vũ Dã, cô cơ hồ không được ra khỏi nhà, lại càng không thể nắm được tin tức của anh, cơ hội trước mắt chính là Sơn Bản nhiều ngày nay tựa hồ rất bận rộn, thường không thấy bóng dáng đâu cả, tự nhiên cũng sẽ không giống trước kia một tấc không rời, giám thị cô.

Đây cũng không phải là một tin tức tốt lành gì, lý do để đám cầm thú này bận lu bù lên, cho đến giờ cũng chỉ có một, không biết là ai đang bị bọn chúng giết chết nữa.

Mà việc cô có thể làm, cũng chỉ là đồng tình mà thôi.

Đã mau vào xuân, trong không khí vẫn còn vấn vương hơi lạnh ẩm ướt, Phồn Cẩm đã quen một mình đứng ở trước cánh cửa ở phía tây sân phơi, mặc cho gió lạnh ban đêm, lại vẫn có thể cho cô cảm nhận được những hơi thở tự do khó mà có được, không có giám thị, không có bao vây, là hương vị tự do thích làm gì thì làm.

Vũ Dã Thuần Nhất… không… vẫn không phải mình cô ở bên cạnh hắn, hắn đương nhiên còn có những người phụ nữ khác. Có lẽ cô là đặc biệt, nhưng sẽ không là duy nhất, cô hiểu rõ, trong cuộc đời tràn đầy giết chóc của người đàn ông này, phụ nữ từ trước đến nay đều là những liều thuốc không thể thiếu, chinh phục phụ nữ Trung Quốc cũng tạo cho hắn khoái cảm như chiến tranh vậy. Hắn từng nói, chinh phục một đất nước, đầu tiên phải giẫm lên tôn nghiêm của bọn họ, hắn muốn mọi người đều phủ phục dưới chân của đế quốc Nhật Bản. Thật quá kiêu căng, quá cuồng vọng.

Thật ra, có đôi khi Phồn Cẩm nghĩ, một đám người chỉ dựa vào chiến tranh và cướp đoạt để chứng minh sự tồn tại của bản thân, thật đáng bi ai thay. Bọn họ mất đi nhân tính, chỉ để lại thú tính rải đầy máu tươi. Ngay cả con người cũng không được xem là.

Quan trọng hơn, dù dã thú có hung mãnh đến đâu thì cũng đến ngày bị hạ gục, chung quy không đào thoát được tuần hoàn nhân quả.

Mà cô chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ chỉ thầm mong trải qua một cuộc sống bình thường, cô không biết thanh minh đại nghĩa là gì, lại càng không gánh nổi hận thù đất nước. Cô muốn bình an bên người thân, không sở cầu gì khác, cô hận không thể rời xa đi những phân tranh này, nề hà lại bị giam cầm trong đó, không thể cử động được.